Nhật Ký Săn Thú Hệ Liệt Chi Bảo Hổ Lột Da

Chương 2

Tuy rằng Cố Ngôn cùng loại hình y yêu thích trước đây khác biệt khá nhiều, nhưng Ngôn Diệp cảm thấy ngẫu nhiên đổi khẩu vị cũng rất mới lạ. So với những thiếu niên tuổi trên dưới hai mươi, nam nhân trước mắt tựa như một quả ngọt tư vị thành thục lại lộ ra một chút ý vị ngây ngô, tinh tế thưởng thức hẳn sẽ rất đặc sắc.

Khi Ngôn Diệp đang suy xét có nên gặm khỏa trái cây già Cố Ngôn này không, người bên kia lại bị hơi nóng từ suối hấp đến ăn không tiêu, một bụng cồn uống vào cũng bắt đầu phát huy tác dụng, thấy có điểm choáng váng, vì thế đơn giản đứng lên, đặt mông ngồi vào bên cạnh ao, chỉ còn hai bàn chân còn ngâm trong nước.

"Hô ~ quá nóng!"

Hắn đột nhiên dũng cảm làm cho Ngôn Diệp thiếu chút nữa sặc rượu. Tuy rằng trước kia tắm uyên ương chơi đùa không chỉ một lần, nhưng mà cả nam lẫn nữ trong nước đều là hoan nghênh còn một bộ phong tình vạn chủng, mà vị trước mắt này cố tình lõa thân còn trưng ra vẻ mặt thuần lương. Nhìn đối phương cười ngốc hồ hồ, Ngôn Diệp hiện tại cảm thấy trên phương diện tình dục... ngay cả nghĩ đều có chút khó khăn.

Cố Ngôn đã say, thế cho nên hoàn toàn không phát hiện hắn đã đem mình như một khối thịt đặt trước mặt một con "hồ ly", đã thế còn tự rửa sạch sẽ.

Hắn lau mồ hôi trên mặt, hai cái đùi hơi hơi tách ra, lung lay trong nước.

Ở góc độ xem của Ngôn Diệp, bộ vị trọng yếu của nam nhân đã bị nhìn không sót cái gì. Tuy rằng này không thể xem như y rình coi, nhưng so với chính mình tự tay cởi quần áo đối phương, bộ dáng Cố Ngôn không hề phòng bị như vậy cư nhiên phá lệ làm cho y có một cảm giác tội lỗi.

"Khụ!" Ho nhẹ một tiếng, y chăm chăm nhìn vào mặt hồ mênh mông khói nước.

"Đây là lần đầu tiên tôi ngâm ôn tuyền, nghe nói đối với thân thể rất tốt, chỉ là quá nóng -" Cố Ngôn còn chưa phát hiện cái gì khác thường, hắn là loại người rượu vào liền nói nhiều, còn đánh vài cái nấc.

"Ồn ào" của hắn dưới tàng cây đã được Ngôn Diệp thưởng thức qua. Cố Ngôn là người thành thật, điểm này trong thời gian ít ỏi bọn họ ở chung cũng có thể xác định. Nhưng đối Ngôn Diệp mà nói, dụ dỗ một cái tên thành thật cũng chẳng phải là thành tựu gì.

Nếu ngay từ đầu y đối Cố Ngôn chỉ là có hứng thú, thì vậy hiện tại y lại thấy nửa người dưới không tiết tháo của mình đã bắt đầu đối lão nam nhân này có tính thú - một nam nhân cần an ủi tại thời điểm hôn nhân thất bại, cảm tình bị sỉ nhục này.

Ngôn Diệp đang phân vân nên lập tức đem hắn ăn sạch sẽ hay là đem tà niệm bóp chết, để cho hắn một kỷ niệm hữu tình ở nơi này, bên tai truyền đến một tiếng "Rầm".

Y vừa vừa nhấc đầu, Cố Ngôn một lần nữa ngồi trở lại trong nước, tiến đến trước mặt y, biểu tình nghiêm túc nhìn y.

Thấy hắn bộ dáng có điểm kì lạ, Ngôn Diệp khẽ nhíu mày, hỏi:" Sao vậy?"

