Editor: LiêuBeta: An Hiên244,
Gần đây tôi đang xem bộ phim Hàn "Reply 1988", trong phim có một cảnh khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc.
Nam phụ Jung Hwan và nam chính Choi Taek đều thích nữ chính Duk Sun, khi biết cô ấy bị người ta cho leo cây, hai người cảm thấy đây chính là thời cơ tốt nên đã xuất hiện trước mặt cô gái như một anh hùng cái thế.
Nhưng Jung Hwan không kịp, đã bị Choi Teak nhanh chân đến trước. Anh ta trách mình lái xe quá chậm, mất thời gian vì đèn giao thông. Sau đó anh ta nghe chương trình phát thanh mới biết nam chính Choi Teak vì nắm chắc cơ hội này mà đã từ bỏ cuộc thi cờ vây cực kỳ quan trọng.
Nguyên nhân ở đây căn bản không phải thời cơ và số phận mà là anh ta không đủ dũng cảm, không dám chấp nhận rằng mình yêu say đắm, lúc nào cũng do dự.
Tập này có một câu tổng kết rất hay: "Nhưng mà duyên phận và thời cơ không phải ngẫu nhiên tự động tìm tới cửa, mà là mang theo sự mong mỏi tha thiết để đưa ra vô số lựa chọn, tạo nên giây phút kỳ tích. Thứ làm cho người ta khó chịu không phải đèn giao thông, cũng không phải thời cơ, mà là mấy vạn lần do dự không dứt khoát của tôi."
Tôi không khỏi nhớ lại cuộc trò chuyện trước kia của tôi và Linh kun, tôi hỏi: "Sao anh lại tỏ tình với em sớm vậy?"
"Vì anh sợ bỏ lỡ nên không dám do dự. Thà thất bại còn hơn tiếc nuối, trước kia anh từng trách bố mẹ, nhưng sau khi gặp được em anh cảm thấy rất đáng giá. Nếu cho anh chọn lại lần nữa, anh vẫn sẽ nghỉ học để xuất ngoại, cho dù khó khăn hơn nữa, chỉ cần bên em thì anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi." Linh kun nói.
Linh kun thấy nếu bỏ lỡ tôi sẽ là chuyện khiến anh nuối tiếc nhất trong đời. Cho nên anh thà tình nguyện dùng mọi thủ đoạn bắt lấy chứ không để về sau phải khổ sở trống vắng mỗi đêm.
Trước đây tôi đều cảm thấy mờ mịt với lời nói của anh, nghe xong thì quên.
Bây giờ nghĩ lại, Linh kun trưởng thành hơn người khác rất nhiều, có lẽ anh đã hiểu được đạo lí này từ sớm nên kịp thời có quyết định phù hợp nhất với mong muốn của mình.
245,
Lúc tôi bị ốm, Linh kun chăm sóc tôi rất tốt.
Nhưng đến lượt anh bị bệnh thì tôi lại không có kinh nghiệm, chân tay cứ vụng về rồi làm một vài chuyện sơ suất.
Tôi nhớ có một lần Linh kun bị ốm nên phải ở nhà dưỡng bệnh. Lòng tôi nóng như lửa đốt, cố ý chạy theo xe lửa. Thấy cửa xe đóng, thế mà tôi dám lấy tay cạy cửa xe chui vào.
Lúc lên xe tôi thở phào một hơi thật lớn, gọi điện thoại cho Linh kun: "Yên tâm đi, em ở trên xe rồi, không sau đâu. Ngược lại là anh đó, ngoan ngoãn nằm nhà chờ em về nhé."
Đúng lúc này, tôi vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ… Chiếc xe này càng chạy càng xa về hướng ngược lại, mà chiếc xe tôi thực sự cần ngồi lúc này mới lững thững tới muộn.
Tôi do dự một lát, nói với Linh kun: "Hình như em... lên nhầm xe rồi."
Linh kun đang bị ốm cũng phải hoảng sợ ngồi bật dậy, khó tin hỏi: "Cái gì?! Em lên nhầm xe á?!!"
Sau đó lại lăn lộn mấy phen, cuối cùng tôi cũng đến được nhà Linh kun.
Anh sốt hầm hập, cả người cuộn trong chăn không nhúc nhích.
Tôi rất đau lòng, chỉ có thể nấu nước, đút thuốc cho anh, sau đó chịu đói với anh.
Còn có một lần, tôi thấy Linh kun đói bụng, lại không có sức nấu cơm nên tôi chỉ đành dựa vào một số hình ảnh mơ hồ trong kí ức, tự mình nhào bột, nấu mì cho anh ăn.
Kết quả thực tế khác xa với tưởng tượng, tôi không kéo được sợi mì thành công mà biến thành bánh mì, vừa dày vừa cứng.
Tôi cẩn thận bưng cho Linh kun, đút cho anh một miếng, sau đó khéo léo nói: "Không được ngon lắm, nếu anh đói bụng thì tùy tiện ăn một chút nhé."
Dù sao tôi cũng cố gắng hết sức rồi.
Nào ngờ, không biết bát mì này có ma lực gì mà lại khiến Linh kun như nghiện, anh ăn từng miếng một rồi xử lí hết cả bát mì.
