Từ hôm đó, sinh hoạt hàng ngày của Cố Ngôn có thêm một người, hơn nữa không giống với cuộc hôn nhân trước, hắn lần này càng giống như được người khác chăm sóc.
Ngôn Diệp chăm sóc Cố Ngôn rất tốt, giặt quần áo, nấu cơm, quét tước, ôm đồm toàn bộ việc nhà không nói, thậm chí còn có thể giúp Cố Ngôn sửa chữa một vài vấn đề nho nhỏ về xe cộ. Cố Ngôn tự đáy lòng cảm thấy Ngôn Diệp làm người mẫu thật sự quá lãng phí.
Mỗi ngày về nhà có người chờ, trên bàn cơm có cơm canh nóng hổi làm Cố Ngôn tìm về cảm giác "nhất gia chi chủ", sinh hoạt ấm ấp lại thoải mái hệt như một cuộc hôn nhân hắn từng khát khao trước kia, thế nên ngay cả việc Ngôn Diệp là đàn ông đều có thể bỏ qua.
Chỉ là mỗi đêm trên giường, Cố Ngôn vẫn nhận thức rõ sự thực Ngôn Diệp là đàn ông, hơn nữa là một tên đàn ông dư thừa tinh lực.
Mỗi khi Ngôn Diệp dùng cái thứ không được tỉ lệ với gương mặt của y lắm ra vào trong cơ thể của hắn, Cố Ngôn đều có cảm giác tên kia ban ngày nuôi béo con dê là hắn để đến đêm mang ra làm thịt.
Ngôn Diệp ham muốn cực nhiều, điểm này Cố Ngôn tuyệt đối không hai lời, mỗi lần ở trên giường đều chơi đùa như muốn đi luôn nửa cái mạng của hắn, ban ngày cũng có lúc y ở trong nhà lên cơn.
Thậm chí thời điểm quán sửa xe không có khách y cũng có thể đè hắn vào trong góc ỡm ờ một hồi. Cố Ngôn mặt sau được hầu hạ đến thoải mái, còn phải cắn môi tai nghe tám hướng, chỉ lo có khách tới cửa. Những lúc thế này, Ngôn Diệp sẽ bóp mông hắn, thì thầm mấy câu kiểu như "kẹp chặt quá đi" vừa dâm đãng lại xấu xa, như muốn lấy việc trêu đùa hắn làm thú vui.
Hai người thậm chí còn chơi SM, dùng dây da trói thành đủ các tư thế dâm loạn, cảm giác xấu hổ cùng khoái cảm trộn hòa khiến Cố Ngôn phát khóc. Thấy hắn khóc đến hai mắt ngập nước, tựa hồ càng kích thích dục vọng của Ngôn Diệp, cao trào sau một hồi điên cuồng khiến người dục tiên dục tử, làm Cố Ngôn phải hoài nghi chính mình có phải có khuynh hướng thích bị ngược đãi hay không, chỉ là trước đây không phát hiện.
Nhưng dù có làm điên cuồng thế nào, Ngôn Diệp chưa từng để Cố Ngôn bị thương, đều đến điểm thì dừng. Cho đến khi đã làm nhiều rồi, bên dưới Cố Ngôn cũng thuần thục, bắt đầu có ý muốn thay đổi vị trí, nhiều lần vô tình hoặc cố ý tiết lộ suy nghĩ này cho Ngôn Diệp, không nghĩ tới Ngôn Diệp ngược lại hào phóng nói có thể, chỉ là có điều kiện.
"Khiến nó thư thái, tôi mới có thể tin tưởng phía dưới của cậu cũng có thể làm tôi thoải mái." Duỗi thẳng hai chân, Ngôn Diệp chỉ thứ đã cương lớn, cười đến giả dối.
Nhìn thứ đồ chơi như "nhất trụ kình thiên" (một cột chống trời), Cố Ngôn một trận miệng khô lưỡi khô, nhưng ngẫm lại vừa mới cách đây không lâu hắn mới ở trong miệng Ngôn Diệp bắn một lần, trả lễ lại cũng là phải, liền lấy ra mười hai vạn phần dũng khí, cúi đầu đem thứ kia ngậm vào, chuẩn bị cược tôn nghiêm để khiến Ngôn Diệp thần phục.
Thứ trong miệng ngày càng cứng ngắc, phía sau hắn cũng càng ngày càng ngứa, Ngôn Diệp vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn, hắn đã bị dục vọng hành hạ đến không chịu được. Cố Ngôn ở trong lòng mắng chửi chính mình cả vạn lần, cuối cùng cũng chỉ có thể đỏ mắt hướng Ngôn Diệp cầu cứu.
