Kết thúc tiết học, Kiều Hội cùng Trịnh Gia Gia di chuyển sang tòa nhà khác để tham gia buổi học tiếp theo. Đúng lúc gặp phải Hạ Nhiên và Lục Đình từ quán cà phê của trường đi ra.Lục Đình vẫn luôn trang điểm giống như một bông sen trắng điềm đạm. Chị ta mặc chiếc váy trắng điểm vài họa tiết thêu, tóc đen búi cao cố định bằng ruy băng đỏ, đi tất màu nude lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Thời tiết tháng ba vẫn chưa ấm lên hẳn, vài cơn gió thổi đến mang theo cái mát mẻ của mùa xuân. Lục Đình ăn mặc như thế rất giống phong cách của bạch liên hoa yếu ớt, vô hại.
Trịnh Gia Gia không khỏi nhỏ tiếng mắng hai từ trà xanh.
Nhìn thấy Kiều Hội, Lục Đình vươn tay ôm lấy cánh tay Hạ Nhiên, ánh mắt nhu nhược nhẹ nhàng nói, “Anh tốt như vậy mà cô ấy lại chia tay với anh. Kiều Hội đúng là không biết hưởng phúc.”
Giọng của chị ta không cao không thấp, vừa vặn để mọi người nghe thấy.
Kiều Hội lười nói chuyện với chị ta. Chỉ có Trịnh Gia Gia bày ra vẻ mặt chán ghét, cô ấy nghe không trôi mấy lời này. Cướp bạn trai người ta, giờ còn định bày trò đổ cho Kiều Hội tội gây sự sau khi chia tay với người cũ. Đúng là trà xanh nhìn muốn mắc ói.
Về phần Kiều Hội, cô thấy mấy lời lúc trước Gia Gia nói rất đúng, không cần cảm thấy nuối tiếc những thứ dễ dàng bị cướp đi. Cô biết rõ Lục Đình chán ghét mình vì thế chị ta mới cố tình hai lần cướp bạn trai cô, thể hiện rằng bản thân có sức hút.
Lý do chị ta ghen tị với cô rất rõ ràng, chị ta ghen tị vì cô là đại tiểu thư Kiều gia, được quang minh chính đại gọi ba Kiều. Còn chị ta chỉ là đứa con riêng, không được thừa nhận, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bỏ rơi.
Chỉ cần một ngày Lục Đình chưa được mang họ Kiều, Kiều Hội vẫn luôn là người chiến thắng.
Vậy thì cô cần gì phải tức giận?
Lục Đình ngẩng cổ nhìn Hạ Nhiên, lắc lắc tay anh ta làm nũng, “Hiện tại chúng ta đang là một đôi cho nên rất thích hợp để đóng cặp trong bộ phim sắp tới phải không anh?” Lời này nói ra vừa có thể khoe ân ái vừa có thể khoe tài nguyên sắp tới của chị ta.
Chị ta muốn cho người khác biết rằng, bản thân và Hạ Nhiên đã có thể đi đóng phim. Có thể mọi người đều là sinh viên Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành nhưng một số sinh viên dù đã tốt nghiệp ra trường chỉ có thể đóng vai quần chúng.
Lục Đình hiện tại đang học năm cuối mà có thể nhận được tài nguyên tốt, đương nhiên chị ta phải khoe.
Kiều Hội nhìn Hạ nhiên, âm thầm thở dài. Hy vọng anh ta có thể làm điều bản thân muốn.
Đợi tới khi Kiều Hội và Trịnh Gia Gia rời đi, Lục Đình mới hỏi Hạ Nhiên: “Anh còn vấn vương cô ta sao?”
Hạ Nhiên rũ mắt, tay trái sau lưng đã nắm chặt lại, gân xanh nổi lên rõ ràng. Anh ta che đậy cảm xúc dưới mí mắt, giọng điệu bình tĩnh, “Đương nhiên không phải.”
Lục Đình vui vẻ tựa đầu vào ngực Hạ Nhiên, “Tốt nhất là nên như vậy.”
