Nhật Ký Săn Thú Hệ Liệt Chi Bảo Hổ Lột Da

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối hôm ấy Ngôn Diệp ôm Cố Ngôn ngủ, cơ hồ cả đêm không tách ra. Nhưng hai người đều ngủ không được yên ổn, Ngôn Diệp tỉnh lại nhiều lần, nhìn Cố Ngôn nhắm hai mắt tựa trước ngực y, lông mày hơi nhíu, có thể thấy ngủ cũng không ngon lắm.

Nhẹ nhàng xoa xoa thái dương Cố Ngôn, y nghĩ, chờ trời sáng y muốn xin lỗi Cố Ngôn.

Nhưng chờ đến khi y...tỉnh lại, bên người cũng không còn bóng dáng Cố Ngôn. Trong nháy mắt, trong lòng Ngôn Diệp dâng lên dự cảm không tốt, y chạy một lần tầng trên tầng dưới không thấy người, trở lại phòng ngủ, đưa tay sờ sờ drap trải giường, đã lạnh thấu.

Dấu vết lăng loạn tối qua còn lưu lại trên giường, như là nhắc nhở y đã xảy ra chuyện gì.

"Đáng chết!" Y hất drap giường, nhưng từ bên trong rơi ra một thứ.

Ngôn Diệp cúi đầu nhìn, không ngờ lại là sợi dây đỏ y quấn vào mắt cá chân Cố Ngôn, vậy mà đứt ra rồi.

Nhướn mày, y nhặt dây đỏ lên nhìn, nhưng vừa cầm được trước sau không đến vài giây, sợi dây đỏ liền tan ra, những hạt màu đỏ li ti như bụi trần rất nhanh biến mất trong không khí.

Ngôn Diệp sững sờ, sắc mặt dần trở nên khó coi, bản thân bùa hộ mệnh là thứ có linh tính, tự Cố Ngôn không có cách nào làm đứt, việc này có thể giải thích thành dây đỏ tự rời Cố Ngôn, thế nhưng vì sao lại biến mất?

Đây là chuyện chưa từng xảy ra, hơn nữa cũng không phải dấu hiệu gì tốt. Ngôn Diệp chậm rãi thả tay xuống, hiện tại việc y cần phải làm là tìm Cố Ngôn trở về, rồi trước tiên đánh mạnh hai cái vào mông hắn, trừng phạt hắn "bụng lớn" vẫn trốn nhà đi.

Sau đó, lại nói cho hắn biết --

Cố Ngôn kỳ thực cũng một đêm không ngủ, nơm nớp lo sợ nằm trong lồng ngực Ngôn Diệp, mỗi một dây thần kinh của hắn đều căng thẳng tựa như bất kì lúc nào cũng có thể đứt rời. Nhiệt độ Ngôn Diệp rất ấm áp nhưng cả cơ thể hắn vẫn run lên. Hắn không xác định được mình rốt cuộc đang nằm trong lồng ngực ai, đang ngủ bên người ai.

Những ký ức vốn đã biến mất lần lượt tái diễn trong đầu hắn, xen kẽ pha thêm những lời Ngôn Diệp từng lần từng lần nói với hắn thành một câu chuyện xuyên suốt, hành hạ đầu hắn đau như sắp nứt. Nhưng mỗi khi hắn tưởng chừng chịu không nổi, lại cảm giác được Ngôn Diệp càng dùng sức ôm chặt hắn thêm một ít.

Hắn bắt đầu mờ mịt, tự hỏi rốt cuộc mình hận hay yêu Ngôn Diệp, mãi đến khi trời sáng vẫn không nghĩ ra đáp án, mà hắn càng không biết sau khi Ngôn Diệp tỉnh lại muốn đối mặt với hắn như thế nào. So với nói là sợ đối phương, không bằng nói là sợ chính mình không có can đảm. Cuối cùng, hắn chỉ có thể hốt hoảng đào tẩu.

