(Giải thích tựa chương: Bị kẹp giữa, Tả Từ gặp tai vạ bất ngờ)Điêu Thiền kinh hồn bạt vía, chạy ra khỏi hành lang, chống tường thở dốc, hốt hoảng kêu lên: “Người đâu…! Ai đó đến đây mau!”
“Chủ mẫu!” Nha hoàn rối rít vây quanh.
“Chủ mẫu làm sao vậy?”
“Mau tới đỡ chủ mẫu về…”
Điêu Thiền xiết chặt khăn, khoát tay, thần sắc kinh hoàng, mặt mày tái xanh: “Gọi tất cả nam nhân trong phủ tới!”
“Không không…” Điêu Thiền lại có suy nghĩ khác: “Không được nói gì hết! Không có sao!”
Điêu Thiền liêu xiêu bước đi, một bước thở ba lần, đến trước phòng, vẩy lui hạ nhân, đẩy cửa đi vào.
Lã Bố nằm trên tháp, hai mắt vô thần nhìn lên trần, quở mắng: “Đi ra ngoài.”
Điêu Thiền đứt quãng nói: “Hầu gia, Hầu gia…”
Lã Bố thờ ơ không lên tiếng.
“Ta đã thấy… thấy một con…yêu quái!” Điêu Thiền nắm khăn ôm ngực, hai mắt đẵm lệ.
“Yêu quái?” Lã Bố nói mỉa.
Điêu Thiền đáp: “Ở trong phòng… quân sư! Quân sư là…”
“Ngươi nói gì!” Lã Bố bỗng bật người ngồi dậy.
Sắc mặt Điêu Thiền trắng bệch, Lã Bố lõa nửa thân trên, bên dưới chỉ mặc một cái quần chẽn, chân không lao ra sân, hét gọi: “Kỳ Lân!”
Kỳ Lân trở lại hình người, cuộn tròn người dậy, ôm mũ giáp rách nát, nằm nghiêng trên giường, ngủ.
Trong phòng ẩm ướt, lạnh lẽo, hoàng hôn ảm đạm, gió thổi vù vù qua chỗ thủng trên cửa sổ, dù Kỳ Lân đắp chăn, trong mơ vẫn lạnh đến phát run.
“Kỳ Lân.” Lã Bố gọi.
Kỳ Lân nhúc nhích, không trả lời.
Khóe mắt Lã Bố đỏ hồng, giơ tay nắm lấy vật Kỳ Lân đang ôm, kéo ra xem rồi hối hận: “Sao cái này lại ở đây, ta đi sửa…”
Kỳ Lân nằm nghiêng, quay mặt vào tường, lát sau nghe tiếng đóng đinh lên ván gỗ, Lã Bố đang ở bên ngoài tu bổ lại cửa sổ.
Tiếng đóng đinh ầm ĩ khoảng một khắc, lại vang lên tiếng tháo ra – Lã Bố hăng hái quá, lỡ tay đóng dính cánh cửa vào luôn.
Trong phòng ấm áp hẳn lên, than trong lò tỏa ánh sáng đỏ hồng.
Lã Bố phân phó: “Dọn cơm lại đây, truyền lời cho Điêu Thiền, bảo nàng ăn một mình đi.”
Nha hoàn đáp vâng, Lã Bố lại nói: “Giúp quân sự dọn dẹp phòng óc đi, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Bình thường cũng chẳng có hạ nhận hầu hạ.”
“Hồi hầu gia, bình thường có hai thân binh do Cao tướng quân phái đến hầu ngoài sân, chủ mẫu cho rằng trong phủ nhiều nam nhân quá không tiện, nên lệnh cho trở về.”
Hạ nhân dọn thức ăn lên xong, Lã Bố lên tiếng: “Ăn đi, ta biết ngươi thức.”
Kỳ Lân thở một hơi dài rồi ngồi dậy, đầu đau muốn nứt ra.
“Ngươi phái thân binh.” Kỳ Lân nói: “Cầm tín vật này… không, ngươi chờ đã.”
Lã Bố hỏi: “Lại có việc gì?”
Kỳ Lân không dám để Lã Bố tự phái người đi làm, cảm thấy hắn không đáng tin, đến lục lọi mấy món đồ trong hộp.
Lã Bố đưa con dấu, Kỳ Lân ấn lên giấy, viết thêm mấy chữ.
Xong rồi gọi: “Người đâu.”
