Editor: LữBeta: An Hiên66,
Năm giờ chiều, tôi ngồi tàu hỏa từ nơi thực tập về nhà Linh kun.
Nghe được tin, anh đã sớm nấu sủi cảo, còn tỉ mỉ nấu nước canh nữa. Sau đó sạc pin túi chườm nóng, làm ấm chăn đệm... bởi vì trời sinh tay chân tôi đã lạnh, nếu như chăn không đủ ấm, tôi tuyệt đối sẽ không bò lên giường.
Tôi vừa thỏa mãn vùi mình trong chăn ấm áp, vừa cẩn thận ăn sủi cảo nóng hôi hổi, Linh kun thì ở bên cạnh xem video, làm bạn với tôi.
Tôi hỏi anh: "Tại sao lại giúp em làm ấm giường?"
"Bởi vì thấy em đáng thương."
"Đáng thương?"
"Bởi vì anh cảm thấy em mệt, hẳn là nên nghỉ ngơi một chút."
Khóe miệng tôi bất giác cong lên, khẽ hỏi anh: "Là vì thương em đúng không?"
Linh kun hạ thấp giọng trả lời: "Thương chứ, đương nhiên là thương rồi, hơn nữa em chưa ăn cơm, rất đáng thương."
Có lẽ vì bầu không khí ấm áp, năng lượng tình yêu chống lại được cái lạnh cho nên rõ ràng đang tháng chạp mùa đông nhưng tôi cũng không cảm thấy lạnh nữa.
67,
Ăn sủi cảo no nê, Linh kun khẽ ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ngán ngẩm hỏi: "Nếu như biến thành đàn ông thì em sẽ thành cái dạng gì nhỉ?"
"Muốn nghe em nói thật không?" Tôi cũng không cảm thấy mình sẽ là người tốt.
"Có."
Tôi suy nghĩ sâu xa trong giây lát, thành thật trả lời: "Em nhất định sẽ trêu chọc những cô gái xung quanh, kĩ xảo tán gái của em rất tốt. Hơn nữa nhất định sẽ có đêm đầu tiên hoàn hảo, bởi vì tính chiếm hữu của em khá mạnh. Chỉ cho phép con gái dỗ em vì em là công chúa nhỏ mà, điều quan trọng nhất là khi em chơi game nhất định không được làm phiền em..."
Khóe miệng Linh kun giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đúng là không ra gì mà, may mà em là con gái, nếu như là con trai, anh chắc chắn sẽ không để ý tới em."
Tôi bất động, nghịch nghịch đầu ngón tay: "Còn anh thì sao? Nếu anh là con gái thì sẽ thế nào?"
"Anh sẽ đối xử cực kì tốt với người yêu, bởi vì anh yêu anh ấy, cho nên anh sẽ hi sinh tất cả. Bây giờ có phải rất thịnh hành câu nói "đàn anh đáng ghét" hay cái gì "tiền bối đáng ghét" không? Anh cũng có thể học nói."
Tôi khinh bỉ liếc anh một cái: "Anh thật sự khiến người khác khó chịu, em tuyệt đối không thích dáng vẻ đấy của anh."
"Vậy em thích dáng vẻ nào?"
Tôi suy nghĩ, chần chừ trong giây lát: "Hình như em không thích con gái."
"..." Linh kun không còn lời nào để nói.
"Em nghĩ em sẽ là gay, em chỉ hứng thú với con trai thôi." Tôi nghiêm túc bổ sung.
Linh kun liếc tôi một cái, dường như đang nói: Coi như anh chưa hỏi.
68,
Hôm qua Linh kun mua nguyên liệu làm món gà rán tẩm bột, sáng sớm tôi bò khỏi giường, cõi lòng tràn ngập mong chờ anh đến nhà ga.
Rốt cuộc khi thoáng trông thấy túi gà tẩm bột trong mơ của mình, tôi tựa như hóa đá.
Vì dụ dỗ tôi dùng bữa mà Linh kun không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ nhìn thấy bên trong túi là ba bốn miếng salad còn to hơn cả bàn tay, từng lớp từng lớp bọc lại miếng gà bé tí ti như cái ngón tay.
Ăn xong, tôi bất mãn vô cùng, ôm bụng rên la: "Đau bụng."
Linh kun lo lắng nhìn tôi, hỏi: "Có phải bị lạnh không, hay là... em không ăn được salad?"
Tôi nghiêm túc trả lời: "Chỉ e rằng không thể ăn salad nữa đâu."
"Bậy bạ." Anh nghe thấy câu trả lời đã biết tỏng âm mưu của tôi, nhanh chóng không còn lo lắng nữa.
69,
Hôm nay tôi đi theo Linh kun học lái xe.
Mọi người đều nhìn gương chiếu hậu để quan sát người khác, cũng chỉ có anh hí hoáy với cái gương hồi lâu vì để tìm được góc độ thích hợp quan sát mặt tôi.