Gọi là trốn tránh cũng được, hắn chỉ là muốn tìm một chỗ một mình yên lặng một chút.

Cả ngày, Cố Ngôn đều đi lang thang không có mục đích trong thành phố, mệt mỏi liền tìm chỗ ngồi một lúc, nhìn thấy bến xe vắng người liền ngồi chờ xe, sau mấy lần thay đổi tuyến, hắn đi tới một góc thành thị xa lạ, cuối cùng ngồi lại trên ghế dài trong một công viên rìa đường.

Hắn lúc đi không mang nhiều tiền, tiền để trong ngăn kéo đầu giường trên đỉnh đầu Ngôn Diệp, đánh chết hắn cũng không dám đi lấy, bởi vì vội mà chỉ tùy tiện lật mấy cái ngăn kéo trong phòng khách và tiệm sửa xe, lấy một ít xu lẻ cùng tiền mặt.

Nhìn người đi đường và kiến trúc xa lạ xung quanh, Cố Ngôn đột nhiên có loại phiền muộn lúc xa nhà. Hắn không biết mình làm vậy có sáng suốt không, nhưng đi đến bước này đã không cần thiết phải hối hận.

Nghĩ đến việc sau này mình phải làm sao, hắn cúi đầu nhìn bụng mình. Nói đến cũng lạ, hắn tựa hồ không quá bài xích "đứa nhỏ" trong bụng, hoặc cũng có thể chỉ là hắn căn bản không để trong lòng. Hắn đã từng cảm thấy mình như con cá ngựa, con cái đẻ trứng, nhưng con đực đến ấp.

Hơi cười cười, Cố Ngôn quay xuống bụng hỏi: "Ta có phải quá ngốc?". Đây là lần đầu hắn nói chuyện cùng đứa nhỏ trong bụng, mặc dù hắn hồ như không cảm giác được nơi đó có một sinh mệnh.

"Tên kia -- Ngôn Diệp coi như cũng là ba ba ngươi chứ?" Cố Ngôn tiếp tục lầm bầm lầu bầu, "Hắn đúng là thứ chẳng ra gì! Không đúng, hắn vốn là không phải "thứ" gì, ngay cả người cũng không phải! Cầm thú, thú hoang, dâm ma!"

Phảng phất đột nhiên linh quang hiện ra, những từ hình dung Ngôn Diệp ở trước mặt y hắn không dám mắng cùng không nghĩ ra được toàn bộ được hắn xả ra, Cố Ngôn ngồi ven đường như tên tâm thần nguyền rủa sỉ vả liệt kê tội lỗi Ngôn Diệp, mắng đủ rồi, cuối cùng tổng kết, "Tại sao lại bị mình đụng phải chứ?"

Phát tiết quả thực có hiệu quả, Cố Ngôn thở phào một hơi, cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, nhưng bụng cũng đói. Hắn lấy bánh mì mới mua ra bắt đầu gặm.

Bánh mì Hồng Đậu mười mấy đồng tiền, mùi vị tự nhiên cũng không ngon lành gì, Cố Ngôn mặc dù không kén ăn mà lại có chút hoài niệm trù nghệ Ngôn Diệp rồi.

Nhai nửa cái bánh như nhai sáp, hắn đột nhiên cúi đầu sờ bụng, "Xin lỗi a, không có cách nào cho ngươi bổ sung dinh dưỡng --"

Dù cho Cố Ngôn trước giờ không coi chính mình là phụ nữ có thai, giờ phút này cũng cảm thấy chính mình quá thê lương rồi.

Có điều nói ngược lại, sau khi hài tử ra đời, hắn rốt cuộc xem như là mẹ hay là ba đây?

Giữa lúc Cố Ngôn tổng kết một vấn đề nghe có vẻ rất dở hơi nhưng đối với hắn bây giờ lại là vấn đề rất nghiêm trọng, một bóng người từ xa xa đi tới, nhìn dị thường quen thuộc.