Trầm mặc vài giây, Cố Ngôn rất tự nhiên phun một câu," Bộ dạng anh đẹp thật đấy."

Nếu hắn nói lời này với khuôn mặt tươi cười, hoặc là gợi cảm dụ hoặc, Ngôn Diệp có thể coi như là một loại ám chỉ, kế tiếp tự nhiên là biết thời biết thế. Nhưng biểu tình Cố Ngôn lại như đang nghiên cứu tiêu bản động vật rồi chỉ ra kết luận " đây là con đực ", không có một chút cảm tình sắc thái, càng miễn bàn gợi cảm.

Ngôn Diệp từng được khen vô số lần, chỉ có lúc này là y tràn ngập hoài nghi.

"Cậu-" Nói còn chưa nói hoàn, Cố Ngôn đột nhiên bổ nhào cả người vào y. Ngôn Diệp bị hắn ập vào, không nói phía sau lưng bị va đau, còn có loại lỗi giác bị đè. Kìm nén xúc động muốn chửi người, đang muốn hỏi Cố Ngôn muốn làm gì, đột nhiên thấy hắn mếu máo. Biểu tình kia hình như quen quen...

Quả nhiên, vài giây sau, nước mắt Cố Ngôn trào ra như đê vỡ mà không hề báo trước, dọa Ngôn Diệp hoảng sợ.

"Vì sao? Vì sao bộ dạng anh lại đẹp như vậy? Vì sao tôi lại bị đá? Vì sao a?"

Ngôn Diệp không biết bản thân bộ dạng dễ nhìn có quan hệ gì với việc hắn bị đá, nhưng không chờ y suy nghĩ, bởi vì sau khi Cố Ngôn ghé vào trên vai y nức nở, lại giống chạng vạng dưới tàng cây khóc ầm lên. Y biết đối phương say, nhưng không nghĩ tới say lợi hại như vậy. Y nào biết rằng chính mình là hồ tiên, trong ôn tuyền uống rượu có lẽ không sao, nhưng nhân loại bình thường như Cố Ngôn mà nói thì không giống như vậy.

"Không công bằng a ~ nhân sinh thực con mẹ nó thất bại a! ô ô ô ~ một mảnh u ám a!" Cố Ngôn say khướt vừa ôm vừa lắc đầu lắc cổ Ngôn Diệp.

Hắn khí lực không nhỏ, Ngôn Diệp cảm thấy sắp hít thở không thông.

"Trước tiên cậu buông tôi ra đã!" Y muốn đẩy ra, Cố Ngôn lại giống miếng keo dán bám chặt trên người y.

Hai nam nhân trong trạng thái trần như nhộng, Cố Ngôn lại say đến không biết trời trăng, ôm Ngôn Diệp hết cọ lại xoay, nếu là câu dẫn cũng thôi, cố tình Cố Ngôn khóc một phen nước mũi một phen lệ, thêm nữa dáng người cũng đủ làm mất hứng, nếu đối với người như vậy còn hạ thủ được, Ngôn Diệp cảm thấy mình không khỏi rất bụng đói ăn quàng.

"Tôi sống còn có ý nghĩa gì đây ~" Cố Ngôn dùng cái trán đập trước ngực Ngôn Diệp, đụng là hắn, đau là Ngôn Diệp.

"Muốn chết cũng không thể ở trong này, trước tiên mau buông tay!" Ngôn Diệp dùng sức đẩy hắn, hai người ngươi đẩy ta giữ, ồn ào ở trong nước một trận.

Thật vất vả mới tách ra khỏi tửu quỷ nổi điên kia, Ngôn Diệp xoay người định rời khỏi ôn tuyền, kết quả bị Cố Ngôn dùng cả tay lẫn chân ôm lấy, kéo cả hai đổ ập vào trong nước.

" Đệch!" Hồ tiên đại nhân nhịn không được mắng một câu, tuy rằng y không phải nhân loại, nhưng cũng sợ nước nóng chứ.

