(Giải thích tựa chương: Trần Cung khốn đốn đầu nhập Hầu phủ…)Hôm sau lúc ăn cơm trưa, Lã Bố bưng bát ngồi cười ngây ngô trước bàn ăn.
Kỳ Lân: “…”
Cao Thuận: “…”
Trương Liêu: “?”
Lã Bố nhận ra mấy tên ái tướng đều đang nhìn mình, đằng hắng một tiếng tập trung lại, Kỳ Lân gãi gãi đầu, nói: “Sau khi ăn xong chủ công phải… đến nhà Vương Tư đồ?”
Lã Bố nói: “Còn phải hỏi?”
Kỳ Lân gật đầu nói: “Chủ công với tiểu thư của nhà họ Vương đã có quen biết đính ước với nhau nên không cần bà mai nữa
.”
Ngày hôm qua, Kỳ Lân đã đi hỏi thăm chung quanh, cuối cùng cũng tổng kết lại được thứ tự trong hôn lễ. Vào thời Hán, bà mai không quan trọng như đời sau, cũng không cần cha mẹ mời người làm mai đến để bàn chuyện hôn nhân, bà mai chỉ có tác dụng đến truyền tin tức cho thiếu nữ đó trong khuê phòng mà thôi.
Lã Bố hỏi: “Có xem họ chưa?”
Kỳ Lân nói: “Không cần xem, đêm qua ta coi điềm rồi.”
Lã Bố gật đầu nói: “Ngươi quyết định.”
Hai triều Tần Hán cấm trực hệ, chi thứ thông hôn, trước hôn lễ, nam nữ đều phải bốc quẻ hai lần, lần thứ nhất, cầu trời xanh tỏ rõ, tổ tiên của hai nhà có cùng họ hay không.
Họ và chi tộc phát triển từ thời Chiến quốc, qua hai triều nhà Hán mấy trăm năm đã hình thành một hệ thống đầy đủ, không cùng họ nhưng vẫn là thân thích xác xuất quá thấp có thể bỏ qua, rõ ràng Kỳ Lân đã bỏ qua bước xem họ này.
Kỳ Lân lau miệng, đi đến giá sách lấy xuống danh mục quà tặng, mở ra: “Có thể lập tức đi đưa sính lễ, đưa xong có thể bốc quẻ lần hai, chọn ngày lành thành hôn.”
Kỳ Lân lại nói: “Sính lễ có lá trà, da hươu, muối, ba thứ này phải có, còn lại thì phải xem nhà quan hay bình dân… Xuất thân khác nhau, sính lễ cũng không giống…”
Lã Bố lên tiếng: “Tổ phụ của ta là võ tướng, trong tộc không có ai làm quan, nương ta trước đây là con nhà phú thương, nhà nàng cũng không có ai làm quan, sau khi gả cho cha ta thì mở phường nhuộm. Vậy nên tính là bình dân hay nhà quan?”
Trong lòng Kỳ Lân thấy buồn cười, Lã Bố xem vậy mà lại thành thật, nói mấy câu đã khai hết họ hàng ra, có lẽ không coi mình, Cao Thuận và Trương Liêu là người ngoài, bèn chế nhạo: “Vậy tính theo bình dân, sính lễ giảm được chút ít, không lỗ vốn.”
Là Bố hình như hơi không vui, gật gật đầu, không biết nghĩ gì nữa, lát sau mới nói: “Giờ cũng phong Hầu rồi…”
Kỳ Lân cười nói: “Hay lấy ấn Đô Đình hầu đưa qua? Sáu mươi kim. Chủ công đã thích nàng như vậy thì đưa nhiều chút cũng không sao, dù sao nhà họ Vương nuôi con gái lớn như vậy cũng tốn kém…”
Cao Thuận nói: “Không thích hợp đâu, về sau cả nhà Vương Tư đồ có khi còn phải dựa vào chủ công, sao phải đưa sính lễ nhiều như vây?”
Kỳ Lân phụ họa: “Đúng ha, ‘nữ gả cao, nam cưới thấp’, anh hùng bất luận xuất thân, huống chi chủ công còn là nghĩa tử của Đổng tướng quốc.”
Biểu tình Cao Thuận hơi không vui, dường như không thích hành động Vương Doãn gả nữ nhi cho Lã Bố.
Lã Bố nói: “Đưa nhiều chút đi thôi.”
