"Đây là...!Điểm truyền tống?"
Cốc Mẫn Nguyệt không rõ hỏi.
Đám người họ đã đi đến tận cuối của Long Môn, không nghĩ lại gặp một cánh cửa, giống như cái lúc đầu họ dùng để vào.
"Nếu ta đoán không nhằm, nơi này là tầng một, cửa này đi vào tầng hai."
Hỏa Phong ở bên ngoài nhiều, kiến thức cũng khá rộng, đầu óc còn nhanh nhạy, nhanh chóng nói.
"Vậy cũng hợp lý.
Long Môn không thể đến đây là kết thúc được."
Bạch Mặc gật gù.
Họ là nhóm người đến trước nhất.
Nhưng vài tức sau đã có người khác chạy đến, dần dần nhiều thêm.
"Vào đi thôi."
Bạch Mặc nhấc chân đạp vào cánh cửa, lập tức biến mất khỏi mắt đám người.
Mấy người còn lại cũng không chậm trễ, đi theo.
Dù bên kia có là đầm rồng hang hổ thì họ cũng sẽ đi vào thôi, có gì phải ngần ngại.
...
Long Môn tầng hai.
Rống rống rống!!
"Chít!?"
Tiểu chuột nằm ngủ trong vạt áo nam nhân bị âm thanh kia dọa tỉnh.
Nó dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, vói đầu nhìn ra ngoài.
Không nhìn thì thôi, nhìn thì giật cả mình.
Xẹt! Chát! Rầm!
Đám người vừa bước vào tầng hai đã bị vây công, lúc này đang chiến đấu quên mình, vẫn còn chưa được nghỉ ngơi lần nào.
Số lượng long linh thật sự quá nhiều, đứng nghẹt cả lối vào tầng hai.
Long linh lúc này tu vi đã đến cấp bảy, số lượng còn kinh khủng như như vậy, khiến người sợ hãi.
Có tộc nhân không cẩn thận, bị long linh đánh bay về cổng truyền tống, trở lại tầng một.
Long linh cấp bậc cao, đồng nghĩa điểm sáng cũng nhiều hơn.
Đánh một hồi, nhiều người phải bỏ về tầng một mà nhập định hấp thu.
Đánh nữa canh giờ mà họ vẫn không dọn dẹp được hết đám long lỉnh ở cửa, buộc lòng họ phải trở lại tầng một mà nghỉ ngơi, tiêu hóa điểm sáng.
Bạch Cửu nhìn màn chắn yêu đan nghẹt cứng điểm sáng đỏ, nói không nên lời.
Dù tốc độ ăn của ấu long có tăng lên, nhưng không ngại Bạch Cửu bổ sung tốc độ còn nhanh hơn.
Bạch Cửu đếm đếm, chắc cũng gần bảy trăm điểm trong này.
Nó quyết định không lại đánh long linh nữa.
Nó nằm vắt vẻo trên vai nam nhân, điệu bộ lười biếng vô cùng.
Không phải nó không muốn tu luyện, mà ấu long khi hấp thu điểm sáng có truyền đến cho nó nữa, Vậy nên, Bạch Cửu cũng chẳng cần làm gì cả, ngoài việc đánh long linh lấy điểm sáng cho ấu long.
Bọn họ dùng mười ngày để dọn dẹp tầng một, lại dùng gần năm tháng mới dọn được tầng hai.
Thời gian ở trong Long Môn giống như con thoi, không ngừng chạy đi.
Dần dần đám người cũng quên mất thời gian, hoàn toàn đầu nhập vào trong chiến đấu, lại tu luyện...
...
Nháy mắt, mười năm trôi qua.
Đối với đám người trong Long Môn, mười năm thật sự nhàm chán lắm.
Nhưng bên ngoài thì khác.
Bắc Thần đại lục chìm trong chiến hỏa.
Vào năm năm trước, kẻ người không ra người, thú không ra thú kia đã mang theo một đám âm cốt, tấn công đại lục.
Âm cốt là do âm khí tích động nhiều năm, bám vào trên thân những bộ hài cốt, chính là nạn nhân của kẻ kia trong những vụ thảm sát cả tòa thành của đại lục.
Dưới sự chỉ huy của kẻ đó, âm cốt chẳng khác nào đám yêu thú, mang đến nổi khiếp sợ cho cả đại lục.
Đám tông môn trong mười năm, vậy mà vẫn không thể bắt được kẻ kia.
Bây giờ hắn đã lớn mạnh đến mức, cho dù là lão tổ thì cũng không thể đánh giết được.
Thời điểm Bạch Mặc đụng độ hắn một lần vào mười ba năm trước, mà còn để cho hắn chạy.
Vậy mà đám tông môn kia lại không biết điều cảnh giác.
Đến bây giờ...!Đại lục Bắc Thần còn chật vật hơn cả Đông Thần đại lục bên kia.
Đông Thần mười năm trước đã trở thành chiến trường.
Hậu họa thật sự đến từ chiến trường thượng cổ bị phong ấn trong bí cảnh Chính Môn.