Cố Ngôn sửng sốt, không dám khẳng định có phải Ngôn Diệp không, thân thể đã phản ứng trước một bước, nhanh chóng chui vào bụi cây đằng sau.

Nằm mặt đất, hắn từ khe hở các cành lá nhìn ra ngoài, cũng không lâu lắm, người đi từ xa tới, đích thật là Ngôn Diệp.

Y vậy mà có thể tìm tới nơi này?! Cố Ngôn trong lòng kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ ra tại sao hắn đi xa như vậy còn có thể bị Ngôn Diệp đuổi tới, hơn nữa nhanh như vậy.

Hắn không dám thở mạnh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người kia. Chỉ thấy Ngôn Diệp đứng tại chỗ nhìn chung quanh một lúc, liếc nhìn nơi hắn vừa ngồi, tựa như cảm giác được gì đó mà nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm bụi cây.

Cố Ngôn trong miệng còn nửa cái bánh mì chưa kịp nuốt xuống, bị y trừng suýt thì sặc. Có điều cũng may Ngôn Diệp tựa hồ không phát hiện hắn, sau khi nhìn qua thì y đi khỏi.

Lại đợi một lúc, hắn mới từ trong bụi rậm chui ra, bốn phía không thấy bóng dáng Ngôn Diệp, chắc là đã đi xa.

Thở phào nhẹ nhõm ngồi trở lại ghế, Cố Ngôn cúi đầu lung tung phủi vụn cỏ trên quần áo, bánh mì đang ăn dở trong tay cũng chẳng còn thấy ngon miệng.

Vừa nãy chỉ lo căng thẳng, giờ bình tĩnh lại, Cố Ngôn không hiểu được cảm giác vừa nãy khi nhìn thấy Ngôn Diệp là gì.

Hắn biết tránh được nhất thời không tránh được một đời, nhưng trước khi quay lại hắn muốn mình phải suy nghĩ rõ ràng, coi như Ngôn Diệp không thích hắn, từ đầu tới cuối đều lợi dụng hắn, hắn cũng phải có tôn nghiêm trước Ngôn Diệp. Dù cho hắn là người nằm phía dưới, cũng không đại biểu hắn nhất định phải lấy tư thái kẻ yếu đối mặt Ngôn Diệp.

Hắn đưa tay che bụng, tuy rằng lúc này hắn đang do dự có hay không nên đi tiếp--

Ngay lúc Cố Ngôn cúi đầu khổ sở phân vân, một đôi giày da nam đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt kia, tất cả lời nói đều kẹt trong cổ họng.

Vụ Qua nhìn trên dưới Cố Ngôn, nhấc khóe miệng hỏi: "Ngươi làm gì ở đây?" So với vết thương đầy rẫy lần trước, gã bây giờ thoạt nhìn đã hoàn toàn khôi phục, dấu vết trên mặt cũng biến mất.

Kỳ thực Cố Ngôn cũng muốn hỏi câu này, "Anh thì tại sao ở đây?"

Vụ Qua ngược lại cũng không lừa hắn nói là trùng hợp hoặc đi ngang qua gì đó, "Nếu như ta nói ta tìm được ngươi, tin hay không?"

Cố Ngôn vẻ mặt rõ ràng không tin.

"Theo mùi, hoặc phải nói là mùi của Ngôn Diệp, tìm được ngươi cũng không khó."

Nghe đến đó Cố Ngôn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng lại không hiểu rõ hành vi của Vụ Qua.

"Hơn nữa, xem ra ta còn đến sớm hơn một bước so với Ngôn Diệp--"

Vụ Qua cười đầy thâm ý, Cố Ngôn trực giác mãnh liệt báo nguy hiểm, nhưng mới đứng lên còn chưa kịp phản ứng gì, trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người gục xuống--

Cố Ngôn mở mắt ra, mê man nhìn bốn phía lặng yên không tiếng động, trừ một vùng tối tăm chẳng nhìn thấy gì, mà hắn lại có thể nhìn thấy chính mình.