Mà vừa rồi Cố Ngôn sợ nóng nên còn uống khá nhiều rượu, cảm giác biến trì độn, từ trong nước nóng ngoi lên thậm chí ngay cả chân mày cũng chưa nhíu một cái.

"Đừng đi! Nghe tôi nói đã -" Cố Ngôn phát huy đầy đủ cái gọi là quấn đến chết không buông, liều mạng ôm thắt lưng Ngôn Diệp.

"Tôi không đi! Cậu trước buông-ra-đã!" Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi thốt ra những lời này, Cố Ngôn đang dán mặt vào mông y không nói, còn không ngừng cọ tới cọ lui. Thật không biết nam nhân này rốt cuộc là thuần khiết hay dâm đãng!

"Gạt người! Tôi vừa buông tay anh sẽ bước đi! Tôi không cho anh đi."

Ngôn Diệp không khỏi nghĩ, cmn chứ, khi vợ ngươi bỏ đi thì sao không bám lấy cô ta thế này!

Bị Cố Ngôn "nhiệt tình" giữ lại như vậy, Ngôn Diệp hoàn toàn không cảm động, chỉ biết nếu Cố Ngôn còn không ngừng kêu khóc như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ kinh động đến những người khác. Mà bộ dáng hiện tại của bọn họ quả thực như hai tên đần choảng nhau, bị người khác thấy được, cho dù không quen không biết, nhưng cũng thật mất mặt.

"Nơi này của anh mềm thật -" Người phía sau đột nhiên thầm thì một câu.

Ngôn Diệp bỗng dưng có dự cảm không tốt, cúi đầu, quả nhiên! Cố Ngôn đang mở lớn miệng, chuẩn bị cắn mông y -

Một hớp cắn này cũng không phải chuyện đùa, Ngôn Diệp nhấc tay thật nhanh điểm một cái trên trán Cố Ngôn. Giây lát, Cố Ngôn đột nhiên an tĩnh lại, nhắm mắt, đổ người ra sau.

Hồ tộc quy định, không vạn bất đắc dĩ không thể sử dụng pháp thuật với người thường. Tuy rằng dùng võ lực cũng có thể khiến hắn an tĩnh lại, nhưng Ngôn Diệp vẫn là cố ý dùng một chú ngữ không làm thương tổn hắn.

Cuối cùng là hữu kinh vô hiểm. Thở phào, Ngôn Diệp thân thủ đem tóc ở trên trán gạt về phía sau, cúi đầu nhìn thoáng qua Cố Ngôn đang chìm nổi trong nước.

Nếu mặc kệ, sáng mai sợ rằng hắn sẽ thành cái xác chết trôi. Ngôn Diệp thở dài, kéo người lên bờ.

Giống như cá đem phơi nắng, Cố Ngôn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Ngôn Diệp đứng ở bên cạnh nhìn hắn, cắn chặt răng.

"Thật to gan!" Thế mà muốn cắn mông y!

Bất quá nhắc đến mông - tầm mắt chậm rãi rơi xuống phía dưới, trên cái mông tròn bóng loáng vểnh lên, lại nhìn kẻ ngâm nước nóng đến hồng hồng, khóe miệng y hơi hơi nhếch lên.

Hẳn là cần một trừng phạt nho nhỏ -

Cố Ngôn bị một trận đập cửa đánh thức. Hắn mở mắt ra, trời đã sáng, ánh mặt trời rọi vào trong phòng, phản chiếu lên bức tường có chút chói mắt.

Hắn vừa mở mắt đã cảm thấy đau đầu lợi hại, hình như giống say rượu, nhưng ngoài đau đầu, điều làm cho hắn thấy kỳ quái nhất là mông cũng có chút đau rát. Cứ mờ mịt cho đến khi hắn thấy mình ngay cả quần lót cũng không mặc, cả người nháy mắt liền thanh tỉnh.

"Cố tiên sinh? Ngài tỉnh chưa?"

Ngoài cửa hướng dẫn viên du lịch lại gõ hai cái, Cố Ngôn lấy lại tinh thần, đáp lại một tiếng,"Đã tỉnh, tôi sẽ ra ngay!"

"Xin nhanh lên chút, sau khi ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ xuất phát."

