Editor: Hạ Vy LamBeta: An Hiên[Mạo hiểm trong sào huyệt ma vương - ngoại truyện]
1,
Rất lâu trước kia, có một dũng sĩ ma vương chưa từng được biết đến, cô tên là Thảo Đăng.
Ừ, được rồi, thật ra là tôi.
Thời đại ma vương đã cách tôi rất xa rồi, thế giới này chỉ tin tưởng vào tiền tài và của cải vật chất thôi, cái gọi là ma vương hay tinh thần dũng sĩ đều cùng một loại với “tình yêu”, là những thứ tốt đẹp trong truyền thuyết dùng để lừa gạt bọn trẻ con.
Người nhà tôi không ai tin vào ma vương, cũng giống như việc họ không tin vào tình yêu, luôn có thái độ phản đối nó.
"Này, Thảo Đăng, hay là con đi học luyện kim đi? Bay giờ ngành đó rất nổi tiếng, con gái của dì con cũng làm việc này đấy."
“Nếu không thì học nấu nướng đi? Bây giờ cung điện Ma vương trở thành thắng cảnh du lịch rồi, ông bà chúng ta nổi danh là kỵ sĩ, làm vài mánh lới rồi trở thành hướng dẫn viên du lịch thì chắc chắn là được!”
Tôi yếu ớt trả lời: “Nhưng con muốn học kiếm…”
“Học cái đó để làm gì?”
“Ngộ nhỡ Ma vương đến thì con có thể cầm kiếm đấu với hắn!”
“Con đúng là đồ vô học! Có thể sử dụng đầu óc vào những việc quan trọng hơn không vậy? Con cứ thế thì sau này có thể tìm được việc sao? Không nghĩ mình sẽ chết đói hả?”
“Nhưng con muốn học kiếm...!”
“Con im miệng ngay! Đừng nghĩ viển vông nữa!”
Tình yêu và lý tưởng của tôi như một tờ giấy vụn, dù thế nào cũng sẽ không có ai ủng hộ. Vì muốn ngăn cản ý định của tôi mà họ nhốt tôi ở trong nhà, không cho tôi tiếp xúc với người ngoài.
“Suy nghĩ ngu ngốc này chắc chắn là do người ngoài giật dây!”
“Không cho nó tiếp xúc với những người không ra gì kia nữa!”
Tôi bị giam trong một căn phòng nhỏ không có ánh mặt trời, bị cấm ra vào, cơm canh cũng có người đưa đến. Tính cách hoạt bát của tôi trở nên u ám, sợ nghe thấy âm thanh, sợ bị người khác chú ý, sợ bật đèn, sợ nói chuyện với bất kỳ người nào khác.
Cảm giác cô độc rất đáng sợ, nó có thể phá hủy một con người trong giây lát, có lẽ đó chính là phép thuật.
Thỉnh thoảng tôi sẽ lấy hết dũng khí, nhìn thế giới ngoài kia qua cửa sổ. Nhưng ngoài cửa sổ là một vẻ hoang tàn vắng lặng, trong đêm tối chỉ có gió, trăng và một bầu trời đen kịt, không có bất cứ sinh vật nào.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một cánh hoa anh đào bay từ ngoài cửa sổ vào phòng.
Tôi như nhặt được báu vật, cẩn thận giấu nó ở trong kẽ móng tay… Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, người nhà hỏi tôi: “Hôm nay con còn có suy nghĩ kì quái kia nữa không?”
Tôi không trả lời.
Họ hừ một tiếng: “Quả nhiên giam con có tác dụng, chỉ cần không để con tiếp xúc với người ngoài, không chơi cùng đám bạn xấu xa…”
“Được rồi! Đừng nói đám bạn xấu xa này nọ gì nữa, vốn dĩ con không hề có bạn!”
Họ không nghe tôi giải thích, khóa cửa lại, dùng cách tồi tệ hơn để trừng trị tôi.