Nha hoàn ngoài cửa lên tiếng trả lời, Kỳ Lân lấy làm lạ, sao lại có người chờ sẵn bên ngoài?
Kỳ Lân dặn: “Ngươi gọi người đến, mà thôi, ngươi cũng được, ngươi cầm thư này, đi báo cho Trương tướng quân, để hắn phái người giao thư này cho Trần Công Đài, vô cùng quan trọng, nhớ là phải làm thật nhanh.”
Nha hoàn khom người rời đi, lúc đi ngang qua trước đình, đang muốn ra phủ, Điêu Thiền cười giả lả hỏi: “Sao lại ra đây? Không phải sai ngươi đi trông chủ công sao? Cầm gì trong tay đó, đưa đây ta xem xem.”
Vương Doãn ngồi bên trong, tự rót tự uống, xem qua thư kia, thản nhiên nói: “Tuân Úc đoán không sai, quả nhiên Ôn Hầu muốn động binh vào mùa Đông này. Người theo lời Kỳ Lân đi giao thư đi, con gái, lấy giấy bút đến, cha cần viết một phong thư!”
Điêu Thiền thở dài, nói: “Nghĩa phụ, cha định làm gì?”
Điêu Thiền mài mực, Vương Doãn viết, Điêu Thiền càng xem càng sợ: “Nghĩa phụ… Cha… cha tính viết thư cho Hàn Toại!?”
Vương Doãn cười hiền hòa: “Con gái yên tâm, cha sẽ không hại con rể của mình đâu, đến lúc đó, đảm bảo ngươi sẽ đạt được ước muốn.”
Lã Bố hỏi Kỳ Lân: “Ngươi muốn tấn công Vũ Uy?”
Kỳ Lân gật đầu: “Đây là cơ hội trên trời rơi xuống, Trần Cung, Cao đại ca đang đi mua lương, ta đã gửi thư cho họ, để họ chia ra thành nhiều nhóm nhỏ lẻn vào thành Vũ Uy; Nằm vùng trong đó, tạm thời làm nội ứng.
“Hiện giờ, Vũ Uy đang có nội đấu, Mã Siêu trốn ra, qua mấy ngày nữa thừa dịp không có tuyết rơi, ngươi phái cho ta hai vạn binh.”
Lã Bố: “Hai vạn?! Nhiêu đó gần một nửa của cài của Hầu gia rồi!”
Kỳ Lân hỏi: “Không tin ta?”
Lã Bố đáp: “Tất nhiên là tin người, ta đi với ngươi.”
Kỳ Lân nhíu mày nói: “Ngươi không thể đi được, ngươi phải trấn giữ Lũng Tây.
“Ta hành quân gấp đến ngoài thành Vũ Uy, có Trần Cung, Cao Thuận nội ứng, ta và Mã Siêu ngoại hợp, đánh tốc chiến.
“Dựa theo tình báo lần trước của mật thám, quân giữ thành có khoảng tám ngàn, có không ít người nghe lệnh Mã Siêu. Nay Thành Nghị đoạt quyền, Mã Siêu bị ám hại, chạy ra khỏi thành Vũ Uy, Thành Nghị sẽ không có cách nào thu phục toàn bộ quân trông giữ cửa thành, quả thật là thời cơ tốt để tiến quân, chỉ cần Mã Siêu có thể vào thành được, trong vòng một ngày có thể chiếm lĩnh Vũ Uy.”
Lã Bố nói: “Được rồi, nghe theo ngươi hết, đừng giận nữa nhé.”
Kỳ Lân nói nhỏ: “Không có giận, ta chỉ giận bản thân… Thôi không nói.”
Lã Bố nâng ly, chạm ly với Kỳ Lân, mỗi người một suy nghĩ, uống rượu, ăn cơm. Trong lòng giống như có cái gì đó đè nén, không nhắc chuyện đã qua.
Cơm nước xong xuôi, Kỳ Lân đưa cho Lã Bố tờ giấy, dặn dò: “Ngươi học thuộc tờ giấy này đi, ngày mai cứ giao cho ta, bây giờ ta có việc cần làm, phải đi gặp Thái Ung một chuyến, có gì nói sau.”
Lã Bố đành phải về phòng.
Hôm sau, Mã Siêu tỉnh, lúc Kỳ Lân đến, Mã Siêu đang rất phấn chấn trò chuyện với Trương Liêu.