Cố Ngôn ứng vài tiếng, từ trên giường đứng lên đi kiểm tra xung quanh, cuối cùng trên đệm chăn nhìn thấy áo tắm hôm qua cùng quần lót của mình, đều được gấp gọn gàng. Hắn cũng không nhớ mình có thói quen này.

Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là, đêm qua hẳn là hắn sẽ không lõa thể trở về phòng đi?

Sau khi mặc quần lót, suy nghĩ hỗn loạn cũng dần dần rõ ràng, hắn nhớ ra đêm qua mình đã cùng một anh đẹp trai cùng nhau uống rượu ngâm suối nước nóng, hắn còn nhớ rõ bọn họ tán gẫu một ít chuyện linh tinh, nhưng không thể nhớ ra mình đã trở về phòng như thế nào. Nếu thật sự lõa thân chạy về, đừng nói hù người khác, chính hắn cũng bị dọa.

Cảm thấy hẳn là mình tự trở về, có thể là uống nhiều mới quên. Cố Ngôn không nghĩ nhiều, vội vàng lau mặt, thay quần áo ra ngoài.

Sau khi dùng qua bữa sáng là thời gian đi thăm thú chụp hình ở vài điểm phụ cận. Đại thúc đại thẩm trong đoàn đến nơi nào cũng hưng trí bừng bừng, chụp ảnh không ngừng, mua vật kỷ niệm mà cho dù không hiểu tiếng Nhật cũng có thể mua một cách thật sự vui vẻ.

Cố Ngôn ở trong đám người, từ đầu đến cuối giống hệt vệ sĩ. Sau một thời gian, mọi người dần dần quen thuộc, bắt đầu nhờ hắn chụp ảnh giúp, cầm hộ cái này cái nọ, hắn ngược lại giống tên người hầu. Nhưng hắn lại thấy đây là việc nên làm, không nghĩ vất vả, chính mình thân thể khoẻ mạnh lại là người trẻ nhất đoàn, loại việc nhỏ này không đáng nhắc tới. Hơn nữa theo thời gian, hắn cũng càng ngày càng có cảm giác đi chơi xa.

Thời gian ăn cơm giữa trưa có thể tự do hoạt động, Cố Ngôn được vài người lôi kéo mời ăn cơm, thịnh tình không thể chối từ nên cuối cùng hắn cũng cùng vài lão nhân gia tán gẫu rất thoải mái. Hành trình buổi sáng xem như kết thúc viên mãn, hướng dẫn du lịch nói cho mọi người buổi chiều chỉ có một địa điểm, đi xong là có thể về khách sạn nghỉ ngơi.

Nhưng Cố Ngôn không nghĩ tới địa điểm cuối cùng kia lại là gian thần xã hôm qua hắn đi thăm.

Vì hôm qua đã đến, nên lúc này hắn chẳng có hưng trí gì. Trong khi những người khác đi thăm chụp ảnh, hắn tìm chỗ trên thềm đá bên ngoài ngồi xuống.

Đang tùy ý ngó nhìn xung quanh, đột nhiên hắn phát hiện cách đó không xa có một bóng dáng dị thường quen thuộc.

Hắn theo bản năng đứng lên muốn đuổi theo, được vài bước đã bị gọi lại.

"Cố tiên sinh ngài đi đâu?" Hướng dẫn du lịch chạy tới chắn ở trước mặt hắn.

"Tôi vừa thấy một -" Cố Ngôn ngẩng đầu, không thấy bóng người vừa nãy.

Hướng dẫn du lịch nhìn theo tầm mắt hắn, tưởng hắn muốn đi vào trọng địa phía trước của gian thần xã, lắc đầu nói:"Nơi đó không cho phép du khách đi vào."

Cố Ngôn sửng sốt một chút. Hôm qua hắn còn nghênh ngang đi vào - có thể là do vận khí tốt không bị ai phát hiện.

"Nga." Hắn gật gật đầu, quay người lại.