Tên kia cũng tốt bụng hiểu ý, thông thường lúc này Ngôn Diệp sẽ chỉ bắt hắn gọi hai tiếng dễ nghe, nói hai câu dâm đãng, liền hoàn toàn phối hợp thỏa mãn hắn.
Tóm lại, sinh hoạt của Cố Ngôn gần đây chỉ có thể dùng một câu "hoạt sắc sinh hương" để hình dung, nhưng mà ba mươi năm ăn chay, tự nhiên mỗi hôm đều thịt cá, kết quả có thể tưởng tượng được, nói trắng ra là, túng dục quá độ.
Sáng sớm rời giường, vừa bước xuống giường, Cố Ngôn đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, trời đất quay cuồng. Hắn cố gắng không ngã chổng vó, lùi về sau, hai bước liền đổ về giường. Sau lưng có điểm tựa cảm giác thoải mái hơn không ít nhưng lại có cảm giác không gượng dậy được, hắn nhắm mắt thở hổn hển.
Không lâu sau Ngôn Diệp đi vào, thấy hắn nằm im không nhúc nhích, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Ngôn còn có chút mê mang, giọng mũi rất nặng: "Đầu choáng quá..."
Ngôn Diệp chọn lông mày, ngồi bên cạnh Cố Ngôn vươn tay sờ trán hắn, "Hơi nóng, thân thể cậu không thoải mái, hôm nay liền đóng cửa tiệm một ngày đi".
"Ừ". Cố Ngôn gật gù, hiện tại hai chân hắn mềm như hai sợi mì, xuống lầu cũng khó chứ đừng nói sửa xe.
Ngôn Diệp đỡ hắn nằm ngay ngắn, đắp chăn hỏi: "Lấy thuốc cho cậu nhé?"
Cố Ngôn luôn không thích uống thuốc: "Không cần, cũng không phải bệnh nặng gì, ngủ một giấc là tốt rồi".
Gật đầu, Ngôn Diệp cũng không miễn cưỡng hắn, "Đau đầu sao?"
Kỳ thực cũng không đau, Cố Ngôn chẳng muốn mở miệng liền tùy ý ừ một tiếng, sau đó lập tức cảm giác được ngón tay Ngôn Diệp chậm rãi ma sát trên đỉnh đầu hắn mạnh mẽ mà chậm rãi, mỗi lần lực đạo đều vừa đúng, từng chút xua tan cảm giác khó chịu.
Ngôn Diệp nhìn dáng vẻ hắn hưởng thụ cũng cười cười, chậm rãi ấn có thể khiến các huyệt vị của hắn thoải mái.
Cố Ngôn nhắm hai mắt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có chút lâng lâng, cuộc sống một mình đột nhiên xuất hiện một người săn sóc tỉ mỉ cho mình, hắn không khỏi nghĩ phúc tám đời nhà mình đã dùng hết. Mở mắt nhìn người phía trên mình, hắn trêu đùa hỏi: "Anh sẽ không phải yêu quái thành tinh gì gì đó đến báo ân với tôi chứ?"
Ngôn Diệp cười hai tiếng, động tác trên tay ngừng lại, cúi đầu cơ hồ chóp mũi chạm chóp mũi với Cố Ngôn, lộ ra răng trắng nói: "Nếu cậu nhìn ra được vậy thì không có cách nào, tôi thật sự là đến báo ân, cậu có chuyện gì xin cứ phân phó, tôi nhất định sẽ hầu hạ đến thư thư phục phục!".
Nói được nửa câu, tay y đã lần từ cổ Cố Ngôn xuống ngực.
Cố Ngôn cắn răng, còn hầu hạ à? "Anh trên giường cũng...quá nỗ lực rồi đi!"
"Sinh hoạt tình dục rất quan trọng đó! Mặc kệ trên giường dưới giường cũng phải đem cậu hầu hạ thư thái." Ngôn Diệp cười đến rất hèn mọn, nhưng cố tình khuôn mặt này dù hèn mọn cũng rất mê người, Cố Ngôn phát hiện hắn khó mà tức giận với gương mặt đó.
Trên đầu chữ sắc có một cây đao, dù cho là nam sắc hay nữ sắc thì đều thế.
Thân thể Cố Ngôn vốn khỏe mạnh, tình cờ cảm mạo cũng rất nhanh khỏi.
