Bất kể thương hiệu bình dân hay xa xỉ, nhãn hàng nào cũng để lại logo trên sản phẩm để của mình, AK cũng không ngoại lệ.
Chiếc quần Từ Diệc Dương mặc thật sự là mang thương hiệu AK. Kiều Hội không nghĩ rằng dưới lớp âu phục tỷ lệ cơ thể anh có thể hoàn mỹ đến vậy, lưng rộng eo hẹp, chân dài khỏe khoắn. Cả người ngập tràn hormone nam tính, điều quan trọng hơn cả là anh có cơ bụng tám múi.
Tóc của anh còn chưa khô hẳn, nước trên tóc nhỏ giọt, dọc theo xương quai hàm sắc nét rơi xuống ngực.
Kiều Hội nhìn đến ngẩn người, nhiệt độ trong phòng có vẻ hơi cao. Trong khi cô còn chưa kịp bật máy sưởi cả người đã nóng hơn bao giờ hết.
Anh vẫn đang đeo chiếc kính gọng bạc đó, nhìn qua trông rất dịu dàng nhã nhặn nhưng nhiều hơn thế là sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, ngập tràn cám dỗ.
Đầu óc Kiều Hội rối bời, chính bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì, “Dáng người anh đẹp hơn Lương Duyên rất nhiều …”
Động tác lau tóc của anh khựng lại, quay sang hỏi cô thêm lần nữa, giọng nói hơi trầm xuống: “Lương Duyên?”
Kiều Hội không hề nhận ra cảm xúc của anh thay đổi, cô chỉ muốn tìm đề tài phá vỡ bầu không khí ái muội này, “Đúng thế, lúc trước em có vào xem weibo của anh ấy. Tiền bối Lương Duyên chỉ có cơ bụng sáu múi, kém hơn anh một chút.”
“Em vào weibo xem weibo cậu ta? Đã đếm kỹ cơ bụng của cậu ta chưa?”
Kiều Hội gật gật cái đầu nhỏ, “Thật ra lúc trước em không có để ý tới anh ấy chẳng qua do Giai Giai nói với em rằng hi vọng ngày nào đó anh sẽ ký kết hợp đồng với AK. Vậy nên em mới xem được video tạp chí của Lương Duyên.”
Hóa ra là như thế.
Khóe môi Từ Diệc Dương cong lên, chẳng trách cô đột nhiên hỏi anh có ý định hợp tác với AK không. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng cô muốn thấy mình mặc đồ của thương hiệu này nên mới nói về chủ đề đó, không ngờ đây mới là nguyên nhân chính.
Kiều Hội hoàn toàn không biết anh nghĩ sai lệch, nếu biết chắc chắn cô sẽ tuyệt đối phủ nhận! Cô không phải loại người háo sắc như thế.
Kiều Hội nhỏ giọng nói tiếp: “Em thấy phong cách của thương hiệu AK quá táo bạo.” Tất nhiên, phong cách táo báo có lợi thế riêng của nó, chẳng phải nhờ vậy doanh thu bán hàng tăng cao, Lương Duyên thu thêm không ít người hâm mộ à?
Trong video Lương Duyên rất quyến rũ, nhiếp ảnh gia phô bày được hết vẻ đẹp của anh ấy.
Chỉ là, nếu đổi thành Từ Diệc Dương nội tâm Kiều Hội không hề muốn.
Cô thận trọng tìm từ nói tiếp, “Thế nên ….”
“Thế nên phúc lợi này chỉ mình Từ phu nhân được nhìn.”
Anh vừa nói gì thế? Chỉ dành riêng cho mình cô được nhìn? Từ Diệc Dương quá biết cách ăn nói.
Kiều Hội ho nhẹ vài tiếng, cô cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh quá cần phải làm điều gì đó ngăn nó lại.
Trong lúc hoảng loạn, cô nghĩ ngay đến việc mình có thể làm được.
Kiều Hội mặc bộ đồ ngủ cộc tay màu hồng, đứng dậy lấy máy sấy tóc chủ động nói: “Em giúp anh sấy tóc nhé?”
Làn da cô trắng sáng, khung xương nhỏ nhắn nhưng dáng người lại hoàn mỹ, toàn thân từ trên xuống dưới toát lên vẻ thuần khiết của thiếu nữ. So với cô, Từ Diệc Dương cả người chỉ mặc đúng một chiếc quần lót, dáng vẻ trưởng thành bại lộ hết ra ngoài. Hai người dường như đang sống ở hai quốc gia khác nhau.
Hiếm khi thấy cô chủ động, Từ Diệc Dương bất ngờ đôi chút. Anh cố ý bắt Lương Duyên mang đồ đến cho mình chính là muốn mặc cho cô xem. Không ngờ cô vợ nhỏ của anh không để ý tới món đồ anh mặc.
Nhưng được cô sấy tóc cho, cũng không tệ lắm.
Kiều Hội cầm máy sấy đi đến, bật công tắc lên, gió máy sấy thôi khá mạnh cuốn bay không khí ái muội ban nãy.