Hướng dẫn du lịch cười cười, cầm lấy máy ảnh hướng hắn quơ quơ,"Chúng ta đây trở về kêu mọi người cùng nhau chụp ảnh lưu niệm đi. Hôm nay tiên sinh đều giúp người khác chụp, hẳn là mình chưa chụp được tấm nào đi?"

Cố Ngôn hơi cười, gật đầu. Đi về phía trước, hắn ngoái đầu nhìn thoáng qua nơi ngày hôm qua đi qua, tưởng chừng có thể nhìn được màu hoa anh đào hồng nhạt bên kia bờ tường.

Màn đêm buông xuống, trong thần xã một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim vỗ cánh.

Ngôn Diệp một bàn tay chống đầu, nghiêng người nằm trên hành lang thần xã, y phục trên người nửa khép nửa hở, miễn cưỡng từ từ nhắm hai mắt.

Trăng chậm rãi lên cao, ánh trăng thanh minh, rót lên những bông anh đào, nguyệt sắc dường như hòa cùng màu phấn hồng nhàn nhạt. Bầu không khí tĩnh lặng cho người ta cảm giác thật an bình.

Đột nhiên, Ngôn Diệp hơi nhíu mi, không lâu sau, một thân thể mềm mại dán lên lưng y, phát ra mùi hương nồng nặc, một cánh tay ngọc phía sau duỗi tới.

"Sao ngươi lại tới đây?" Y mắt cũng không mở hỏi, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc.

"Tại sao ta không thể tới?" Giọng nữ nhân nửa nũng nịu nửa giận hờn, một tay ôm thắt lưng y, tay kia thì làm càn vuốt ve trên ngực y.

Không một phản ứng, Ngôn Diệp hỏi "Có việc?"

"Người ta rất nhớ ngươi -" Nữ nhân nâng lên một chân khoác lên trên đùi y, chậm rãi cọ xát, là nam nhân làm sao ngăn được dụ hoặc như vậy.

Ngôn Diệp cười một tiếng, đẩy ra tay nàng ngồi dậy, xoay người nhìn nàng nửa trêu chọc nói:"Chúng ta tháng trước mới gặp nhau, giờ nói nhớ ta không khỏi quá giả tạo đi. Sao? Gần đây không tìm được người chơi với ngươi? Chưa đủ?"

Nữ nhân trừng y một cái, vẻ xinh đẹp lại yêu mị trên mặt lộ ra sắc thái dụ hoặc, sau đó lại quét mắt nhìn y. Hôm nay Ngôn Diệp để tóc ngắn, khác hẳn với mái tóc dài vừa tuấn mỹ lại âm nhu lúc trước, khiến y thêm nam tính mười phần.

"Ngươi rất thích hình dạng của nhân loại sao?" Nàng liếm móng tay thật dài, cái đuôi đỏ hồng phía sau đung đưa.

Ngôn Diệp tùy ý trả lời,"Thuận tiện."

Nữ nhân mỉm cười, bò về phía trước hai bước thuận thế nằm vào trong lòng y, ngẩng đầu hôn y.

Không có cự tuyệt nàng đầu hoài tống bão (gieo mình cho người ta ôm), nhưng Ngôn Diệp cũng không chủ động. Trong cái hôn của nữ nhân có một cỗ hương khí ngọt nị, đôi môi mềm mại mút mát môi y, loại trêu đùa trình độ này đối với y mà nói không tính là cái gì, bất quá hôm nay y lại cảm thấy có chút quỷ dị.

"Dừng lại!" Đưa tay đẩy nữ nhân ra, y dùng ngón tay xóa bỏ xúc cảm lưu lại trên môi, cúi đầu nhìn, đầu ngón tay dính một chút son nhàn nhạt.

"Sao vậy?"

"Hôm nay không có hưng trí." Y cúi đầu chỉnh sửa quần áo.

Khóe miệng nữ nhân nâng lên thành một nụ cười yếu ớt, ngồi xuống trêu chọc hỏi:"Ngươi cũng sẽ có lúc không hưng trí sao?"

"Đừng đem ta nói thành cái loại tùy thời tùy chỗ đều phát tình," Y ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái,"Ta không giống ngươi."