Mã Siêu chính là hậu đại của Phục Ba tướng quân Mã Viện, tuy thuở nhỏ nhà nghèo nhưng sống thanh cao, khinh thường kết bạn với mãng phu sơn dã, tổ tiên của Trương Liêu cũng là hậu duệ của một trong tứ đại thích khách thời Chiến quốc. Bàn về gia thế, hai người cũng môn đăng hộ đối, ăn ý với nhau, nói chuyện trên trời dưới đất, càng nói càng vui vẻ.
Kỳ Lân vào phủ, Trương Liêu vội đứng dậy ra đón, ngoại thương của Mã Siêu đã giảm, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, ho khan không dứt, Kỳ Lân tỏ ý không cần đa lễ, hỏi: “Đang nói chuyện gì?”
Trương Liêu mỉm cười: “Mạnh Khởi huynh đệ đang nói chuyện giết Hung Nô.”
Mặt Mã Siêu đỏ lên: “Tẩu… Để tiểu huynh đệ chê cười, năm ngày trước, ta rời khỏi Vũ Uy tuần tra, tiểu trừ Hung Nô, không ngờ bị mai phục, hao tổn ba trăm vệ đội, không thể không trốn chạy, cảm tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ, sau khi trở lại Vũ Uy nhất định sẽ hậu tạ.”
Kỳ Lân nói: “Chỉ e không phải Hung Nô mai phục, ngươi cẩn thận ngẫm lại tình huống hôm đó thế nào?”
Mã Siêu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Kỳ Lân đáp: “Mấy ngày trước khi ngươi bị đánh lén, có ai vào phủ Vũ Uy chưa? Có cầm theo thư không? Tin tức của Mã Đằng cha ngươi đã truyền về chưa”
Mã Siêu lập tức biến sắc: “Ngươi biết tin tức của cha ta sao?”
Kỳ Lân cười nói: “Trước tiên ngươi suy nghĩ lại một lần đi, chuyện tập kích có chỗ nào bất ổn, đợi ta mang ngươi đến gặp đại ca ngươi rồi mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp.”
Kỳ Lân ra ngoài phân phó người chuẩn bị xe, Trương Liêu hỏi: “Chủ công nói sao?”
Kỳ Lân trả lời: “Tối qua thương lượng xong cả rồi, lãnh binh ra trận, trong mười ngày chiếm Vũ Uy.”
Trương Liêu nói: “Mười ngày! Hành quân nhanh nhất cũng mất ba ngày rồi…”
Kỳ Lân đáp: “Tổ chức đánh lén ngay trong đêm đến Vũ Uy, Trần Cung và Cao đại ca còn ở trong thành, cứ giao cho ta là được.”
Trương Liêu còn muốn hỏi thêm, Mã Siêu đã ra đến.
Kỳ Lân nói: “Thế nào?”
Mã Siêu ghìm giọng hỏi: “Theo ý ngươi, người đứng sau vụ tập kích ta là Thành Nghị à?”
Kỳ Lân gật đầu, nói: “Theo ta, hết thảy đều sẽ có đáp án.”
Kỳ Lân và Trương Liêu lên xe đưa theo Mã Siêu về Hầu phủ.
Lần này Lã Bố phối hợp khá tốt, theo kế hoạch Kỳ Lân soạn sẵn, chuẩn bị một bữa tiệc, ngồi trên chủ vị chờ.
Mã Siêu vừa thấy Lã Bố lập tức hoảng sợ, Lã Bố tự nhiên gọi: “Hiền đệ, mời ngồi.”
Mã Siêu chưa gặp Lã Bố, nhưng tư thái kia thì đã gặp rồi, thuở nhỏ đã nghe Lã Bố hùng uy, không khỏi liên tưởng đến Võ Thần, lúc nãy nhìn thấy Kỳ Lân đã mơ hồ đoán được chút ít, run run hỏi: “Đại ca… họ Lã?”
Lã Bố gật đầu nói: “Không nói dối hiền đệ, đại ca đúng là họ Lã, tự Phụng Tiên, Ôn Hầu, Phấn Vũ tướng quân.”
Mã Siêu hoảng sợ, quì trên một gối, Lã Bố ngồi trên cao, làm tư thế mời: “Hiền đệ, quân sư, mời ngồi, không cần đa lễ.”
