Sau khi nhận Ly Uyên làm con nuôi được ba ngày thì Lâm Thành dẫn cậu bé ra khỏi phủ về thăm lại quán “A Thành” mà hắn mở khi mới đến kinh thành. Cũng đã ba năm rồi hắn vẫn chưa quay lại quán, cũng không biết hiện tại nơi đó đã thay đổi thể nào.
Đây là lần đầu tiên Ly Uyên được ra khỏi cung, lần đầu tiên được chứng kiến cuộc sống bình thường của người dân nên vô cùng háo hức. Những ngày qua sống trong phủ Ly Uyên được đối xử rất tốt nên tinh thần của cậu nhóc lúc nào cũng vui vẻ, năng động đúng với lứa tuổi hiện giờ của cậu.
Quán “A Thành” hồi đó là Lâm Thành dồn hết tiền của mình thuê lại, hiện giờ đã được xây mới hoàn toàn ngay trên đất của quán “A Thành” cũ, thậm chí còn lấy cả đất của chủ thuê ngày xưa. Quán được xây lại rất khang trang, hai lầu, bên trong vô cùng rộng rãi, thoáng mát. Nhân viên của quán cũng đông hơn rất nhiều, khách ra vào nườm nượp, thậm chí còn có người xếp hàng chờ lấy hàng.
Lâm Thành bước vào quán cảm thấy rất lạ lẫm. Gần như các nhân viên ở đây hắn đều chưa gặp bao giờ. Trong quán hiện tại cũng chẳng còn bàn nào trống.
“Khách quan, xin lỗi hiện tại quán không còn chỗ. Khách quan vui lòng đợi một chút được không ạ? Khi nào có chỗ trống sẽ sắp xếp cho ngài ngay.” Một tiểu nhị chạy lại nói.
“Không sao. Ngươi cứ đi làm việc đi.”
Tiểu nhị gật đầu vội vã chạy sang bàn khác. Ly Uyên kéo tay áo Lâm Thành, hỏi:
“Cha, đông khách quá. Chúng ta đến nơi khác đi!”
“Ừ. Muốn đi dạo phố không?”
“Vâng ạ.”
Lâm Thành có chút luyến tiếc nhưng cũng đành phải dắt Lý Uyên rời khỏi quán. Nhưng hắn chỉ quay đầu bước đi đã nghe có tiếng người gọi:
“Đợi đã, khách quan!”
Lâm Thành ngạc nhiên quay lại nhìn thì thấy một người tầm hơn ba mươi chạy ra, nắm lấy hai vai hắn, hồ hởi nói:
“Lâm Thành phải không? Trời ơi, đã ba năm rồi mới chịu quay lại thăm bọn ta.”
Lâm Thành ngờ ngợ nhìn lại người kia. Hình như đây là một trong những nhân viên cũ của quán ngày đó.
“Viễn ca, là huynh sao?”
“Chính là ta đây. Đệ mở cái quán này được mấy ngày rồi giao lại cho ta, sau đó đi biệt tích mấy năm liền. Ta còn tưởng đệ quên mất bọn ta rồi chứ?”
“Đệ xin lỗi. Có vài chuyện xảy ra nên...”
“Đừng đứng đây nói chuyện nữa! Mau vào trong đi!”
Người tên Viễn kéo Lâm Thành và Ly Uyên vào căn phòng phía sau quán. Nơi này cách âm nên khá yên tĩnh. Lúc này Viễn mới ngồi xuống vui vẻ kể chuyện. Sau khi Lâm Thành rời đi quán làm ăn rất đắt. Sau một năm kinh doanh Viễn cùng mấy người nữa mua lại toàn bộ ngôi nhà của chủ thuê rồi sửa sang lại thành một quán “A Thành” khang trang như hiện giờ.
“Những người ngày đó làm cùng ta, đặc biệt là các đầu bếp, bọn họ thấy “A Thành” có danh tiếng rồi nên nghỉ quán tự lập một quán riêng, thậm chí còn dám tự nhận những món ăn của đệ là của bọn họ. Giờ đều gặp quả báo cả rồi vì ai cũng biết những món ăn đấy đều là từ “A Thành” mà ra. Hiện tại đầu bếp cũ chỉ còn lại A Tự. Thằng nhóc hiện giờ đã là đầu bếp chính của quán. Giờ nó đang rất bận nên không chạy ra được chứ nó nhớ đệ lắm đấy.”
“Vâng. Lát nữa đệ tìm A Tự cũng được.”
Lâm Thành không ngờ là cái quán mình mở tạm năm đó để tìm Tần Thượng Nguyên vẫn được người khác trân trọng giữ lại đến giờ còn phát triển đến thế này. Không biết quán của hắn ở Thành Nghị hiện giờ thế nào rồi. Khi nào có thời gian hắn sẽ cùng Thượng Nguyên và Uyên nhi trở về thăm.
“A Thành, có chuyện này ta muốn hỏi đệ. Đệ có thể lựa chọn không trả lời cũng được.”
“Huynh đệ chúng ta có chuyện gì mà khó nói đâu chứ. Huynh cứ hỏi đi!”
“Đệ có phải chính là vị Thành vương phi tương lai mà mọi người vẫn đồn đoán ồn ào mấy ngày nay không?”
Lâm Thành khá ngạc nhiên nhưng hắn cũng không thừa nhận ngay mà mỉm cười hỏi lại:
“Tại sao huynh lại nghĩ người đó là đệ?”
“Đệ còn nhớ cái ngày mà Tịnh Vân quận chúa đến quán chúng ta phá phách không? Cả kinh thành này gần như không ai dám làm phật lòng cô ta nhưng ngày hôm đó có một người đã tới giúp đệ. Người có thể khiến vị quận chúa kia sợ hãi bỏ đi chắc chắn thân phận không tầm thường. Hơn nữa, chuyện tình của Thành vương gia và nam nhân kia rất nổi tiếng, ai ai cũng biết. Ta liên hệ với đệ cảm thấy khá nhiều phần giống. Vậy... đệ có phải không?”
“Nếu đệ phải thì sao? Huynh sẽ xa lánh đệ ư?”
“Sao có thể? Ta ngưỡng mộ đệ còn không hết mà. Chuyện của đệ khiến ta cảm động lắm. Ta thật lòng chúc phúc cho đệ và Thành vương gia. Mong hai người mãi mãi hạnh phúc.”
Lâm Thành xúc động ôm chầm lấy Viễn thay cho lời cảm ơn. Cuộc đời này của hắn tuy nhiều trắc trở nhưng hắn đã gặp được những người rất tốt.
...***...
“Huynh đọc thư ai mà ngồi tủm tỉm cười suốt thế kia?”
Tần Thịnh Nam giật mình ngẩng đầu nhìn thì thấy Thượng Nguyên đứng trước mặt mình từ lúc nào. Hắn nhíu mày
“Sao đệ vào mà không nói một tiếng, muốn hù chết ta à?”
“Bình thường đệ đến cũng đâu có báo, huynh vẫn biết đệ đến đấy thôi. Còn không phải do huynh mãi xem thư mà không để ý à?” Thượng Nguyên liếc nhìn bức thư nằm trên bàn, nhíu mày. “Của Vưu Xuyên gửi? Dạo này hai người thân nhau quá nhỉ?”
Thịnh Nam cười xòa. “Cùng hoàn cảnh nên hiểu nhau thôi. Ta viết thư mời hắn và Văn Á đến dự hôn lễ của đệ và Lâm Thành. Hắn gửi thư nói sẽ sắp xếp đến dự.”
“Chỉ có vậy mà huynh cười vui vẻ thế? Hai người không phải nói xấu đệ với Văn Á đó chứ?”
“Nào có. Ta yêu quý đệ như thế mà.” Thịnh Nam cất bức thư trên bàn đi rồi hỏi tiếp: “Chuẩn bị cho hôn lễ đến đâu rồi? Có cần huynh giúp gì không?”
“Không cần đâu. Đệ chuẩn bị đã gần xong rồi.”
Đột nhiên Thượng Nguyên quỳ xuống ngay trước mình khiến Thịnh Nam giật mình, hoảng hốt vội vàng kéo y dậy.
“Tiểu Nguyên, đệ làm gì vậy? Sao lại…”
“Hoàng huynh, hãy để cho đệ nói hết. Đã bao nhiêu năm rồi hôm nay đệ mới có cơ hội nói những lời này với huynh. Đệ có thể có được như ngày hôm nay, có được hạnh phúc như thế này đều là nhờ có huynh luôn che chở và bảo vệ cho đệ. Nếu như mẫu hậu là người có ơn dưỡng dục với đệ, thì huynh chính là người sinh ra đệ lần thứ hai. Dù đệ có nói những lời hay đến thế nào cũng thể bày tỏ được hết lòng biết ơn của đệ đối với huynh. Ngày hôm nay, xin huynh hãy nhận của đệ một lạy này xem như lời cảm tạ của đệ.”
Thịnh Nam đứng im nhìn Thượng Nguyên lạy mình với tất cả sự lòng thành kính mà xúc động vô cùng. Hắn cúi người kéo Thượng Nguyên đứng dậy rồi ôm chầm lấy y, ôm rất chặt.
“Huynh đệ chúng ta không cần nói những lời như thế. Ta đã nói với đệ rồi, đời này mạng của ta giao cho đệ giống như việc đệ đã giao mạng của mình cho ta. Chỉ cần đệ hạnh phúc ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
Hai người nắm chặt tay nhau. Hai huynh đệ tuy khác cha nhưng bọn họ còn thân thiết hơn bất cứ huynh đệ ruột thịt nào.
“Hoàng huynh, nếu huynh đã yêu quý đệ như vậy sao còn hứng thú kể xấu đệ với tên Vưu Xuyên kia?”
“Ta nào có a. Nói chuyện vui thôi mà.”
...***...
Lâm Thành ở thế giới này không có người thân, chỉ có một người đệ đệ kết nghĩa là Cố Y Tịnh. Với lời đề nghị của Cố Y Tịnh, Lâm Thành đã chọn phủ của Giang Thanh Bình là nhà ngoại của mình. Buổi sáng hôm đó, một dòng người đón dâu rầm rộ mang theo kiệu tám người khiêng đi từ Giang phủ đến Thành vương phủ, đi đến đâu khua chiêng gõ trống nhộn nhịp đến đó.
Hôn lễ của Thành vương gia được khắp cả kinh thành quan tâm, dân chúng đến xem rất đông. Bọn họ ở bên ngoài không ngừng hò reo: “Thành vương phi! Thành vương gia! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Lâm Thành vì là nam nhân nên không cần phải đội khăn che mặt như những cô gái về nhà chồng. Hắn mở rèm kiệu nhìn suốt đường đi, trong lòng cảm kích đến suýt khóc trước sự chúc phúc của nhiều người như vậy.
Ngày hôm nay Vưu Xuyên và Văn Á cũng đến dự. Còn Hoa Thiên Vũ nói nhà họ đang ở rất xa không về kịp nhưng đã gửi rất nhiều quà mừng. Văn Á tỏ ra vô cùng phấn khích, không ngừng nhảy nhót hô hào. Nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy một hôn lễ của Trung Nguyên lại còn được nhiều người ủng hộ như vậy.
Tần Thượng Nguyên nắm chặt lấy bàn tay đang run lên vì hồi hộp của Lâm Thành, hai người trong bộ hỉ phục mỉm cười cùng nhau bước vào trong phủ lúc này đã được giăng đầy vải đỏ. Đây không phải là kết thúc, chỉ là khởi đầu của một chặng đường mới. Nhưng chỉ cần luôn nắm tay nhau, bên cạnh luôn có những người bằng hữu thân thiết này, dù có phải chia xa lần nữa nhưng nhất định sẽ gặp lại. Mãi mãi không tách rời.
HOÀN CHÍNH VĂN.