Đây giống như một không gian quỷ dị, hắn bị đặt bên trong, chỉ có thể mờ mịt nhìn xung quanh. Đột nhiên, hắn phát hiện không xa có một khối tròn màu trắng bạc hệt như quả cầu tuyết. Hắn đứng lên đến gần nó, mới nhìn rõ đó là một con vật, tuy rằng co lại thành một cục không thấy đầu, nhưng xem ngoại hình với cái kia đuôi to như vậy, hẳn là một con hồ ly, có điều hơi lớn.

Nó không phải Ngôn Diệp, tuy rằng màu sắc con hồ ly trước mắt này cơ hồ giống hệt Ngôn Diệp khi biến thân.

Cố Ngôn ngồi dưới đất, trong lòng không rõ đang thở phào nhẹ nhõm hay là cái gì khác.

Tại sao ngươi thất vọng?

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, Cố Ngôn sợ hết hồn, nghe như một giọng nam, nhưng không tìm được nơi phát ra, vừa giống như ngay bên tai hắn, vừa giống như từ một nơi rất xa.

Ngươi không muốn nhìn thấy ta?

Ngươi là ai? Cố Ngôn hỏi, sau đó sững sờ, chuyển ánh mắt sang hồ ly trước mắt.

Hồ ly không nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì, nhưng Cố Ngôn có thể xác định, là nó đang nói chuyện.

Ngươi cũng là người Hồ tộc? Hắn hỏi.

Ngươi cũng không kỳ vọng ta sinh ra à --

Vấn đề tiếp tục, nhưng Cố Ngôn không biết trả lời thế nào. Hắn sa sút tinh thần ngồi xuống đất, cúi đầu không tiếng động mà thở dài.

Không, ta hi vọng con của mình có thể hạnh phúc, nhưng ta lại không biết ta có thể khiến nó hạnh phúc hay không--

Một khoảng thời gian yên lặng kéo dài đến tận khi Cố Ngôn ngẩng đầu lên, hắn thấy hồ ly màu bạc đang nhìn hắn, con ngươi thăm thẳm màu xanh lam đẹp tựa lưu ly.

Ngân Hồ giật giật lỗ tai, tao nhã lắc lắc đuôi, như thân sĩ, có loại cảm giác cao cao tại thượng.

Cố Ngôn cảm thấy hồ ly trước mắt với hắn có một loại cảm giác quen thuộc không tên, nhưng lại không giống với Ngôn Diệp. Mà càng nhìn lâu, hắn càng cảm giác hồ ly trước mắt như đang cười với hắn --

Ta không có thân thể, mấy trăm năm qua vẫn tồn tại dưới hình thức "Tinh nguyên", bây giờ ngươi chính là thân thể ta, chỉ cần Tinh Nguyên ta bất diệt, thân thể sẽ không biến mất.

Có ý gì? Những lời này quá phức tạp với Cố Ngôn rồi.

Nhưng Ngân Hồ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Tuy rằng còn rất nhiều vấn đề chưa kịp hỏi, Cố Ngôn phát hiện khoảng cách giữa hắn và Ngân Hồ càng ngày càng xa --

Trở về thôi.

Cố Ngôn mang theo nghi vấn tỉnh lại từ trong mộng, một giây sau khi mở mắt, hắn vậy mà có chút hi vọng hiện tại mới đang là mộng.

"Tỉnh rồi?" Vụ Qua nở nụ cười nhìn hắn.

Mặt nam nhân gần trong gang tấc, cả người gã ghé sát vào hắn.

Cố Ngôn cau mày, ác thanh ác khí (hung tợn, dữ dằn) hỏi: "Mày định làm gì?"

"Làm những gì mà chúng ta vẫn chưa kịp làm nha --" Vụ Qua sờ sờ cằm hắn như đùa giỡn.

