Tiểu chuột rút vào trong lòng ngực nam nhân, được hắn ôm lấy, thỏa mãn mà hé môi cười.
Nó vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, giống như bên trong đã có một tiểu long loại rồi vậy.
"Không phải nói muốn cho ta xem đồ tốt sao?"
Nam nhân lúc này lại nói, khiến cho tiểu chuột không nhịn được mà bĩu môi khinh thường.
Giờ mới chịu nhớ sao?
Hại nó ngu ngơ một lúc lâu sau khi bị nam nhân đè ra ăn thịt.
Nam nhân cảm nhận đến tâm tình biệt nữu của nó thì nhếch môi cười.
Đôi tay lớn sắc tình mà vuốt từ tấm lưng trần, cho đến bắp đùi trắng nõn đang gác trên chân hắn, nhượng tiểu chuột run rẩy không thôi.
Miệng mềm vẫn còn ngậm lấy cự long cũng vô thức mà hút lấy vài cái, d.âm đãng vô cùng.
Nam nhân đôi mắt lại sâu thêm vài phần.
Cự long tất nhiên là không chút khó hiểu mà phồng lên hưởng ứng.
"Ưm..."
Tiểu chuột ngốc nghếch lại mị nhân còn không quên mà đệm thêm thuốc kích thích.
"Trước để đó, chúng ta còn nhiều thời gian."
Nam nhân vừa nói vừa động thân, nắm chân tiểu chuột kéo lên, để lộ nơi mật hợp xấu hổ của hai người.
Đôi mắt hắn nhìn đến miệng nhỏ hồng hào đang nuốt chửng cự long to lớn thì càng thêm sâu thẳm, nguy hiểm hơn.
"Ô ô...!Dữ..."
Tiểu chuột chỉ còn biết bị động nằm đó, r3n rỉ ngọt ngào như đường mật, thừa nhận nam nhân đòi hỏi không có giới hạn.
...
Hai người ở đây quấn quýt, người bên ngoài nháo nhào tìm kiếm đến náo nhiệt.
Nhưng chỉ là nữa cái bóng của hai người cũng nhìn không thấy.
Đông Thần đại lục nói lớn không lớn, nói nhỏ thì nó chẳng nhỏ chút nào.
Mà một cường giả Độ Kiếp kỳ muốn trốn, ai lại có thể tìm thấy trừ Thiên Đạo ra.
Đám người tức đến giậm chân lại không thể làm gì, nhưng nhất định không có từ bỏ tìm kiếm.
...
Một cuộc mây mưa kéo dài tận mấy thiên, khi tiểu chuột chịu không nổi nữa mới ngừng lại.
Bạch Dữ cười đến đáng khinh nhìn con tiểu vật nhỏ bụng tròn quay nằm trên giường mềm.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ bụng nhỏ mềm mại của nó, nghe tiểu chuột ư ử trong vô thức, lại ôm lấy ngón tay hắn không buông thì nụ cười lại thêm chút ôn nhu như nước.
Bạch Dữ đưa mắt nhìn bên ngoài, đối với đạo thần thức lâu lâu lại đảo khắp Tuyết Lạc thành khinh thường không thôi.
Hắn đã có thể né tránh thần thức của họ, lại tìm thêm bao lâu nữa cũng chỉ là phí công mà thôi.
Nhưng tìm hay không là quyền của họ, hắn đâu cản được.
Lúc này đã cách thời điểm bí cảnh Chính Môn đóng lại mười ngày.
Đông Thần đại lục vẫn còn xôn xao bàn tán về việc một con vật nhỏ lại có thể leo đến đỉnh Thiên Thê.
Rốt cuộc nó có gì không giống bình thường?
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột trên giường, cũng rất muốn biết.
Nhưng hắn không gấp.
...
Cốc Mẫn Nguyệt đứng bên hồ nước trồng đầy Bạch Liên - Linh thảo cấp năm, khí chất lại khiến cho Bạch Liên cũng lu mờ.
"Tỷ tỷ đã quen với nơi này chưa?"
Lạc Tố Tâm từ nơi xa đi đến, sa y như tuyết bên ngoài nhẹ nhàng lay động, quyến rủ mị nhân.
Nàng đã biết Cốc Mẫn Nguyệt sẽ không kém, nhưng không ngờ lại xinh đẹp như vậy.
Tư mị đã ẩn ẩn tranh đua cùng sư phụ nàng rồi.
Quan trọng nhất là, nàng biết Cốc Mẫn Nguyệt chính là người Hải Thần Tông La Hầu tông chủ kia muốn tìm thì càng kinh ngạc.
Nhưng sau đó cũng cảm thấy đương nhiên, một nữ tử như vậy, ai sẽ không muốn.
Tất nhiên, Tuyết Lạc Cung khinh thường hành vi ép buộc của La Hầu.
Nhìn Cốc Mẫn Nguyệt, họ cảm thấy La Hầu chính là bãi cứt trâu, một chút cũng không xứng với tiên tử như Cốc Mẫn Nguyệt.
"Nơi này rất tốt.
Vừa lúc ta cũng là băng linh căn, đến nơi này lại càng thêm không làm mà hưởng."