Kỳ Lân lại nói: “Đúng rồi, nên đưa nhiều chút.”
Cao Thuận trợn mắt: “Kỳ Lân tiên sinh!”
Tên ba phải đã cười đến đau bụng, trêu ghẹo: “Sắp tới địa vị không ai sánh bằng, bây giờ không đưa còn chờ đến sau này mới đưa sao? Đưa một trăm kim cũng được, thêm bốn mươi thạch gạo(1), mì, rượu… Mấy thứ này để ta đi chuẩn bị, chủ công không cần nhọc lòng.”
Lã Bố: “Khoan đã… địa vị không ai sánh bằng là thế nào? Nói rõ ta nghe?”
Kỳ Lân lấy cây bút thêm thêm bớt bớt, lơ đãng nói: “Qua khoảng mười ngày nửa tháng nữa chủ công sẽ được tấn phong Ôn Hầu, nhậm chức Phấn Vũ tướng quân, sánh ngang Tam tư(2).”
Lã Bố: “…”
Cao Thuận nói: “Sao ngươi biết?”
Kỳ Lân mỉm cười nói: “Ông trời nói cho ta biết.”
Cao Thuận há mồm, sau một lúc lâu mới hồi thần, vội nói: “Chúc mừng chủ công!”
Lã Bố khiêm tốn: “Không có gì, không có gì. Ha ha!”
Trương Liêu nghe xong cũng hoàn toàn choáng váng, vừa mới được điều đến đây, chưa từng lãnh giáo qua bản lãnh của Kỳ Lân, chỉ biết người này miệng lưỡi trơn tru, tào lao không biên giới, nhưng hắn nói sánh ngang Tam tư là thật sao?
Trương Liêu hoàn toàn không thể tin nổi, hầu vị, tướng vị còn chấp nhận được đi, nhưng Tam tư là chức quan lớn ngang với Tư đồ, Tư mã, Tư không! Đúng là chức quan cao nhất rồi còn gì, vô cùng nở mày nở mặt, nhưng còn Đổng Trác thì sao?
Lã Bố suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc cũng nhìn ra chỗ không bình thường, nói: “Vậy Đổng tặc… Đổng tướng quốc đâu?”
“Sau này ngươi sẽ biết.” Kỳ Lân khép lại danh mục quà tặng, ném cho Cao Thuận, Cao Thuận chụp được, đi chuẩn bị.
Cao Thuận đi ra ngoài, Lã Bố nhấp chén trà xong cũng muốn đi gặp Điêu Thiền, Trương Liêu vội vàng đi dẫn ngựa đến, Lã Bố nói với Kỳ Lân: “Ngươi đi chung đi, lúc ta với Tư đồ đại nhân bàn chuyện hôn sính, ngươi ở bên cạnh chú ý lắng nghe, cũng để ý cho kỹ, có thiếu sót gì lúc về lại thêm vào.”
Kỳ Lân không ngờ tên thô lỗ này lại cũng là người cẩn thận, chỉ đành mỉm cười nói: “Chủ công đi trước, ta sẽ theo sau.”
Lã Bố vỗ vỗ yên Xích Thố, hờ hững nói: “Đi.”
Kỳ Lân chỉ có thể đạp giày chiến của Lã Bố, nghiêng người lên ngựa.
Xưa nay Lã Bố cưỡi ngựa không chở thêm ai, ngựa nào chủ nấy, trong kiếp sống của võ tướng địa vị của chiến mã còn thân mật hơn ái thê, làm gì dễ dàng cho người khác cùng cưỡi, loạn cưỡi, cường cưỡi?
Lần đem Kỳ Lân về Tịnh Châu doanh là phá lệ lần đầu, Lã Bố luôn nhớ ơn cứu mạng của Kỳ Lân, nên cũng không để ý nhiều lắm – dù sao cảm nắng trên chiến trường, té ngã ở rừng rậm núi hoang rất nguy hiểm, nếu không có tiểu binh này ở bên cạnh xem chừng, sau khi té ngã mà bị quân của Tôn Kiên đuổi theo, hậu quả khó lường.
Thêm nữa là tuổi tác của Kỳ Lân không lớn, Lã Bố xem như sai vặt, kế sách của Kỳ Lân được khảo nghiệm mấy lần đều không có sai, trong miệng suốt ngày cứ nhắc “Điêu Thiền Điêu Thiền”, dùng mánh lới giả đáng yêu, Lã Bố thấy hắn thật sự quan tâm đến chuyện này, Lã Bố càng cảm thấy gần gũi, cũng không so đo nhiều với hắn.