Mã Siêu ngồi vào chỗ mình: “Lúc trước không biết là Hầu gia, thật có lỗi.” Nói xong lại chắp tay với hai lão giả không quen biết bên cạnh.
Lã Bố nói: “Thái đại nhân, Vương đại nhân.”
Kỳ Lân cau mày, sao Vương Doãn lại ở đây? Khả năng là Điêu Thiền lại đang làm trò, trong lòng ghét không nói nổi, thầm muốn truyền người vào đem lão bất tử này kéo ra ngoài.
Mã Siêu vừa ngồi xuống, Lã Bố nói: “Nếm thử rượu của sư huynh người cùng tẩu… cùng quân sư Kỳ Lân nấu đi.”
Mặt Mã Siêu nghiêm túc, người xưng huynh gọi đệ với mình lại là Ôn Hầu, trong lòng vô cùng phức tạp, nâng ly uống cạn, Kỳ Lân dùng ánh mắt ra hiệu với Lã Bố, có thể bắt đầu vở kịch được rồi.
Lã Bố làm như không thấy, truy vấn: “Hương vị thế nào?”
Tâm tình Mã Siêu nặng nề, gật đầu có lệ: “Rượu ngon.”
Lã Bố đắc ý nói: “Hiền đệ có điều không biết, rượu này chính là trong một tháng trước, chúng ta uống trong khách điếm ở Vũ Uy, lúc ấy ngươi uống ba chung đã gục, đây là rượu ta với quân sư cùng chưng cùng nấu…”
Kỳ Lân nổi lửa, thời gian không nhiều, bây giờ còn nói Đông nói Tây, hắn không kiên nhẫn ra hiệu lần nữa, Lã Bố đành hậm hực im miệng, vô cùng ghen tuông nói:
“Cách đây ít lâu, Mã Đằng cha ngươi đã chết rồi.”
Mã Siêu ngây ngẩn cả người, tay cầm chén rượu không ngừng run rẩy.
Lã Bố thản nhiên nói: “Vị này là Thái phó Thái Ung đến từ thành Nghiệp, tình hình cụ thể thế nào để hắn kể rõ đi.”
Mã Siêu bất chấp bên cạnh có người, khóc thất thanh.
Thái Ung thở dài, thổn thức nói: “Mã Đằng cha ngươi, ta thật lòng bội phục.”
Vương Doãn im lặng mà ngồi, xem như mọi chuyện không liên quan đến mình, im lặng không nói.
Thái Ung bắt đầu từ khi Mã Đằng bắt đầu đánh Viên Thuật, nhận được phong thư chiêu mộ của Viên Thiệu đến thành Nghiệp, lệnh hắn xuất binh khỏi Tây Lương, liên hợp tấn công Tào Tháo, Mã Đằng không theo, bị Viên Thiệu giam lòng, Viên Thiệu dùng thế lực bắt ép cũng thề sống chết không theo, cuối cùng hắn và hơn một ngàn binh sĩ đồng loạt bị giết.
Câu chuyện được Thái Ung kể lại, tất nhiên sẽ có đầu có đuôi, Kỳ Lân lại đem chuyện Mã Đằng thề sống chết không theo phóng đại gấp bội, nhắm thẳng vào việc Thành Nghị và Viên Thiệu âm thầm liên hệ, hẹn sau khi Mã Đằng chết sẽ cướp Vũ Uy, xuất binh hỗ trợ Viên Thiệu.
Thái Ung vừa nói xong, Mã Siêu nằm úp trên bàn, run rẩy khóc lóc lóc thảm thiết.
Lã Bố hỏi: “Hắn…”, chỉ chỉ Mã Siêu, “Nghe lọt không?”
Kỳ Lân: “…”
Kỳ Lân thở dài đứng dậy, đến gần xoa xoa đầu Mã Siêu, xem ra, do mẫu thân mất sớm, Mã Đằng tưởng nhớ người vợ đã mất vô cùng yêu thương Mã Siêu, sau khi Mã Đằng chết không lâu đã có người bắt đầu hoài nghi, nhưng khi chính tai nghe được, khiến bao nhiêu bi thương tràn bờ, thống khổ không sao tả xiết.
Kỳ Lân nói: “Xin nén bi thương, Mạnh Khởi còn thương tích trên người, không thể quá đau buồn.” Nói xong lại dùng khẩu hình nhắc Lã Bố.
–khóc đi!