Có lẽ là anh không muốn lãng phí thức ăn tôi nấu, nhưng khó ăn như vậy mà anh có thể nuốt trôi được.
246,
Tôi thường hay tỏ ra dễ thương với Linh kun, nhàm chán bày ra tư thế bắn về phía anh, sau đó hô lên: "Chiếp chiếp chiếp… bắn trái tim nhỏ bé ngày hôm nay ra."
Linh kun lạnh nhạt ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, sau đó anh lại cúi đầu đọc sách, không lên tiếng.
Tôi nghĩ một chút, hỏi anh: "Anh nhận được trái tim của em chưa?"
"Ừ, nhận được rồi."
"Ồ." Tôi tự làm mình vui vẻ như kẻ thiểu năng vậy.
Kết quả, đến lúc anh đi học, đột nhiên quay lại cười hỏi tôi: "Trái tim nhỏ hôm nay đâu?"
Tôi sửng sốt một lát rồi nhanh chóng hồi máu sống lại: "Chiếp chiếp chiếp… Bắn trái tim nhỏ của hôm nay!"
247,
Hồi Linh kun còn nhỏ, mẹ anh ở trong phòng sinh hỏi anh: “Mẹ sắp sinh, Linh kun thích em trai hay em gái?”
Linh kun nhỏ tuổi chống cằm, suy nghĩ một chút. Nếu sinh em gái cũng tốt, ngoan ngoãn lại đáng yêu, nhưng sinh em trai lại có thể chơi trò chơi với mình… Vậy thì, em trai đi!
“Em trai ạ.” Anh kiên định lạ thường.
Sau đó, mẹ anh cười dịu dàng, thực sự sinh cho anh một cậu em trai.
Nhưng đứa em trai này hoàn toàn khác với em trai ngoan ngoãn ỷ lại anh trai trong tưởng tượng của Linh kun. Thằng bé chẳng những nghịch ngợm lại còn khó bảo, quan trọng là cực kỳ lạnh lùng, bình thường sẽ không nói chuyện ngoan ngoãn với Linh kun mà vô cùng kiêu ngạo.
Linh kun bóp cổ tay thở dài: “Nếu lúc đó anh muốn một đứa em gái thì có phải mọi chuyện đã khác rồi không?”
Tôi không ngẩng đầu: “Đừng mơ, chuyện này thì liên quan gì với mong muốn của anh đâu. Cho dù anh muốn em gái thì cuối cùng vẫn sinh em trai thôi.”
Rõ ràng chỉ là hỏi vậy ấy mà, mẹ Linh kun xảo quyệt chỉ muốn trêu anh thôi.
Nhưng mà nghĩ lại, chẳng lẽ đây là lí do khiến Linh kun bắt cóc tôi về nhà từ nhỏ sao?
248,
Lúc trước tôi chơi game với Linh kun, anh cày cho tôi một nhân vật nữ. Anh bỏ rất nhiều tiền mua thú nuôi đẹp nhất trong game, dùng một đống thời gian chế tạo vũ khí mỹ lệ, còn cố ý nuôi rất nhiều mèo cảnh trong đó.
Cứ như vậy khoảng hai tháng anh mới chuẩn bị xong, chỉ vì giành được nụ cười của tôi.
Sau đó, tại một nhóm chat trong trò chơi, có người đùa giỡn tôi:
“Có thể cho tôi một số FC (1) được không, tôi muốn tán chị dâu.”(1) FC là lệnh LINUX để xử lý danh sách lịch sử lệnh, lệnh FC hiển thị nội dung tệp lệnh lịch sử hoặc gọi trình soạn thảo để sửa đổi và thực hiện lại các lệnh đã nhập trước đó trong trình bao. FC ở đây mà tác giả muốn nói là một kỹ năng đặc biệt trong game.Kết quả đúng lúc Linh kun online, anh gửi một icon “lau mồ hôi”.
Đối phương xấu hổ:
“Haha, không ngờ Linh kun online.”Tôi chớp mắt, ngơ ngác hỏi anh: “Số FC là cái gì?”
“Chức nghiệp của em là pháp sư, FC của môn phái này có thể phong ấn kỹ năng của em, sau đó em không thể di chuyển, mặc người ta muốn làm gì thì làm.”
Tôi bừng tỉnh: “Thì ra là vậy! Em hiểu rồi!”
Linh kun nghiến răng nghiến lợi: “Loại đồ vật này em không cần phải hiểu!!”
“Ồ…” Tuy không biết Linh kun tức giận cái gì nhưng tôi cảm thấy ngoan ngoãn trả lời sẽ không sai được.
249,
Trước kia tôi từng nằm mơ, trong mơ tôi là một cô gái tồi tệ.
May mắn được người ta tiến cử, có thể hợp tác hạng mục nghiên cứu khoa học với một cô gái thiên tài người Đức.
Vốn dĩ tôi cho rằng cô ấy sẽ rất kiêu ngạo, kết quả lại lễ phép bắt tay với tôi, nói: “Có thể may mắn quen biết bạn gái của thiên tài Linh kun, đây là vinh hạnh của tôi.”
Bây giờ nghĩ lại, hình tượng Linh kun trong mộng của tôi to lớn đến vậy, có phải bởi vì bản thân tôi đã có tâm lý sùng bái anh rồi không?