Kỳ Lân biết không nên được thích mà kiêu ngạo, an phận ngồi sau, Lã Bố giục ngựa chuyển qua phố chính, vào ngõ Thiên, người đi đường hai bên đều tránh né.
Đột nhiên Lã Bố nói: “Hôm qua, ngươi vào cung gặp thiên tử?”
Kỳ Lân thành thật trả lời: “Ừm.”
Kỳ Lân không dám nói nhiều chuyện liên quan đến vụ mật chiếu, vẫn chưa đến thời cơ, Lã Bố lạnh lùng nói: “Thông minh một đời, hồ đồ một khắc, gặp thiên tử làm gì? Không biết Đổng tặc phòng bị Hầu gia vô cùng sát sao à?”
Kỳ Lân nói: “Chỉ gặp một lần thôi, không gặp nữa đâu.”
Lã Bố nói: “Hôm nay trên triều, Lang trung lệnh Lí Nho có nhắc ngươi, Hầu gia nhân dịp tiến cử, cho ngươi làm Tham quân.
Kỳ Lân: “À.”
Lã Bố: “…”
Kỳ Lân cười nói: “Đa tạ! Tạ chủ công long ân!”
Lã Bố đang muốn nói gì đó, nhưng đã đến nhà Vương Doãn.
Cách một bức tường, hai người con gái đang ngồi cùng nhau, ai cũng đẹp như hoa, một người mặc váy hồng cánh sen, một người mặc lụa mỏng màu xanh, cạnh đình là hồ nước, dưới lá sen mục cá bơi lội tung tăng, vô cùng tự đắc.
Lã Bố dừng ngựa từ xa nhìn, gọi: “Văn Cơ?”
Hai nàng thì thầm trò chuyện, nữ nhân áo xanh chính là Thái Văn Cơ, con gái một của đại nho đương triều là Thái Ung, từ xa Thái Văn Cơ nói: “Sao hôm nay Hầu gia lại đi cửa sau…”
Chưa dứt câu, Lã Bố đã sải chân, xuống ngựa.
Nháy mắt, toàn thân Kỳ Lân cúi về phía trước, nằm sấp trên lưng ngựa.
Đầu gối Lã Bố cong lại vụt qua, lướt qua lưng Kỳ Lân, Kỳ Lân phối hợp phải nói là hoàn mỹ, may mắn không bị hất xuống ngựa như lần trước.
Trong đình, hai nàng nhìn thấy tình huống buồn cười như vậy, đồng loạt cười run hết cả người.
Lã Bố quay đầu nhìn Kỳ Lân một cái, không hiểu gì sất.
Kỳ Lân dở khóc dở cười, làm động tác ‘xua người’, nói: “Ta dẫn ngựa đến trước đình.” Nói rồi nắm dây cương của Xích Thố, Lã Bố đi nhanh vào sân sau nhà Vương Doãn.
Kỳ Lân dẫn ngựa qua mái hiên bên cạnh, kiềm không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên đình, hồ thu lãng đãng, hai thiếu nữ quốc sắc thiên hương, giọng mềm như yến, khuôn mặt tuấn tú của Lã Bố ửng đỏ, vừa mới nói điều gì đó với Điêu Thiền và Thái Văn Cơ.
Lúc đó ánh mắt Điêu Thiền hàm tiếu như tơ, vô tình nhìn lên, đối diện với ánh mắt của Kỳ Lân.
“Tiểu ca kia là… thân binh của Hầu gia?” Điêu Thiền dời tầm mắt, dịu dàng hỏi.
Lã Bố mãi nhìn Điêu Thiền, đâu còn lòng dạ nào quan tâm đến chuyện gì khác, đáp: “Tiểu quân sư trong trướng, nhặt được trên chiến trường. Các ngươi đang nói chuyện gì?”
Tiểu quân sư Kỳ Lân dẫn Xích Thố đến bên chuồng ngựa của nhà Vương Doãn dừng lại, chờ Lã Bố gặp Điêu Thiền xong sẽ đến tiền sảnh thăm hỏi Vương Doãn.