Lã Bố cũng gấp gáp dùng khẩu hình trả lời: “Khóc không được! Không quen!”
Mã Siêu ngẩng đầu, Lã Bố trở lại bộ mặt không cảm xúc, nói: “Năm xưa ở Hàm Cốc quan, phụ thân ngươi và ta đại chiến ba trăm hiệp, bất phân thắng bại, ta cũng thật lòng kính ngưỡng.” Nói rồi hít hít mũi coi như khóc xong.
Tất nhiên Lã Bố nghe lệnh nói dốc, Mã Đằng đã qua tuổi sáu mươi, giao thủ với Lã Bố hai hiệp e rằng đã bị ném bay đến tận chân trời, nhưng Lã Bố sợ Kỳ Lân giận nên đành phải máy móc cho Mã gia chút thể diện.
Mã Siêu nén bi thương, run giọng nói: “Tạ Hầu gia khen ngợi, tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ, nếu được thỏa tâm nguyện, ngày sau tiểu đệ nguyện theo hầu hạ, làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của Hầu gia.”
Lã Bố nhướn này, trầm giọng nói: “Hiền đệ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, không thể nóng vội, hiện tại phải bảo trọng thân thể.”
Hai mắt Mã Siêu đỏ bừng, đến trước chủ vị, quỳ xuống giữa phòng, Kỳ Lân không ngờ Mã Siêu làm người ngay thẳng như vậy, bước tới đỡ hắn: “Chuyện gì từ từ nói.”
Mã Siêu: “Thù giết cha! Không đội trời chung! Khẩn cầu Ôn Hầu cho ta mượn hai ngàn binh mã, để ta giết về Vũ Uy, lấy đầu Thành Nghị, trả thù giết cha!”
Kỳ Lân nói: “Đứng lên đi, trên người ngươi còn mang thương tích.”
Từ lúc Mã Siêu vào phòng, mọi sự chú ý của Kỳ Lân dường như đều tập trung lên người hắn, kết quả, Lã Bố mất hứng: “Hai ngàn?!”
Thấy Lã Bố lại không theo kịch bản, nháy mắt, Kỳ Lân nổi sùng: “Chủ công, hắn muốn báo thù cho cha!”
Lã Bố: “Không được!”
Kỳ Lân: “Lật lọng! Còn ra thể thống gì!”
Lã Bố: “Ta đổi ý đấy! Làm sao nào!”
Kỳ Lân: “Quân vô hí ngôn!”
Mã Siêu nghệt mặt.
Vương Doãn đằng hắng một tiếng, ngắt lời: “Bầy giờ trong thành Vũ Uy chưa yên, thật là thời cơ tốt để giết Thành Nghị, đoạt binh quyền, cha ngươi là Thái thú Vũ Uy, con kế nghiệp cha, hoàn toàn có thể.
“Nhưng, xin thứ cho lão cậy già lên mặt nói một câu: Bốn vạn đại quân của Ôn Hầu trú ở Lũng Tây, nếu lúc này nhúng tay vào Tây Lương, ít nhiều cũng ngại việc nhúng tay vào chuyện nhà người khác, nếu ngươi bình định Vũ Uy, ngày sau, nếu có người lại đến cầu, đám chư hầu Trung Nguyên kia không biết sẽ nói thành thế nào nữa. Hàn Toại, Triệt Lý Cát ở hai đầu, ai cũng phải e dè; Mã Siêu, Mã Đằng để lại cho ngươi gia nghiệp lớn như vậy, ngươi phải làm thế nào cho phải?”
Thái Ung bình tĩnh thong dong đáp lại: “Lời ấy của Vương Tư đồ sai rồi, Ôn Hầu có công diệt Đổng, Tây Lương vốn là vùng thuộc quản hạt của Đổng Trác, bây giờ thuộc toàn quyền thống trị của Hầu gia, có gì không được? Ôn Hầu yêu dân như con, từ ngày đến Lũng Tây chưa từng tăng thuế nhiễu dân, Vũ Uy là biên thành cô độc, tứ cố vô thân, có thể hỗ trợ lẫn nhau là việc tốt, chắc chắn Hầu gia không phải là người hẹp hòi.”
Trong lòng Kỳ Lân khen ngợi Thái Ung, tỏ ý cảm tạ.
Lã Bố trầm mặc không nói.