Lúc này Cố Ngôn mới ý thức được tình hình bây giờ của mình.

Bọn họ dường như đang ở trong rừng, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy mây xanh xám (*) và tán cây, dưới thân là một tầng dày lá rụng khô giòn lạo xạo, hắn vốn ăn mặc chỉnh tề, giờ quần đã không thấy, mà người đàn ông tên Vụ Qua đang áp trên người hắn, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ muốn làm chuyện gì tốt lành.

"Đệt! Mày muốn làm gì? Cút ngay!" Cố Ngôn rốt cục hoàn toàn tỉnh táo, vừa mắng to một tiếng vừa dùng sức đẩy Vụ Qua muốn ngồi dậy.

Nhưng gã không hề bị lay động chút nào, đè lại tay chân đang giãy dụa của hắn, cúi đầu cười: "Ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật một chút, ta không thương hương tiếc ngọc như Ngôn Diệp đâu, nếu không chờ hắn đến lại thấy ngươi mất thiếu mất cánh tay hoặc đứt mất đoạn chân --"

Tuy rằng cảm thấy đứt tay gãy chân cũng còn hơn so với bị gã cường (rape), nhưng Cố Ngôn vẫn tạm thời dừng giãy dụa, trừng Vụ Qua thở hổn hển.

"Mày muốn thế nào?"

Vụ Qua không trả lời, trái lại hỏi hắn, "Sợi dây đỏ trên mắt cá chân ngươi đâu rồi?"

"Tháo xuống." Dây đỏ là Cố Ngôn giận dỗi cắt đi. Bây giờ nghĩ lại thấy chẳng cần thiết, nếu hắn đủ ác độc cùng quyết tâm thì nên trực tiếp cắt cái kia của Ngôn Diệp còn hơn.

"Làm sao tháo xuống?" Vụ Qua truy hỏi.

"Mắc mớ gì đến mày?" Cố Ngôn không muốn cùng gã dây dưa, "Mày rốt cuộc muốn gì?"

Lúc này Vụ Qua lại trả lời rất thoải mái, "Ta nghĩ điều ta muốn làm đã quá rõ ràng."

Xác thực, mục đích của gã là giết Ngôn Diệp, điểm ấy Cố Ngôn đã biết. Chỉ là tình huống bây giờ, lại giống như là muốn giết hắn -- hơn nữa còn là tiền dâm hậu sát (hiếp trước giết sau).

"Có con tin càng thuận tiện, Ngôn Diệp nói hắn sẽ đáp ứng mọi điều kiện để đổi ngươi, cảm động chứ?" Vụ Qua cười, sờ sờ đầu Cố Ngôn, "Ta muốn hắn lột da để đổi, hắn vậy mà đáp ứng rồi --"

Cố Ngôn yên lặng, kinh ngạc mà nhìn gã, trong đầu hiện lên thời điểm vừa nãy Ngôn Diệp đang tìm hắn --

"Cảm động? Ngươi không phải người Hồ Tộc, vì thế sẽ không biết mất đi da đối với chúng ta có ý vị thế nào. Đáng tiếc, nếu có thể, thật muốn để ngươi tận mắt chứng kiến dáng vẻ Ngôn Diệp lột da." Vụ Qua mặt đầy tiếc hận.

Chớp mắt, Cố Ngôn lấy lại tinh thần, "Vậy mày đang đè lên tao là muốn gì?"

Lông mày Vụ Qua giật một cái, một tay chậm rãi vuốt ve trên ngực hắn, khuôn mặt xinh đẹp đầy mê hoặc, "Ngươi đã lớn tuổi còn cái mặt lớn lên cũng chẳng đẹp đẽ gì, Ngôn Diệp có thể tuyển chọn ngươi chắc chắn có nguyên nhân khác, vì thế, ta nghĩ nên thử xem --"

"Quả nhiên --" Cố Ngôn khinh bỉ cười, "Có một điều Ngôn Diệp nói không sai --"

"Cái gì?"