Ngủ một ngày, buổi tối tỉnh lại, cảm giác đích thật khá hơn nhiều, nhưng cũng có khả năng bởi vì cảm giác quá tốt, Cố Ngôn tỉnh lại vẫn nằm lỳ trên giường không muốn dậy. Chăn mềm vô cùng, còn mang theo hương hoa nhàn nhạt, gối cũng bồng bềnh, cảm giác như đang vùi mặt bên trong một đám lông tơ.
"Tỉnh rồi?" Ngôn Diệp đẩy cửa đi vào, y mặc áo phông trắng cùng quần thể thao dài, hiển nhiên là vừa tắm xong. Y đến bên giường ngồi xuống, "Đói bụng sao?"
Cố Ngôn lắc đầu, tuy rằng một ngày chưa ăn gì, nhưng không hề có cảm giác đói bụng, chỉ là ngủ nhiều quá không muốn động.
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp chín giờ."
Cố Ngôn nhíu mày, "Tôi ngủ lâu như vậy?"
Ngôn Diệp cười, "Nhìn cậu ngủ ngon, không muốn đánh thức."
"Tôi cũng không biết làm sao vậy, chỉ là hôm nay rất mệt..."
Hắn không biết, nhưng Ngôn Diệp rất rõ ràng, chỉ là không có ý định nói cho hắn biết. Y giúp hắn kéo chăn lên, nhẹ giọng nói, "Vậy ngủ tiếp đi."
Giọng nói của y như có thể thôi miên, Cố Ngôn nhắm mắt lại không muốn mở, mơ hồ nghe thấy Ngôn Diệp như đang nói chuyện, tuy rằng không nghe rõ y đang nói gì, nhưng thanh âm của y có thể khiến người ta an tâm, ngay cả trong mơ cũng mơ đến Ngôn Diệp.
Nhưng không giống trong thực tế, Ngôn Diệp trong mơ để tóc dài, gần như muốn chạm đất. Y đứng ở nơi đó, bầu trời như đổ tuyết bay xuống những cánh hoa hồng nhạt.
Hình ảnh này khiến người ta cảm thấy quen thuộc, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, đến khi ngay cả Ngôn Diệp cũng không thấy rõ. Cố Ngôn nghĩ muốn gọi y, vừa mở miệng lại nếm được vị mặn chát...
Hắn mở mắt, bốn phía đen kịt một mảnh, bất ngờ phát hiện mình rơi lệ.
Rõ ràng không mơ tới cái gì, tại sao lại khóc?
Đưa tay lau mắt, Cố Ngôn nhìn bốn phía phát hiện không thấy Ngôn Diệp. Từ khi phát sinh quan hệ, bọn họ đều ngủ cùng nhau.
Cố Ngôn nhìn ra cửa, ánh sáng xanh lam lọt vào qua khe cửa chưa khép, lúc sáng lúc tối, nửa đêm nhìn có chút phát sợ, hơn nữa cũng không giống ánh đèn.
Nhớ tới giấc mộng ban nãy, khóe miệng hắn nhếch lên. Lẽ nào Ngôn Diệp thực sự là đến báo ân? Báo ân hắn không sợ, nhưng là sợ bên ngoài kia là Ngôn Diệp đã "biến thân".
Nghĩ như vậy, Cố Ngôn rón rén xuống giường, đi ra cửa...
Ánh sáng từ bên ngoài chợt tắt, rất nhanh lại sáng. Cố Ngôn cả người kề sát bên cửa không dám thở mạnh, cuối cùng cẩn thận hé mở cánh cửa, ló đầu ra xem...
"Cậu làm gì vậy?"
Ngoài cửa, Ngôn Diệp hai tay khoanh trước ngực cười như không cười nhìn hắn, như xem tên trộm lén lút trong chính ngôi nhà của mình.
Trong nháy mắt Cố Ngôn như đông cứng, đến nửa ngày mới hoàn hồn.
"Không, không làm gì đâu, muốn nhìn xem anh đang làm gì... đúng rồi, tôi đi toilet." Biết mình nói năng có chút lộn xộn, Cố Ngôn tùy tiện tìm cái lý do chạy ra ngoài, hắn làm sao có thể nói mình vừa hoài nghi Ngôn Diệp "biến thân" báo ân a.
Mà Ngôn Diệp quay đầu nhìn bóng lung vội vã của Cố Ngôn, đăm chiêu một hồi.