Kỳ Lân cảm thấy tên lỗ mãng này ngày càng khó hiểu, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Lã Bố miễn cưỡng nói: “Hiền đệ không cần nói gì cả, chỉ cần chơi một trận đá gà với ngu huynh, nếu ngươi thắng, ngu huynh cho ngươi mượn hai vạn binh cùng với đệ nhất quân sư, giúp ngươi báo thù.”
Kỳ Lân suýt chút hóa ra nguyên hình phun lửa đốt Lã Bố.
“Hắn bị thương còn chưa bớt, chơi đá gà sao được?” Kỳ Lân không thể im lặng nổi nữa: “Ngươi định đụng chết hắn à?”
Lã Bố vẫn như thường, Mã Siêu lau nước mắt, hạ giọng nói: “Đại ca đang có hứng, tất nhiên tiểu đệ sẽ theo đến cùng.”
Kỳ Lân nói: “Ta thay hắn chơi với ngươi.”
Lã Bố: “Ồ.”
Trong sân, Lã Bố và Kỳ Lân nắm chân lên, Lã Bố nhảy trên chân trái, Kỳ Lân nhảy trên chân phải.
“Đến đi.” Kỳ Lân tức giận nói.
Lã Bố bắt đầu nhảy đến.
Kỳ Lân tránh ra, dùng bả vai đẩy một cái, Lã Bố ngã, đứng dậy cười ha ha.
“Ngươi thắng!” Lã Bố cười nói.
Kỳ Lân nói: “Bệnh thần kinh.”
Mã Siêu: “…”
Kỳ Lân hít sâu một hơi, lại thở ra, nói: “Điểm binh đi, hai vạn, ngươi đồng ý rồi đấy, hôm nay thừa dịp trời tối lập tức lên đường, không thể kéo dài.”
Lã Bố gật đầu: “Ngươi cưỡi Xích Thố đi, đem theo Cam Hưng Bá, ngươi đi một mình ta không an tâm.”
Kỳ Lân trợn mắt, đáp cho có lệ: “Biết rồi.”
Lã Bố nói: “Vui vẻ lên một chút. Luôn luôn cẩn thận.”
Buổi chiều hôm đó, trời quang mây tạnh, Kỳ Lân ngồi trong viện, Thái Văn Cơ cầm kéo trong tay, giúp Kỳ Lân cắt tóc.
Từ lúc Thái gia đến Lũng Tây đến giờ, Kỳ Lân mới có thời gian gặp người quen cũ.
“Không ngờ ngươi còn biết mang binh.” Thái Văn Cơ dịu dàng nói.
Kỳ Lân cười: “Số lần ta lên chiến trường so với tên lỗ mãng kia còn nhiều hơn. Thời tiết ở Lũng Tây khá lạnh, ngươi ở quen không?”
Thái Văn Cơ đáp: “Cũng tạm, tự do hơn hồi ở thành Nghiệp. Đổng quân ở chỗ Viên Thiệu không coi ai ra gì, lòng ta lúc nào cũng bất an, bây giờ chuyển đến đây, may mà có Trần Công Đài giúp đỡ một tay.”
Kỳ Lân nói: “Ồ, tái giá rồi phải không? Giúp chồng dạy con, sống thoải mái hơn không?”
Thái Văn Cơ thản nhiên cười, cắt một lọn tóc bên tai Kỳ Lân, sợi tóc theo gió bay xuống: “Đều nhờ các ngươi giúp… Xuất chinh phải luôn cẩn thận.”
Kỳ Lân nói: “Không sợ xuất chinh, chỉ sợ Lũng Tây xảy ra chuyện bất ngờ không kịp trở tay, nếu có chuyện gì, phái người truyền tin cho ta.”
Thái Văn Cơ gật đầu: “Biết rồi.”
Kỳ Lân lại nói: “Có Giả Hủ, Trương Liêu ở lại thủ thành, vốn không nên phiền ngươi…”
Thái Văn Cơ cười nói: “Đầu nhập vào chỗ Ôn Hầu, tất nhiên phải ra chút công sức mới được chứ.”
Kỳ Lân ‘ừ’, nói tiếp: “Ngươi cắt tóc đẹp hơn Chu Công Cẩn, về sau giúp ta cắt tóc đi, ngày nào ta còn ở đây, đảm bảo nhà các ngươi được sống yên ổn.”
Ngay đêm đó, trong thành Lũng Tây bí mật phát binh, không tế rượu, không lập soái đài. Hai vạn người âm thầm ra khỏi thành, lên ngựa, chạy băng băng về phía Tây Bắc.