Ngay từ đầu vì chán ghét Kiều Hội chị ta mới cố gắng tiếp cận Hạ Nhiên nhưng về sau chị ta phát hiện bản thân thật sự thích anh ta. Người đàn ông đẹp mắt như này, ai mà không thích? Mỗi ngày nhìn thấy Hạ Nhiên, trái tim chị ta lại đập loạn xạ.
Chỉ là Hạ Nhiên không quan tâm Lục Đình. Trong mắt Hạ Nhiên chỉ có mình Kiều Hội.
Cũng may thời cơ đến kịp lúc, gia đình Hạ Nhiên xảy ra chuyện, anh ta cần tiền gấp. Lúc này Lục Đình chủ động tìm đến nói cho Hạ Nhiên biết mình có tiền, sẽ giúp gia đình anh ta vượt qua khó khăn. Để tăng độ tin cậy, chị ta gọi điện cho ba Kiều trước mặt Hạ Nhiên.
Chị ta đưa cho Hạ Nhiên một khoản tiền để dùng gấp, còn giúp anh ta nhận vai nam ba trong phim.
Chỉ cần anh ta nắm lấy cơ hội này, với gương mặt vốn có nhất định một bước lên mây sớm muộn gì anh ta cũng có thể lấy giải ảnh đế như vậy chị ta có thể trở thành bạn gái ảnh đế. Tương lai còn có thể là vợ ảnh đế, người luôn đứng bên cạnh kề vai sát cánh cùng anh ta.
Nghĩ tới đây, Lục Đình nở nụ cười đắc ý.
Kiều Hội ngoài cái vỏ họ Kiều ra cũng chẳng có gì, hai người bạn trai của cô đều ngoan ngoãn ở bên cạnh chị ta đó thôi.
Từ lúc nhỏ Lục Đình đã biết rằng muốn có cái gì phải tự giành lấy, không từ thủ đoạn. Quá trình như thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Trên đường đi Trịnh Gia Gia không ngừng kì kèo, “Kiều Kiều, đêm nay ngủ lại với mình được không?”
Kiều Hội biết ngày trước Trịnh Gia Gia có một người bạn thân. Nhưng giờ không còn liên lạc nữa, không phải do tính cách Trịnh Gia Gia không tốt mà là hai năm trước cô ấy có bạn trai. Vì người bạn trai này mà không thường xuyên nói chuyện với bạn bè, cứ thế tình bạn dần dần trở nên xa cách.
Về sau lúc chia tay bạn trai Trịnh Gia Gia quay đầu nhìn lại mới phát hiện cô ấy đánh mất luôn người bạn thân thiết. Cả tình yêu lẫn tình bạn đều không còn, khoảng thời gian đó rất tồi tệ. Cũng may Kiều Hội xuất hiện, luôn ở bên cô ấy.
Kiều Hội đối với lời nài nỉ này hơi do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Cô không phải người gặp sắc quên bạn, Trịnh Gia Gia đã nói nhiều lần vấn đề này cô không thể không đồng ý. Hơn nữa, mối tình trước đây của Trịnh Gia Gia cũng đã cho cô một bài học.
Cô có thể thích một người đàn ông nhưng không có nghĩa cô sẽ mải mê chạy theo anh ấy mà bỏ rơi bạn bè. Kể cả khi kết hôn, cô vẫn có cuộc sống xã giao cũng như bạn bè riêng. Từ Diệc Dương ưu tú như vậy chắc hẳn hiểu điều này.
Kiều Hội đã đồng ý nhưng cô sợ Trịnh Gia Gia hiểu lầm ý mình, “Gia Gia, chỉ một tối nay thôi đó.”
“Mình biết mà, một tối cũng được còn hơn là không có tối nào.”
Sau một ngày học vất vả, Kiều Hội cùng cô ấy đi mua cơm tối rồi trở về ký túc xá bắt đầu cuộc sống về đem nhàm chán của sinh viên đại học, vừa ăn cơm vừa xem phim.
Lúc vào phòng, việc đầu tiên Kiều Hội làm là nhắn tin cho Từ Diệc Dương: “Đêm nay em ở lại ký túc xá, sẽ không về nhà.” Tiếp đó cô gửi thêm một hình meme cậu bé làm điệu bộ dễ thương. Gần đây cô rất hay sử dụng gói biểu tượng cảm xúc này.
