- Oa…! Có đông cảnh sát tập trung ở đây thật đó!!!
Arianna vẻ mặt ngạc nhiên bật thốt lên. Lúc này cô nàng đang cùng với Nguyễn Trọng Lăng trên đường đi tới một nơi ngõ hẻm gồm toàn quán ăn trưa ở gần đường Tràng Tiền. Địa điểm tính ra cách vị trí Nhà hát lớn nơi sáng nay Thánh Gióng đáp xuống cũng không xa. Cũng chính là bởi vì hoàn cảnh phía trước cửa Nhà hát gần đó bị chiến đấu phá hoại tan hoang mà hiện tại xuất hiện không ít xe cảnh sát đỗ lại cấm đường.
- Ủa? Chẳng phải lúc nãy cô hẳn là đã lái xe đi qua nơi này rồi hay sao?
- Lúc nãy chẳng lẽ không gặp phải bọn họ à?
Nhớ tới vừa rồi đứng nơi cổng khách sạn từng nhìn thấy Arianna lái xe như tia chớp từ hướng này lao đến, Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt không khỏi hiện lên nghi ngờ.
- Đâu có đâu! Lúc đó Arianna còn tưởng rằng bọn họ lái xe tới chặn đường Arianna để phạt tiền đây này! Người ta lúc ấy vội vàng lái xe bay qua để chạy trốn. Làm sao mà có thời gian nhớ rõ được.
- Đến hiện tại Arianna mới biết hóa ra là không phải đuổi bắt người ta đấy!
Cô nàng vẻ mặt tội nghiệp đáp lại.
- Sẽ không là trên đường cũng có cảnh sát đuổi theo muốn bắt cô đi?
Nhớ tới tốc độ đi xe của người nào đó, Nguyễn Trọng Lăng giọng điệu chắc nịch hỏi.
- Mà mà… Tất cả xe cảnh sát đuổi theo đều bị Arianna xa xa bỏ qua hết rồi á~
- Người ta mới sẽ không bị cảnh sát bắt lại đây này!!!
Arianna cười thật tươi đáp lời.
- Được rồi! Trước hãy ăn gì đã đi rồi tính. Chuyện xe cộ chúng ta nói sau~
- Phải rồi! Arianna, cô muốn ăn gì? Ở đây có phở bò, phở gà, cơm rang bò, cơm rang thập cẩm, bún chả, bún đậu, mì xào, bánh đa cua…?
Đã đi đến đầu ngõ, chứng kiến người người đông đúc đi lại y như thường lệ, nhìn qua giống như không hề bị chuyện xảy ra sáng nay ảnh hưởng. Trong lòng thở phào một hơi, Nguyễn Trọng Lăng cắt ngang lời của Arianna đồng thời lên tiếng hỏi.
- Ừm? Chọn cho Arianna giống như Lăng là tốt rồi~
Vẻ mặt hoang mang khi nghe xong một đống tên món ăn, Arianna hơi làm suy ngẫm liền đưa ra lựa chọn.
- Tốt thôi!
- Chị ơi! Cho em hai xuất bún đậu!
Tìm một vị trí bàn trống ngồi xuống, Lăng theo thói quen kêu gọi món ăn.
- Được rồi! Bàn 13 hai xuất bún đậu!
Chị bán hàng vừa hô lên xong, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía hai người bọn họ, đặc biệt là dừng lại ở trên người Arianna một quãng thời gian khá dài. Này có lẽ cũng là bởi vì bộ đồ cô nàng đang mặc quá khác biệt đi.
Tuy rằng nơi này cách Tràng Tiền, Hồ Gươm cũng không xa. Người nước ngoài, khách du lịch xuất hiện bình thường như cơm bữa. Khả năng một cô nàng mặc bộ đồ hầu gái kiểu Nhật, vốn chỉ có thể xuất hiện trong phim hoạt hình giờ thực sự xuất hiện ở ngoài đời thường vẫn là quá khiến người chú ý rồi.
