Nhật Ký Nuôi Nhốt Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 51

Lúc Bạch Lan về đến nhà phát hiện một tiểu lang nằm bên người vợ mình nhất thời hỗn loạn , xong đời rồi, sinh tiểu miêu cũng được mà, tại sao lại sinh tiểu lang a?


Phải làm sao bây giờ?


Bạch Lan kinh hồn táng đảm nhìn đại miêu đang đọc sách, lại nhìn sang tiểu tử đang cùng hắn đọc sách, tim nhảy lên cổ họng.


"Vợ ơi. . . . . ." Đuôi Bạch Lan cọ cọ Slocker vài cái, không dám cọ nhiều, đỡ cho đến lúc đó lại bị ăn mấy móng vuốt.


Tiểu lang quay sang ... bình tĩnh liếc nhìn Bạch Lan một cái, không phản ứng gì, quay lại ..., vẫy vẫy cái đuôi vui mừng, như lấy lòng cọ cọ Slocker vài cái, Slocker quay sang ... liếm liếm tiểu lang, tiếp tục đọc sách.


Bạch Lan hóa đá. . . . . .


Slocker nhà bọn họ sao lại có tình mẫu tử, sao lại ôn nhu được như vậy chứ??


Có chút nghĩ không ra.


Hắn đi qua, liếm liếm lông cổ Slocker: "Vợ ơi. . . . . ."


Tiểu lang nhào đến, xù lông nhe răng trợn mắt, cắn một phát vào chân Bạch Lan.


Bạch Lan: ". . . . . ."


Tiểu lang: "Ngao ô. . . . . ."


Slocker lắc người đứng dậy: "Tiểu Ngân, xuống."


Tiểu lang ngoan ngoãn nhả ra, thí điên thí điên chạy đến trước mặt Slocker cọ cọ chân Slocker, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, bộ dáng hung ác vừa nãy hoàn toàn biến mất.


"Vợ ơi." Bạch Lan thấy mình ủy khuất cực kỳ, còn nhớ tiểu tử này lúc còn ở trong bụng vợ mình, hắn mỗi ngày phải chịu vuốt mèo của Slocker ngược đãi mới được sờ sờ bụng hắn, tại sao sinh ra rồi lại không thèm nhận hắn a?


Slocker nói: "Nó tên là Tiểu Ngân, con tôi."


Trong lòng Bạch Lan kêu gào, phải là con của chúng ta chứ, chúng ta chứ. . . . . .


Tiểu Ngân: "Miêu ô. . . . . ."


Bạch Lan giật giật khóe miệng, này, tiểu hỗn đản, ngươi là Ma Sói, Ma Sói đấy biết không? Sao lại kêu tiếng mèo chứ? Sói phải kêu như thế này này. . . . . .


Ngao. . . . . . Ô. . . . . .


"Vợ ơi, anh xin lỗi, lúc em sinh con anh đã không ở bên cạnh." Bạch Lan chủ động nhận lỗi.


Slocker thản nhiên nói: "Không sao, dù sao mấy người cũng vì chuyện của Tiểu Bạch, chỉ cần Tiểu Bạch sống tốt, tôi cũng rất vui vẻ ."


Thấy vợ mình hiểu cho mình như vậy, Bạch Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự nhiên nhìn thấy Slocker cong cong khóe miệng, biểu tình có bao nhiêu không được tự nhiên.


Đại miêu nhà bọn họ là mặt than a, sẽ không cười a, bây giờ cười lên tuy rằng cũng đẹp đấy, nhưng làm cho hắn rất bất an nha. . . . . .


Quả nhiên, Slocker giơ móng vuốt ra: "Nhưng mà, anh không phải là một người chồng đủ tư cách, nên đánh."


Bạch Lan gần đây có hơi nhiều thương tích, tuy nhìn qua không quá rõ ràng, nhưng so với trước kia thì không bằng, tho bản năng lùi về sau mấy bước, tự nhiên thấy buồn cười, ngô, vợ bảo muốn đánh thì chịu đánh thôi, nghe lời vợ mới là thú tốt, chịu đựng tốt mới là thú tốt.


Đột nhiên, trên đầu Bạch Lan mờ sương, vội vàng biến thành Thú Nhân, vì thân thể Thú Nhân nhỏ hơn nên năng lương tiều hao cũng ít hơn, phải biết hắn không ăn không uống chạy một ngày một đêm, vội vội vàng vàng muốn về với vợ của mình, thật sự rất mệt mỏi. . . . . .