Vương Doãn hạ triều về để cửa lớn khép hờ, tầm khoảng qua giữa trưa sẽ mở rộng cửa đón khách, Kỳ Lân đang kéo Xích Thố vào chuồng ngưa, chợt thấy ngoài sân trước có một người đang đứng, cũng đến để thăm hỏi Vương Doãn.
Người này là một văn sĩ, mặc quần áo vải thô mộc mạc, phong trần mệt mỏi, cả người thẳng thớm đứng ngoài cửa kiên nhẫn chờ.
“Ngươi tới sớm.” Kỳ Lân nói: “Giờ Mùi quay lại.”
Văn sĩ kia thản nhiên đáp: “Không sao, tại hạ chờ ở đây cũng được, tiểu huynh đệ là người trong quý phủ của Vương Tư đồ à?”
Trong lòng Kỳ Lân chợt nghĩ ra một chuyện, văn sĩ này nhìn qua không giống người Trường An, có lẽ là mấy ngày trước dời đô từ Lạc Dương, văn thần nhà Hán đến trễ.
Nhưng mà dời đô đổi triều cũng giống như ăn tiệc cơ động, ai tới trước được ăn ngon, người đến muộn thì đâu còn chức gì nữa. Dưới trướng Lã Bố đang rất thiếu mưu sĩ, Kỳ Lân chợt nãy ra một ý, nói: “Ta tên Kỳ Lân, cũng đến làm khách, tiên sinh xưng hô thế nào?”
Văn sĩ chắp tay nói: “Ta là Trần Cung, tự Công Đài, không biết Kỳ Lân tiểu huynh đệ là người nhà nào ở Trường An?”
Lần này Kỳ Lân cả kinh: “Ngươi là Trần Công Đài?”
Trần Cung, huyện lệnh huyện Trung Mâu, ở Trung Mâu bắt được Tào Tháo, nhưng sau khi nói chuyện với Tào Tháo đã từ quan mà theo Tào Tháo, sau khi đến Duyện Châu, bởi vì cái chết của Bá Sa mà trở mặt, đầu quân vào Lã Bố, về sau trở thành đệ nhất mưu sĩ của Lã Bố… Đương nhiên cũng là mưu sĩ duy nhất.
Rồi sau đó Lã Bố tử trận ở lầu Bạch Môn, Trần Cung thà chết không hàng, chỉ thổn thức cho thiên hạ ngày nay, không có ai xứng để đầu phục, cuối cùng chết dưới tay đao phủ của Tào Tháo.
Cuối cùng Trần Cung sẽ đến nương tựa chỗ Lã Bố, trong lòng Kỳ Lân bỗng nhiên có cảm giác thân thiết, giống như gặp được đồng nghiệp. Nhưng vì sao hắn lại xuất hiện chậm trễ ở Trường An? Dựa theo phát triển bình thường, Trần Cung phải làm tùy tùng cho Tào Tháo, đến tận sau khi xảy ra chuyện ở Duyện Châu mới đầu phục Lã Bố chứ.
Nếu đã ngàn dặm xa xôi đi đến Trường An, thì chỉ có một nguyên nhân, hắn đến tìm cách cứu viện Tào Tháo.
Kỳ Lân quan sát Trần Cung hồi lâu, cười nói: “Ta lỡ để Tào Tháo chạy trốn rồi, Công Đài huynh không cần lo lắng, hôm qua hắn mới rời khỏi Trường An.”
Sắc mặt Trần Cung kịch biến, Kỳ Lân thần bí giơ tay ‘Suỵt!’, nói: “Mời sang bên kia nói chuyện…”
Lã Bố nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
Lã Bố cua gái xong, đang đi từ trong đình ra hành lang, Kỳ Lân vội quay lại giới thiệu: “Vị này là Trần Cung tiên sinh.”
Lã Bố nhíu nhíu mày đánh giá Trần Cung, Kỳ Lân lại nhìn Trần Cung nói: “Vị này là chủ công nhà ta, Kiến uy Trung Lang tướng Lã Bố.”
Lã Bố đằng hắng một tiếng, cảm thấy buồn nôn, gật đầu, phân phó Kỳ Lân: “Theo ta vào trong.”
Trần Cung cũng bước theo, Lã Bố không vui nói: “Không bảo ngươi.” Rồi dẫn Kỳ Lân vào gặp Vương Doãn.
Điêu Thiền cùng Thái Văn Cơ hi hi ha ha từ bên hành lang đi tới, ánh mắt hơi chán ghét liếc ngang Trần Cung một cái, không thèm quan tâm.