Một giây sau, tay cô chạm vào tóc anh. Tóc Từ Diệc Dương không ngắn cũng không dài, chạm vào cực kỳ thoải mái cho nên cô cố ý sờ thật lâu. Anh cũng không có phàn nàn, tùy ý để cô nghịch ngợm.
Sau khoảng hai hoặc ba phút sấy, tóc của Từ Dịch Dương đã khô gần hết. Kiều Hội tắt máy sấy tóc, ngay khi cô định mang máy sấy đi cất thì đã bị anh ôm vào lòng.
Trái tim cô rung lên, Kiều Hội biết tiếp theo sẽ phát sinh loại chuyện gì. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, tuy rằng lần tiên cô đã uống rượu toàn bộ quá trình mơ hồ không nhớ rõ.
Nhưng không phải cô quên hết.
Khi quyết định lấy Từ Diệc Dương, cô đã biết rằng sẽ phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Kỳ lạ ở chỗ đối với việc này cô không hề bài xích, ghét bỏ.
Ngày trước hẹn hò với Hạ Nhiên ba tháng, hai người cùng lắm là nắm tay, ôm nhau những thứ khác cái gì cũng chưa làm. Còn đối với Từ Diệc Dương là kiểu nước chảy thành sông, tiến triển theo tự nhiên.
Đây là sự khác biệt giữa người trưởng thành với thiếu niên ít kinh nghiệm trong cuộc sống sao?
Kiều Hội vẫn nhớ rõ ngày cô cùng anh đi đăng ký kết hôn.
Lúc ấy, tâm trạng cô hồi hộp, đứng ngồi không yên, suy nghĩ ít nhiều về tương lai. Cô mới hai mốt tuổi, vừa qua độ tuổi được phép kết hôn. Đối với cô mà nói kết hôn ở tuổi này quá sớm.
Nhưng mấy khi cô dũng cảm được một lần. Mẹ cô qua đời đã mười năm rồi, ba thì chìm đắm trong sự phong lưu trái ôm phải ấp. Chưa kể ông có không ít con riêng bên ngoài, đối với chuyện kết hôn của cô, ông vốn dĩ không muốn để mắt đến.
Dù sau này tìm được người phù hợp với mình, chưa chắc cô đã đến được với người ta. Có thể Kiều Hội sẽ bị đẩy đi kết hôn với một ai đó xa lạ vì mục đích gia tộc. Vì thế cô muốn tự mình quyết định hạnh phúc của bản thân.
Trước giờ cô luôn thích Từ Diệc Dương, cô xem tất cả các buổi phỏng vấn, bộ phim anh đóng. Thậm chí mê mệt nhân vật anh hóa thân vào. Chỉ là hiếm khi cô để ý động thái ngày thường của anh thôi.
Tính ra cô là kiểu fan chỉ chăm chú xem tác phẩm của thần tượng.
Kiều Hội thích nhất vai diễn tướng quân Cố Tân của anh. Dù nhân vật này chỉ là nam thứ không phải nam chính nhưng xuất sắc hơn nam chính nhiều. Cố Tân thiện ác lẫn lộn, ngông cuồng tự đại là tuýp phản diện quyến rũ. Thời điểm phim chiếu, đoạn video Từ Diệc Dương ném chiếc áo choàng quân nhân quỳ gối đưa tay về phái camera nói câu ‘Phu nhân, tôi tới đón em về’ gây nên cơn sốt trên mạng.
Câu nói phổ biến nhất vào thời điểm đó là, “Ai lại không muốn làm vợ của một tướng quân?”
Đúng thế, ai cũng muốn. Kiều Hội cũng muốn.
Hồi đó điều làm Kiều Hội nuối tiếc nhất chính là Cố Tuân không có CP [1] có lẽ biên kịch thấy anh quá hoàn hảo nên định sẵn nhân vật này cô độc đến cuối phim chăng?
[1] CP: Là viết tắt của từ couple – cặp đôi, thuật ngữ dành cho các fan chuyên đi ghép đôi idol, nghệ sĩ với nhau.
Xem qua rất nhiều phim thời dân quốc, Kiều Hội thấy người mặc quân trang đẹp nhất vẫn là Cố Tuân.
Cô biết Cố Tuân là Cố Tuân, Từ Diệc Dương là Từ Diệc Dương nhưng khi anh nói muốn cưới mình, cô có đồng ý hay không thì Kiều Hội vẫn giữ nguyên tình cảm dành cho nhân vật Cố Tuân đặt lên người Từ Diệc Dương. Hơn nữa cô đối với anh có một loại tình cảm hâm mộ nên không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.
Mặc dù trong đầu Kiều Hội suy nghĩ rất nhiều nhưng thực tế nó chỉ trôi đi mười mấy giây. Đợi tới khi cô trở lại hiện thực, Từ Diệc Dương đã tinh tế hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng như gió thu, mang đến cho cô cảm nhận anh đang cố gắng kìm chế sự nóng vội của mình.
