Lâm Thành lôi Cố Y Tịnh chạy thục mạng vào một nhà dân gần đó rồi nhấn y vào trong đống rơm, còn mình chạy ra chuồng ngựa. Vừa mới nhìn thấy người lạ, một người phụ nữ có lẽ là chủ nhân ngôi nhà này sợ hãi định hét lên nhưng đã bị Lâm Thành bịt chặt miệng rồi dúi vào tay người này một túi tiền. Hắn nói nhỏ:
“Giúp ta thì chỗ bạc này sẽ là của ngươi.”
Cầm chiếc túi thấy khá nặng, người phụ nữ ngay lập tức gật đầu, kéo hắn vào trong nhà trốn trong tủ quần áo. Hắn vừa kịp trốn xong thì một toán người chạy đến.
“Mụ kia, có thấy hai nam nhân xinh đẹp chạy qua đây không?”
“Ta mới từ trong nhà đi ra không kịp thấy gì cả. Các người chạy sang bên kia xem thử.” Người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay về phía cánh rừng phía trước.
Bọn chúng không nghi ngờ vội vàng đuổi theo. Lâm Thành thở phào một hơi, đến đỡ Cố Y Tịnh từ trong đống rơm chui ra. Nhìn Cố Y Tịnh cả đầu toàn rơm bù xù như tổ chim khiến Lâm Thành không khỏi bật cười. Cố Y Tịnh không để ý chỉ lo lắng hỏi:
“Bọn chúng đi hết rồi chứ?”
“Đi hết rồi. Mau che mặt lại rồi chúng ta đi tiếp thôi.”
Đến lúc này người phụ nữ mới có cơ hội nhìn rõ hai người mà mình vừa cứu. Đó là hai nam nhân diện mạo rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với vô số nữ tử mà vị tỷ tỷ này từng thấy. Thảo nào mà đám thuộc hạ của Hồng Trang chủ lại muốn bắt về như thế. Dù là nữ nhân mà khi nhìn họ cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Lâm Thành chào tạm biệt người phụ nữ kia rồi kéo Cố Y Tịnh chạy theo hướng ngược lại. Bọn họ đi mua cho mỗi người một cái mũ trùm kín mặt, rồi thuê một chiếc xe ngựa thẳng tiến đến kinh thành.
“Thành đại ca, huynh đưa gần hết lộ phí của chúng ta cho người ta rồi. Sau này chúng ta sống thế nào?”
“Đệ còn biết đường mà hỏi câu này đấy. Là lỗi của ai mà chúng ta đến nông nỗi này hả?”
“Đệ xin lỗi. Đều là do đệ quá ham vui.” Cố Y Tịnh cúi mặt.
Lâm Thành rất muốn nổi giận nhưng nhìn gương mặt tiểu bạch thỏ ủy khuất kia khiến hắn giận không nổi. Hắn xua tay.
“Được rồi, cho rồi thì thôi. Ta vẫn còn ít tiền, muốn kiếm thêm bạc đại ca vẫn có cách. Còn mấy dặm nữa là đến kinh thành rồi, đệ ngoan ngoãn ngồi im cho ta!”
“Vâng.”
Lâm Thành thở dài một hơi. Đang yên đang lành tự nhiên bị dính vào chuyện này. Khởi đầu mọi sự cũng do Cố Y Tịnh ham vui gián tiếp gây nên.
Trêи đường đi, hai người họ tình cờ gặp một hội đối ẩm thơ. Khoảng mười người xếp thành vòng tròn chơi trò nối thơ, ai nối chậm sẽ phải chịu phạt một ly rượu. Cố Y Tịnh hào hứng tham gia ngay.
Ba vòng đầu tiên Cố Y Tịnh đối đáp rất nhanh, nhưng đến vòng thứ tư hơi chậm chút dù câu nối của y vẫn rất hay, thế là bị phạt uống rượu. Lâm Thành cứ nghĩ Cố Y Tịnh hào hứng tham gia trò chơi nối chữ phạt rượu này thì hẳn phải uống rượu tốt lắm, không dè y mới uống có một chén nhỏ đã chuếnh choáng. Mấy vòng sau đó y đều đối đáp chậm hẳn, Lâm Thành phải nhảy vào uống thay y.