Ước chừng qua một canh giờ, đại quân mới hoàn toàn rời khỏi thành, Kỳ Lân an bài cho Mã Siêu ngồi trên xe ngựa, bản thân hắn cưỡi Xích Thố theo bên ngoài xe, trầm ngâm không nói.
Mã Siêu lên tiếng: “Quân sư, có việc không biết có nên hỏi không.”
Kỳ Lân đáp: “Nói đi.”
Mã Siêu: “Vì sao lúc ban ngày Ôn Hầu muốn ta chơi đá gà với hắn mới phát binh?”
Kỳ Lân hơi bối rối trả lời: “Đúng vậy, tâm tư của tên lỗ mãng đó ai mà đoán được.”
Lũng Tây, Hầu phủ:
Lã Bố thờ ơ nói: “Ta chỉ muốn chọc hắn vui chút mới kêu hắn chơi đá gà, biết hắn không muốn để Mạnh Khởi tự chơi, đích thân ra chơi, thế nào?”
Trương Liêu: “Không… không có gì.”
Lã Bố lấy một vật trong túi ra, lắc lắc trước mặt Trương Liêu, Trương Liêu hít một hơi.
“Túi gấm.” Lã Bố đắc ý nói: “Quân sư để lại cho ta đấy.”
Trương Liêu hâm mộ nói: “Quân sư thần cơ diệu toán!”
Lã Bố cẩn thận cất vào: “Nếu gặp nguy hiểm mới được mở ra xem.”
Trương Liêu thấu hiểu, gật gật đầu nói: “Mạt tướng đi làm theo lời quân sư dặn, tăng mạnh phòng thành.”
Lã Bố suy nghĩ một chút, lẩm bẩm một mình: “Sao còn chưa gặp nguy hiểm?” Ngụ ý, vô cùng chờ mong được mở túi gấm.
Trương Liêu không trả lời, xin phép cáo lui.
Lã Bố ở trong phủ đi tới đi lui, cuối cùng chịu không nổi, mở túi gấm ra.
Một tờ giấy, hai hàng chữ:
Có thể nói bậyKhông thể ăn bậyLã Bố: “???”
Hôm sau ngày đại quân Kỳ Lân xuất chinh, trong Hầu phủ nghe nha hoàn báo lại.
Điêu Thiền hỏi: “Xem xét cẩn thận chưa?”
Nha hoàn nói: “Hồi phu nhân, trong phòng không có con gì… vừa giống trâu, vừa giống ngựa, vừa giống nai, lại vừa giống rồng…”
“Được rồi được rồi! Như vậy được rồi!”
Nội tâm Điêu Thiền vô cùng bất an, đang còn nghĩ đến chuyện yêu quái, chốc lát nghe Lã Bố thức dậy, liền vào trong phòng hầu hạ.
Điêu Thiền giúp Lã Bố chải đầu, lo lắng nói: “Phu quân, bọn hạ nhân nói… trong phủ có yêu.”
Lã Bố: “Yêu gì, đừng nói tầm bậy, có ta ở đây, dương khí còn chưa đủ mạnh sao? Làm sao có yêu được?”
Điêu Thiền nói: “Bọn họ đều thấy, ban đêm thường có quái vật đen thui chạy tới chạy lui trong sân. Nghe đâu quân sư bị yêu khí xâm nhập, nên mới ‘ăn không ngon, ngủ không yên’, tâm tình phiền não.”
Lã Bố cau mày: “Ngươi nói cũng có lý.”
Điêu thiền nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Đợi quân sư về, Hầu gia tự mình điều tra sao?”
Lã Bố gật đầu nói: “Ừ.”
Lã Bố và Điêu Thiền rửa mặt chải đầu rồi ra phòng ngoài chờ dùng điểm tâm, chợt ngoài tường phủ vang lên tiếng rao vọng vào trong viện.
“Tam sơn ngũ nhạc, thất thải thập phủ, tróc quỷ trừ yêu…”
Vương Doãn buông bát, vui mừng nói: “Đến rồi!”
Lã Bố: “?”
Điêu Thiền nhíu mày, nháy mắt, Vương Doãn biết mình lỡ lời, vội vàng im miệng; Điêu Thiền nói: “Hầu gia, có đạo sĩ chuyên bắt yêu, hay là để người ấy vào xem thử đi?”