Rốt cục, cho dù biến thành Thú Nhân, Bạch Lan cũng vẫn cảm thấy toàn thân ủ rũ khiến hắn ngay cả mắt cũng không mở ra được, cuối cùng, cứ như vậy ngã quỵ xuống.


Slocker cuống quít dùng đuôi cuốn lấy thắt lưng Bạch Lan, để hắn ngã đỡ thảm chút, Slocker lúc này mới phát hiện, trên mặt cùng cả người con sói này đều bị bẩn hết, ngay cả mái tóc dài màu bạc của hắn cũng dính bụi bẩn.


"Bẩn muốn chết." Slocker cực kì ghét bỏ nói.


Sau đó, Slocker tâm không cam tình không nguyện liếm liếm Bạch Lan, đem bụi bẩn trên mặt hắn liếm sạch sẽ, khuôn mặt trắng lộ ra, rất đẹp trai, nhịn không được liếm thêm vài cái, thuận tiện liếm sạch mấy thứ bẩn thỉu trên người hắn luôn.


Tiểu Ngân thấy mẹ không thèm để ý đến mình, thở phì phì chạy đến bên chân Bạch Lan, cắn một phát vào chân Bạch Lan, Slocker trừng mắt nhìn nó.


"Miêu ô. . . . . ." Tiểu Ngân kêu lấy lòng một tiếng, ngoan ngoãn nhả ra, liếm liếm dâuus răng bị mình cắn, miêu ô, mẹ thích người kia, cũng không chịu cho nó cắn một cái, miêu ô. . . . . .


Slocker nhíu mày, biến thành Thú Nhân, ôm lấy Bạch Lan, đặt trên thảm, sau đó ôm thắt lưng hắn, nhắm mắt đi ngủ. . . . . .


Ngô. . . . . . thật ra mình vẫn rất nhớ hắn. . . . . .


Lyga nghĩ, lúc mình về nhà, vợ mình nhất định sẽ chạy đến ôm hôn mình, không ngờ, vừa về đến nhà, Bạch Nhiên hai tay chống nạnh chỉ trích nói: "Bẩn muốn chết, đi tắm rửa đi, nếu không không cho phép vào nhà."


Toàn thân Lyga như vậy, tội nghiệp nhìn Bạch Nhiên.


Được rồi, tuy Bạch Nhiên thật sự rất muốn rất muốn Lyga, nhưng cậu vừa mới tổng về sinh hàng hồ a, tìm được một đống xương cốt không biết của động vật gì ném đi, Tiểu Qua với Lyga giống nhau, có sở thích khiến người khác không thể chịu nổi, đó chính là thích thu thập xương cốt, cho nên Bạch Nhiên không thể không định kì tổng về sinh hàng tuần, mới quét dọn sách sẽ xong, trên người Lyga lại nhiều bụi bẩn như vậy, muốn cậu dọn dẹp lại à.


"Vợ ơi. . . . . ." Lyga bắt đầu làm nũng .


Mắt không thấy tâm không phiền, Bạch Nhiên phất phất tay nói: "Đi tắm nhanh lên rồi về."


Tiểu Qua ngao ô kêu một tiếng, dừng ánh mắt cực kì ghét bỏ nhìn hắn.


Lyga nhất thời cảm thấy mình là đang bị vứt bỏ.


Bị con mình vứt bỏ gì gì đó, Lyga mới không thèm để ý đâu, chủ yếu chính là, ngay cả vợ cũng ghét bỏ mình nha, hắn thấy mình hiện tại cả người bám bụi miễn bàn có bao nhiêu đẹp trai a.


Ủy khuất cụp tai cụp đuôi, đi tắm.


Hồ ly đẹp trai trở về, nhào đến loạn liếm, Bạch Nhiên bị liếm xấu hổ, dùng sức kéo lỗ tai Lyga nói: "Sao lần này đi lâu vậy?"


Lyga dùng sức ngửi mùi trên người Bạch Nhiên, thẳng đến khi cảm thấy đủ mới liếm môi nói: "Ngô, có chút việc, không cần lo lắng."


Bạch Nhiên nhăn mày, Lyga cùng Bạch Lan không biết đang gạt bọn họ làm những gì, thật thần bí, muốn từ chỗ Ange moi ít thông tin nhưng tên đó cái gì cũng không nói, cho nên chỉ có thể hỏi Lyga .


