Bắt đầu từ khi bản danh sách các môn thi được chốt hạ, Lâm Thành và Văn Á cùng đem chúng đến thông báo cho hoàng đế Tần Thịnh Nam và thái tử Vưu Xuyên. Trong khi Vưu Xuyên nhíu mày không hài lòng thì Thịnh Nam rất vui vẻ đồng ý. Đã chứng kiến rất nhiều lần Lâm Thành và Thượng Nguyên cùng nhau vượt qua khó khăn như thế nào, hắn rất có lòng tin vào Lâm Thành. Nếu Lâm Thành có thể chiến thắng thì đây quả là cách giải quyết vẹn cả đôi đường.
Danh sách các môn thi không hề được công bố rộng rãi ra bên ngoài mà chỉ có rất ít người biết để tránh gây áp lực lên hai nhân vật chính kia. Chỉ đến một tháng sau, khi cuộc thi chính thức ban đầu, bản danh sách này mới được lộ ra.
Kể từ ngày hôm đó Lâm Thành suốt ngày đi theo Dương Kỳ Ngọc và Nhậm Huyền tập luyện ở khu huấn luyện đặc biệt của cấm vệ quân. (Nhậm Huyền không muốn đi nhưng Lâm Thành cứ nài nỉ kéo hắn đi cùng.) Hắn tập miệt mài từ sáng đến chiều, buổi tối trở về lại cầm mấy cuốn sách về nghiên cứu. Để tập trung hoàn toàn cho việc thi đấu Lâm Thành dọn sang một phòng khác và cấm Tần Thượng Nguyên không được bước vào phòng hắn vào ban đêm. Thậm chí bình thường cũng không có y chạm vào người mình. Lý do Lâm Thành đưa ra rất đơn giản:
“Để huynh chạm vào người thì ta không thể tập trung tập luyện được.”
Lý do đó khiến Thượng Nguyên nghe vừa buồn cười cũng vừa đau lòng. Một tháng trời chỉ được nhìn chứ không được chạm chứ đừng nói đến “ăn”, hắn cũng là nhịn đến khổ sở.
Lâm Thành đã học qua cưỡi ngựa trong thời gian chờ Văn Á đến Đông Vân quốc nên hiện tại cũng khá thành thạo. Dương Kỳ Ngọc tập trung vào dạy hắn phi nước đại và làm quen địa hình. Nhậm Huyền đứng bên ngoài nhìn Dương Kỳ Ngọc ngồi sau lưng Lâm Thành cầm dây cương dạy học trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Vẫn biết là ngồi sau lưng ngựa thì hai cơ thể dán sát vào nhau là chuyện đương nhiên, nhưng dù gì Lâm Thành cũng từng là người trong lòng của hắn, nhìn cái cảnh thân mật thế này thật khó mà thoải mái được. Nếu không phải các kỹ năng của hắn đều không giỏi bằng Kỳ Ngọc hắn đã đích thân dạy Lâm Thành rồi. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại bị bắt theo đến đây để rồi phải đứng đây chứng kiến cảnh khó chịu như thế này.
Kỳ Ngọc ngồi sau hướng dẫn cho Lâm Thành hai lần rồi để cho y tự mình điều khiển, hắn rủ theo Nhậm Huyền cùng đi theo quan sát.
“Lâm Thành hắn học cũng nhanh đấy. Chỉ dẫn vài lần là có thể tự mình phi ngựa tốt thế này.”
“Ừm. Thuộc hạ cảm thấy mình ở đây hơi… thừa thãi, hay là… để thuộc hạ trở về..."
“Không thừa thãi.” Dương Kỳ Ngọc phản bác ngay: “Ta một mình làm sao dạy được cho hắn, phải có ngươi mới được.”
Nhậm Huyền liếc mắt khinh thường nhìn y.
“Đại nhân cái gì cũng giỏi hơn thuộc hạ, cần thuộc hạ ở đây làm gì.”
