Lúc Lâm Thành tỉnh dậy bên cạnh đã không có ai. Nghe nói Tần Thượng Nguyên đã dậy từ sớm để thượng triều và còn dặn các thuộc hạ không ai được làm phiền hắn ngủ. Lâm Thành biết chuyện rất cảm động. Chợt nhớ đến mình được Thượng Nguyên ôm trong lòng ngủ cả đêm qua mặt hắn bỗng chốc bừng đỏ. Đây có vẻ là một tín hiệu rất tốt chứng tỏ Thượng Nguyên đang dần có lại tình cảm với hắn.
Khoảng gần trưa thì Cố Y Tịnh đến Thành vương phủ tìm Lâm Thành. Kể từ lần Cố Y Tịnh đưa Lâm Thành đến tìm Tần Thượng Nguyên cũng đã hơn một tuần trôi qua bọn họ chưa gặp lại nhau, nhưng hai người vẫn thường trao đổi thư để báo tình hình. Hôm nay Cố Y Tịnh mới tranh thủ được thời gian đến thăm Lâm Thành.
“Hôm nay đệ không phải thượng triều sao?”
“Vị trí của đệ khá đặc biệt, không nhất thiết lúc nào cũng phải có mặt trêи triều. Đệ chủ yếu làm việc ở Hàn Lâm Viện. Mấy ngày vừa rồi thực sự quá bận rộn, giờ đệ mới có thời gian đến thăm huynh.”
“Bận thì không cần phải cố đến thăm ta đâu. Ta ở đây rất tốt, đệ đừng lo!”
“Nhận được thư của huynh nghe nói tình hình của huynh và Nguyên ca ca đang tiến triển tốt đệ vui lắm nhưng vẫn muốn đến gặp huynh xem thế nào. Lúc nãy đệ có nghe mấy tì nữ trong phủ nói chuyện với nhau, dạo gần đây Nguyên ca ca đối xử với huynh rất tốt. Đệ mừng cho huynh. Đệ tin nhất định huynh ấy sẽ sớm ngày lấy lại ký ức thôi.”
“Ừ. Cảm ơn đệ. Đừng nói chuyện của ta nữa, nói chuyện của đệ đi. Đệ với Giang đại nhân quan hệ đã tiến triển đến mức nào rồi?”
Nhắc đến chuyện của mình khuôn mặt Cố Y Tịnh lập tức đỏ bừng, nói năng cũng trở nên lúng túng: “Tiến... Tiến triển gì chứ? Huynh nói gì đệ... đệ không hiểu.”
“Mặt đã đỏ như vậy rồi còn bảo không có gì. Đệ không cần giấu ta. Lần cuối ta gặp đệ cách đây ba năm đệ với Giang đại nhân lúc ấy chỉ đơn giản là viết thư qua lại, rồi sau đó chuyện của hai người diễn tiến thế nào?”
Nhắc đến khoảng thời gian ấy, sắc mặt Cố Y Tịnh bỗng chốc chùng xuống. Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất và cũng đáng nhớ nhất của hắn. Ngày mà hắn biết mình đỗ Thám Hoa cũng là ngày mà Lâm Thành bị ngã xuống vực, Tần Thượng Nguyên bị thương nặng đến suýt mất mạng rồi sau đó mất trí nhớ. Hắn đã suy sụp vô cùng tưởng như không thể gượng dậy nổi. Chính lúc đó Giang Thanh Bình đã đến bên cạnh hắn.
Ngày đó, sau khi biết tin Lâm Thành gặp nạn, Cố Y Tịnh tim đến nơi vực thẳm đó vừa gào khóc vừa đi tìm Lâm Thành. Giang Thanh Bình đột ngột xuất hiện và ôm lấy hắn. Y không nói gì mà chỉ ôm chặt hắn vào lòng để hắn khóc cho thật thỏa.