Cắn cắn môi, nữ nhân đứng dậy sửa thành tự thế quỳ ngồi, hướng Ngôn Diệp cúi đầu,"Thật có lỗi."

Xác thực, địa vị nàng ở hồ tộc tuy rằng không thấp, nhưng không thể so cùng Ngôn Diệp, sở dĩ có thể thỉnh thoảng phóng túng trước mặt y, cũng chỉ là bởi vì cùng y có "tư tình", nhưng cũng không dám làm càn quá mức.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Ngôn Diệp có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Trưởng lão phái ta tới hỏi ngươi, khi nào thì nguyện ý trở về kế thừa vương vị?"

Y chọn mi,"Lúc trước bắt ta đi tu hành là hắn, hiện tại lại muốn ta trở về, rốt cuộc hắn muốn ta thế nào?"

"Trưởng lão bắt ngươi đi tu hành chỉ là muốn ngươi thực sự sẵn sàng cho việc kế thừa vương vị " Nàng ngẩng đầu nhìn y,"Hiện tại thời cơ đã tới, ngươi đã có tư cách trở thành vương của hồ tộc."

Ở vương tộc hồ tộc, luận huyết thống và tư chất, Ngôn Diệp thực sự là người kế vị tốt nhất, nhưng với y, nắm toàn bộ quyền lực trong hồ tộc đối bản tính quen tự do tự tại của y mà nói, tựa như một cái gông xiềng, khiến y cảm thấy như hít thở không thông.

Bất quá nguyên nhân chủ yếu, là y không có tâm lý chuẩn bị trở thành vương, cho dù kế thừa vương vị cũng sẽ không trở thành một vương đủ tư cách.

Ngôn Diệp cười khẽ một tiếng, nói với nữ nhân: "Trở về nói cho trưởng lão, ta sẽ tiếp tục ở trong này tu hành, trong khoảng thời gian này hắn tốt nhất nên chạy nhanh tìm một người khác đi kế thừa vương vị. Người tài giỏi trong hồ tộc rất nhiều, không nhất định phải là ta."

"Nhưng trưởng lão đã nhận định là ngươi, sẽ không dễ dàng thay đổi."

"Vậy hãy chờ xem đi." Ngôn Diệp nhìn lên trời, không bận tâm nói một câu.

Người bên cạnh trầm mặc một lát, thấp giọng nói một câu,"Ta sẽ không để cho người khác kế thừa vương vị -"

Ngôn Diệp nghe được, còn chưa kịp hỏi gì, đột nhiên trong thân thể trào ra một cảm giác kỳ lạ. Y âm thầm kinh ngạc một chút, lập tức hiểu ra.

"Ngươi hạ dược?" Y nhướng mi nhìn chằm chằm người trước mắt.

"Đúng vậy." Nữ nhân vén tà váy để lộ đôi chân trơn bóng trắng noãn, nàng biết với Ngôn Diệp hiện tại mà nói, đây là một loại kích thích và cám dỗ,"Hơn nữa là ta tìm người đặc biệt điều chế, ngươi tuyệt đối không thể chống cự!"

Loại thuốc này là do nàng trả giá cực cao, chế từ máu nàng và chỉ có nàng mới có thể hạ. Tất cả vì một ván cược cuối cùng này.

Ngôn Diệp chợt nhớ tới thứ gì đó dính ngoài miệng y, vốn tưởng là son môi nữ nhân, liền cười lạnh một tiếng,"Ngươi cho dù muốn cùng ta làm cũng không cần phải sử dụng loại thủ đoạn ti tiện này."

"Ta không chỉ nghĩ đến làm với ngươi," Nữ nhân nhìn y lắc đầu,"Ta biết ngươi vẫn coi ta là đối tượng phát tiết dục vọng, nhưng điều ta muốn không chỉ là thế này."

Ngôn Diệp nhướng mày hỏi:"Vậy ngươi muốn gì?"

"Ta muốn sinh hạ hài tử của ngươi!"

Lời thề son sắt của nàng làm cho Ngôn Diệp trầm mặc vài giây, theo sau giương khóe miệng, "Sau đó?"