Một khi đã tham gia thì không thể dừng nửa chừng, nếu như thua mà phải dừng lại thì người thua buộc phải uống phạt mười chén rượu. Lâm Thành tửu lượng tuy đã tốt hơn trước, nhưng đối với hắn mười chén rượu vẫn là cực hạn rồi.
Hai người ngà ngà say kéo nhau đến dòng suối gần đó rửa mặt cho tỉnh rượu,. Lâm Thành thậm chí còn móc họng để ói hết rượu ra. Cả hai người cứ vậy ngủ gục bên bờ suối, đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình bị một đám nam nhân lạ mặt vây xung quanh.
Hắn và Cố Y Tịnh vì đã rửa trôi hết chì vẽ trêи mặt mà diện mạo nghiêng nước nghiêng thành bị lộ ra, vô tình va phải cặp mắt háo nam sắc của lão già Hồng trang chủ gì đó vừa đi qua. Hắn đang định bắt người về thì hai người Lâm Thành tỉnh dậy.
“Này, mấy người định làm gì?” Lâm Thành lấy kiếm gỗ ra thủ thế.
Hồng trang chủ nhìn như một lão già ngoại ngũ tuần nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt thèm muốn không khác gì sắc lang.
“Hai mỹ nhân, theo ta về nhà. Ta nhất định sẽ cho các ngươi hưởng thụ vinh quang phú quý!”
“Lão biến thái, cút đi cho ta!” Cố Y Tịnh nấp sau lưng Lâm Thành, la lên. Mắt không ngừng dáo dác nhìn quanh tìm xem ai có thể giúp mình không.
“Không cần nhìn đâu. Nơi này không một ai dám đối đầu với Hồng Kính ta. Nào, hai mỹ nhân, đừng chống cự nữa. Theo ta về đi!”
Lâm Thành ghé tai Cố Y Tịnh nói nhỏ: “Lát nữa ta bảo chạy thì đệ chạy trước đi. Ta sẽ đuổi theo sau.”
“Không được. Đệ làm sao có thể bỏ huynh lại?!”
“Không được cãi! Hoặc là ta với đệ đều có thể thoát, hoặc cả hai đều bị bắt lại. Đệ phải tin tưởng ta chứ.”
Nghe Lâm Thành nói vậy Cố Y Tịnh ngay lập tức bình tĩnh lại, gật đầu chấp nhận. Lâm Thành cầm kiếm gỗ thủ thế trước mặt. Vài tên xông vào định bắt người thì bị Lâm Thành ném một nắm cát vào mắt.
“Chạy!” Lâm Thành hô lên.
Cố Y Tịnh lập tức bỏ chạy thật nhanh. Lâm Thành cùng lúc lao lên chọc kiếm gỗ vào bụng lão Hồng Kính khiến cả đám bọn chúng nháo nhào lên, rồi cả hai nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy. Bọn họ chạy nhanh vào một nhà dân mới ra kết cục như hiện tại.
Giờ nghĩ lại sự việc Lâm Thành cảm thấy rất buồn cười. Lâu lắm rồi hắn mới chạy trốn một cách liều mạng như thế., Cố Y Tịnh ngồi bên cạnh thấy vậy cũng bật cười.
Mặt đẹp quá cũng rất phiền.
***
Bọn họ đặt chân đến kinh thành vào sáng ngày hôm sau. Cổng thành rất lớn, Lâm Thành ngửa cổ đến mỏi nhừ mới có thể nhìn hết bao quát được nó. Lâm Thành đã từng được chứng kiến quang cảnh này qua một bức hoạ cổ vô cùng nổi tiếng là “Thanh minh thượng hà đồ” của Trương Trạch Đoan, nhưng phiên bản đời thực này còn nguy nga hơn nhiều.