“Ngươi… có thể đừng có gọi đại nhân mãi như vậy có được không? Khi chỉ có hai người chúng ta thì gọi tên đi.”
“Không được. Đại nhân là tướng quân, thuộc hạ là thị vệ, làm sao mà gọi nhau bằng tên được. Xin đại nhân cũng nên giữ khoảng cách với thuộc hạ một chút! Đang cưỡi ngựa mà đi gần vậy thì nguy hiểm lắm.”
Dương Kỳ Ngọc nhìn Nhậm Huyền không khỏi thở dài. Cái người này tại sao cứ phải lạnh lùng với hắn như vậy chứ?
“Lát nữa ngươi dạy hắn bắn cung đi!”
“Tại sao lại là thuộc hạ? Đại nhân dạy sẽ tốt hơn mà.”
“Ta mệt rồi. Ngươi dạy đi!”
Nhậm Huyền nhìn Kỳ Ngọc không phản bác cúi đầu vâng lệnh.
Vậy là sau khi Lâm Thành cưỡi ngựa xong nghỉ ngơi một lúc liền chuyển qua tập bắn cung. Tình huống lúc này biến thành Dương Kỳ Ngọc khó chịu đứng nhìn Nhậm Huyền đứng sau lưng cầm tay chỉ dẫn cho Lâm Thành giương cung. So với tình huống lúc cưỡi ngựa thì tình huống này thân mật cũng chẳng kém gì. Dù rất khó chịu nhưng ít ra hắn muốn để cho Nhậm Huyền thấy được tấm lòng của hắn, cho y thấy hắn sẵn lòng chấp nhận quá khứ và hiện tại của y, chấp nhận cả việc y vẫn còn giữ tình cảm với người khác. Chỉ cần y có thể quay đầu nhìn hắn.
...***...
Vưu Xuyên nhìn Văn Á cả ngày chôn mình trong nhà bếp đến tối mới chịu đi ra mà xót xa không thôi. Vì để thông qua môn nấu ăn, Văn Á tìm mấy đầu bếp Trung Nguyên và cả người của Ô Xá dạy nấu ăn cho mình. Muội muội này của hắn từ nhỏ đã không thích nữ công gia chánh, chỉ như nam nhi thích bắn cung, cưỡi ngựa, suốt ngày rong ruổi trên thảo nguyên. Vậy mà chỉ vì đồng ý lời thách đấu với một tên nam nhân bình thường mà lại cố gắng làm việc mà mình không hề thích.
“Muội thích Tần Thượng Nguyên đến như vậy sao? Vì hắ mà cố gắng đến mức này?”
Văn Á lúc này đang ngồi đọc sách dạy nấu ăn của Trung Nguyên, nghe Vưu Xuyên hỏi đột nhiên sững lại. Nàng ngẩn người suy nghĩ một chốc rồi đáp:
“Không phải vì hắn.”
“Sao cơ?”
“Muội đúng là rất thích Tần Thượng Nguyên nhưng không phải vì muốn lấy hắn mà muội làm vậy. Huynh chưa nhìn thấy gương mặt tự tin của người tên Lâm Thành khi thách thức muội như thế nào đâu. Trước giờ những tên nam nhân khi đối mặt với muội hoặc là e sợ, không thì xem thường, nhưng hắn là người đầu tiên muốn đấu với muội một cách công bằng lại còn đầy tự tin như vậy. Muội không muốn thua hắn.”
Vưu Xuyên chợt nhớ đến lúc Lâm Thành và Văn Á đến gặp hắn và hoàng đế Đông Vân quốc để xin được thi đấu, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Thành. Lúc đó hắn cũng mới biết hóa ra Tần Thượng Nguyên muốn lấy nam nhân này làm vương phi chứ không phải muội muội của mình. Suy nghĩ của hắn khi đó là nam nhân mà đẹp như tiên thế này Tần Thượng Nguyên si mê cũng phải. Nhưng giờ khi nghe Văn Á nói thế hắn lại thấy rằng Tần Thượng Nguyên lựa chọn Lâm Thành có lẽ không phải chỉ vì y đẹp.