"Mày cũng chỉ là con hồ ly dâm loạn!"

Vụ Qua lông mày cau chặt, giơ tay tát hắn một cái.

"Ha! Đến đánh người cũng đàn bà như thế--" một tát này lực cũng chẳng nhỏ, nửa mặt Cố Ngôn sưng lên nhưng miệng vẫn rất cứng, "Cái dạng thế này mà còn muốn thượng đàn ông? Nằm xuống người ta đè còn tạm được!"

Nhưng lần này Vụ Qua chỉ nhíu mày, cũng không phát hỏa, hoặc là nói gã đã biết gã càng cần làm gì hơn so với phát hỏa.

"Ngươi nói ta không giống nam nhân, còn ngươi bây giờ là nam nhân?" Gã châm chọc.

Cố Ngôn không lên tiếng, chỉ trừng gã.

Vụ Qua một tay đặt trên bụng Cố Ngôn, cười: "Ngươi nghĩ xem nếu như bây giờ ta giết chết hài tử của Ngôn Diệp, sau đó đến ngươi, hắn sẽ có phản ứng gì?"

Con mẹ nó tên này quả thật không phải người! Cố Ngôn chưa từng nghĩ tới những chuyện vô nhân tính nhất mà nhân vật phản diện làm trên ti vi, sẽ có một ngày phát sinh trên người mình.

"Chẳng phải Ngôn Diệp đã đáp ứng mày rồi..."

"Nhưng bây giờ ta lại muốn chứng minh xem ta rốt cuộc có phải nam nhân hay không." Vụ Qua cắt ngang Cố Ngôn rít gào, gã thẳng người lên bắt đầu tháo dây lưng.

Nhìn thấy dương v*t giữa háng nam nhân, tâm Cố Ngôn phát lạnh. Dáng vẻ rõ đàn bà, nhưng thứ đồ chơi kia một chút cũng không giống đồ chơi a!

"Hừ hừ! Thấy rồi?" Vụ Qua sắc tình cười cợt, "So được với Ngôn Diệp chứ?"

Lúc này Cố Ngôn chẳng kịp nhớ tranh thủ chút mặt mũi gì cho Ngôn Diệp nữa, phản ứng đầu tiên chính là trốn, nhưng Vụ Qua đã đè chặt chân hắn. Gã ra tay không lưu tình, cứ như muốn tháo rời xương của hắn, Cố Ngôn đau đến mười ngón tay bấu chặt xuống đất, trong lòng rủa xả con hồ ly này chết ngàn vạn lần.

Vụ Qua gảy gảy dương v*t giữa hai chân Cố Ngôn, mềm mại không có phản ứng, trào phúng cười, "Làm sao? Bị Ngôn Diệp đè lâu quá không lên nổi rồi hả?"

Vũ lực của Cố Ngôn không cách nào so với gã, không thể làm gì khác hơn là phản kích ngoài miệng, "Hết cách rồi, như mày thì dù có nằm xuống cho tao đè thì tao cũng đéo cứng nổi."

Vốn tưởng rằng nói xong lại ăn thêm một cái tát, nhưng lần này Vụ Qua không đánh hắn, nhưng gã lại giơ tay lên cao, chỉ thấy móng tay trên năm ngón như móng vuốt sắc bén.

Cố Ngôn sợ hết hồn, nghĩ gã muốn trực tiếp diệt khẩu -- có điều thực tế cũng chẳng sai lệch nhiều lắm.

"Ta đổi ý rồi, so với đè ngươi, không bằng trực tiếp lôi thứ gì đó trong bụng ngươi ra ngoài, cho ngươi tận mắt xem nó rốt cuộc lớn lên ra sao --"

Nghe cứ như đang quay phim kinh dị, thế nhưng Cố Ngôn biết tên biến thái này không hề nói đùa.