Sau đó Giang Thanh Bình ôm hắn về phủ đệ của mình, dặn dò người nhà chăm sóc hắn chu đáo. Sự việc ám sát Thành vương gia được giữ bí mật cho nên dù không có tâm trạng hoàng đế Tần Thịnh Nam vẫn phải tổ chức cung yến để chúc mừng cho các sĩ tử đỗ Tiến sĩ. Cố Y Tịnh cũng như vậy, hoàn toàn không có tâm trạng để tham gia. Nhưng khi ấy Giang Thanh Bình đã khuyên nhủ hắn. Y nói Lâm Thành đã đặt rất nhiều hi vọng vào hắn, đã luôn chăm sóc và bảo bọc hắn suốt thời gian qua. Cung yến lần này rất quan trọng, là nơi mở ra con đường công danh của Cố Y Tịnh nên dù không có tâm trạng thì vì Lâm Thành, hắn cũng phải cố gắng tham gia. Hắn gật đầu nuốt nước mắt mà đứng dậy.
Lần đấy Giang Thanh Bình đã hộ tống hắn đến cung yến và cũng chính hôm ấy hắn mới biết người vẫn luôn giúp đỡ mình lâu nay là thống lĩnh cấm vệ hoàng cung.
Cố Y Tịnh vô cùng kinh ngạc và không khỏi cảm thấy lo lắng khi biết thân phận của Giang Thanh Bình đến mức những ngày sau đó hắn luôn tìm cách tránh mặt y. Giang Thanh Bình tìm đến hắn và hỏi thắng hắn:
“Ngươi không muốn làm bằng hữu với ta nữa?”
“Ta… ta không phải.”
“Ngươi sợ ta?”
“Không… không có.”
“Vậy tại sao lại luôn tránh mặt ta?”
Cố Y Tịnh im bặt không biết phải trả lời ra sao. Hắn có thể nhìn thấy Giang Thanh Bình đang rất giận, hắn càng không dám nói thật lý do. Hắn vẫn luôn tự hỏi một Thống lĩnh cấm quân lạnh lùng, mạnh mẽ như Giang Thanh Bình tại sao lại quan tâm đến hắn như vậy? Sau Lâm Thành và Tần Thượng Nguyên thì y chính là người đối xử với hắn tốt nhất. Điều đó khiến Cố Y Tịnh hoang mang cảm giác thấy không chân thực, vì cảm giác không thực nên hắn lại càng sợ. Hắn sợ mình chìm đắm vào sự chăm sóc của y, đến khi tỉnh dậy biết tất cả chỉ là giấc mơ hắn sẽ đau khổ và nuối tiếc đến nhường nào.
“Tại sao huynh lại đối xử với ta tốt như thế?”
“Cái gì?”
“Từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến giờ huynh vẫn luôn đối rất tốt với ta mà chẳng có lấy một lý do đặc biệt nào. Với ai huynh cũng tùy tiện mà đối tốt như thế này sao?”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Giang Thanh Bình nhíu mày, cảm giác thái độ của Cố Y Tịnh có chút không đúng lắm.
“Những ai ở bên cạnh ta đều có kết cục không tốt. Lâm Thành đại ca và Nguyên ca ca đều gặp chuyện. Huynh thân thiết với ta như thế chắc chắn cũng sẽ không có kết quả tốt. Huynh giỏi như vậy, tốt như vậy không nên liên quan đến người như ta. Huynh…ưm.”
Cố Y Tịnh kinh ngạc mở tròn mắt. Giang Thanh Bình đột ngột ôm lấy mặt hắn và hôn hắn. Nụ hôn không lâu, chỉ kéo dài trong vài giây. Hôn xong y còn đưa ngón tay quệt nhẹ lên môi, lạnh nhạt nói: “Ồn quá!”
Thái độ quá sức điềm nhiên khiến Cố Y Tịnh ngẩn người không biết nên phản ứng thế nào.
“Đừng nói mấy lời vớ vẩn như vậy nữa! Ta đối tốt với ngươi vì ta muốn thế và ngươi đáng được như thế.”
Giang Thanh Bình nói xong rồi kéo Cố Y Tịnh đi ăn nói để giải tỏa tâm trạng. Cũng từ hôm đó Cố Y Tịnh không còn tránh mặt Giang Thanh Bình nữa.
