Nhật Ký Sa Tăng

Chương 6







Ngày 1 tháng 6



Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, tụi mình đi tới một chợ phiên. Chợ phiên này người đông nườm nượp, trẻ con thì như lũ chim non, mặc áo quần đủ màu sắc, sướng vui bay lượn khắp vườn hoa, rồi là là trên mặt cỏ. Nhìn bọn trẻ mà tụi mình nhớ lại thuở ấu thơ.



Đúng vào lúc mình đang hồi tưởng tới nhập thần, hai cậu bạn nhỏ chạy tới chỉ vào nhị sư huynh kêu lớn: “Heo nhà ai xổng chuồng kìa! Heo nhà ai xổng chuồng kìa!” Nhị sư huynh vừa định phân trần thì lại có một chú bé khác chạy tới, vươn tay nắm lấy mũi nhị sư huynh rồi la toáng lên: “Không phải! Không phải! Đây không phải là heo, mà là siêu nhân lợn lòi! Tớ xem trong phim hoạt hình rồi!” Nhị sư huynh đau khổ uất ức, đuổi cả hội chạy tứ tung.



Đến đêm, mọi người ngồi quây quần kể chuyện thời trẻ con của nhau.




Sư phụ bắt đầu: “Chuyện mà ta ghi nhớ nhất chính là vào năm năm tuổi, oánh lộn với thằng nhóc hàng xóm nhưng oánh không lại. Thế nên, đợi lúc xẩm tối ta lén vào bếp nhà nó, thấy trong nồi đang nấu cháo, bèn bỏ vào một cục đất lớn, xong rồi phủi tay vô sự về nhà. Ha ha ha…”



Đại sư huynh tiếp: “Thế ăn thua gì! Nhớ hồi năm tuổi, con rất thích chơi pháo ném. Khi thấy có người vào nhà vệ sinh, con châm lửa rồi quẳng cho một quả vào đúng hố xí. ‘Đùng’ một tiếng, nổ banh mông lão đó luôn! Hớ hớ hớ…”



Nhị sư huynh không chịu kém miếng: “Lãng xẹt! Năm năm tuổi em lên huyện nhận bằng khen top ten trẻ con ngây thơ, thấy một thiếu nữ rơi xuống hồ, liền không chút nghĩ ngợi, liều mình nhảy xuống kéo chị ấy lên bờ! Chị ấy sau đó thét toáng lên: Làm gì thế! Đây là bể bơi mà!”



Mình nghĩ: Hồi bé tụi này hư đốn quá! Thuở ấy mình cùng lắm là bỏ con sâu róm vào trong hộp bút của mấy bạn nữ thôi mà...



Ngày 7 tháng 6



Hôm nay sư phụ được quan chức địa phương mời đi dự tiệc, người ta chẳng mời ba đứa tụi mình, thực tức chết người mất!



Trước khi đi, sư phụ cho tụi mình mỗi người năm lượng bạc, bảo là tiền biếu để đi kiệu lúc về.



Sư phụ đi rồi, anh khỉ đề nghị mọi người tối vào trong thị trấn dạo chơi, nhưng ai đi đường nấy, trước sáng ngày mai tụ họp lại để đợi sư phụ là được.



Thế nên, mình đi theo một đường nhỏ vào trong trấn. Trong thị trấn vô cùng tấp nập, quán rượu nối nhau san sát, múa hát tưng bừng, thể hiện cảnh tượng thái bình phồn thịnh. Bên này có casino, bên kia có sauna, đầu này có quán, đầu kia tiệm gội đầu…




Gì kia? Một quán nhỏ treo đèn lồng đỏ chẳng biết để làm chi, để mình đi xem xem.



Đến gần hơn chút, mình thấy trên lầu có một biển hiệu viết: Thanh Hoa Ngọc Liễu Lâu.



Mình chưa kịp phản ứng đã bị mấy em xinh đẹp hấp dẫn trang điểm kỹ càng kéo lên lầu, cưỡng ép vào một căn phòng, buộc mình phải đưa ba chục lượng bạc, rồi một em ngoại quốc cướp mất của mình cả một đêm!



Đến bốn giờ sáng, mình sợ các sư huynh nghi ngờ nên rời giường sớm, tới địa điểm ước định trước. May mà họ còn chưa về. Mình tắm rửa xong rồi mới phát hiện ra hai mắt đã thâm quầng. Ôi, một đêm khổ sở!



Năm giờ rưỡi, nhị sư huynh trở về, rõ ràng rất mệt nhọc, hai mắt cũng thâm quầng. Mình bèn hỏi: “Nhị sư huynh tối qua làm gì thế, sao lại tiều tụy ra nông nỗi này?”



“Ây dà! Có gì đâu! Tối qua lên phố anh gặp một hội bạn học cũ rủ đi uống rượu, uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Thế nên mới mệt vậy đó!” Nhị sư huynh giải thích.



Sáu giờ rưỡi, đại sư huynh cũng quay về. Vừa bước vào anh ấy đã phẩy tay nói: “Các em thấy có trùng hợp không? Tối qua lên phố anh gặp một hội bạn học cũ rủ đi uống rượu, uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Đúng là làm anh muốn điên lên!”



Bảy giờ rưỡi, sư phụ về: “Một lũ đùa giỡn với mạng sống! Uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Khiến ta mệt tới không lết nổi!”



Sau đó tụi mình chẳng nói nhiều nữa... thu dọn hành lý lên đường luôn.




Vào phố rồi, chẳng mấy chốc gặp ngay Thanh Hoa Ngọc Liễu Lâu. Mình cúi mặt xuống giả như không thấy gì, sợ bị chị em nhận ra, hồi hộp trống ngực đập thình thình. Đúng vào lúc sắp sửa đi qua, trên lầu bỗng có tiếng trống chiêng vang dội, một dải lụa đỏ thòng từ trên xuống. Trên đó viết:



“Nhiệt liệt chúc mừng cao tăng Đại Đường và ba cao đồ hạ cố bổn lâu, hài lòng ra về!”



Cái lâu chết dẫm!



Bình bậy:



1. Đa phần mọi người thích vụng trộm.



2. Làm chuyện "mờ ám" giống nhau, lời nói dối cũng giống nhau.



3. Xem ra lão làng vẫn cứ là lão làng...


Bình Luận (0)
Comment