Lát sau, tôi lấy cánh hoa anh đào trong lòng bàn tay ra… cánh hoa yếu ớt bị hâm nóng bởi nhiệt độ của cơ thể chuyển thành màu cam, nhanh chóng cuộn lại thành hình tròn.
Tôi chạy như điên tới cửa sổ, liều mạng bẻ song sắt chật hẹp kia.
Lúc này, đột nhiên có người cầm tay tôi.
Ngước mắt lên nhìn, đó là một người đàn ông tôi chưa bao giờ gặp. Ánh mắt của anh như vầng trăng, phủ một lớp ánh sáng lấp lánh. Mắt anh nheo lại thành một đường mảnh, khẽ nói: “Cô đang tìm tôi sao?”
Tôi rút tay về: “Tôi không tìm ai hết… Tại sao anh lại ở đây?”
Tôi nhớ vùng này vốn không hề có gia đình nào ở, nhìn bộ dạng người này hình như cũng không phải là người ở đây.
Anh than nhẹ một tiếng: “À, tôi rời khỏi nhà, từ nơi khác tới đây.”
“Nơi khác?”
“Cô muốn biết à?”
“Anh có thể nói cho tôi nghe…” Tôi dừng một chút, sợ anh đi nên giải thích thêm: “Nếu như anh không ngại thì có thể nói chuyện của anh cho tôi.”
Người đàn ông nheo mắt lại, hỏi đầy hàm ý: “Tại sao lại muốn tôi kể chuyện của mình cho cô nghe?”
Chẳng biết vì sao, trong lòng tôi có cảm giác rất thân thiết với anh: “Bởi vì anh không có tiền đúng không? Tôi có thể cho anh ăn, chỉ cần anh không đi là được.”
“Vì sao?”
“Vì tôi muốn có một người bạn.”
Anh cười, không hiểu cười vì cái gì: “Làm bạn với dũng sĩ?”
“Anh biết tôi là dũng sĩ? À, nhưng quan trọng là không thể làm bạn với dũng sĩ sao?”
“Có thể.” Người đàn ông kia lại cười.
“Anh tên là gì?”
“Tôi là Linh kun.”
“Linh kun.” Tôi lẩm bẩm cái tên này một mình.
Anh bắt đầu kể chuyện cũ của anh cho tôi nghe: “Cuộc sống ở trong nhà tôi vốn rất tốt, tôi có định hướng tương lai của mình, cũng đặt ra mục tiêu cho cuộc sống. Nhưng vì không muốn làm lung lay vị thế ma vương… không phải, là sự nghiệp của gia tộc nên tôi bị ép phải từ bỏ những thứ kia. Tôi đã chọn trốn đi, đánh mất sự giúp đỡ của người nhà, tôi nhất định phải tự lực cánh sinh, tự mình kiếm tiền, tự mình làm tất cả.”
“Như vậy thật tốt, tôi cũng muốn bỏ trốn, làm việc mình muốn làm.”
Linh kun nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì, anh nói: “Không bằng chúng ta ước định mấy năm nữa đi. Cô đợi tôi mấy năm nữa, tôi sẽ cứu cô ra.”
“Cứu tôi ra?”
“Đợi ở trong này và đợi cùng tôi thì cái nào hơn?”
Mặt tôi đỏ tới tận mang tai: "Đợi cùng anh.”
“Vậy thì tốt rồi, cô đợi tôi nhé.” Linh kun xoa đầu tôi rồi xoay người đi.
Tôi không hề sợ anh sẽ một đi không trở lại, giữa chúng tôi đã có ước định nên anh chắc chắn sẽ tới tìm tôi. Nhanh thì có thể ngày mai anh sẽ tới tìm tôi chơi, cũng có thể sau này, tôi nhất định phải có hi vọng.
Lúc này, tôi nghĩ đến một câu: Linh kun như một vệt sáng, vào lúc tôi sợ hãi và u ám nhất thì anh bước đến cứu lấy cuộc đời tôi.
(Chưa hết, còn tiếp)