Trần Cung đành phải khép tay áo đứng cạnh chuồng ngựa phơi nắng, Xích Thố ghét bỏ phát ra tiếng phì phì bằng mũi, ý bảo hắn tránh ra chút.
Vương Doãn hơn sáu mươi, ngủ trưa dưỡng sinh dưỡng nhan mới thức dậy, tóc tai bù xù, ngồi trên tháp, đôi mắt già nua khép hờ, đánh giá Kỳ Lân từ trên xuống dưới.
Lã Bố lễ phép, khom người: “Nhạc phụ, Kỳ Lân là chủ bộ dưới trướng của con, chuyện thành hôn từ lớn tới nhỏ, trong ngoài Hầu phủ đều do hắn xử lý, có chuyện gì nói với hắn là được.”
Kỳ Lân thi lễ ra mắt Vương Doãn, Lã Bố ngồi xuống, không có chỗ cho Kỳ Lân.
Vương Doãn nói: “Ai đang ở ngoài cửa?”
Gia đinh hồi bẩm: “Một người tên Trần Cung.”
Vương Doãn phẩy quạt lông: “Kéo ra ngoài đi.”
Gia đinh vâng dạ, lấy côn gỗ, đuổi Trần Cung ra khỏi phủ Tư đồ.
Kỳ Lân: “…”
Vương Doãn buông quạt lông xuống, nói với Lã Bố: “Hiền chất này, con có biết Trần Cung là người thế nào không?”
Đầy đầu Lã Bố là dấu chấm hỏi, Vương Doãn thẳng thắn: “Lúc trước Tào Mạnh Đức mạo phạm Đổng tướng trốn đến Trung Mâu, Trần Cung này đã thả Tào Tháo, thư khẩn cấp tám trăm dặm từ huyện Trung Mâu báo đến Lạc Dương, Lí Nho đại nhân phái người truy bắt, nhưng vẫn chậm nửa bước, Tào Tháo trốn biệt tích.”
Kỳ Lân không khỏi cảm khái quả nhiên gừng càng già càng cay, ở trước mặt Lã Bố, Vương Doãn đuổi Trần Cung như vậy, phủi sạch quan hệ giữa mình với Tào Tháo, lại có vẻ không hề có chút hiềm khích nào với Đổng Trác, đợi đến lúc thực hiện liên hoàn kế, Lã Bố cũng khó lòng mà nghĩ đến phương diện này.
Kỳ Lân kiềm không được, chế nhạo: “Tuy là như thế, nhưng vẫn là đồng mưu, sao chủ công không bắt hắn giao cho thừa tướng, đây là công lớn nha.”
Lã Bố nói: “Làm càn! Ai cho ngươi mở miệng?”
Vương Doãn nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Lời nói của tiểu huỵnh đệ này rất khá, nhưng ngày thành hôn sắp tới, nên hạn chế chuyện giết người, hôm nay là để nói việc vui nên tha cho hắn một mạng. Nếu tên đó lại dám tới nữa, thì để sau này hẳn nói.”
Kỳ Lân thầm rủa đạo đức giả, hai bên không đắc tội bên nào, cuối cùng còn dựa vào Lã Bố với Điêu Thiền.
Đối với hôn lễ, Vương Doãn cũng không quan tâm lắm, thậm chí ngay cả sính lễ, đồ cưới này nọ cũng không hỏi qua, chỉ nói ngày mai sẽ sai quản gia đến Lã quý phủ để thương lượng việc đón dâu, rồi bắt đầu cùng Lã Bố nói chuyện, nhưng chủ yếu vẫn là chuyện điều động nhân sự trong triều.
Cuối cùng Vương Doãn mới hỏi: “Kỳ Lân tiểu huynh đệ là người Cửu Nguyên à?”
Đến giờ Kỳ Lân mới cảm thấy câu nói leo vừa rồi rất ngu, làm cho Vương Doãn bắt đầu nghi ngờ.
Lã Bố hơi trầm ngâm, nói: “Kỳ Lân đến từ quê nhà của ta.” Kỳ Lân tuy đến rất muộn, lại vô cùng đầu phục Lã Bố, nên hắn xem như người của mình, đơn giản nói một câu bao che triệt để, cũng phòng trước, sau khi Điêu Thiền gả qua lại coi Kỳ Lân như tiểu binh mà sai bảo.
