Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
31
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Đây là những trang nhật ký của một người phụ nữ trẻ sau khi ly hôn. Cô đã khóc cho mình và cho những người đồng cảnh ngộ. Hy sinh một cách mê muội cho người mình yêu, nhưng họ đã nhận được những gì? Sau khi ly hôn, cạm bẫy nào của đàn ông giăng ra trước họ? Một tương lai mù mịt với toàn những dấu chầm hỏi và dấu chấm lửng… “…
Nghĩ lại những chặng đường mấy năm vừa qua quả thật có quá nhiều đau khổ, không sao kể xiết. Đáng lý ra, ngay khi bị Quốc An bỏ, tôi phải dứt khoát chia tay anh ta như lý trí mách bảo, tình yêu đã chết, thì khổ sở níu kéo cuộc hôn nhân này làm gì? Người ta thường nói, khi đời sống hôn nhân gặp khủng hoảng, hãy sống bằng lý trí, phải bảo vệ gia đình mình. Tôi chính là người đàn bà ấy, sẵn sàng chết để bảo vệ cuộc hôn nhân của mình. Nhưng thực tế không hẳn như thế… Vẻ lạnh lùng của người đàn ông chín chắn cứ như một điều khác mang những đường viền vô cùng rõ nét vậy, đẹp nhưng lạnh lùng, làm cho người ta trông thấy mà e ngại, nhưng cũng làm cho người ta sinh lòng ái mộ.
Tôi nghĩ, người đàn ông đang ở trước mặt tôi đây tâm tư thế nào nhỉ? Phụ nữ thiếu sự quan tâm săn sóc của đàn ông thì chưa hoàn mỹ, còn đàn ông nếu thiếu sự dịu dàng của người phụ nữ thì sẽ ra sao dây? Sẽ lạnh lùng ư? Sẽ lặng lẽ ư? Hay hoang mang trong tình cảm?... Không biết mất bao lâu, tôi khoan khoái thức dậy. Cảm thấy có cái gì đó nằng nặng đang túm chặt lấy hai bầu ngực mình, tôi quay đầu lại nhìn thì, hỡi ơi, lão Nhậm, trên người không một mảnh vải che thân đang nằm cạnh tôi, hai cánh tay ôm tôi vào lòng, hai bàn tay đang mân mê ngực tôi. Tôi hét toáng lên và nhảy ra khỏi giường, lúc đó tôi mới biết mình cũng không mặc gì. Hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi tức giận tát hắn một cái. Hắn giải thích, “Tuyết Nhi! Em đừng có giận dữ, anh trả tiền, anh vui sướng, em hạnh phúc, chúng ta đôi bên đều có lợi mà”. Tôi lớn giọng, “Ai thèm những đồng tiền dơ bẩn của anh chứ!” Hắn nói tiếp, “Cái gì? Anh trả tới 100.000 tệ lận mà em không nhận được hay sao?” 100.000 tệ!
Tôi chợt hiểu: thì ra Trương và Nhậm đã có âm mưu từ trước, 100.000 tệ đó là tiền bán thân của tôi! Tức quá! Tôi muốn giết cái tên giám đốc Trương chó chết đó! Nhưng tôi lại không có đủ sức, tôi chỉ biết gục đầu vào đầu gối khóc tức tưởi. Hắn nói, “Nhi! Em đừng buồn, con người ta sớm muộn gì cũng trải qua chuyện ấy thôi, mà em đã kết hôn rồi mà. Từ lúc gặp em lần đầu tiên anh đã thích em rồi, anh đã yêu em lắm rồi, nhưng anh không có cách nào để có được em…” tôi ngẩng đầu lên hét lớn, “Cút! Cút ngay! Ông cút khỏi đây ngay…” Hắn ngồi dậy, mặc quần áo vào, nói, “Anh biết dùng cách này là rất bỉ ổi nhưng thật tình anh không còn cách nào hay hơn. Em tha thứ cho anh!” Hắn lại rút ra một xấp 100 tệ đặt lên giường và nói, “Anh xin lỗi, chút tiền nhỏ này anh muốn bồi thường cho em, em nhận đi…” tôi cầm xấp tiền lên quăng vào người hắn.