Cố Ngôn cảm giác mình ngày càng lười, không muốn động, nằm xuống là ngủ, ngủ còn đặc biệt sâu. Lại thêm trong nhà có Ngôn Diệp, hắn cái gì cũng không cần làm, quả thật là con sâu gạo món ăn đến tay, cơm đến há mồm.
Mà vận động duy nhất mỗi ngày, chính là cùng Ngôn Diệp, y cơ hồ mỗi tối đều nỗ lực trên người Cố Ngôn "tưới".
Mây mưa trên giường đến hơn nửa đêm, Cố Ngôn cả người trần trụi, hai chân khoác lên hai eo Ngôn Diệp, thở hổn hển chịu đựng những va chạm chậm rãi mà mạnh mẽ của y.
Ngôn Diệp kéo chân Cố Ngôn khoác lên vai mình, để hạ thân hai người khảm càng chặt hơn. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tinh dịch nam nhân nóng bỏng bắn vào trong thân thể mình, Cố Ngôn cắn rang run rẩy thừa nhận.
Sau khi kết thúc, Ngôn Diệp trực tiếp nằm nhoài trên người hắn, hai người từ từ điều hòa hô hấp, mồ hôi thấm ướt đối phương, nơi hai thân thể dính chung một chỗ nóng như thiêu đốt, nhưng không ai muốn động.
Đợi đến khi thứ kia mềm xuống trượt ra khỏi cơ thể, Cố Ngôn nhíu mày, đầu vốn trống rỗng sau cao trào chậm rãi trở lại bình thường. Hắn cảm thấy chỗ đó của mình cảm giác như không đóng được hết, cảm giác có thứ gì đó chảy ra hơi kỳ dị.
"Lần sau mang bao đi..." Hắn nhỏ giọng nói một câu.
"Không, tôi muốn bắn bên trong cậu." Ngôn Diệp ngẩng đầu hôn một cái trên mặt hắn, cười đến tràn ngập phong tình, "Tôi muốn bắn tới tràn đầy nơi đó của cậu."
Cố Ngôn cảm thấy đây là sở thích xấu của y, nhưng có thể hiểu được. Đàn ông có một, hai cái sở thích cũng là bình thường, chỉ là khổ hắn mỗi lần đều phải dùng ngón tay đi thanh lý, nhưng mỗi lần rửa đều cảm giác Ngôn Diệp không có bắn vào nhiều lắm, chẳng lẽ bị hắn hấp thu?
Cố Ngôn không ý thức được mình đang suy nghĩ một vấn đề khiến người ta đỏ mặt, hơi nhíu lông mày.
Mà Ngôn Diệp ôm eo hắn, nhắm mắt lại đem đầu gối lên bụng hắn. Ngôn Diệp biết, Tinh nguyên đang trưởng thành trong thân thể Cố Ngôn, nhịp đập hơi yếu tượng trưng cho một sinh mệnh mới bắt đầu.
Tự dưng Ngôn Diệp nghĩ, nếu như Cố Ngôn là nữ, y hẳn là có thể nói cho hắn biết bọn họ sẽ có một đứa bé, sau đó hai người cùng cảm nhận hạnh phúc khi được làm cha làm mẹ. Rất nhanh Hồ tộc sẽ có một vị vương cường đại, mà y và Cố Ngôn...
Nghĩ tới đây, Ngôn Diệp đột nhiên ngẩn người. Trước đây y chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chờ mục đích y đạt thành, y và người đàn ông này phải làm sao?
Trên lý thuyết cũng không phải vấn đề khó giải quyết, giống như lần trước, xóa đi ký ức của Cố Ngôn, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, thật thuận tiện. Nhưng Ngôn Diệp đột nhiên phát hiện, lần này y không muốn xóa bỏ dù là một phần ký ức của Cố Ngôn có liên quan đến mình...
"Cảm giác tôi trắng hơn..." Cố Ngôn đột nhiên nói chuyện, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Ngôn đang săm soi cánh tay mình. Chỉ mười mấy ngày, hắn như bỏ đi một lớp da, màu da nguyên bản sậm hơn nhiều, sờ lên cảm giác mềm mại hơn một chút.
Ngôn Diệp cười cợt, "Đó là tôi đem cậu nuôi đến trắng ra." Nói rồi nặn nặn cánh tay Cố Ngôn.
Nghe y nói như vậy, lại nghĩ đến chính mình gần đây sức ăn lớn hơn không ít, Cố Ngôn thầm nghĩ ngày mai phải bắt đầu khống chế một chút, nếu không chỉ sợ sớm muộn cũng phát phì.