Mười năm trước, bí cảnh Chính Môn nổ tung.
Nó khiến cho Đông Thần nứt ra, đại hải tràn vào lục địa, trực tiếp chia tách đại địa, khiến chúng trở thành những hải đảo thật lớn.
Dù đã lường được thảm họa này sẽ rất kinh khủng, nhưng họ không ngờ lại kinh như vậy, trực tiếp khiến cho đại lục phân tách.
Chỉ có may mắn không khiến cho màn chắn giữa Đông và Tây đại lục mở ra thôi.
Nhưng nó khiến cho đại lục xuất hiện rất nhiều kẻ hở không gian loạn lưu.
Nếu lỡ vô tình bị hút vào, sẽ bị ném đến đâu, chẳng ai biết được cả.
So với nó, mối họa lớn nhất của Đông Thần tu sĩ là đám âm linh cốt tướng trong chiến trường bị phong ấn kia.
Nếu so với Đông Thần, Bắc Thần chỉ là muỗi.
Âm cốt ở Bắc Thần đa phần là xương cốt người thường, cũng không khó đánh.
Nhưng âm cốt ở Đông Thần toàn là tu sĩ cao cấp, còn có cả tiên cốt, mức độ nguy hiểm...!Không cần phải nói cũng biết.
Nếu có một sự may mắn cho Đông Thần, đó là họ đã trải qua ba mươi năm rèn luyện trong cốt hải.
Vậy mới để cho mười năm này, Đông Thần người không tan biến khỏi đại lục.
Bởi vì đại hải tràn vào đại lục, nên loài người không chỉ một mình chiến đấu, hải thú, yêu thú của đại lục cũng không có ngồi yên.
Chính vì chuyện này, Đông Thần đón nhận thịnh thế trước nay chưa từng có, người yêu sống chung.
Trong những thành thị còn sót lại trên những hải đảo bị phân tách kia, dần dần có bóng dáng yêu thú hóa hình, bán hóa hình đi lại.
Loài người cùng yêu thú ký hiệp ước hòa bình, cùng nhau chống lại âm linh cốt tướng.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng bị đám âm v ật kia dồn về một nữa đại lục.
Nữa kia trở thành địa bàn của đám âm v ật.
Mười năm nay, đại lục người không ngừng chiến đấu, mục đích muốn dành về lãnh địa đã mất.
Tình hình chiến hỏa căng thẳng vô cùng.
Mỗi ngày đại lục người không ngừng chết đi, nhưng họ cũng không có ngừng lại chém giết.
Thảm họa đi cùng với thịnh thế, thiên tài xuất hiện lớp lớp, thiên phú mạnh mẽ vô cùng.
Dưới sự ép buộc của chiến hỏa, họ lại càng thêm cường đại.
Trên thân của ai cũng tràn ngập khí tức sát phạt.
Đông Ninh không phụ sự kỳ vọng của Bạch Cửu, đến giờ hắn vẫn sống sót, còn nổi danh giữ đám thiên tài kia.
Bởi vì hoàn cảnh không tốt, trên con đường trở thành cường giả, hắn đi so với người khác thuận lợi hơn.
Nhưng ai biết, con đường đó cũng đâu có dễ đi, có khi còn khó khăn gấp trăm lần.
Dù vậy, mỗi lần cận kề cái chết, hắn đều nhớ đến Bạch Cửu, nhớ nó đã nói đợi hắn ở tiên giới.
Sự trưởng thành của Đông Ninh đánh lên cái tâm ngạo mạn của đám thiên tài do tông môn bồi dưỡng.
Ở trong vô tình, hình thành sự cạnh tranh không ngừng không nghĩ.
...
"Hình như trong này không thể lên cấp?"
Đây là nghi vấn của Hỏa Phong sau mười năm rèn luyện trong Long Môn.
Tiểu chuột khinh bỉ nhìn hắn, giờ mới nghĩ ra được, ngốc quá.
Hỏa Phong nhiều năm nay cũng xem như quen thuộc nó, tất nhiên nhìn ra nó khinh mình.
Nhưng hắn cũng chỉ cười khổ mà thôi.
Nào có phải ai cũng biến thái như nó, lên cấp như ăn cháo chứ.
Hỏa Phong hắn cũng chỉ là cảm thấy bản thân nên là nhận lôi kiếp rồi, nhưng hắn làm sao cũng không có thấy nó tới.
"Đợi ngươi ra ngoài, đó mới là bi kịch."
Bạch Mặc cười ha hả.
Đúng vậy, dù trong này họ không lên cấp được, nhưng mỗi ngày họ đều tu luyện, nuốt lấy linh khí, sao có thể tính là dậm chân tại chỗ được.
Ngược lại, những gì họ có được trong này sẽ nén lại, tích lũy không ngừng.
Chỉ cần họ bước chân rời khỏi Long Môn, đó sẽ là một bữa tiệc lôi kiếp lớn.
Như Bạch Cửu, sợ rằng không chỉ có một, hai lôi kiếp dồn đến, có khi là cái nọ tiếp cái kia...