"Sinh hạ hài tử của ngươi, trở thành thê tử của ngươi, tương lai ta chính là vương hậu hồ tộc." Nữ nhân chậm rãi đứng lên, bên dưới vạt áo lộn xộn lộ bộ ngực đầy đặn, chậm rãi đi về phía y.

"Ngươi nghĩ thật đẹp." Ngôn Diệp cười lạnh một tiếng. Đồng thời y bắt đầu ức chế dược lực đang lan tỏa trong cơ thể. Nhưng mặc dù không muốn, hô hấp y vẫn là dần dần dồn dập, dược tính bắt đầu phát huy tác dụng, dục vọng từng chút một thẩm thấu toàn thân.

Nữ nhân vươn hai tay ôm thắt lưng y, đem đầu tựa vào trước ngực y.

"Đừng đối xử với ta như vậy, ta thật sự yêu ngươi, vương của ta -"

Ngôn Diệp nhắm mắt, cười châm chọc,"Thứ ngươi yêu, chỉ là vương vị ta phải tiếp nhận mà thôi."

"Vậy thì có gì khác nhau," Không thèm để ý đến tình cảm bị từ chối, nàng nhìn chăm chú vào y, "Thứ ta yêu là vương vị, mà ngươi chính là người kế thừa vương vị, này hết thảy đều là mệnh trung chú định (định mệnh)!"

"Hay cho câu "mệnh trung chú định" -" Ngôn Diệp mở mắt ra, ánh mắt biến hóa chỉ trong tích tắc khiến nữ nhân kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau.

"Ngươi dự đoán được kỳ thật cũng không nhiều, nhưng là nữ nhân, ngươi đã quá tham lam -"

"Ta mặc kệ!" Nàng rống lên một tiếng,"Ta muốn trở thành vương hậu có gì sai sao? Muốn sống cùng người mình yêu, vì hắn sinh hài tử có gì sai sao?"

"Ngươi -" Ngôn Diệp nhăn mi vừa định mở miệng, cả người đột nhiên cứng ngắc, y nhắm mắt lại, ngực chậm, nặng nề theo tiếng thở gấp mà phập phồng, trên mặt đã nhuốm hơi thở tình dục.

Nhìn biến hóa của y, nữ nhân nở nụ cười đắc ý, "Từ bỏ đi, đừng từ chối nữa, vô dụng thôi. Vì một kế hoạch vạn vô nhất thất ( ý chỉ vạn cái cũng không để mất cái nào, vạn lần không thể thất thủ), ta cũng là nắm chắc mới đến." Nàng vừa nói vừa thoát quần áo, cả người trần trụi đi về phía Ngôn Diệp.

Ngay lúc nữ nhân thân thủ muốn chạm vào y, Ngôn Diệp đột nhiên mở mắt, vung tay lên, một cơn gió sắc như con dao nhỏ quét qua phía nàng.

Nữ nhân hét một tiếng, né tránh ngay lúc chỉ mành treo chuông, nhưng vẫn bị mất một lọn tóc lớn. Cách đó không xa, hoa anh đào trên đất cũng bị cuốn lên cuồn cuộn, hệt như những bông tuyết đột nhiên bị đánh bay tán loạn.

Chờ đến khi nữ nhân lấy lại tinh thần, xoay người, đã không thấy bóng dáng Ngôn Diệp.

"Đáng chết!" Nàng căm giận cắn ngón tay, cho đến khi cắn đứt móng tay, ngửi được mùi máu tươi, mới hung hăng đấm một cái xuống mặt đất, đứng dậy phóng qua tường rào rời đi.

Trong khách sạn ôn tuyền, Cố Ngôn thư thư phục phục tắm rửa, vừa dùng khăn khoác trên cổ vò tóc, vừa đi về phòng. Ngâm nước nóng sau một ngày chạy loạn bên ngoài, hiệu quả thật rõ ràng. Mỗi một tế bào trên người hắn phảng phất như được thả lỏng.

Không quen mặc áo tắm, hắn liền đơn giản mặc cái áo trắng có chữ sau lưng cùng quần đùi, nếu trong tay có thêm cây quạt, hẳn là không khác những ông chú ra ngoài hóng mát vào hè lắm.