70,
Lần đầu tôi và Linh kun hôn nhau không có bất kì kỹ thuật nào.
Chỉ nhớ rằng Linh kun đứng trước rèm cửa ngược nắng, bên ngoài trời tờ mờ sáng, ánh nắng ấm áp xuyên qua song cửa, rơi xuống hàng mi và tóc anh, mạ lên một tầng óng ánh.
Cửa phòng khép chặt, trong nhà không có ai khác ngoài chúng tôi.
Có lẽ vì hồi hộp nên Linh kun chỉ dám đứng trước cửa sổ cách tôi hai mét uống nước, một ngụm rồi lại một ngụm, chẳng biết đã uống bao nhiêu nhưng ánh mắt chưa từng giao nhau.
Tôi sợ bỏ lỡ cơ hội tốt thế này, cũng sợ lúc sau sẽ có người làm phiền nên mặt dày dè dặt nhắc nhở anh: "Bây giờ không có ai, có phải anh nên làm chút gì đó không?"
Linh kun kinh ngạc cúi đầu, ánh mắt giao nhau, anh nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Anh quay sang, cẩn thận ngồi xuống cạnh tôi, chạm vào tai tôi, lại thuận tay vuốt ve gò má đang nóng lên của tôi.
Cứ dây dưa như vậy không biết bao lâu, cuối cùng Linh kun lấy hết dũng khí, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Nếu nói đặc biệt thì cũng không có gì đặc biệt cả.
Lần đầu hôn nhau, ngay cả lưỡi cũng không chạm đã cuống quýt kết thúc.
Cho đến bây giờ, tôi chỉ nhớ rõ rằng khi ấy tim mình đập rất nhanh, trong nháy mắt Linh kun lại gần, hơi thở tôi dồn dập, tim cũng đã đập loạn xạ.
Sau đó còn có một lần thân mật, không nhớ rõ là nguyên nhân gì. Có lẽ để dỗ Linh kun vui vẻ hoặc có lẽ vì phạm phải lỗi gì đó. Nói chung là tôi một lòng một dạ muốn nịnh nọt anh.
Tôi lấy hết dũng khí, chạm lên cánh môi mỏng của anh... Sau đó xuất phát từ sự tò mò, tôi đưa lưỡi ra, có ý đồ cạy mở hàm răng anh.
Có lẽ vì khi ấy tuổi tác còn quá nhỏ, trong chốc lát liền như tỉnh mộng, vội bỏ cuộc, hấp tấp buông anh ra.
Đầu lưỡi tôi không hề thuận lợi chạm được vào môi Linh kun, cũng không thể môi lưỡi đan xen dây dưa đến chết giống như trong tiểu thuyết. Chỉ là tôi có hành vi chủ động và to gan như vậy, e rằng sẽ để lại ấn tượng xấu khó phai trong lòng Linh kun.
Rất lâu sau này, lúc nhắc lại chuyện cũ, tôi hỏi anh: "Lúc ấy cảm giác của anh là gì?"
Linh kun suy nghĩ một lát mới lên tiếng: "Trên thực tế thì hơi ngạc nhiên và vui vẻ, không ngờ em có thể chủ động như thế... cũng hơi luyến tiếc, nguyên nhân cụ thể thì hẳn là em hiểu."
71,
Có một khoảng thời gian thanh xuân Linh kun thầm mến tôi, khi ấy anh mượn danh nghĩa là dạy bù, chiếm lấy thời gian của tôi, không cho tôi tiếp xúc với những người khác.
Có lần học từ đơn, anh đột nhiên nói với tôi: "Nếu như em thuộc 200 từ, anh lập tức thưởng cho em ngay."
"Nếu như không thì sao?"
"Thì em hôn anh một cái." Linh kun gần như bật thốt ra, sau đó phản ứng lại rất nhanh, xấu hổ nói: "Anh hay nói đùa, em đừng coi là thật."
Khi ấy tôi và Linh kun cũng chỉ có thể xem là bạn học, quan hệ cá nhân cũng khá tốt, nhưng không đến mức yêu nhau cho nên tôi không hề để bụng những lời bông đùa của anh.
Huống hồ tôi lại là đứa kiêu ngạo, cũng khá tự tin với trí nhớ của mình nên liền khiêu khích đồng ý: "Đừng, cứ vậy đi, một lời đã định."
Hôm sau tôi chỉ có thể thuộc 150 từ, cứ vậy coi như thất bại.
Linh kun cũng không muốn giậu đổ bìm leo, anh đang định dời ngày lại bị tôi dắt đến một phòng học trống khác.
Làm người mà, đương nhiên sẵn sàng đánh cuộc chấp nhận chịu thua chứ.
Tôi đẩy anh vào một góc khuất, ngước mắt nhìn người con trai này vài giây. Gần như trong chớp mắt, tôi nhón chân lên, hôn lướt qua gò má anh một cái, sau đó chạy trối chết.