Lã Bố: “Ừm, truyền người, hốt… à không, mời đạo sĩ kia vào đây.”
Điêu Thiền đích thân ra mời, rất nhanh, một đạo sĩ thủng thẳng đi vào, mặt trắng môi hồng, da mịn như ngọc, tay cầm kiếm gỗ đào bảy tất, áo dài trắng bạc, nói: “Quý phủ có yêu?”
Lã Bố nhíu mày đánh giá người kia từ đầu đến chân, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cuối cùng, ánh mắt dừng lại nơi ngực hơi nhô nhô lên của người nọ, lại nhìn hai cọng râu đen thùi lùi trên mép, hỏi:
“Ngươi là nữ?”
Điêu Thiền: “…”
Đại nhân kia mỉm cười nói: “Ôn Hầu cứ đùa. Bần đạo hiệu Tả Từ, vân du tứ hải, không chỗ làm nhà, bề ngoài là nam hay nữ đều do làm phép mà có, đừng coi là thật.”
Lã Bố nói: “Sao ngươi biết ta là Ôn Hầu?”
Vương Doãn và Điêu Thiền đồng thời kinh hãi, sao tự nhiên Lã Bố thông minh vậy?
Ba giây sau, Lã Bố nói: “
“Rõ rồi nhé! Ngươi lừa đảo! Người đâu, kéo ra ngoài! Đánh bốn mươi côn!”
Tả Từ vội phân bua: “Không không không, Hầu gia xin nghe ta giải thích!
Ta có năm trăm năm tu vi, có thể điều hòa Âm Dương, sử dụng Thủy Hỏa, mời Hầu gia xem!”
Tả Từ búng ngón tay, trên ngón tay phựt lên đóm lửa, cháy hừng hực, phụ tử Vương Doãn và Điêu Thiền giật mình ồ lên.
Lúc Trương Liêu về Hầu phủ báo cáo, chỉ liếc mắt một cái đã mỉa mai: “Ba cái thứ vớ vẩn, quân sư nhà chúng ta chơi chán rồi, có gì hay đâu mà khoe.”
Tả Từ nói: “Bần đạo còn có thể bấm đốt ngón tay xem thiên cơ, biết được quá khứ, tương lai.”
Lã Bố và Trương Liêu cười ha ha, Lã Bố nói: “Không có gì mới à, quân sư nhà chúng ta cũng chơi chán trò này rồi, còn biết làm gì nữa không?”
Trương Liêu liếc mắt: “Quân sư còn biết tung miếng vải đen, ngươi biết không?”
Lã Bố hỏi: “Biết không? Kỳ Lân có thể giũ tung hình xăm trên tay ra, biến thành tấm vải đen bao trùm vật này vậy nọ lại, lớn cỡ nào cũng cất được hết.”
Tả Từ kinh hãi: “Là cái gì? Thế gian tuyệt đối không có loại phép thuật này, không lẽ…” Tả Từ do dự trong lòng, rùng mình: “Chẳng lẽ là Lục Hồn… Lục Hồn Phiên?”
Lã Bố ‘xùy’ một tiếng: “Cái đó gọi là ‘Vô’! Cái gì cũng không biết, ngươi biết tiên thuật cái rắm ấy, kéo ra ngoài, lôi ra!”
Tả Từ: “…”
Vì vậy, Tả Từ bị thân binh lôi xềnh xệch ra ngoài, ngay trước mặt Điêu Thiền Vương Doãn, đánh bốn mươi quân côn, kêu cha gọi mẹ, khập khiễng ra đi.
Năm trăm năm tu vi, biết được quá khứ tương lai, tính trời tính đất nhưng không tính được sẽ bị ăn hèo, thật là năm tháng bất lợi, tai họa bất ngờ, muốn biết tương lai thế nào, mời lần sau quay lại(*).
——————————-
Lời tác giả: Bốn chương liên kết với nhau
Vòng thứ nhất trong liên hoàn kế của Điêu Thiền, Vương Doãn bắt yêu!
‘Ai giáp bản Tả Từ tao hoành họa, Khuyến độc ẩm Điêu Thiền dạ xuất bôn
Văn Cơ lâm trận trí địch vạn quân, Trương Liêu cứu chủ đạp tuyết thiên lý’
——————————-
Chú thích:Mấy người kể chuyện hay nói vậy đó.