"Nghĩ gì thế?" Ngôn Diệp thấp giọng hỏi một câu.
Cố Ngôn cúi đầu nhìn người đang nằm nhoài trên người mình, trong lòng đột nhiên xúc động, không khỏi nắm chặt tay Ngôn Diệp đặt trên ngực mình, "Kỳ thực, cùng anh cứ sống như vậy cũng không tệ."
Trong nháy mắt, Ngôn Diệp có một cảm giác tội ác. Bởi vì, y không phải đến cùng hắn "sinh sống".
Chuyện Tinh nguyên kỳ thực y cũng không tính giấu Cố Ngôn, dù sao chuyện mang thai không thể gạt người mẹ. Nhưng đối với một người đàn ông giải thích đồng thời muốn hắn tin chuyện mình "mang thai", cũng không phải chuyện dễ dàng.
Muốn Cố Ngôn tin tưởng, nhất định phải cho hắn biết thân phận của mình, Ngôn Diệp cân nhắc qua lúc nào mở miệng là thích hợp, nhưng so với điều này, y hiện tại nghĩ nhiều đến việc sau đó phải làm sao hơn.
Giữa trưa ngày thứ hai, Cố Ngôn tỉnh lúc Ngôn Diệp không ở nhà, trên bàn để lại tờ giấy, nói là đi ra ngoài mua đồ rồi. Thả giấy xuống, Cố Ngôn xoa xoa đầu đang hỗn loạn, xuống tầng chuẩn bị ra tiệm.
Tiệm sửa xe đã gần một tháng không mở cửa, khiến nhiều người nghĩ đã đóng cửa rồi.
Kéo cửa tiệm, hắn đứng ở cửa một lúc, nắng giữa trưa chói chang khiến người ta không mở nổi mắt, tiết trời càng ngày càng nóng.
Không được mấy phút, Cố Ngôn vừa định vào trong, quay người lại, phát hiện phía sau cách hắn không xa có người đang nhìn hắn, im hơi lặng tiếng không biết đứng đã bao lâu.
Cố Ngôn ngẩn người một chút, sau đó cười hỏi: "Tiên sinh muốn sửa xe?"
Đối phương không lên tiếng, đi về phía hắn.
Cố Ngôn đánh giá người đàn ông trước mặt, người cao bình thường, tướng mạo là loại không phân cao thấp với Ngôn Diệp, nhưng là hai cảm giác bất đồng. So với Ngôn Diệp dù có âm nhu nhưng vẫn mang vị đàn ông, người này khá trung tính.
Người đàn ông đi đến trước mặt hắn, nở nụ cười.
"Không nghĩ tới phát triển thật mau, quả nhiên, bản lĩnh câu người lên giường của tên kia quả là nhất lưu."
Cố Ngôn không hiểu hắn có ý gì, nhưng cảm thấy là lạ chỗ nào, "Anh đến cùng..."
"Không biết ta?" Người đàn ông cười mỉa mai, nụ cười bởi vì tướng mạo mà có chút quyến rũ.
Tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng Cố Ngôn vẫn không nhớ ra mình từng gặp người này.
Gã kia đột nhiên tiến lại gần hắn, hít sâu một hơi, "Lần trước trên người ngươi chỉ là có mùi vị Ngôn Diệp, hiện tại..."
Lần trước? Cố Ngôn ngẩn người.
"Xem ra sau khi ta đi rồi hắn hảo hảo thỏa mãn ngươi chứ?"
Dường như rõ ràng hắn nói cái gì, Cố Ngôn trợn mắt cẩn thận đánh giá gã này, từ từ đem hai bóng người chập làm một....
Trong đầu linh quang lóe lên, "Anh là... người phụ nữ lần trước?" Hắn nói ra, nhìn thấy nam nhân lộ ra ý cười khinh bỉ, giống như đang nói "Giờ mới nhận ra à", hắn càng không thể tin được.
"Anh..." Không thể a! Cố Ngôn trên dưới trái phải nhìn người trước mắt, "Rốt cuộc lần trước anh hóa trang, hay lần này đang hóa trang hả?"
Người đàn ông trước mặt cùng người phụ nữ kia đích xác giữa hai lông mày có chút tương tự, ngoài ra hoàn toàn khác nhau, trước tiên không kể chiều cao khung xương, chính là bộ ngực đầy đặn sao có thể giấu được a! Đây là hiệu quả đặc biệt của hóa trang trên phim ảnh hay chiếu sao?
"Rốt cuộc anh là nam hay nữ a?"