Kiều Hội chớp mắt vài lần, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có thể dùng giọng điệu và tính cách của Cố Tuân gọi em một tiếng phu nhân được không?”
Cố Tuân trong phim không có CP nếu Từ Diệc Dương dùng thân phận Cố Tuân nói với cô một tiếng ‘phu nhân’ thì chẳng phải Cố Tuân đã có nửa kia của mình rồi sao? Nghĩ tới thôi Kiều Hội đã đủ phấn khích rồi.
Từ Diệc Dương nghe xong đã hiểu ý cô. Khóe môi anh cong lên, anh không ngại thỏa mãn yêu cầu ngốc nghếch này.
“Đương nhiên là được, thưa phu nhân.” Giọng nói anh ưu nhã, trầm thấp như tiếng đàn cello êm ái quẩn quanh tai cô. Dưới đáy mắt ẩn chứa dục vọng cuồn cuộn, tối đen không thấy đáy.
Rất lâu sau, Kiều Hội mệt rã rời, hừ nhẹ vài tiếng, đầu ngón chân hơi cong lên nức nở trong lòng anh.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân Kiều Hội đau nhức, cô mới nhớ ra tối qua bản thân đang trò chuyện dở với Trịnh Gia Gia thì bỏ rơi cô ấy.
Chắc không sao đâu nhỉ?
Từ Diệc Dương vẫn đang nằm trên giường, sáng nay anh không có lịch trình nên mới dậy trễ thế này.
Anh cúi đầu hôn lên trán Kiều Hội, “Chào buổi sáng, Từ phu nhân của anh.”
Khóe mắt Kiều Hội vẫn còn hơi nước giống như đứa trẻ vô tội khiến tâm can ngứa ngáy. Nhưng hiện tại không thể vội vàng, anh không muốn dọa cô sợ.
Kiều Hội theo bản năng trả lời anh, “Chúc Từ tiên sinh buổi sáng tốt lành.”
Từ Diệc Dương hài lòng với câu trả lời này, anh với tay lấy chiếc quần ngủ mặc vào sau đó quay người xoa đầu Kiều Hội, “Em ngủ thêm một lúc đi, anh đi làm bữa sáng cho em.”
Kiều Hội ‘vâng’ một tiếng, đợi Từ Diệc Dương rời đi cô mới nhận ra trước giờ anh luôn đeo chiếc kính gọng bạc. Không biết anh cận bao nhiêu độ mà lúc nào cũng đeo kính.
Trong trí nhớ của cô, khi sinh hoạt hằng ngày chưa bao giờ anh bỏ kính ra cả.
Rõ ràng khi đóng phim đôi mắt anh rất đẹp, trầm ổn sạch sẽ không vì nhiều năm đeo kính mà mắt bị dại. Nếu anh thật sự cận nặng có lẽ nên đi phẫu thuật leser. Đối với cô nếu lúc nào cũng đeo kính cô thì thật phiền.
Nằm suy nghĩ một hồi, Kiều Hội ới lấy điện thoại ra, mở wechat đọc tin nhắn của Trịnh Gia Gia.
Trịnh Gia Gia: Kiều Kiều mỹ nhân, khi nào cậu qua ở với mình? Mỗi ngày mình đều thấy cô đơn, trống rỗng.
Trịnh Gia Gia: Cậu đang bận hả?
Trịnh Gia Gia: Sao còn chưa trả lời tin nhắn của mình?
Trịnh Gia Gia: Cậu đang ở đâu thế? Đừng nói là giờ này cậu còn chưa về nhà!
Trịnh Gia Gia: Đừng nói là cậu bị bắt cóc nhé! Gửi cho mình giọng nói hay video của cậu đi.
Trịnh Gia Gia: Cậu bị bắt cóc thật hả?
Kiều Hội nhìn đống tin nhắn này, xấu hổ vùi mình vào chăn bông. Sao cô lại quên trả lời tin nhắn Trịnh Gia Gia cơ chứ? Cũng may cô ấy không báo cảnh sát vì lo cô mất tích nếu không sẽ còn xấu hổ hơn nhiều.
Cô vội vàng trả lời cô ấy: “Mình không sao cả, hôm qua mình ngủ quên lúc nào không hay.”
Trịnh Gia Gia: Làm mình sợ muốn chết. Tưởng cậu xảy ra chuyện gì.
Kiều Hội mím môi cười khúc khích: “Không có chuyện gì hết, hôm qua mình chỉ nói chuyện yêu đương với Cố Tuân sau đó cùng anh ấy ngủ thiếp đi.”
Trịnh Gia Gia gửi meme gấu trúc đầy dấu hỏi chấm.
Trịnh Gia Gia: Cố Tuân? Nhân vật trong phim《 Dân Quốc 1918 》đấy hả?
Kiều Hội: Đúng thế!!
Trịnh Gia Gia:〈 Không quan tâm. JPG 〉