Xe chạy đến nơi tổ chức bữa tiệc mừng thọ của gia chủ Nhạc gia Nhạc Thành.
Nhạc Linh San vừa thấy đám người đi vào đã chạy đến.
" Anh Tư Thiệu!!"
Giọng nói thánh thót khiến một đám người quay đầu.
Đến khi nhìn thấy người đến là Nam Tư Thiệu thì nhao nhao đến chào hỏi.
" Nam tổng!"
" Nam tổng!!"
Bạch Kỳ Thư nhìn đám người giống như ong thấy mật mà bu lại đây thì trợn mắt.
" Hai người có thể đến kia ăn gì đó, miễn là luôn để ý đến Nam tổng, đừng để ai chuốc say rồi mang anh ấy đi là được."
Chu Hằng giải thích công việc cho hai vệ sĩ mới.
" OK!"
Bạch Kỳ Thư đưa tay làm dấu đã hiểu.
Lúc này Nam tổng đã được Nhạc Linh San kéo đến chỗ cha mình.
Nhạc Thành, năm nay bốn mươi chín tuổi nhưng người ta quan niệm không tổ chức lễ mừng thọ vào tuổi năm mươi để tránh bị diêm vương gia bắt đi vì vậy đều tổ chức vào trước đó một năm, năm sau sẽ không làm mừng thọ nữa.
Nhạc Thành đã gần ngũ tuần nhưng trông vẫn rất trẻ tuổi, coi bộ rất quan tâm bảo dưỡng nhan sắc, là đại thúc đẹp trai, cặp mắt hồ ly kia lại đầy quyến rủ.
Không biết tại sao, Bạch Kỳ Thư cứ cảm thấy ông ta... Không phải nam nhân thật thụ.
Khụ...
" Anh lấy nước cho em nhé."
Eagle thấy cậu ho một tiếng thì sờ đầu hỏi.
" Em không sao, anh đừng quên để ý Nam tổng, em cảm thấy cái bữa tiệc này nó không bình thường đâu."
Bạch Kỳ Thư thấp giọng nói.
" Có anh."
Eagle vỗ vỗ nhẹ lưng cậu.
Nam Tư Thiệu bên kia đã cùng Nhạc Thành chào hỏi lên, Nhạc Thành đối với hắn rất là niềm nở, đám người xung quanh còn nói Nam Tư Thiệu mà làm con rễ ai thì người đó nở mày nở mặt, nói chuyện rôn rã không ngừng.
Nam Tư Thiệu vẫn rất đúng mực mà đối đáp, không toả ra quá thân mật với ai, cũng không hùa theo.
Ở góc độ của Bạch Kỳ Thư thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của Nam Tư Thiệu.
Nhưng ở góc độ của Eagle thì anh lại thấy thêm nhiều thứ, ví dụ... Ánh mắt của Nhạc Thành luôn như có như không nhìn về phía Nam Tư Thiệu, người ngoài nhìn vô có lẽ sẽ xem đây là ánh mắt của cha vợ nhìn con rễ tương lai cực kỳ yêu thích, nhưng trong mắt anh thì nó lại khác một chút, chỉ là không biết khác thế nào.
Ở một góc của đại sảnh, Sầm Bắc rét căm căm nhìn hai người Bạch Kỳ Thư đang đứng ở đó, một lúc sau lại cúi đầu ngẫm nghĩ cái gì, khoé miệng có chút đểu giả nhếch lên.
Hắn cầm một ly rượu vang đi đến.
Không biết là vô tình hay được sắp đặt trước mà có người đi ngược hướng với hắn, va phải, làm hắn nghiêng qua một bên, ngã về phía Bạch Kỳ Thư đang trợn mắt nhìn tình huống bất ngờ này.
Sầm Bắc vốn nghĩ sẽ thành công ngã vào người Bạch Kỳ Thư, ai biết Eagle bên cạnh đã ngay lập tức kéo cậu vào lòng, Sầm Bắc cứ thế ngã hẳn vào bức tường phía sau Bạch Kỳ Thư, ly rượu vang vốn cầm không chắc theo đó đổ vào người hắn, cả người mất trọng tâm ngã sấp xuống sàn, ly rượu vỡ tan.
Đám người nghe âm thanh đổ vỡ thì quay đầu lại.
" Đi thôi!"
Lúc này Eagle lại kéo tay Bạch Kỳ Thư đuổi theo bóng lưng đang mất hút sau con đường bên phải đại sảnh.
Sầm Bắc còn chưa kịp đứng dậy thì người đã đi mất, tức đến độ giậm chân.
Từ đầu đến cuối hai bên đều không có va chạm cho nên chẳng ai để ý đến hai người vừa rời đi kia, chỉ lo đỡ Sầm Bắc dậy.
Bạch Kỳ Thư bị kéo đi cũng chỉ trợn mắt nhìn hắn, trong lòng đã lôi hắn ra chữi một vạn lần.
Nam Tư Thiệu chỉ mới uống một ly rượu vang đã thấy không ổn, hắn không nghĩ gì mà đi về hướng nhà vệ sinh.
Nhưng đi nữa đường thì bị một cánh tay kéo vào phòng nghỉ trên hành lang, đầu óc hắn choáng váng nào có kịp phản ứng, bị kéo vào phòng khi thì đã bị người bịt mắt, cột tay ra sau lưng, còn có một cái khăn nhét vào miệng.
Người trong phòng đã có tính toán nên tất cả hành động nhanh lẹ mà hoàn thành trong vài giây mà thôi.
