Cũng không rõ làm sao mà bộ hài cốt kia lại cấm thẳng xuống đất, còn cây Tiêm Nha Cốt Đằng lại mọc trên đầu của nó.
Thật là quá kinh dị.
"Giờ phải làm sao?"
Bạch Cửu nhăn mặt hỏi.
"Cắt nó ra."
Bạch Dữ không đắn đo nhiều, lên tiếng.
Bạch Cửu cúi đầu ngẫm nghĩ.
Thật ra, gốc cây này cũng vượt quá yêu cầu của nó một.
Thường thì, một cây Tiêm Nha Cốt chỉ cần dài cỡ một xích* là đã đạt tiêu chuẩn.
Một xích cũng hơn chục vạn năm mới được như thế, đồng thời nó cũng đạt đến cấp tám.
Còn gốc cây hiện tại này, Bạch Cửu cũng không nói được hiện tại nó còn ở cấp tám hay không.
*1 xích là 33,33cm.
1 trượng là 3,3m.
1 dặm là 1,3km.
Dù sao nó cũng không có khả năng dùng hết cây thảo dược này, cắt cũng không sao cả.
Thật sự, không phải loại thảo dược nào cũng đem dùng hết cả cây.
Chỉ cần đảm bảo dược vật tinh túy mà nó cung ứng là có thể luyện chế đan dược rồi.
Vậy nên, Bạch Cửu không suy nghĩ lâu, lập tức chạy đến, tiến hành cắt lấy nhánh cây của Tiêm Nha Cốt.
Xẹt xẹt xẹt!
Cây Tiêm Nha Cốt này tổng cộng có mười tám cái nhánh nhọn, xếp hàng so le với nhau, bao trọn thân cây ở giữa.
Theo sự hiểu biết của Bạch Cửu, thì tuổi tác của gốc cây này có thể dựa vào số nhánh cây mà phán đoán.
Nếu chục vạn năm nó ra một nhánh, thì mười tám nhánh là gần hai trăm vạn năm.
Đó là chưa tính cái thân ở giữa...
Bạch Cửu không thể nói chắc chắn thời gian ra nhánh của nó.
Bởi vì, để một cái cây phát triển, nó dựa vào rất nhiều yếu tố.
Tiêm Nha Cốt Đằng có môi trường sinh trưởng đặc biệt, nếu xung quanh không có đủ hài cốt để nó hút lấy dinh dưỡng thì không thể phát triển được.
Cách thức sinh trưởng của nó cũng giống như Tĩnh Tâm Thảo vậy, yêu cầu đối với dinh dưỡng rất khắc nghiệt.
Nó càng nghĩ càng thấy tò mò.
Rốt cuộc nơi này trước kia đã có chuyện gì xảy ra?
Bạch Cửu dù suy nghĩ hỗn loạn nhưng trên tay vẫn không chút ngừng lại.
Nó nhanh chóng cắt sạch toàn bộ nhánh của gốc cây.
Mỗi lần nó cắt xuống một nhánh thì y như rằng có tiếng hét thảm thiết vang lên.
Bạch Cửu thầm nghĩ, không biết cái gốc cây này có phải đã thành tinh rồi không?
Mặc kệ, dù nó có thành tinh thì bản chất cũng không thay đổi.
Giống như đan dươc cấp mười, dù có thể tu luyện thì bản thân nó cũng là dan dược, nuốt vào vẫn tràn đầy lợi ích như thường.
Bạch Cửu đem tất cả các nhánh cây bỏ vào ngọc hạp đặc biệt.
Làm xong mọi thứ, nó cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Đi!"
Không cho nó thời gian nghỉ ngơi, Bạch Dữ nắm lấy tay nó kéo chạy.
Ầm ầm ầm!
Hai người vừa đi, bức tường lôi điện không có nguyên lực chống đỡ, chịu không nổi phản công của đám âm sát mà tan vỡ.
Gào gào gào!!!
Chúng hô hào giận dữ đuổi theo.
Phốc!
Hai người lập tức nhảy vào bình phong chướng khí.
Cũng không biết đám âm sát kia có đuổi đến không, nên hai người cũng không dừng lâu, lập tức chạy đi.
Quả thật giống như Bạch Dữ suy đoán, chúng nó bị bình phong chướng khí này chặn lại.
Nhưng chúng vẫn không cam tâm mà bồi hồi bên ngoài màn chướng, không ngừng gào thét chói tai.
May mắn, vị trí của cây Tiêm Nha nằm gần cửa vào.
Nếu không, họ sẽ còn chật vật hơn nữa mới đến được bình phong chướng khí này.
Đến đây rồi, hai người cũng thở phào một hơi.
Nhưng chưa ra khỏi chướng khí, tâm cảnh giác cũng không thể thả xuống.
Bạch Dữ nắm tay tiểu chuột, nghiêm mặt tìm đường ra.
Nhưng có vẻ, thần may mắn không phải lần nào cũng đều đứng về phía họ.
Hai người xoay quanh ba ngày, vẫn không tìm thấy đường ra.
Đã thế...
"Bạch Dữ! Ngươi có nghe thấy mùi gì không?"
Bạch Cửu hít hít cái mũi nhỏ của nó, nghi hoặc mà kéo kéo nam nhân hỏi.