Trên đường về gặp vài khách sạn nữ viên công nhìn hắn cười trộm, Cố Ngôn không thấy mình mặc đồ này là quá lộ liễu, nhưng cùng áo tắm so ra quả thật là hở khá nhiều, vì thế đành bước nhanh hơn.

Về phòng, hắn đóng cửa lại, đột nhiên phát hiện cửa sổ trong phòng mở, còn có thứ gì đó như là cánh hoa lác đác bay vào, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi hương nhàn nhạt.

Hắn nhớ rõ ràng đã đóng cửa trước khi ra ngoài, nhưng nghĩ lại, có thể do nhân viên khách sạn mở ra thông khí, liền dời tầm mắt muốn đi bật đèn, kết quả vừa cúi đầu, trên đất một cái bóng tối như mực dọa hắn nhảy dựng.

Chờ cho ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ chảy tràn vào phòng, nhìn ra thứ nằm trên đất là một người, Cố Ngôn cũng không biết nên thấy sợ hãi hay may mắn.

Hắn vội vàng mở đèn mới thấy rõ người té trên mặt đất - quần áo xốc xếch, giống như vừa trải qua một phen giãy dụa, một mái tóc dài tán loạn trên mặt đất che hơn phân nửa khuôn mặt, thấy không rõ diện mạo. Mặc dù tóc dài, nhưng xem thân cao cùng khung xương hẳn là một nam nhân.

Tạo hình thật là kinh tủng - Cố Ngôn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm người trước mắt, đối phương nằm nghiêng trên mặt đất không nhúc nhích, một bộ dáng như vừa bị chà đạp, cũng may lồng ngực còn hơi hơi phập phồng nói rõ người này có hô hấp.

Sau khi trấn định, hắn nghĩ người này có thể là uống rượu đi nhầm phòng, vì thế đi qua, trước thân thủ chọc nam nhân hai cái, không có phản ứng, lại lấy can đảm nhẹ nhàng gạt tóc trên mặt y ra, sau khi thấy rõ ràng diện mạo đối phương, hắn ngây ngẩn cả người.

Đây không phải Ngôn Diệp đêm qua cùng hắn uống rượu sao?

"Ê! Ngôn Diệp? Tỉnh tỉnh!"

Cố Ngôn đẩy y vài cái, nhưng Ngôn Diệp không tỉnh lại.

Nhớ rõ nam nhân nói còn có thể lại đến tìm hắn uống rượu, không nghĩ tới y lại xuất hiện kiểu này, xem ra đã uống không ít -

Tóc này là giả đi? Nhìn mái tóc dài đen nhánh mà mọi nữ nhân đều hâm mộ của Ngôn Diệp, Cố Ngôn lòng tràn đầy nghi hoặc kéo lấy một lọn nhẹ nhàng kéo kéo, kết quả trừ bỏ đầu đối phương bị hắn kéo đến nhích tới nhích lui, một cây tóc cũng không rớt xuống.

Nhưng hắn tuyệt đối không tin trong một đêm tóc có thể dài được như vậy, hay là mình nhận sai người?

Hắn cúi đầu muốn nhìn lại rõ ràng, kết quả vừa tới gần, nam nhân đột nhiên mở mắt.

"Oa!" Cố Ngôn bị dọa đến ngã ngồi trên đất. Mà khiến hắn lại càng không dám tin, ánh mắt Ngôn Diệp lúc này cư nhiên có màu đỏ!

Màu máu tanh này Cố Ngôn chưa từng gặp qua, mà lại xuất hiện trên ánh mắt Ngôn Diệp càng làm cho hắn sợ đến nỗi không nói ra lời.

Quả thực không giống như ánh mắt nhân loại, mà giống như dã thú thấy con mồi, ngay cả hơi thở cũng lộ ra một cỗ sát khí.

"Anh, anh tỉnh?" Cố Ngôn gượng cười, bất động thanh sắc dịch về phía sau.

Cho dù ngốc, hắn cũng có thể cảm giác được người trước mắt có chút không thích hợp.
Bình Luận (0)
Comment