Thân binh và tướng sĩ Trung Nguyên mới bổ sung, so với người cùng quê nói chung là được đối xử không giống nhau. Thời Tam quốc dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chủ tướng dẫn theo người nào bên cạnh, cuối cùng đều sẽ thành nhân vật trung tâm, giống như Lưu Bị dẫn theo Trương Phi, Quan Vũ, sau này có thêm Triệu Vân nhưng địa vị vẫn không quan trọng bằng hai người kia.
Kỳ Lân vừa nghe như được mở cờ trong bụng, không hề xấu hổ phụ họa: “Đúng, chúng ta là đôi trẻ vô tư.”
Lã Bố muốn nổi xung thiên.
Vương Doãn cười ha ha, nói: “Đôi trẻ vô tư, thật thú vị.” Nói xong vuốt râu nhìn kỹ Kỳ Lân, dường như có suy đoán khác.
Sau giờ ngọ, Vương Doãn và Lã Bố cũng chuyện phiếm xong, Lã Bố lại đi tìm Điêu Thiền, Điêu Thiền đang nói chuyện áo cưới với Thái Văn cơ, đàn ông đàn ang như Lã Bố đâu thể nào xen vào chuyện khuê phòng của đám phụ nữ, đành giận dỗi lên ngựa về phủ.
“Ngươi đi bộ về đi!” Lã Bố cả giận nói, biết ngay là mang theo Kỳ Lân sẽ có chuyện.
Kỳ Lân chậm chạp đi bộ trên dường, Lã Bố phóng đi như gió; lát sau giục ngựa quay lại, khiển trách:
“Lúc gặp Vương Tư đồ cực kỳ vô lễ, lúc không nên mở miệng thì ăn nói bậy bạ, ta hỏi ngươi, những điều Tư đồ nói có nhớ kỹ chưa?”
Kỳ Lân ngậm một cọng cỏ, đột nhiên nói: “Có thể sai một người đi tìm Trần Cung không?”
Lã Bố nhíu mày nói: “Không phải đang nói chuyên này với ngươi.”
Kỳ Lân không đếm xỉa gì tới giáo huấn của Lã Bố, lại nói: “Trần Cung là một người rất thông minh, quan hệ rộng rãi, nếu Hầu gia được người này giúp…”
Lã Bố cảnh giác nghe ra chút chuyện bất thường: “Ngươi biết tên đó từ trước? Ngươi với Tào Tháo và Trần Công Đài quen biết nhau sao?”
Kỳ Lân không ngờ Lã Bố hoài nghi nhiều như vậy, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, chính mình cũng chưa bao giờ giải thích rõ ràng thân thế cho Lã Bố, không thể hoàn toàn trách hắn.
“Đương nhiên không có, nếu ta biết hắn, sẽ để chủ công bắt hắn để nhận thưởng sao? Thay vì bắt cứ để hắn chạy không phải càng bớt việc?” Kỳ Lân cười hỏi.
Lã Bố dừng ngựa, tựa hồ đang dùng trí thông minh không được cao lắm phán đoán lần nữa, cuối cùng kết luận: “Lên ngựa, nói cặn kẽ cho Hầu gia nghe.”
Nào ngờ không cần phái người đi tìm, Trần Cung đã chờ ở trước cửa Hầu phủ, thấy Lã Bố và Kỳ Lân cũng cưỡi một con ngựa trở về, không kiêu ngạo không nịnh nọt đúng mực hành lễ, thản nhiên nói một câu: “Công Đài đặc biệt đến thăm hỏi, ra mắt Hầu gia.”
Lã Bố nhìn trái nhìn phải, nhìn mãi không ra Trần Cung có chỗ nào lợi hại, lạnh lùng nói: “Kính đã lâu.” Xong nghiêng người xuống ngựa.
Kỳ Lân đã luyện được năng lực phản ứng vô cùng nhanh nhạy, nháy mắt cúi người, chân dài của Lã Bố quét qua, không hất hắn bay xuống đất.
Trần Cung: “…”
Lã Bố cũng không để ý Trần Cung, Cao Thuận ra dắt ngựa, Kỳ Lân nhân tiện chào: “Công Đài huynh, mời vào quý phủ nghỉ ngơi, tiểu đệ còn có việc bận rộn, thứ lỗi, xong việc sẽ đến trò chuyện với huynh, nhất định biết gì nói nấy.”