"Là nam hay nữ không quan trọng, " người đàn ông nhìn hắn: "So với ta, điều cần ngươi quan tâm bây giờ là chính bản thân ngươi."
"Tôi?" Cố Ngôn nhíu mày, đầu óc có chút mơ hồ, "Tôi thì làm sao?"
Người đàn ông không trả lời, ngược lại nhìn hắn hỏi: "Ngươi ở cùng Ngôn Diệp cũng không bao lâu, các ngươi hiện tại đang đến đâu rồi?"
Ánh mắt kia trắng trợn không kiêng dè, ngữ khí cũng không bình thường, trước không xoắn xuýt vấn đề giới tính, chỉ riêng ngữ khí này đã khiến Cố Ngôn sinh lòng cảnh giác: "Anh biết Ngôn Diệp? Hai người là bằng hữu?"
Người đàn ông cúi dầu nở nụ cười, "Coi như là thế đi." Sau đó lại ngẩng đầu kề sát bên tai Cố Ngôn, dùng giọng điệu nhuốm màu tình dục: "Mặt kia của hắn rất mạnh đúng không? Ở trên giường làm ngươi thoải mái sao?"
Bên tai một cỗ khí nóng xẹt qua, Cố Ngôn ngốc lăng một giây, mới kịp phản ứng. Vung tay đẩy người ra, hắn trừng mắt nhìn người đàn ông quát: "Anh rốt cuộc là ai?"
Dù có là nhân yêu đùa giỡn lưu manh thì cũng phải nhìn đối tượng!
Sửa lại cổ áo vừa bị Cố Ngôn vò nhăn, người đàn ông ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt không còn vẻ cợt nhả ban nãy.
Cố Ngôn bị nhìn ánh mắt lạnh lung kia chăm chú đến phát sợ, khác với ban nãy, đây mới có khả năng là bộ mặt thật của người này.
"Chuyện cười kể đủ rồi, giờ đến lúc làm chuyện đứng đắn." Chẳng hề để ý, người đàn ông tự bước vào trong tiệm sửa xe. Lúc đi qua Cố Ngôn còn thuận lợi nắm lấy cánh tay hắn.
Trong nháy mắt Cố Ngôn có cảm giác xương bị bóp nát, còn chưa kịp kêu thành tiếng, người đàn ông đã kéo hắn vào trong, như nắm thú cưng đi tản bộ, ung dung đến bước chân cũng nhẹ nhàng, giống như hắn không có trọng lượng.
"Anh làm gì? Buông tay!" Cố Ngôn đau tới hít khí, nhưng dù giãy dụa đến thế nào cũng không thoát được khỏi tay gã. Tiểu tử này nhìn qua tay chân có vẻ tinh tế, sao lại có khí lực lớn đến vậy? Tên này mẹ kiếp vẫn còn là người sao?
Cố Ngôn như con chó bị kéo vào nhà mới được thả ra, ngồi bệt xuống đất hắn thở ra một hơi, cánh tay bị kéo còn đang phát đau.
Người đàn ông đứng một bên nhìn hắn từ trên cao xuống, ánh mắt phảng phất như đang nhìn một con sâu đang giãy chết.
"Anh... có phải có thù oán với Ngôn Diệp?" Cố Ngôn giật giật cánh tay, hắn quả thực không nhớ ra có chỗ nào đắc tội cùng kẻ này. Vậy thì có hai loại khả năng, một là muốn tới đập phá, hai là tới tìm Ngôn Diệp, trực tiếp hỏi loại đầu có khả năng thêm dầu vào lửa, vì thế chỉ có thể xuống tay từ Ngôn Diệp.
"Có chuyện từ từ nói, chờ hắn trở về các người có chuyện gì thì chậm rãi giải quyết..."
Người đàn ông kia cười khẽ, tiếng cười kia khiến Cố Ngôn rất không thoải mái.
"Mở miệng ra là Ngôn Diệp, ngươi biết được mấy chuyện liên quan đến hắn?" Gã duỗi chân ra nhẹ nhàng đá hắn hai cái, "E là chỉ có thứ đồ chơi kia của hắn dài bao nhiêu đúng không?"
Đệt! Cố Ngôn tức giận, cắn răng nhảy dựng lên, chỉ vào gã mắng: "Cmn miệng mày sạch sẽ một chút!" Nhẫn nại cũng có mức độ, kẻ này thực sự coi hắn là cháu à!
Đáng tiếc Cố Ngôn trong mắt người đàn ông chẳng có bao nhiêu phân lượng, cảnh cáo của hắn chỉ đổi lấy trào phúng cùng miệt thị.