"Không nói thì quên đi." Bạch Nhiên hừ một tiếng, không cùng Lyga thân mật nữa, đứng dậy, ôm Tiểu Qua đi sang nhà gỗ nhỏ.


Lyga làm sao để như vậy a, hai bước vọt qua đứng chắn ở cửa hang hồ: "Vợ à."


Bạch Nhiên không để ý tới hắn.


Lyga ủy khuất cực kỳ, chín cái đuôi vẽ vòng tròn trên mặt đất, suy nghĩ có nên nói ra không, nhưng lại sợ Bạch Nhiên không thích như vậy, Cửu Vĩ Hồ đơn thuần tâm đã rối rắm thành hình đa giác rồi.


"Vợ à, anh rất nhớ em." Cửu Vĩ Hồ định chơi xấu tiếp tục làm nũng.


Bạch Nhiên thở dài, tại sao cậu thân là vợ của Cửu Vĩ Hồ lại chưa hề làm nũng? Tại sao cái người kia rõ ràng lớn hơn mình bao nhiêu tuổi lại có thể tự nhiên làm nũng như vậy? Thật là không biết xấu hổ.


Nghĩ đến đây, Bạch Nhiên hung dữ bóp cổ Lyga: "Đêm nay hoặc ngày mai nếu không cho em biết anh nhất định sẽ chết."


Lyga liếm liếm mặt Bạch Nhiên, đặc biệt vui vẻ vẫy vẫy đuôi.


Lyga đã về Tiểu Qua đương nhiên rất vui vẻ, mặt khác mấy tên trong Khu rùng Ma Thú cũng không bị cấm bắt nạt, chưa được vài cái bọn họ liền gào khóc kêu to, chơi không vui tý nào, nhưng mà Lyga trở về liền cùng nó tranh mẹ, không tốt tý nào.


Lyga đi qua, hung hăng liếm Tiểu Qua mấy cái, Tiểu Qua thân mình nhỏ bé, bị liếm vài cái té ngã, Tiểu Qua căm giận giơ móng vuốt: Hỗn đản, hỗn đản.


Lyga căn bản là nghe không hiểu Tiểu Qua đang nói cái gì, tiếp tục liếm.


Lâu ngyaf không gặp, buổi tói hai người đều rất nhiệt tình, bên trong kiều diễm, Bạch Nhiên mệt mỉ ngủ thiếp đi, Lyga thật ra cũng mệt chết đi được, không giống thường lệ sau khi hoan ái biến thành thú hình, hắn lưu luyến hôn bả vai Bạch Nhiên, một chút lại một chút, cọ cọ đầu, phát ra âm thanh thỏa mãn.


Tại sao người trong lòng mình này luôn là ôm không đủ, chỉ muốn đem cậu giờ giờ khắc khắc buộc bên người, nhưng lúc gặp nguy hiểm lại nghĩ rằng thật may khi cậu không ở đây, nếu làm cậu bị thương, chỉ sợ mình sẽ thấy đau khổ trăm lần.


Tại sao lại có cảm giác như vậy chứ?


Như Cá Sấu khổng lồ trong Khu rùng Ma Thú còn có ba bốn lão bà, Nữ vương Trùng Tộc cưỡi trên hàng vạn lão công, tại sao mình lại chỉ có thể nhìn em ấy?


Lyga nhớ lại thời điểm mới quen Bạch Nhiên kia, bộ dạng cực kì sợ hắn, mà hiện tại, cậu sẽ nổi giận, lá gan cũng càng lúc càng lớn, nhéo tai hắn như cơm bữa, nhưng tại sao mình lại cực kì thích bộ dạng này của cậu chứ?


Chẳng lẽ, đây là tình yêu mà Bạch Nhiên nói sao?


Nghĩ đến đây, mặt Lyga lại đỏ lên, lắc lắc đầu, tai hồ ly rung rung hai cái, Lyga nhẹ giọng hỏi: "Anh yêu em?"


Bạch Nhiên đã sớm ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy, khò khè khò khè, đặc biệt đáng yêu.


" Anh yêu em?" Lyga không quá xác định còn hỏi thêm.


Bạch Nhiên hừ một tiếng, trở mình, hai tay ôm thắt lưng hắn, xong như cảm thấy nóng, một chân thò ra khỏi cái chăn đuôi của Lyga.