" Ưm ưm!!"
Nam Tư Thiệu vừa nhức đầu lại vừa hoảng sợ, trong lòng chỉ mong hai vệ sĩ mới của mình nhanh chóng phát hiện.
Cũng không biết đối phương muốn làm gì, nhưng hắn cũng không muốn đợi để biết đâu.
Cơ mà người kia lại rất gấp gáp, không đợi cho Nam Tư Thiệu kịp ảo tưởng hay hi vọng gì đó đã quăng hắn lên giường.
Nam Tư Thiệu vừa cảm nhận được sự mềm mại của cái giường thì đã cảm thấy không xong, ra sức mà giãy dụa.
Nhưng rõ ràng cái ly rượu mà hắn uống không có bình thường, đến lúc này thuốc đã ngấm vào người, Nam Tư Thiệu cảm thấy cả người khô nóng, mất hết sức lực, cứ thế bị bàn tay người kia sờ soạn cả người, ghê tởm đến muốn nôn.
Eagle đuổi theo đến hành lang nhưng nào còn cái bóng của Nam Tư Thiệu.
Đương lúc anh không biết làm sao thì cánh cửa phòng nghỉ trên hành lang mở ra, một nam nhân mặc vest đen bước ra, người này cũng cao lớn không kém, chỉ thấp hơn Eagle nữa cái đầu, sắc mặc có chút... Khó coi, khí lạnh toả đầy người.
Nhưng Eagle lại bị hành động mở cửa này làm cho bừng tỉnh, anh nhanh chóng đưa mắt nhìn những cánh cửa trên hành lang.
Sau đó, dưới ánh mắt trợn to của Bạch Kỳ Thư, Eagle bắt đầu phá cửa phòng.
Nam nhân kia cũng bị hành động này của anh làm cho giật mình, không đi nữa mà đứng lại nhìn.
Bạch Kỳ Thư cũng đủ thông minh, biết chắc Nam Tư Thiệu đã mang đi, Eagle nghĩ hắn bị bắt vào phòng nên mới phá cửa.
Một cánh, hai cánh... Không ai.
Trên hành lang chỉ có bốn gian phòng, một phòng của nam nhân kia, còn ba phòng.
Bộp.
Cửa phòng thứ ba khoá.
Eagle vừa nhìn thấy như vậy đã ra sức mà phá cửa.
Anh lùi lại, giơ chân... Rầm!
" Ngươi..."
Bốp.
Nhạc Thành đang đè lên người Nam Tư Thiệu bị Eagle đạp rớt giường.
" Nam tổng!!"
Bạch Kỳ Thư chạy vào, nhìn Nam Tư Thiệu bị người xé mở áo sơ mi, lộ ra ngực trắng... Khoá quần còn... Khụ...
Tội nghiệp Nam Tư Thiệu.
Bỗng nhiên lúc này một cái chăn trùm lên người Nam Tư Thiệu, quấn hắn lại, bế lên.
" Ngươi!!"
Bạch Kỳ Thư muốn ngăn cản nhưng Eagle lại kéo cậu về, chắn cậu ở phía sau, cách xa nam nhân đang ôm Nam Tư Thiệu.
" Nam Tư Thiệu!!"
Giọng nam nhân khá trầm, nghe vào tai còn có chút đáng sợ, giống như đang tức giận.
Khi cái tên này vang lên thì Bạch Kỳ Thư nhìn thấy Nam Tư Thiệu ở trong lòng hắn cựa quậy một chút, mắt hé ra mơ hồ.
" Lăng Thần? Sao lại nghe thấy giọng anh ta vậy ưm... Nóng quá..."
Giọng Nam Tư Thiệu hơi khàn, có chút không tỉnh táo lắm mà gọi ra một cái tên.
" Nể mặt em lúc này còn nhận ra giọng tôi, tôi từ bi nhận em vậy."
Nam nhân áo đen thấp giọng nói bên tai Nam Tư Thiêu, nở nụ cười tà ác mà muốn ôm người đi.
" Các ngươi là ai?"
Nhạc Thành lúc nãy bị Eagle đá bay đã lổm cổm bò dậy, thấy Nam Tư Thiệu bị mang đi thì quát hỏi.
" Nhạc Thành, ông ăn gan báo rồi mới dám mơ ước em ấy, ông đợi đó, tôi tìm ông sau."
Nam nhân áo đen nói xong thì chẳng quan tâm nữa, muốn ôm Nam Tư Thiệu đi.
" Khoan đã!!"
Bạch Kỳ Thư lên tiếng kêu hắn lại.
Nam nhân áo đen nhìn cậu, lại nhìn Eagle.
" Hai người là vệ sĩ của Nam Tư Thiệu?"
Hắn hỏi.
" Đúng vậy, anh muốn mang anh ta đi đâu?"
Bạch Kỳ Thư hỏi.
" Tất nhiên là đi làm chuyện vui vẻ rồi, người tôi mang đi."
Hắn cười tà cất bước đi ra khỏi phòng.
" Không được!"
Bạch Kỳ Thư gấp nói, đùa gì vậy trời, mới ra hang sói lại đến hang hổ, Nam Tư Thiệu a, sao số anh xui vậy.
" Tại sao tôi không thể mang người đi?"
Hắn vẫn còn hỏi nữa, Bạch Kỳ Thư tức tối nghĩ.
" Anh muốn mang anh ta đi cũng đi, nếu anh ta đồng ý, còn không thì không được!"
Bạch Kỳ Thư hít sâu một hơi, nói.