Trần Cung nhìn ra địa vị của Kỳ Lân, lập tức gật đầu, được một thân binh đưa đến chỗ nghỉ ngơi.
Còn Lã Bố, trong đầu hắn toàn là chuyện thành thân, hận không thể nhanh đến ngày lành tháng tốt. Sau khi ăn cơm chiều xong, nhấp nha nhấp nhỏm trong đại sảnh, lại muốn đi gặp Điêu Thiền.
Kỳ Lân bị Lã bố hỏi mãi không dứt chuyện thành hôn, rốt cuộc nhịn hết nổi, nói: “Ngươi im lặng cho ta một chút được không?”
“Ngươi làm càn! Nói chuyện với chủ công như thế đó hả?” Lã Bố trách mắng.
Kỳ Lân thấy rất buồn cười,vừa xóa xóa sửa sửa vừa thuận miệng nói chuyện: “Chủ công có muốn đi tâm sự với Trần Cung không?”
Lã Bố xua tay nói: “Hầu gia không có hứng với đám văn nhân, suốt ngày chỉ biết nói lý thuyết suông.”
Kỳ Lân nói: “Ngày mai lúc lâm triều, ngươi nhớ để ý Vương Doãn và Đổng tướng.”
Lã Bố không vui nói: “Lại có chuyện gì à?”
Kỳ Lân lắc lắc đầu nói: “Ta vẫn cảm thấy có chuyện không ổn…”
Quả thật Kỳ Lân biết vài hôm nữa thôi Vương Doãn sẽ đem nữ nhi gả cho nhà thứ hai, nhưng thế nào cũng không dám nói, không nói đến chuyện Lã Bố không tin, một khi nói ra hết, chính mình cũng không đủ năng lực thu dọn tình hình, đành nói bóng nói gió, nhắc nhở Lã Bố trước.
Nhưng người như Lã Bố, nói bóng nói gió hoàn toàn không có hiệu quả, nếu không nói toạt ra, hơn phân nửa là không hữu hiệu. Kỳ Lân đành tùy cơ ứng biến, mạnh ai nấy về phòng ngủ.
Hôm sau Lã Bố vào triều, vì phòng chứa củi thêm một Trần Cung, Kỳ Lân bị tiếng đập muỗi đánh thức.
Không có Lã Bố, sau khi ăn sáng, rốt cuộc Kỳ Lân cũng có cơ hội nói chuyện với Trần Cung.
Kỳ Lân kể lại thời gian Tào Tháo ở Trường An, còn nói đã sớm thả hắn đi, Trần Cung chỉ gật đầu, trầm mặc không nói gì.
“Công Đài huynh tiếp tục đi tìm Tào Mạnh Đức sao?” Kỳ Lân cười hỏi.
Trần Cung chắp tay đáp: “Không, Công Đài chạy ngược chạy xuôi, cũng mệt mỏi rã rời rồi, biết Mạnh Đức huynh không có việc gì, cũng nhẹ được gánh nặng, Công Đài đa tạ tiểu huynh đệ.”
Kỳ Lân cũng khiêm tốn nói mấy câu, mới vào chủ đề chính: “Dù sao Công đài huynh cũng không có việc gì, lại muốn hạ bệ Đổng tặc, vì sao không ở lại Trường An, làm nội ứng.”
Trần Cung thản nhiên đáp: “Không gạt Kỳ Lân tiểu đệ, Công Đài vốn có ý đó, nhưng có tiểu huynh đệ ở đây, giết Đổng tặc chỉ cần một ngón tay, Công Đài vẫn về quê làm ruộng thì hơn.”
Kỳ Lân mỉm cười nói: “Không biết Công Đài huynh có chí hướng gì trong tương lai hay không, chẳng lẽ tính cứ như vậy cày ruộng cuốc đất cả đời?”
Trần Cung cười ha ha: “Nếu bốn biển thái bình, đường rộng thênh thang, thì cả đời làm người bình thường vui nơi hương dã có gì mà không được?”
Kỳ Lân nói xa nói gần: “Chỉ sợ ngày Đổng tặc đền tội cũng là ngày bắt đầu loạn thế. ‘Vua Tần mất hươu, cả thiên hạ đuổi bắt’(3), trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không có thái bình lạc nghiệp đâu.”