"Sợ?" Vụ Qua cười một tiếng, sắc mặt trắng bệch và đôi môi run run của Cố Ngôn khiến gã vui vẻ.

Cố Ngôn cười gượng, "Có việc thì thương lượng, cần gì phải làm những chuyện máu tanh biến thái này?"

"Đừng lộn xộn, ta làm nhanh thôi, thương của ngươi cũng ít đi một chút." Vụ Qua vừa cười vừa nhẹ nhàng lướt trên bụng hắn tìm tòi, tơ máu rỉ ra, "Đợi hài tử được lấy ra, chúng ta còn có thể làm một lần trước khi ngươi tắt thở, kích thích làm sao."

Cố Ngôn nghĩ chuyện lôi con trực tiếp từ trong bụng ra đã rất biến thái, không nghĩ tới còn có cái khủng bố hơn.

"Hoặc là chúng ta có thể đồng thời làm cả hai chuyện, càng có tình thú --"

Mẹ nó đây mới đúng là cực hạn của cực hạn biến thái! Nhưng đánh cũng không đánh lại, hoang sơn dã lĩnh, hét cũng vô dụng, nhìn vật kia của nam nhân đã muốn đâm phía dưới hắn, trong đầu đột nhiên vang lên lời của con hồ ly trong mộng vừa nãy-- chỉ cần Tinh Nguyên bất diệt, thân thể liền bất diệt.

Hắn kỳ thực cũng không rõ ràng lời này có ý gì, nhưng trong nháy mắt khi móng vuốt của nam nhân thẳng tắp đâm xuống bụng hắn, không biết khí lực ở đâu ra giúp Cố Ngôn trượt cả thân thể xuống, móng tay vốn nên đâm vào bụng trực tiếp đâm vào lồng ngực hắn.

Nháy mắt, máu từ trước ngực hắn cùng trong miệng phun ra ngoài --

Vụ Qua giật mình. Nếu như gã không nhìn lầm, Cố Ngôn đã cố ý.

Cố Ngôn cũng ngây ngẩn cả người, thật giống hết thảy đều là phản ứng của thân thể mình, nhưng hắn không hối hận. Hắn đời này, chưa bao giờ hối hận --

"Khặc!" Máu ngập trong cổ họng khiến hắn hơi ngứa, nhưng vừa ho hai tiếng máu lại càng dâng lên. Nói đau kỳ thực cũng không đau, dường như đã chết lặng, hắn chỉ cảm thấy ngực rát bỏng, cảm giác đó chậm rãi lan ra cả người.

Vụ Qua sắc mặt âm trầm nhìn người đàn ông trong vũng máu, hơi thở của hắn dần mỏng manh đến không đáng kể.

Cố Ngôn cố ý, nhưng ngoài nguyên nhân bảo vệ hài tử trong bụng gã không nghĩ được lý do nào khác.

Mùi máu tanh nhanh chóng lan tràn bốn phía, máu lẫn vào bùn đất trong rừng sẽ tạo ra một loại mùi đưa dã thú tới.

Gần như là bản năng, Vụ Qua bắt đầu cảm thấy căng thẳng, tiếng xào xạc của lớp lá rụng vang lên bên tai, gã ngẩn ra, quay đầu nhìn bốn phía.

Gã vốn muốn dẫn một con thú hoang ra, lại đột nhiên phát hiện đã tự nhốt mình vào trong lồng sắt.

Thời điểm Ngôn Diệp chậm rãi xuất hiện từ trong rừng cây, Vụ Qua nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Người đến trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, không khiếp sợ, phẫn nộ, bi thương, thậm chí cả ánh mắt cũng không nhìn ra tâm tình, nhưng lạnh đến đáng sợ.

Nhìn y từng bước một đến gần, Vụ Qua theo bản năng tìm biện pháp ngăn cản -- Cố Ngôn vốn là tiền cược tốt nhất của gã, nhưng bây giờ nửa cái mạng của hắn cũng không còn.