Cốc Mẫn Nguyệt cũng không nói ngoa.
Vốn bà đã đến bình cảnh, nhưng còn lâu mới độ kiếp đột phá.
Vậy mà vừa đến đây tu vi lại có chuyển biến rất khả quan.
"Tỷ tỷ tốt là được rồi."
Lạc Tố Tâm cười nhẹ.
Cốc Mẫn Nguyệt đến Tuyết Lạc Cung đã có mười ngày, nhưng bà vẫn chưa rời quá nơi mình được an bài.
Dù bà rất nôn nóng muốn xác định nơi tọa lạc của Mạn Đà La, nhưng nhi tử đã nói không cần gấp.
Bà cũng sợ đánh rắn động cỏ, nên đến bây giờ cũng chưa biết rõ Tuyết Lạc Cung có Mạn Đà La hay không.
Nếu có, sợ rằng cũng được giấu nơi trọng địa.
Bạch Cửu đã nói, Mạn Đà La tuy thân mang kịch độc, nhưng nó lại là linh thảo có thuộc tính băng cực kỳ tinh thuần.
Người tu vi cao tu tập băng linh căn sử dụng nó rất tốt.
Đương nhiên, họ cũng phải dung hòa được chất độc của nó rồi mới sử dụng được.
Mà chuyện này lại rất đơn giản.
Nơi Mạn Đà La sinh trưởng tất nhiên tồn tại vật có thể khắc chế nó, nên chất độc của nó cũng không phải là vấn đề nữa.
Cũng như việc Bạch Cửu dùng Tạo Hóa Đan để xóa tan độc tố của Mạn Đà La Sương vậy.
Vạn vật có âm tất có dương.
Chỉ là ta có tìm thấy nó hay không thôi.
...
Bạch Cửu ở trong ánh nhìn của Bạch Dữ mà thần thần bí bí lấy ra một thứ.
Thứ đó cực kỳ nhỏ bé, nằm gỏn gọn trong lòng bàn tay trắng nõn của tiểu chuột.
Xung quanh nó có một lớp màn trong suốt bao lấy, vậy nên tiểu chuột mới không tìm ngọc hạp cho nó.
"Đây là cái gì?"
Bạch Dữ hơi phất tay, thứ giống như hạt sen trong tay Bạch Cửu bay đến, lơ lửng trước mặt hắn.
Nó đúng là rất giống hạt của hoa sen.
"Bồ Đề Tâm, hiệu quả giống như Tâm Ma Đan."
Bạch Cửu lém lỉnh nói.
Tất nhiên là nó hơn Tâm Ma Đan rồi.
Có nó, Bạch Dữ độ kiếp tâm ma khi phi thăng cũng sẽ thuận lợi hơn.
Tâm ma kiếp luôn là thứ khiến cho tu sĩ sợ hãi.
Nếu không thể vượt qua, kết quả cũng là hồn phi phách tán.
Bạch Dữ chưa từng nghe qua cái tên này, dò hỏi nhìn tiểu chuột.
"*Bồ Đề Tâm là hạt của cây Bồ Đề.
Bồ Đề trăm vạn năm mới cao được một tấc, lại cần không biết bao nhiêu lâu mới kết ra Bồ Đề Tâm.
Ta chỉ vô tình nhìn đến vài lời nói về nó."
"Bồ Đề tham thiền, luân hồi ngàn năm.
Bồ Đề Tâm ra, tâm ma tan biến*."
Bạch Cửu chỉ đọc có hai câu, mà khiến cho long châu của Bạch Dữ chấn động dữ dội.
Hắn vội vàng ngồi xuống nhập định.
Bạch Cửu cũng bị hành động của hắn dọa cho sợ hết hồn.
Nó vội vàng ngồi xổm xuống nhìn hắn.
Chỉ là nhìn thôi chứ không dám làm gì cả.
Tiểu chuột nghi hoặc không thôi.
Không phải nó chỉ đọc đọc có hai câu thôi sao?
Lần trước lão đầu kia đọc, nó cũng không có cảm giác gì mà.
Hai câu này nó cũng là nghe lão ta đọc.
Sau đó mới không chút ngần ngại mà chọn lấy nó.
Lão già kia còn tiếc hùi hụi, bộ dáng như muốn lật lọng không cho nữa, nên nó càng quyết tâm muốn lấy đi.
Nó cảm thấy Bạch Dữ cũng không phải có chuyện gì xấu, nhưng chính là nó lo lắng.
Thật ra không phải Bạch Cửu không cảm nhận được nó khác người.
Nhưng nó không có bận tâm đến.
Nó chỉ xem mình là một tiểu chuột vô tình tha hương đến đây thôi.
Nếu có khác thường thì cũng là do nó không phải dân bản địa ở đây.
Đầu óc nó đơn giản, nghĩ nhiều nó cũng không nghĩ được.
Mối bận tâm của nó chỉ là Bạch Dữ người này mà thôi.
Bạch Dữ ngồi một lần là ngồi đến một tháng.
Bạch Cửu cũng ngồi bên cạnh hắn một tháng.
Thời điểm đôi mắt Bạch Dữ mở ra, tiểu chuột cũng bị dọa giật mình..