Phải nói là từ lúc Arianna xuất hiện ở nơi cửa khách sạn cho tới khi đi tới nơi này, trên đường ánh mắt của mọi người hầu như đều đổ xô nhìn về phía hai người bọn họ vậy. So với lúc Nguyễn Trọng Lăng đi chung với Erica có lẽ còn nhiều hơn cũng không biết chừng.
- Ừm? Arianna này!
Một bên nhàn rỗi chờ đợi người mang lên thức ăn, Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt chần chờ đột nhiên lên tiếng.
- Vâng?
Arianna ngẩng đầu nhìn về.
- Hừm! Cô và Erica sẽ không là chỉ có hai bộ đồ áo đầm đỏ với bộ quần áo hầu gái này thôi đấy chứ? Tại sao lần nào tôi gặp hai người cũng đều đang mặc hai bộ đồ này vậy?
Cậu chàng vẻ mặt tò mò nhỏ giọng hỏi.
- A!!! Cái này… cái này…
Arianna vẻ mặt đột nhiên không khỏi hơi đỏ lên.
- Làm sao rồi?
Gặp đối phương thái độ khác lạ, đám người xung quanh ánh mắt cũng càng ngày càng nhiều chú ý về phía bọn họ, Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt mất tự nhiên nhỏ tiếng hỏi dồn.
- Cái này… là… trước kia tiểu thư yêu cầu như vậy đấy! Bởi vì… tổng bộ bên châu Âu thời tiết thường lạnh hơn nhiều vì vậy…
- Gần đây tiểu thư vừa mới quyết định lâu dài sống ở đây, trước đó Arianna còn chưa kịp chuẩn bị trang phục thích ứng với thời tiết ở Hà Nội.
Arianna giọng nhỏ xíu giải thích, trong lòng đối với việc đối phương nghi ngờ mình chỉ có một bộ quần áo không khỏi hơi… không biết làm sao.
- À! Ra là vậy hả~
Cậu chàng nghe vậy gật gù gật gù đầu ra vẻ hiểu rõ. Ngược lại lời nói vừa rồi cũng chỉ là để tiêu khiển thời giờ mà thôi. Vốn dĩ định mang đối phương tới đây vừa ăn vừa nói chuyện khả năng tới nơi này cậu mới sực phát hiện trong quán đông người như vậy, hai người họ lại bị nhiều người chú ý nhìn như vậy…
Chuyện mà cậu tiếp đó muốn nói có vẻ như cũng không thích hợp lắm để ở đây trò chuyện. Dù là nhỏ giọng giao lưu cũng không quá thuận tiện. Hừm! Tốt nhất vẫn là đợi đến khi trở lại khách sạn lại bàn vậy.
- Suất của hai anh chị đây !
- Ồ ! Cám ơn ~
- À ! Cho thêm hai cốc trà đá nữa nhé !
- Vâng ! Anh chị chờ chút~
Nhìn người bán hàng xoay người rời đi, Nguyễn Trọng Lăng ánh mắt nhìn về phía đối diện. Arianna đang tò mò nhìn suất bún đậu của mình bên trong khay. Nhìn qua có vẻ như là lần đầu tiên cô nàng được ăn những thứ này vậy. Khóe miệng cười cười, cậu chàng lặng yên vươn tay tới giúp đỡ cô gái đánh nước chấm đồng thời nhỏ giọng nói rõ cách ăn. Đợi cho trà đá được mang đến, Arianna cũng đã hoàn toàn có thể tự mình dùng bữa được rồi. Bữa ăn của hai người bọn họ yên ổn trôi qua cho tới khi…
- Này ! Mày có biết phía bên kia xảy ra chuyện gì không ? Sao hôm nay đông cảnh sát giao thông đứng ở bên đó thế không biết ~
Âm thanh nói chuyện của một đám ba chàng thanh niên vừa mới vào trong quán hấp dẫn sự chú ý của Lăng.
- Ai mà biết được. Khả năng có thể là có diễn tập hoặc biểu diễn gì gì đó đi.
Một cậu thanh niên ngồi đối diện mặc áo thun trắng phía trước có in hình mặt đầu lâu, lên tiếng đáp thẳng.
- Không phải là diễn tập gì đâu. Nghe nói bên đó sáng nay vừa xảy ra khủng bố đấy !!!