Rất nhanh Từ Diệc Dương đã gọi điện thoại đến, Kiều Hội sợ bị Trịnh Gia Gia phát hiện, cô đeo tai nghe, rón rén chạy ra phía ban công.
Ngay khi video được kết nối, gương mặt đẹp trai của Từ Diệc Dương lập tức xuất hiện, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng truyền đến tai cô.
“Sao hôm nay em lại không về nhà?”
Kiều Hội nhỏ giọng giải thích, chưa kịp giải thích hết cô đã nghe anh nói, “Anh nhớ em.”
Nội tâm cô chấn động, điều khó cưỡng lại nhất trên đời này là lời nói ngọt ngào không lường trước.
“Ngày mai em sẽ về nhà.”
Từ Diệc Dương ‘hừ’ một tiếng, đột ngột hỏi: “Em thích con trai sao?”
Kiều Hội không hiểu nổi vì sao chủ đề lại chuyển thành cô thích con trai?
Thấy cô không trả lời, Từ Diệc Dương mới nói thêm, “Khi nhắn tin với anh, em thường xuyên gửi hình bé trai kia.”
Cậu bé này có gương mặt khá giống nhân vật Shin cậu bé bút chì nên mọi người đã tạo hẳn một gói biểu tượng cảm xúc để người dùng mạng sử dụng. Hầu như ai dùng mạng xã hội đều dùng gói biểu cảm này.
Có lẽ do chênh lệch tuổi tác nên giờ cô mới nhận ra Từ Diệc Dương chưa bao giờ dùng icon hay meme. Công việc của anh bận rộn như thế đúng là không có thời gian sử dụng mạng xã hội nhiều. Cho nên khả năng anh không biết gói biểu tượng cảm xúc này rất cao.
“Đó là gói biểu tượng cảm xúc, em dùng nó vì thấy nó rất đáng yêu.” Nói xong, cô giải thích cho anh về mấy biểu tượng cảm xúc trên mạng. Sau đó chân thành đề nghị, “Anh nên sử dụng mấy gói cảm xúc này đi.”
Trò chuyện thêm một lúc, Kiều Hội mới tắt máy đi vào trong phòng. Không bao lâu sau Từ Diệc Dương gửi lại cho cô một tin nhắn. Là gói biểu tượng cảm xúc bằng hình ảnh của cô kèm theo lời nhắn, “Em đáng yêu hơn.”
Hiện tại nếu nhìn thấy Từ Diệc Dương, chắc chắn cô sẽ chạy đến nhào vào lòng anh.
Trịnh Gia Gia lúc này không chú ý đến sự bất thường của Kiều Hội, cô ấy bị thu hút bởi một bài đăng trên web trường.
Bài đăng này có tựa đề ‘Ai xứng đáng là nữ thần mới trong ngành diễn xuất của Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành?’.
Chủ bài đăng khen ngợi Lục Đình hết lời bằng những từ ngữ hoa mỹ, phóng đại cuối cùng còn chốt hạ giới thiệu bộ phim sắp tới của chị ta.
Bài viết chỉ nói về Lục Đình, đây rõ ràng thấy được mục đích bài đăng nhằm khen ngợi chị ta.
Hơn nữa, nữ thần diễn xuất đương nhiệm của trường họ đang là Kiều Hội, giật tít thế là muốn chế nhạo Kiều Hội.
“Chúng ta có thể thấy rõ tương lai đầy tươi sáng của Lục Đình còn cái người lúc năm nào cũng được bầu làm nữ thần kia mãi mãi chỉ dậm chân ở tuyến mười tám, không tài nguyên, không danh khí [1] cô ta nên biết xấu hổ mà nhường lại danh hiệu cho người xứng đáng đi.”
[1] Danh khí: Vừa có đông người hâm mộ, vừa có tiếng tăm trong giới giải trí.
Chủ bài viết tràn đầy ác ý với Kiều Hội, có thể bài viết này không phải do Lục Đình chính tay viết thì cũng liên quan đến chị ta đôi phần.