“Nghe muội khen Lâm Thành nhiều thế khiến huynh cũng thấy tò mò rồi.”
“Dĩ nhiên. Huynh nên gặp và nói chuyện với y một lần rồi huynh cũng sẽ có suy nghĩ giống như muội thôi.”
“Được thôi. Nhưng ta có một câu hỏi.”
“Hỏi đi.”
“Nếu lỡ như muội thua thì sao?”
Văn Á quay phắt lại khó chịu hỏi hắn:
“Huynh nghĩ muội sẽ thua?”
“Muội vì muốn thắng hắn mà cố gắng nhiều như thế thực sự khiến huynh không thể không nghĩ đến khả năng muội có thể sẽ thua a.”
“Muội chắc chắn sẽ không thua.”
“Được. Ta tin muội.”
...***...
Trời đã tối nhưng Tần Thịnh Nam nhìn sang bên cạnh vẫn thấy hai người mà bình thường đều không thấy xuất hiện trong cung, trừ khi có nhiệm vụ. Thế mà hiện tại cả hai đều đang ở đây uống rượu cùng hắn với bộ dạng chán chường.
“Suốt một tháng trời chỉ có thể gặp mà không được ôm, đến cả chạm thôi cũng không được, chỉ tưởng tượng thôi đệ đã thấy khủng khiếp lắm rồi. Thế này có khác gì đang tra tấn đệ đâu chứ?”
“Lâm Thành làm như vậy cũng là vì muốn được ở bên cạnh đệ. Đệ đành chịu ủy khuất thêm một thời gian vậy. Khó chịu quá thì cứ dến đây với ta.” Thịnh Nam an ủi đệ đệ mình rồi nhìn sang Giang Thanh Bình đang ngồi kế bên, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Nguyên ở đây ta còn có thể hiểu nhưng tại sao hiện tại ngươi lại cũng ở đây?”
“A Tịnh gần đây đang giúp Lâm Thành nghiên cứu cái gì đấy, cũng cấm cửa không cho thần vào phòng.”
“Hả? Nghiên cứu cái gì?”
“Hắn không chịu nói. Thần cũng không ép được.”
“Ít ra ngươi vẫn sung sướng hơn ta. Y Tịnh chỉ nghiên cứu vài ngày là xong rồi, ngươi cùng lắm cũng chỉ chịu đựng có mấy ngày, đâu có phải chịu đựng đến cả tháng như ta.”
“A Tịnh nói để động viên Lâm Thành, cho đến khi kết thúc cuộc thi, hắn sẽ luôn ở bên hỗ trợ cho y, đồng cam cộng khổ, có phúc chung hưởng. Cho nên hắn cũng đã quyết tâm không ở cùng thần trong suốt thời gian đó.”
Giang Thanh Bình nói chuyện này với thái độ điềm nhiên như không nhưng hai người bọn họ có thể nhận ra sâu bên trong vị thống lĩnh này đang rất khó chịu. Vụ việc Lâm Thành bị bắt cóc lần trước Cố Y Tịnh luôn cảm thấy tự trách vì đã không thể giúp được gì nhiều, có thể hiểu tại sao lần này y lại làm như vậy. Chỉ khổ cho người nào đó...
Tần Thịnh Nam rót một ly rượu ra mời từng người.
“Được rồi. Hai người đến đây không phải để uống rượu giải sầu sao? Thế thì phấn chấn lên! Xem như hi sinh vì tương lai hạnh phúc sau này của Thượng Nguyên. Nâng ly lên nào!”
“Buồn thì cứ đến đây. Trẫm không ngại tiếp các ngươi cả đêm đâu.”