Ngồi cạnh bàn của ba cậu bạn này là một vị nam giới tầm hơn ba mươi tuổi đang ngồi uống nước chè bỗng nhiên lên tiếng đáp lại. Dáng vẻ có lẽ cũng là khách quen của nơi này.
- Không phải đâu ! Việt Nam mình mà cũng có gặp phải khủng bố hay sao ???
- Bin Laden hết việc rồi à mà tới Việt Nam nghịch ???
Thanh niên mặc áo thun trắng vừa nghe liền bật ngược hỏi lại.
- Đâu chỉ có riêng là khủng bố ! Cả con đường Tràng Tiền cùng với một đám nhà cửa hai bên bờ hồ đều bị phá hoại tan hoang hết cả rồi. Nghe nói còn có nhiều ô tô xe máy bị đánh nổ lắm.
- Nếu không phải khủng bố thì còn là gì~
Người đàn ông trung niên giọng hầm hừ đáp lại.
- Mạnh mẽ như vậy ?
Cậu thanh niên lên tiếng đầu tiên kinh ngạc. Trên người cậu ta mặc một bộ quần jean, áo sơ mi trắng. Dáng vẻ này cả ba cậu nhóc đoán chừng là sinh viên năm nhất, năm hai giống như Lăng hoặc có lẽ là học sinh phổ thông cũng không biết chừng.
- Không tin hỏi bà chủ quán ở đây là biết liền. Có phải hay không chủ quán ?
Người đàn ông trung niên lớn tiếng hướng về phía đang chuyển đưa thức ăn chị chủ quán, lên tiếng hỏi.
- Ai mà biết được ! Lúc ấy bên ngoài cứ nổ rầm rầm lên ấy. Sợ chạy còn chẳng kịp nữa là…~ Ai dám lại gần xem cơ chứ.
- À ! Có thằng cu An lớn gan chạy ra ngoài xem đấy. Có gì hỏi thử nó xem.
Đối phương vẻ mặt như không đáp lại. Cậu chàng tên An vừa nhắc tới kia đồng thời cũng là cậu nhóc đứng trông xe ở bên ngoài.
- Em cũng không rõ lắm. Mà quái lạ thật đấy ! Em nhớ lúc ấy rõ ràng lúc ấy chạy ra bên ngoài xem thấy cái gì gì đó rồi. Cơ mà bây giờ lại không thể tài nào nhớ được bên đó là xảy ra chuyện gì thế mới kì.
- @^%#$@#^@&*#*(@$%^@
An vẻ mặt mê man đáp lại. Tiếp đó đám người mồm năm miệng mười nói chuyện xảy ra bên kia. Đa số tin tức ngoại trừ cảnh tượng đổ nát bên đó cũng chỉ là suy đoán này suy đoán nọ mà thôi. Hoàn toàn không có bất kì người nào nhớ được chính xác đã từng xảy ra chuyện gì. Thật giống như trí nhớ vào đoạn thời gian đó đã bị chỉnh sửa qua vậy.
Nguyễn Trọng Lăng vừa ăn vừa không ngừng yên lặng lắng nghe mọi người nói chuyện. Cuối cùng tổng kết lại rút ra kết luận. Có vẻ như tin tức của cậu đúng như những gì Erica đã nói… người bình thường là không có cách nào hiểu biết được rồi.
Có lẽ cũng chỉ cần lo lắng tới đám người, tổ chức có siêu năng lực kia thôi là được! Lăng trong lòng âm thầm nghĩ.
…
Cũng ngay trong lúc Nguyễn Trọng Lăng và Arianna nhàn hạ dùng bữa trưa, ở vô số nơi trên thế giới này… Thật nhiều người bữa trưa hôm nay không thể ăn ngon. Dù cho là chưa tới giờ ăn đi nữa~
Một tòa nhà nào đó, Los Angeles, California, USA- Mỹ…
- Vị Diệt Thần Sư thứ bảy xuất hiện???
- Gisson, này không phải là chuyện gì buồn cười lắm đâu!!!