Trịnh Gia Gia bĩu môi khinh bỉ, “Lục Đình đúng là không biết xấu hổ.”
Kiều Hội nghe vậy đưa mắt nhìn thoáng qua bài viết kia.
Trịnh Gia Gia đang không ngừng lướt xuống đọc bình luận, cô ấy nghi ngờ chủ bài viết bỏ tiền thuê thủy quân [2] khống bình [3].
[2] Thủy quân: Là những người được trả tiền để bình luận không trung thực dưới bất kỳ bài viết nào. Các bình luận của họ đều mang tính bôi nhọ, tung ra tin đồn, thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hay một bộ phim nào đó.
[3] Khống bình: Không chế các bình luận tốt hoặc xấu dưới các bài viết.
Dưới bài viết đều là bình luận khen ngợi Lục Đình.
“Tương lai nhất định Lục Đình sẽ là tiểu hoa đán [4] nổi tiếng”
[4] Tiểu hoa đán: Ý chỉ các diễn viên nổi tiếng, có sức ảnh hưởng.
“Bộ phim lần này của Lục Đình rất có thể sẽ thành công vang dội.”
“Người kia chỉ có mỗi nhan sắc cứu vớt, tài nguyên bằng không thì sao có thể xứng để so sánh với Lục Đình?”
“Lục Đình không phải nữ thần diễn xuất mới của trường mình á? Tôi vẫn nghĩ danh hiệu ấy thuộc về Lục Đình đấy. Hóa ra người đương nhiệm tên Kiều Hội? Cái tên tôi chưa từng nghe qua.”
Trịnh Gia Gia đọc mấy thứ này trong lòng tức giận thay cho cô, “Chẳng phải cậu bảo sẽ tham gia chương trình tạp kỹ sao? Khi nào bên họ mới thông báo thế?”
Kiều Hội hai tay nâng cằm, trầm tư đáp: “Sẽ nhanh thôi, khoảng hai ngày nữa.”
“Mình hơi tò mò, cậu bật mí cho mình biết tên chương trình được không Kiều Kiều?”
Kiều Hội không giấu cô ấy, lập tức trả lời luôn, “Là chương trình《 Chúng Ta Cùng Nhau Đến Trường Nào! 》”
“Không thể tin được! Cậu được làm khách mời hay là thành viên cố định của chương trình thế?” Nếu là khách mời cô ấy không ngạc nhiên lắm nhưng nếu Kiều Hội được làm thành viên cố định. Đây là tài nguyên cấp cao đấy.
Hợp đồng đã ký kết thành công, bây giờ Kiều Hội chỉ đợi chương trình khởi quay. Cho nên chắc nịch nói với Trịnh Gia Gia, “Mình là thành viên cố định.”
Lời này khiến Trịnh Gia Gia ngẩn ngơ một lúc, nhất thời quên mất bản thân muốn nói gì với Kiều Hội.
Chương trình Kiều Hội tham gia là chương trình quốc dân siêu nổi, người ủng hộ đông đảo, lượng rating dẫn đầu.
Mới đây có tin đồn tiểu hoa đán Chương Tô Lê ngỏ ý muốn làm thành viên cố định mùa hai với ekip chương trình không ngờ bị bọn họ từ chối thẳng thừng.
Ngay cả tiểu hoa đán cũng bị từ chối đấy.
Mặc dù đây chỉ là dưa [5] ngoài luồng nhưng quả thật những nghệ sĩ mới nổi không bao giờ được xếp vào hàng ngũ thành viên cố định.
[5] Dưa: Chỉ những tin đồn ‘rumor’. Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.
Ai ngờ, mỹ nhân Kiều Kiều nhà cô ấy được làm thành viên cố định mùa hai.
Trịnh Gia Gia thấy bản thân xem nhẹ lai lịch của Kiều Hội rồi. Gia thế của Kiều Hội so với tưởng tượng của cô ấy chắc chắn hoành tráng hơn.
Trước mặt Trịnh Gia Gia bây giờ là đùi vàng có thể ôm. Lúc này không ôm ngay thì bao giờ mới ôm đây?
Trịnh Gia Gia mỉm cười e thẹn, “Kiều Kiều, mau bao nuôi mình.”