Bên trong thành người và xe ngựa qua lại vô cùng nhộn nhịp, hàng quán tấp nập, không khí vô cùng ồn ào. Công trình kiến trúc vô cùng hoành tráng, xa hoa gấp mấy lần huyện Thành Nghị khiến hắn nhìn đâu cũng thấy choáng ngợp. Quang cảnh sầm uất của kinh thành không thể dùng từ mà miêu tả hết được.
“Hoá ra đây là kinh thành sao? Tuyệt quá!”
Lâm Thành còn đang ngây ngốc trước sự hoành tráng của nó, vì câu nói này của Cố Y Tịnh mà tỉnh ra. Hắn cầm quạt gõ nhẹ lên đầu Cố Y Tịnh.
“Đệ khép cái mồm lại. Người ta đang nhìn kìa!”
Cố Y Tịnh xấu hổ ngậm chặt miệng. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Lâm Thành, hắn không nhịn được bèn hỏi:
“Đại ca đang lo lắng chuyện gì vậy?”
“Ta đã từng nói với đệ, ta đến kinh thành là để tìm người. Ngoài cái tên của huynh ấy ra thì ta không biết gì khác nữa. Kinh thành rộng lớn thế này ta không biết phải tìm huynh ấy thế nào.”
“Không phải chứ?” Cố Y Tịnh kinh ngạc, “Ngoài cái tên ra huynh không biết gì cả sao? Huynh nói với đệ đến kinh thành tìm người, đệ còn tưởng huynh đã có thông tin rồi?!”
Lâm Thành lắc đầu. Bản thân hắn rất rõ tìm một người nào đó ở chốn kinh thành phồn hoa này mà chỉ biết mỗi cái tên thì không khác gì “mò kim đáy bể”. Nhưng hắn vẫn quyết định đi bởi hắn không muốn mỗi ngày phải sống trong sự nhớ nhung khôn nguôi, không biết khi nào người kia mới trở lại thăm hắn.
“Được rồi, tới đâu hay tới đó. Không phải đệ lên kinh dự thi sao? Ta giúp đệ kiếm tiền và tìm chỗ ở trước đã rồi tính tiếp.”
“Vâng. Vậy chúng ta tìm chỗ ở trước.”
Hai người đi dọc phố tìm kiếm không lâu thì Lâm Thành nhìn thấy một quán trọ khá nhỏ nhưng sạch sẽ liền chạy vào hỏi thăm. Cố Y Tịnh vốn cũng định chạy vào theo thì chợt nhìn thấy một quầy hàng bán màn thầu ở bên kia đường. Đang sẵn đói bụng hắn liền chạy qua, không để ý có con ngựa đang phi nhanh tới.
“Mau tránh ra!”
Tiếng người ngồi trêи ngựa hô lớn, Cố Y Tịnh vừa kịp nhìn thấy con ngựa thì nó đã chồm lên định nhảy qua mình. Cố Y Tịnh kinh hãi đứng như trời trồng.
Ngựa chạy nhanh qua va phải người hắn làm hắn ngã sấp sang một bên.
“Có sao không?” Nam nhân trêи ngựa vội vàng nhảy xuống, hỏi.
Cố Y Tịnh bị xây xát khắp mình, định đứng dậy thì chân bị đau, ngã phịch lại xuống đất. Người kia vén quần của hắn lên nhìn thì phát hiện đầu gối bị chảy máu.
Cố Y Tịnh nhìn tên nam nhân vừa phi ngựa tông vào mình ghét bỏ đẩy y ra. Hắn muốn đứng dậy nhưng đau quá không cử động được. Người nam nhân kia nhíu mày nhìn cái chân bị thương của hắn rồi đột ngột tiến tới bế hắn lên như bế công chúa. Cố Y Tịnh ngượng chín mặt kêu lên:
“Ngươi làm gì thế? Bỏ ra!”
Ngươi kia làm như không nghe thấy, đem hắn đặt lên yên ngựa còn mình nhảy lên ngồi phía sau, rồi cứ vậy phi ngựa chạy đi, mặc cho hắn la ầm lên.
“Thả ta xuống! Ngươi làm cái gì đấy hả? Thành đại ca, cứu đệ với!”
* T/g: Tạm biệt A Tịnh! Không ai đến cứu con đâu.