Một vị trung niên da trắng mặc quân phục ánh mắt nhìn chằm chằm chàng thanh niên cấp dưới đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt khó chịu nói chuyện.
- George chỉ huy! Tôi không nghĩ đó là một câu chuyện có thể nói đùa được~
Gisson vẻ mặt cũng không lấy gì làm tốt đẹp đáp lại. Chết tiệt thật! Vị chỉ huy khốn kiếp này của hắn ngoại trừ suốt ngày lăn lộn trong đám yêu tinh Hollywood kia ra chẳng lẽ không còn biết chuyện gì khác nữa hay sao.
A ha, được rồi! Một vị mà có thể mạnh mẽ chuyển dời trụ sở bí mật của bộ đội đặc chủng từ sa mạc bí ẩn trở về Hollywood để ẩn dấu. Hắn mới sẽ không tin cái gì ma quỷ lý do trụ sở đặt ở thành thị lớn càng bí mật hơn đâu!
- Được rồi! Vậy vị Diệt Thần Sư tôn kính lần này của chúng ta hiện tại đang ở đâu nào???
Vị quan chỉ huy có cái tên George nghe vậy cũng không khỏi ngồi thẳng lại tư thế, bắt đầu muốn kiểm tra tư liệu. Tuy rằng ở Mỹ cũng có một vị bí ẩn Diệt Thần Sư thế nhưng đối phương lại luôn không hề dính líu gì tới chính trị cũng như các tập đoàn tài phiệt kinh tế. Ngược lại vị Diệt Thần Sư này của họ luôn hành động giống như đám siêu anh hùng ngu ngốc trong phim ảnh và truyện tranh. Có điều đám chính khách nhà trắng ngược lại rất ưa thích điều ấy~
Thế nhưng George cũng sẽ không cho là những vị Diệt Thần Sư khác trên thế giới cũng sẽ ngu ngốc như vậy. Sức mạnh của một vị Diệt Thần Sư đã được thể hiện quá rõ qua biết bao nhiêu năm nay. Một đất nước một khi xuất hiện Diệt Thần Sư… quan hệ ngoại giao cũng như quân sự đối với nó cũng nhất định là phải cải thiện đấy.
Nhớ tới hai năm trước vị diệt thần sư thứ sáu Salvatore Doni xuất hiện ở Ý…
Tốt thôi~Từ đó nhân dân Ý của chúng ta liền có tiền để tu sửa bảo trì tháp nghiêng Pisa rồi…! Địa vị của Ý trên trường quốc tế cũng từ đó mà được nâng cao lên hẳn. Hay hoặc như sự tồn tại của vị giáo chủ mạnh mẽ nào đó ở Trung Quốc. Quốc gia rộng lớn với hơn một tỷ dân ấy cũng từ đó liền bắt đầu kiêu ngạo lên rất~
Hiện tại không biết liền là đến phiên quốc gia nào đây!!! George chỉ huy trong lòng không khỏi nổi lên bồn chồn.
Một sấp tài liệu được đưa lên trên bàn làm việc của hắn, George ánh mắt rất nhanh nhìn xuống. Một bức hình lớn được đặt nổi bật ngay trên cùng. Trong hình, một cậu thanh niên trẻ tuổi đang đứng trên nóc một tòa nhà thương mại. Dáng vẻ hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Ánh mắt sâu thẳm, nét mặt cười mỉa thật giống như là phát hiện ra mình vừa mới bị chụp hình vậy. George ánh mắt lại lướt xuống. Một hàng chữ nổi được tô đậm ghi chú ngay bên dưới.
- Diệt Thần Sư thứ bảy- Nguyễn Trọng Lăng, 18 tuổi. Quốc tịch Việt Nam!
Tốt thôi! George đột nhiên nhớ tới đất nước nào đó hình chữ S và tranh cãi biển đảo với Trung Quốc suốt những năm gần đây.
Mà mà… Có vẻ như chuyện càng ngày càng thú vị hơn rồi đây~
Tổng thống thân yêu của chúng ta có lẽ nên gửi điện chúc mừng chính phủ Việt Nam chứ nhỉ?
Há! Vậy liền khoái trá quyết định như thế rồi~
…