...***...
“Khoan đã!” Lâm Thành cắt ngang câu chuyện Cố Y Tịnh đang kể, rất ngạc nhiên hỏi y: "Nói vậy là hai người đã hôn nhau rồi thì không phải quan hệ của cả hai chẳng phải đã rất sâu sắc rồi sao? Sao đệ lại nói là không tiến triển gì?”
“Lần ấy hắn hôn đệ chỉ để buộc đệ im lặng thôi, không có ý gì khác đâu. Sau đó bọn đệ vẫn là bằng hữu bình thường cho đến bây giờ. Hoàn toàn không phải quan hệ như huynh nghĩ đâu.”
“Hả? Lại còn có cách sử dụng hôn môi như thế á?” Lâm Thành sờ cằm cảm thấy quan niệm cuộc sống của mình trước giờ hình như hơi cổ hủ - “Thời đại này phóng khoáng đến như thế cơ à?”
Cố Y Tịnh chỉ im lặng không nói gì cả. Ánh mắt nhìn chăm chăm xuống chén trà trước mặt không biết đang nghĩ gì. Lâm Thành quan sát Cố Y Tịnh một lúc rồi chợt hỏi:
“Vậy đệ có thích hắn không?”
Cố Y Tịnh giật mình ngẩng đầu, đỏ mặt ấp úng xua tay:
“Đệ không...”
“Nói dối. Câu trả lời "đệ thích hắn" viết hết trêи mặt đệ rồi kìa!”
Cố Y Tịnh im bặt. Mặt càng lúc càng đỏ hơn, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Lâm Thành nắm lấy bàn tay hắn, giúp hắn lấy lại bình tĩnh.
“Có đại ca ở đây đệ có tâm sự gì cứ nói ra. Biết đâu ta có thể giúp được đệ.”
Cố Y Tịnh ngẩng đầu do dự nhìn Lâm Thành một lúc rồi đáp:
“Đệ cũng không biết mình có thật sự thích hắn không. Đệ chỉ thấy mỗi lần cả hai ở sát gần nhau, tim đệ đều... đều đập rất nhanh. Đệ rất căng thẳng. Giang Thanh Bình hắn được nhiều vị tiểu thư thích lắm. Đệ thấy trong nhà hắn có rất nhiều bức vẽ của các tiểu thư do các nhà quan lại gửi tới. Ai cũng đẹp như hoa. Đệ sợ... sợ hắn đi lấy người khác. Đệ...”
“Ta hiểu rồi. Đệ đệ ngốc của ta. Đệ biết câu trả lời của cảm xúc của mình rồi còn gì. Đệ đã nói cho hắn biết chưa?”
Cố Y Tịnh lập tức giảy nãy lên.
“Đệ làm sao dám nói cho hắn biết chứ? Hắn chỉ xem đệ như bằng hữu. Nhỡ đâu nói ra hắn ghét đệ, không muốn gặp đệ nữa thì sao?”
Lâm Thành ngẫm lại thấy Cố Y Tịnh nói cũng có lý. Tuy Giang Thanh Bình đã từng hôn Y Tịnh nhưng đã ba năm qua rồi cũng có thấy y thổ lộ hay gì đâu. Một người hôn người khác mà còn điềm nhiên như thế cũng không biết người đó thực sự suy nghĩ gì.
“Hay để ta thăm dò hắn giúp đệ được không?”
“Đừng, đại ca! Huynh không cần làm thế! Đệ... đệ không...”
Cố Y Tịnh nói đến đó liền im bặt. Lâm Thành nghĩ chuyện này nên làm rõ sẽ tốt hơn cho cả hai người họ, tránh để giống như hắn và Thượng Nguyên ngày trước, trong lòng có nhau nhưng không ai dám nói để rồi sau này lại hối hận. Nhưng hắn không quen thân với Giang Thanh Bình, sợ là không dò hỏi được gì. Hắn nghĩ mình nên tìm một người khác giúp đỡ.
T/g: Hôn rồi làm sao mà làm bạn được. Con ngây thơ quá rồi.