"Dung mạo khó coi đầu óc thì đơn giản, ngoại trừ một thân cơ bắp dã man thì chẳng có cái gì." Gã như xem gia súc mà lạnh lùng nhìn Cố Ngôn, sau đó cười hai tiếng, "Có điều cũng có chỗ tốt, chịu đựng được, làm cơ thể mẹ cũng coi như thích hợp..."
Cố Ngôn không nói gì, vì hắn cảm thấy cùng cái tên một câu ba câu đều không dứt khỏi hai chữ tình dục này nói thật phí hơi thừa lời. Mà đàn ông trong những vấn đề đã không thể dùng lời nói để giải quyết, thì chỉ có thể đưa ra quả đấm.
Đã quên sức lực của đối phương thiếu chút nữa nắm gãy tay hắn, Cố Ngôn xông lên tính nắm cổ tay người đàn ông, nắm đấm vừa giơ lên, cả người giống như đụng vào cái gì, trong nháy mắt bị vứt ngược ra ngoài.
"A!" Rơi xuống đất như diều đứt dây, nước chua trong dạ dày Cố Ngôn suýt nữa ọc ra.
"Một tên nhân loại cũng dám làm càn trước mặt ta..." Người đàn ông nhìn hắn, như ghét bỏ phủi phủi chỗ vừa bị Cố Ngôn đụng tới.
Ho khan mấy tiếng, Cố Ngôn chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đưa tay lau miệng, mắt không chớp mà nhìn kẻ trước mắt.
"Mày là ai?" Bọn họ không phải đang đóng phim, nhưng tình cảnh vừa nãy cũng không phải ảo giác của hắn, hắn ngay cả quần áo của tên kia cũng chưa đụng tới đã bị thứ gì hất ra rồi! Đó là cái gì? Siêu năng lực sao?
Người đàn ông nhíu mày, "Sợ?"
Dù mặt mày đã xám xịt, Cố Ngôn vẫn cứ quật cường trừng mắt nhìn đối phương.
Người đàn ông thấy hắn như muốn dùng ánh mắt liều mạng với mình, có chút hứng thú, nhưng cuối cùng vẫn tiếc hận lắc đầu, "Ngươi không sợ, nhưng hài tử trong bụng ngươi..."
Cố Ngôn ngẩn người, cảm giác mình vừa nghe nhầm. So với tình cảnh như khoa học viễn tưởng ban nãy, chuyện người này nói bây giờ căn bản là thiên phương dạ đàm (ngàn lẻ một đêm, những chuyện quá hoang đường). Có điều mất mấy giây hắn đã phản ứng lại, cảm thấy những chuyện gã này làm vừa nãy hết thảy đều bình thường. Hóa ra là đầu óc có vấn đề à...
"Thế nào? Ngươi còn không biết chính mình có? Ngôn Diệp không nói cho ngươi biết?"
Nhịn xuống cảm giác muốn gào lên, Cố Ngôn trong lòng tự nhủ không tính toán cùng mấy tên thần kinh, "Có nhìn nhầm không? Tôi là nam."
"Ta nếu có thể biến thành nữ nhân, ngươi cũng có thể mang thai như nữ nhân vậy."
"À... kỳ thực biến thành nữ nhân lại không khó, làm giải phẫu đem cái bên dưới..."
Người đàn ông cười lạnh, "Vậy nếu không hiện tại ta cắt cái thứ kia của ngươi xuống, thì ngươi có hay không biến thành nữ nhân thật sự?"
"Mày dám..." Cố Ngôn vừa mới mở miệng, lại bị cảnh tượng trước mắt khiến cho giật mình.
Tóc người đàn ông dài ra, hoặc phải nói là sinh trưởng, vốn chỉ đến cổ đã thành độ dài bình thường, vẻn vẹn sau mấy giây đã sắp rủ xuống mặt đất...
Tốc độ quỷ dị này làm Cố Ngôn cảm thấy như đang xem phim kinh dị, khiến thời điểm tóc nam nhân vươn tới một bên chân hắn, hắn theo bản năng dùng cả tay cả chân muốn lùi về sau, lại không kịp, đám tóc như dây leo quấn quanh chân hắn, nhanh chóng kéo dài, mãi đến tận cổ hắn mới dừng lại.
Cố Ngôn thở hổn hển, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Lúc này người đàn ông kia, ngoại trừ đầu tóc dài thì sắc mặt cũng trắng bệch, không một chút máu, giương khóe miệng, "Ta có thể cảm giác được sự hoảng sợ của ngươi, chứng minh ngươi bắt đầu tin lời ta đúng không?"