Tiếng cười của Trần Cung dừng lại, chăm chú nhìn Kỳ Lân, suy tư hàm ý trong lời hắn nói, lát sau mới lên tiếng: “Tuy trong lòng có hoài bão, cũng không nhất thiết sẽ theo làm tùy tùng cho Lã Hầu gia.”
Trần Cung quả là người thông minh, nghĩ một lát đã từ chối đề nghị mà Kỳ Lân còn chưa kịp nói, xem ra thanh danh Lã Bố thật là tệ vô cùng, chuyện giết Đinh Nguyên, ảnh hưởng rất lớn đến con đường sau này.
Kỳ Lân biết trong thời gian ngắn không có khả năng thuyết phục hắn, nên nói sang chuyện khác: “Mấy ngày tới, mời Công Đài huynh ở lại Trường An, ta thật lòng muốn mời Công Đài huynh cùng chúng ta chứng kiến lịch sử.”
Trần cung nheo mắt: “Vì sao lại nói lời ấy?”
Kỳ Lân mỉm cười, nói: “Chủ công sắp thành hôn, tiểu đệ đoán hôn lễ này không dễ gì mà thành, nghe đâu Đổng tặc là một tên quỷ háo sắc…”
Kỳ Lân chỉ nói nửa câu, Trần Cung liền tự hiểu phần còn lại, nói: “Mỹ nhân kế? Không đúng, mỹ nhân không chỉ dựa thanh sắc của mỹ nhân, đây là… liên hoàn kế?”
Kỳ Lân thầm nghĩ, Trần Cung quả nhiên có bản lĩnh, chính mình là người từ tương lai tới, biết lịch sử, mới chỉ tay năm ngón, Trần Cung chỉ nghe hắn nêu vấn đề, lập tức có thể phỏng đoán tổng thể, thật sự không phải tầm thường.
Khuôn mặt Trần Cung nghiêm túc: “Ngươi tính thế nào?”
Kỳ Lân lấy mật chiếu của Hiến đế ra, Trần Cung hít một hơi thật sâu.
“Theo kế hoạch ban đầu của Vương Doãn, như ý hắn muốn, giết kẻ gian bình loạn, nếu có thể thành công, Vương Tư đồ có công đầu, chủ công nhà ta thành con cờ trong tay hắn.” Kỳ Lân nói tiếp: “Chúng ta là người ngoài cuộc, có thể thuận tay giúp hắn một chút.”
Trần Cung còn đang chăm chú đọc mật chiếu, sắc mặt nghiêm nghị.
Trương Liêu đứng đằng xa, đột nhiên gọi: “Kỳ Lân.”
Trương Liêu theo Lã Bố vào triều, lúc này mới bãi triều trở về, khải giáp còn chưa cởi, sớm mùa thu hoa bay ngợp trời, Trương Liêu mang dáng dấp thiếu niên võ tướng, anh tuấn chết đi được.
“Có chuyện gì?” Kỳ Lân đứng dậy hỏi.
Trương Liêu nói: “Ngươi đoán đúng rồi, sau khi bãi triều, Đổng tướng quốc lên xe với Vương Tư đồ, đi về hướng phủ Tư đồ.”
Trần Cung hỏi: “Trung Lang tướng đâu?”
Trương Liêu nhìn nhìn Trần Cung, đáp: “Chủ công còn trò chuyện với Thái Ung, đang ở trong cung.”
Kỳ Lân hơi nhếch miệng cười đắc ý, nói: “Đến lượt chúng ta hành động rồi.”
Trần Cung đáp: “Không, kế này vẫn còn đường cứu vãn, ngươi nghe ta…”
Trần Cung sửa đổi một chút ý tưởng của Kỳ Lân, rồi cười nói: “Ngươi thấy như vậy thế nào?”
Kỳ Lân luôn miệng khen diệu kế, lại bảo người đi tìm Cao Thuận, bốn người chia làm hai nhóm, một nhóm tiến cung, một nhóm đến phủ Tư đồ trước, chia nhau đi phá chuyện vui nhà Tư đồ.
——————————-
Chú thích:1 thạch khoảng 100 lít.Tam tư hay Tam công dùng để chỉ ba chức quan cao nhất trong triều đình phong kiến.Tần thất kì lộc, thiên hạ cộng trục chi: Nhà Tần để xổng mất con hươu, thiên hạ đuổi bắt, ai có tài cao và nhanh chân sẽ bắt được trước. Nên mạnh ai nấy tranh giành. Như vậy làm sao có được thái bình.