Bạch Dữ im lặng một chút.
"Là mùi thịt nướng có đúng hay không?"
Tiểu chuột mê mang hỏi.
Thật sự, bên trong chướng khí mù mịt, tầm mắt họ nhìn không đến một trượng, nhưng lúc này lại tràn ngập mùi thơm của thịt nướng.
Chẳng lẽ họ bị chướng khí ảnh hưởng?
"Bạch Dữ! Ta cảm thấy mùi là từ bên này bay ra.
Hay là, chúng ta đi qua xem thử?"
Tiểu chuột ra chủ ý.
Bạch Dữ nhìn nó, rất có nghi ngờ là nó đang thèm.
"Không phải đâu."
Tiểu chuột bĩu môi nói.
"Sao ngươi biết ta nghĩ gì?"
Bạch Dữ cười cười nhìn nó.
"Chính là không phải!"
Tiểu chuột sừng sộ nhảy lên người hắn, cúi đầu gặm xuống môi hắn một cái thật mạnh.
Bạch Dữ buồn cười bợ mông tiểu chuột ngốc nghếch.
"Dù sao chúng ta cũng đi loanh quanh khá lâu rồi.
Có khi bên đó sẽ có điểm đột phá."
Bạch Cửu biệt nữu nói.
"Được.
Đi thử."
Bạch Dữ không nghĩ bọn họ bị chướng khí ảnh hưởng.
Bởi vì mùi vị thịt nướng trong không khí đã có mùi khét.
"Nếu có người nướng thịt trong này, vậy người đó tay nghề cũng thật tệ."
Bạch Cửu vẫn còn đu trên người Bạch Dữ.
Nó ôm cổ hắn trề môi chê bai.
"Tiểu bối mạnh miệng! Giỏi thì ngươi tới nướng đi!"
Vậy mà có người đáp lại nó.
Âm thanh kia nổ tung cả rừng chướng khí, khiến nó tán loạn hết lên.
Bạch Dữ ôm chặt tiểu chuột trong người, cảnh giác nhìn khắp nơi.
"Còn không mau đến đây!"
Lời này vừa ra, Bạch Dữ đã cảm thấy có một lực hút lớn, kéo lấy hắn lôi về phía trước.
Lực đạo này thật sự quá cường đại.
Hắn cảm thấy nó còn mạnh mẽ hơn gia gia Bạch Thương.
Cảm thấy đối phương mạnh hơn họ rất nhiều, Bạch Dữ cũng không gồng mình phản kháng, mặc cho bản thân bị kéo đi.
Phốc!
Cứ như vậy mà bị kéo ra khỏi chướng khí.
Tự nhiên hít thở đến không khí thoáng đãng, Bạch Cửu kinh ngạc đưa mắt nhìn quanh.
Nơi hai người bị kéo tới, là một sơn thôn.
Nói là thôn, cũng chỉ vì nhà ở nơi này đơn sơ.
Chứ thật ra, nơi này chỉ có một căn nhà, tọa lạc trên lưng chừng núi.
Mà ngọn nguồn của mùi thịt nướng kia, là đến từ trong tay lão nhân già nua, chủ nhân của nơi này.
Ngoài lão ra, cũng không còn ai nữa.
Vừa nhìn đến, ai cũng chỉ cho rằng lão là một kẻ đã gần đất mà xa trời rồi.
Nhưng không.
Ít nhất hai người không cho rằng là như vậy.
Bạch Cửu dù ngây thơ nhưng cũng biết, nơi tà môn này có một lão già, sao có thể đơn giản như vậy.
Bạch Dữ tất nhiên lại càng không thể.
Hắn ôm tiểu chuột cảnh giác đứng đó, chằm chằm nhìn lão nhân kia.
Lão nhân lưng đã còng xuống, mái tóc cùng bộ râu muối tiêu, ăn mặc đơn sơ như lão nông dân, đôi mắt cũng trắng đục chứ không quắc thước.
Nhưng cũng chính vì vậy, hai người mới càng thêm cảnh giác.
Một người bình thường không thể ở nơi như vậy.
"Tiểu thử, là ngươi chê ta nướng thịt dở?"
Lão nhân đôi mắt trừng hướng Bạch Cửu.
Lão mở miệng là gọi chân thân của nó, khiến cho Bạch Dữ càng thêm kinh dị.
Hắn bảo hộ tiểu chuột ra sau lưng, lạnh lùng nhìn lão nhân.
Bạch Cửu treo ở sau lưng nam nhân, đôi mắt nhỏ lom lom nhìn lão nhân.
Lão nhân vẫn luôn nhìn nó, đôi mắt đục ngầu kia như muốn nuốt chửng người nhìn vào nó.
Nhưng chính là...!Tiểu thử kia không có bị ảnh hưởng gì, vẫn nhìn lão đánh giá.
Thú vị.
So với con bạch long kia thì thú vị hơn nhiều.
Bạch Cửu không biết trong lòng lão nhân đang nghĩ gì.
Nó là đang nghĩ có nên cùng lão nhân này câu thông không? Nếu làm lão hài lòng, có khi lão sẽ thả họ đi chăng?
Nó biết lão nhân này không bình thường, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác..