Buổi tối nhóm của Hoa Thiên Vũ được quan tri phủ mời đến phủ huyện dùng bữa. Thượng Nguyên không muốn đi nhưng Hoa Thiên Vũ nói đây là cơ hội để thăm dò bên trong phủ nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý. Trước khi bước vào phủ của quan tri huyện, Hoa Thiên Vũ quay qua dặn hắn lần nữa: “Lát nữa nhớ cho dù ta có làm gì hay nói gì đi nữa cũng xem như bỏ ngoài tai cả nghe chưa? Ngươi mà phản ứng thái quá là hỏng hết chuyện đó.”
“Biết rồi. Dặn mãi thôi.”
“Ta lo nhất là ngươi đấy.”
Thượng Nguyên xua tay ý bảo Hoa Thiên Vũ mau đi. Mấy chuyện này có gì mà cứ phải nhắc mãi, nhưng hắn đúng là đã xem nhẹ chính mình rồi. Những hành động tiếp theo của tên đai phu kia thực sự khiến hắn gần như muốn nổi điên.
Tên tri phủ kia mời bọn hắn đến một bữa ăn vô cùng thịnh soạn đang trong lúc bệnh dịch hoành hành, nhân dân còn nhiều đói khổ. Không những vậy y còn mời vũ nữ đến đàn hát, cho các nữ nhân xinh đẹp đến mời rượu bọn hắn. Nhìn mấy cô nàng lả lơi lướt qua lướt lại trước mặt Thượng Nguyên đã muốn ói, thế mà Hoa Thiên Vũ lại rất nhiệt tình đón nhận, còn vui vẻ trêu đùa với các cô nương kia, nhìn không khác gì đám công tử ăn chơi, đàm đúm. Hắn không ngờ Hoa Thiên Vũ lại có một mặt vô sỉ như vậy. Hắn cảm thấy mình đúng là ngu ngốc khi đã có lúc thực sự tin tưởng tên này.
Liếc thấy gương mặt Thượng Nguyên đã khó chịu đến cực điểm, Hoa Thiên Vũ quay qua nói nhỏ với người bên cạnh:
“Tri phủ đại nhân, trợ thủ của ta bị dị ứng với nữ nhân. Ngài xem hắn đã chịu hết nổi rồi, cho phép hắn đi ra ngoài nghỉ ngơi chút được không a?”
“Hả? Lại có người thực sự dị ứng với nữ nhân sao? Thật là đáng tiếc quá, gương mặt tuấn mỹ đến nhường này. Được rồi. Nếu như hắn đã khó chịu như vậy thì để hắn ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Vậy là Thượng Nguyên cứ thế được quyền rời khỏi bữa tiệc và đi lại trong phủ một cách hoàn toàn chính đáng. Thượng Nguyên nhìn lại Hoa Thiên Vũ đang cười nói bên trong, cảm thấy rất hiếu kỳ về con người hắn ta. Dường như y có rất nhiều gương mặt có thể biến chuyển qua lại tùy thuộc tình hình. Hắn có chút nể phục con người này. Thảo nào mà lúc trước y lại nói lần điều tra này hãy để y cùng đi sẽ thuận tiện hơn. Thượng Nguyên tận dụng thời gian bắt đầu bí mật thăm dò bên trong phủ của tên tri huyện kia.
“Hoa đại phu, tình hình bệnh dịch đã dần được kiểm soát, đều là nhờ ơn của đại phu. Bổn phủ và dân chúng Viên An đội ơn đại phu rất nhiều.”
“Đại nhân khách khí quá. Khám chữa bệnh là chức trách của người làm y như tại hạ, không cần phải cảm ơn.”
“Hoa đại phu, phương thức chữa trị của ngài có thể bán cho bổn phủ được không? Bổn phủ nhất định sẽ thay ngài chữa trị thật tốt cho người dân.”
“Sao vậy? Đại nhân muốn đuổi ta đi sao?”
“Nào có chứ. Đại phu mấy ngày qua đã vất vả rất nhiều rồi, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi nhiều nên bổn phủ muốn giúp đỡ ngươi một chút, cho ngươi được nghỉ ngơi. Hơn nữa, ta nghe nói một số địa phương thân cận cũng đang có nhiều người bị bệnh, bổn phủ định giới thiệu Hoa đại phu đến đó.”
“Vậy thì cảm ơn tri phủ đại nhân đã đánh giá cao tại hạ. Thế thì để tại hạ sắp xếp một chút sẽ gửi phương thức qua cho đại nhân.”
Lần đó Tần Thượng Nguyên bằng khả năng khinh công tuyệt đỉnh của mình xâm nhập thành công vào bên trong phủ huyện, phát hiện rất nhiều văn kiện bí mật. Thậm chí hắn còn đột nhập được vào căn hầm bí mật bên trong phòng ngủ của quan tri huyện. Bên trong căn hầm cất giấu mấy rương vàng và bạc. Phía dưới mỗi thỏi vàng còn khắc chữ chứng minh chúng là vàng cứu trợ.
Trong lúc hai người họ đang ở đây, Nhậm Huyền và Nhậm Vũ chia nhau đi tìm tung tích của các bao lương thực và phát hiện nó được phân phát ra giấu trong các kho của cửa hàng lương thực. Những cửa hàng này mỗi ngày lại đem một vài bao ra rồi bán lại cho dân với giá cắt cổ. Để giảm sự bức xúc của người dân, khoảng một tuần quan phủ sẽ tổ chức nấu cháo phát miễn phí cho người dân một lần nhưng cũng chẳng thấm là bao.