"Ngươi..." Cố Ngôn mở miệng, cổ họng khô khốc đến thanh âm cũng khó thoát, "Rốt cuộc là quái vật gì?"
"Quái vật?" Nam nhân nhíu mày, "Ngươi cũng hình dung Ngôn Diệp như vậy?"
Cố Ngôn không lên tiếng, chỉ kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Tiếp thu hiện thực đi, nam nhân ngu xuẩn. Ta cùng Ngôn Diệp cũng không phải nhân loại, ta là quái vật, vậy ngươi đã cùng quái vật lên giường, hơn nữa sắp sinh con cho quái vật đấy!"
"Mày đến cùng đang nói cái gì?" Cố Ngôn cắn răng, bắt đầu cảm thấy sợ sệt, bởi vì hắn biết hắn bắt đầu tin tưởng lời nói của nam nhân.
Như là thương hại hắn chẳng hay biết gì, nam nhân thương hại nở nụ cười, gã bước hai bước về phía hắn, "Ngươi là cơ thể mẹ Ngôn Diệp tìm được, hắn muốn thân thể ngươi thai nghén Tinh nguyên, giống như nhân loại các ngươi "mang thai hộ" vậy, đợi đến khi Tinh nguyên trưởng thành, ngươi sẽ sinh nó ra. Từ khi mới bắt đầu hắn muốn chính là hài tử kia, mà ngươi chỉ là lọ chứa hắn vừa vặn tìm được thôi."
Lẳng lặng nghe xong, trên mặt Cố Ngôn không có biểu cảm gì, dù là khiếp sợ hay giận dữ, dường như đều không liên quan gì tới hắn. Lời nói của người đàn ông nghe như vô căn cứ, nhưng trong trường hợp của hắn với Ngôn Diệp lại chết tiệt hợp lý.
Cố Ngôn nhớ tới Ngôn Diệp trong mộng, Ngôn Diệp tóc dài cùng nam nhân trước mắt dần chập lại...
Chốc lát sau, nam nhân cúi người xuống kề sát vào Cố Ngôn, "Rất thống khổ? Một người đàn ông nhưng phải mang thai sinh con như phụ nữ, so với loại quái vật như chúng ta càng đáng sợ hơn chứ?" Hắn đưa tay nâng cằm Cố Ngôn, "Chờ hài tử được sinh ra, Ngôn Diệp sẽ xử trí ngươi thế nào đây? Một tên nhân loại, một công cụ mang thai, sinh sản xong thì còn giá trị gì nữa?"
Cố Ngôn từ đầu tới cuối đều không nói một lời, chỉ là hô hấp có chút dồn dập.
Người đàn ông không để ý, buông tay ra đứng thẳng người, nhìn Cố Ngôn nỗ lực trấn định mà nở nụ cười, "Thấy ngươi cũng không muốn vì Ngôn Diệp sinh con..."
Nghe được câu này, Cố Ngôn rốt cục có phản ứng, hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
"Vậy để ta giúp ngươi vậy." Người đàn ông nhấc khóe miệng, lộ ra nụ cười khát máu, "Ta cũng không hi vọng đứa bé này sinh ra, vì thế hiện tại liền giúp ngươi giải quyết đi..."
"A!" Cố Ngôn cảm thấy trên cổ tê rần, phát hiện tóc quấn trên người tóc bắt đầu cuốn chặt, rất nhanh sẽ xiết cho hắn thở không nổi, những sợi tóc như là muốn đem một kẻ sống sờ sờ là hắn xoắn đứt, hắn muốn mở miệng, nhưng ngay cả hô hấp cũng không nổi, càng không nói đến việc lên tiếng.
Nhìn Cố Ngôn bị quấn thành kén bắt đầu co giật, nụ cười của người đàn ông càng ngày càng sâu, như đang thưởng thức một trò biểu diễn thú vị.
Cho nên khi đám tóc cuốn lấy Cố Ngôn bỗng dưng bị một lưỡi đao gió cắt đứt, ý cười trên khóe môi hắn cũng chưa kịp biến mất. Chỉ nghe phía sau truyền đến thanh âm một người đàn ông khác, trong bình tĩnh lộ ra hàn ý.
"Vụ Qua, 100 năm trước ta đã cảnh cáo ngươi hậu quả khi chạm vào đồ vật của ta, có vẻ ngươi đã quên ——"