Lyga run lên, mặt đỏ hồng kéo Bạch Nhiên lại, hôn hôn bờ môi của cậu: "Anh yêu em."


Sáng sớm hôm sau, Lyga làm Lão Đại lại tiếp đón mấy huynh đệ của hắn đến nhà bọn họ làm khách ăn cơm, mang theo cả vợ mình đến, Bạch Lan Ange đều cực kỳ tự giác mang luôn môt ít con mồi đến, thuận tiện ăn một chút, làm khách ăn cơm gì gì đó, thật ra đều là mang vợ mình đến ăn thức chín thôi, vợ là việc chính, bọn họ làm phụ.


Bạch Nhiên còn tưởng Ange một mình đến, thật không ngờ hắn mang theo Sean, cũng đừng trông cậy Slocker cơm gì gì đó, tên này chính là mệnh hưởng phúc, cũng may tay nghề Sean cũng không tệ lắm, hỗ trợ rửa thức ăn rất chăm chỉ, hai người cùng nhau xào rau nấu cơm, còn Slocker mang Tiểu Ngân với Tiểu Qua chơi đùa một bên.


Cho dù các ma thú là bạn tốt bọn họ cũng sẽ không tự tiện đi vào nhà của người khác, đó là lãnh địa của người khác, chỉ người được phép mới được đi vào, cho dù là bạn tốt, nhưng ý thức địa bàn vẫn rất mạnh mẽ.


Chưa đến giờ cơm, Bạch Lan, Ange còn có Lyga lại ở chỗ cũ họp bàn chuyện quan trọng .


Bạch Lan nhìn Ange: "Hắn là vợ cậu?"


Ange lắc lắc đầu.


Lyga cho Ange một móng vuốt: "Không phải vợ thì không được mang đến, đừng có làm hư vợ bọn tôi."


Ange bị đau, phẫn nộ nói: "Là hắn cưới tôi, cưới tôi được chưa? ? Hắn tới ở rể."


Lyga kinh bỉ nhìn hắn một cái, Bạch Lan kinh ngạc trừng mắt: "A, chẳng lẽ cậu là người bị đè?"


Ange hừ một tiếng, "Như thế nào có thể, ai nói lão công không thể gả cho lão bà?"


Lyga ho khan một tiếng: "Ta vẫn là nói chính sự đi."


Bạch Lan nhíu mày, nói: "Tôi quay về Lang Tộc tra qua, ngoài Tử Kim Hoa ra, còn có một loại cỏ tên là Đan Đồng Cỏ, nghe nói rất nhiều rất nhiều năm trước kia, có một có dược sư ma thú huyết thống vì sợ mình chết già, cả đời sở học không ai kế thừa, bất ngờ, hắn phát hiện Đan Đồng Cỏ, sau khi tiến hành nghiên cứ, hắn dùng Đan Đồng Cỏ cùng ma dược đem huyết thống con người trong mình bức ra, chỉ chừa lại huyết thống thú, cho nên thú hóa."


Lyga gật gật đầu, nói: "Tôi cũng tra được tin tức giống vậy, nhưng không quá chi tiết."


Bạch Lan nói: "Nếu là Đan Đồng Cỏ, chúng ta cố gắng một chút là có thể tìm được, nhưng cách điều chế ma dược chúng ta không biết, hơn nữa Đan Đồng Cỏ cũng không phải thuốc trường sinh bất lão gì, chỉ là biến thành ma thú thôi, hơn nữa có một khuyết điểm, chính là máu của ma thú, từ nay về sau, lúc gần biến thành ma thú cần ma thú phụ thuộc dâng máu, ma thú nếu xảy ra chuyện, ma thú phụ thuộc cũng không sống được."


Lyga mở miệng cười nói: "Tôi có thể vì Bạch Nhiên dâng ra máu, cùng sinh mệnh."


Bạch Lan nhíu mày, con ngươi đỉ thẫm nhìn Lyga: "Ma thú kia chỉ có thể là Slocker, bởi vì bọn họ có huyết chi ràng buộc, Lyga, tuy rằng tôi rất không nguyện ý để Slocker mạo hiểm, nhưng việc này cũng là vì Slocker."


Lyga nhìn ra xa, nói: "Được rồi, vậy chúng ta nghỉ ngơi một thời gian, dưỡng đủ tinh thần rồi đi."

Bình Luận (0)
Comment