Gã quay đầu nhìn Cố Ngôn, người đã chết, nhưng tinh nguyên trong bụng hắn chưa biến mất. Gã vừa định đưa tay chạm vào bụng Cố Ngôn, trong nháy mắt toàn bộ cánh tay bị một đạo khí sắc bén chém cho be bét máu thịt.

Cơ hồ không để thời gian cho gã biết đau, một đạo khí từ phía sau tiếp tục bay tới, Vụ Qua cắn răng quay đầu dùng một tay che mắt, cảm thấy ngay cả da thịt trên mặt cũng bị chém qua.

Qua luồng khí chậm rãi yếu đi, gã thấy cả người Ngôn Diệp biến hóa, tay chân dần thu lại, thân hình không ngừng lớn lên, chốc lát sau, hồ ly màu trắng bạc to lớn xuất hiện.

Móng vuốt sắc bén cắm chặt xuống đất, hàm răng nhọn hoắt đầy uy hiếp đem tất cả xé nát, đôi mắt màu đỏ chảy ra máu tanh doạ người.

Vụ Qua giật mình, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy nguyên hình của Ngôn Diệp. Bị sát khí từ trên người Ngân Hồ tỏa ra làm kinh sợ, gã theo bản năng lui về sau, nhưng hai chân vô lực ngã ngồi trên đất.

Chạy mau! Trực giác nói cho gã biết nên đào tẩu ngay lập tức, nhưng gã cũng biết, gã không có cơ hội chạy trốn.

Nhìn mãnh thú to lớn tới gần, Vụ Qua dùng toàn lực vươn mình muốn đứng lên, kết quả đầu gối vừa rời đất, chỉ nghe một tiếng gầm, Ngân Hồ nhào lên đạp lưng gã, ấn mạnh gã xuống.

Trong nháy mắt cả người gã gần như bị ấn hẳn vào trong lòng đất, móng vuốt đâm vào trong da thịt, Vụ Qua kêu một tiếng thảm thiết, cảm giác được hơi nóng Ngân Hồ thở bên lỗ tai gã. Gã muốn mở miệng, lại phát hiện mình căn bản không phát ra âm thanh, bởi Ngân Hồ đã cắn cổ họng gã, như mèo cắn chuột, máu chậm rãi từ chỗ da thịt bị cắn tràn xuống, có chút từ trong hàm răng chảy ra--

Lớp lông trắng bạc dính máu, tựa như những bông hoa đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng.

Đi tới bên người Cố Ngôn, Ngân Hồ cúi đầu nhẹ nhàng liếm mặt hắn.

Cố Ngôn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Ngân Hồ trước mắt, giống hệt con hồ ly trong mộng của hắn, nhưng hắn biết đây là Ngôn Diệp. Con mắt màu đỏ dưới ánh sáng như viên mã não đỏ (**) ôn nhuận, không tàn bạo cũng chẳng đáng sợ, chan chứa tình cảm quen thuộc cùng sầu thương nồng đậm.

Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không rút ra được một tia sức lực, giống như thân thể không còn là của hắn. Cuối cùng, Cố Ngôn nỗ lực nhấc khóe miệng, như là dùng hết chút khí lực cuối cùng nhìn khóe mắt ngấn lệ của Ngân Hồ cười cười--

Nói thật, cuối cùng, hắn chỉ muốn nói cho đối phương biết -- kỳ thực hắn không hối hận......

Ngân Hồ cúi đầu liếm sạch nước mắt của hắn, lẳng lặng ngồi bên cạnh, nhìn dòng máu tuôn ra từ thân thể hắn dần dần đọng lại, phảng phất như đang muốn bồi nam nhân cùng chết --

(*) Mây xanh xám

Hồng mã não Đá mã não đỏ

(**) Hồng mã não (红玛瑙): Đá mã não đỏ

Hồng mã não Đá mã não đỏ
Bình Luận (0)
Comment