Hoa Thiên Vũ viết ra hai phương thuốc khác nhau nhưng đều có cùng một công dụng trị bệnh dịch. Hắn đưa phương thuốc toàn những dược liệu đắt tiền cho quan phủ, nhưng mặt khác lại cung cấp phương thuốc còn lại gồm toàn những dược liệu rẻ tiền và phổ biến cho những vị đại phu mà hắn tin tưởng được. Quan phủ chế thuốc rồi lén lút đem bán cho dân với giá rất cao, nhưng lại gần như không ai mua. Đến khi điều tra chúng mới biết dân được mua thuốc rẻ, nhiều người nghèo còn được dùng thuốc miễn phí của những đại phu khác và hiệu quả không kém gì thuốc chúng đang có.
Quan phủ mới đi tìm Hoa Thiên Vũ để truy hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào, nhưng đây cũng là lúc mà Tần Thượng Nguyên hoàn toàn lộ diện. Hắn dùng thân phận Thành vương gia xử tội ăn chặn tiền cứu tế, tham nhũng, giết người, đem gần như toàn bộ quan viên phủ Viên An xử tội, không kẻ nào thoát được.
“Giờ quay về kinh thành à?”
“Xong việc rồi thì phải về thôi. Còn ở lại làm gì?”
“Ta thấy ngươi trước giờ chỉ ở trong cung, đối với đời sống bên ngoài còn ngây thơ lắm. Muốn đi cùng ta du ngoạn thêm mấy ngày nữa không?”
Tần Thượng Nguyên lần đầu tiên ngoại trừ mẫu hậu và hoàng huynh đã mỉm cười với một người khác.
“Chắc chắn sẽ còn quay lại tìm ngươi.”
Hắn với Hoa Thiên Vũ đã sát cánh cùng nhau gần một tháng qua. Tuy thời gian tiếp xúc với nhau không nhiều, cãi nhau cũng không ít mà đa phần là Hoa Thiên Vũ trêu chọc hắn. Nhưng hắn biết rất rõ con người của y rất tốt, rất nhiệt tình và vô cùng đa tài. Gần như cái gì y cũng biết, cũng làm được. Đi cùng y hắn học được rất nhiều điều. Cho nên nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ cùng đi với y một lần nữa.
...***...
“Xem ra lần đi vi hành này có vẻ rất vui nhỉ?” Tần Thịnh Nam cũng nhận ra tâm trạng của Thượng Nguyên đã thay đổi.
“Cũng… cũng không có gì đặc biệt.”
“Thật à? Nhưng ta thấy đệ có vẻ rất vui mà. Có phải gặp được người nào thú vị không? Kể cho hoàng huynh nghe nào.”
Tần Thượng Nguyên do dự một chút rồi ngồi kể cho Thịnh Nam nghe toàn bộ những gì đã xảy ra tại Viên An. Thịnh Nam cũng rất hứng thú với vị du y tên Hoa Thiên Vũ kia. Hắn nói với đệ đệ khi nào gặp lại thì rủ Hoa Thiên Vũ đến kinh thành một lần để hắn có thể gặp.
“Ở đây có một bản báo cáo xây đập tại huyện Ninh Thủy. Đệ đến đó thẩm tra giúp ta đi.”
Thượng Nguyên kinh ngạc: “Hả? Nhưng đệ vừa mới trở về mà.”
“Có sao đâu. Nghỉ ngơi vài ngày là đủ sức để đi tiếp rồi. Đệ không muốn đi?”
“… Muốn.”
“Có vậy chứ. Đệ về nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Thượng Nguyên có vẻ vẫn khá lạnh lùng nhưng Thịnh Nam có thể nhìn ra được sự hào hứng trong ánh mắt của thằng bé. Vậy thì càng phải khuyến khích Thượng Nguyên đi ra ngoài nhiều hơn.
Và kể từ lần đó Tần Thượng Nguyên cứ ở trong cung một thời gian ngắn thì Thịnh Nam lại tìm một bản sớ nào đó rồi yêu cầu Thượng Nguyên đến đó thẩm tra giúp hắn. Thượng Nguyên làm vẻ mặt bất đắc dĩ nhận lời nhưng rõ ràng là phấn khởi lắm. Cũng không biết có phải tình cờ hay cố ý mà mấy lần Thượng Nguyên ra ngoài thì đa phần đều gặp Hoa Thiên Vũ. Có lần hắn còn được Hoa Thiên Vũ giới thiệu gặp Châu Văn Phương và Ninh Cảnh Thần, hai người thân khác trong gia đình y. Mỗi lần trở về tính cách của Thượng Nguyên lại thay đổi, ngày một mở lòng hơn và bắt đầu biết đùa giỡn với người khác, nhưng hắn cũng chỉ làm thế với người mà hắn thân thiết thôi. Thịnh Nam đã gặp qua Hoa Thiên Vũ nên có thể đoán được cái tính cách hiện giờ của đệ đệ mình là lây nhiễm của người nào. Tuy khá phiền phức nhưng cũng rất thú vị.
...***...
“Đây lại là bản tấu gì?” Thượng Nguyên nhìn vào một xấp bản tấu mà Thịnh Nam để xuống trước mặt mình.
“Không có gì. Ta đọc trong mấy bản sớ đều khen phương Nam phong cảnh đẹp hữu tình, ẩm thực phong phú nên muốn đệ đến đó chơi tiện thể tìm hiểu xem tình hình dân chúng sống thế nào.”
“Vậy chẳng khác nào là đi du ngoạn cả.”
“Đúng vậy. Đi du ngoạn tiện thể vi hành luôn.”
Thượng Nguyên lật xem các bản sớ trên bàn và có một địa phương khiến hắn chú ý: huyện Thành Nghị. Nơi này có vẻ nổi tiếng về ẩm thực nhất, đặc sản nhiều. Hắn muốn đến nơi này trước xem thử.