Từng tờ giấy bạc rơi lả tả xuống đất, hắn mặc kệ tôi, rồi quay người bỏ đi. Tôi thật ngốc! Tôi vẫn ngồi đó, trên giường và trong đầu là một khối trống rỗng. Tôi đau đớn! Tôi hận! tôi hận mình tại sao lại làm thân đàn bà! Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn cái tên mặt người dạ thú ấy phải ngồi tù. Nhưng lúc nhấc máy điện thoại lên thì tôi lại do dự, chuyện này có cần thiết không?! Tôi kiện hắn tội cưỡng hiếp phụ nữ hay là…? Nhưng kiện để làm gì chứ? Không chừng tới lúc đó mình lại thân bại danh liệt. Châu Tuyết Nhi tôi trước mắt người khác chẳng khác nào gái làng chơi sao? Càng nghĩ, tôi càng rùng mình sợ hãi. Tôi là phận đàn bà, không thể nào thắng nổi bọn đàn ông. Đến cơ quan pháp luật, người ta cần bằng chứng, ai làm chứng là tôi bị cưỡng bức đây?...”.
LỜI TỰ BẠCH CỦA CHU TUYẾT NHI
Không! Tôi không cần bạn tặng tôi hoa hồng, vì khi á trời rực rỡ trên cao, tôi lại trầm mình ở một nơi âm u tăm tối mà suy nghĩ mông lung.Trong cái thế giới u trầm ấy, tâm hồn của tôi phẳng lặng như mặt nước. Không có lí do gì để tôi khước từ quà tặng của Thái dương, chỉ là vì tôi rất sợ sự rực rỡ của ánh mặt trời. Ánh sáng ấy lấp lánh đủ màu, tôi không biết mình nên làm gì khi chúng làm con tim tôi xốn xang. Cái thế giới tĩnh lặng này làm cho tôi thấy hạnh phúc và vui vẻ hơn là cái thế giới ồn ào náo nhiệt ngoài kia.
Lắm lúc tôi những tưởng mình sẽ được thanh thản dạo chơi trong vương quốc của núi rừng, thế mà cuối cùng tôi lại không thể nào thoát ra khỏi sự náo nhiệt của thành thị. Cuộc sống ngột ngạt nơi thành thị làm cho tôi thấy cô độc, chán chường và phiền muộn, sống trong tâm trạng như vậy chính tôi cũng đánh mất đi niềm vui.
Mặt trời thành thị vẫn luôn rực rỡ. Thời gi¬an vẫn hờ hững trôi. Tôi muốn ngày nào cũng sống vui vẻ, vậy hãy cứ để ánh mặt trời soi rọi làm tươi tắn lại cuộc đời tôi.
Tôi là một ký giả chân thật của cuộc sống, chặng đường tôi qua, tâm tư của tôi, niềm vui nỗi buồn của tôi, những đau khổ và ngọt ngào của tôi, tất cả đều gửi gắm trong quyển sách này...
Xin hãy đừng làm cho tôi giật mình tỉnh giấc, bởi tôi vẫn còn muốn tiếp tục sống mãi trong giấc mộng này.
Nửa năm trước, tôi ly hôn, cuộc hôn nhân kéo dài gần 2 năm 3 tháng, vậy mà lại đổ vỡ chóng vánh như thế đấy. Ly hôn, với người phụ nữ, vừa cay đắng, vừa chán chường. Khi tình yêu đã vỗ cánh bay đi, chỉ còn mình tôi cô đơn ngồi ôm ấp những kỷ niệm xưa. Giờ đây thứ duy nhất có thể bầu bạn với tôi chính là chiếc máy vi tính lạnh lùng vô tri, tôi gửi tất cả tâm tình của mình vào những dòng chữ và lưu ở "nhật ký trên mạng". Nếu bạn muốn tìm hiểu thế giới tình cảm người phụ nữ đã ly hôn, và nếu bạn có thể đem đến cho nàng một vầng dương rực rỡ? Vậy thì bạn hãy chúc phúc cho nàng bằng một tình cảm sâu sắc bạn nhé!