"A!"
"Mau tránh ra!"
Từng âm thanh thảm thiết nhốn nháo cả một góc núi rừng.
Từ đằng xa đã có thể thấy một bộ long cốt hùng vĩ, toàn thân bốc lên ngùn ngụt khói xám âm trầm, cùng với hai đóm lân tinh xanh lè trong hốc mắt đang không ngừng chém giết tu sĩ loài người.
Xung quanh nó có gần năm mươi tu sĩ từ Hợp Thể Kỳ cho tới Độ Kiếp Kỳ bao vây nhưng vẫn bị đánh cho tan tác.
Trận thế này không thể nói là không lớn. Ít nhất là, trong những năm đối kháng với â m vật, quy mô này đặc biệt hiếm có rồi.
Này cũng là bởi, nơi xảy ra chuyện chính là sơn môn của Huyền Kiếm Tông, Huyền Kiếm sơn mạch, phía Đông Nam đại lục Bắc Thần.
Dưới chân sơn môn bỗng nhiên xuất hiện một bộ hài cốt long tộc, còn mang theo âm sát chi khí cấp bậc Độ Kiếp kỳ, Huyền Kiếm Tông có thể ngồi im giống như những năm qua được sao?
Thời điểm hai người Bạch Dữ, Bạch Cửu chạy đến chính là nhìn thấy tràng cảnh tan đàn xẻ nghé này đây.
Theo suy nghĩ của Bạch Dữ, sau khi rời khỏi Long Môn hai người chỉ có không ngừng bế quan, tăng tiến tu vi rồi tìm kiếm con đường phi thăng thật nhanh chóng mà thôi. Nhưng thân là tộc nhân long tộc, chuyện của Long Giới Bạch Dữ không thể không để tâm. Mà tu luyện cũng không thể suốt ngày bế quan là có được, vậy nên hai người quyết định nhận nhiệm vụ tìm kiếm long cốt bị mất tích kia.
Từ thời điểm tộc nhân long tộc kia chết mất xác đến nay cũng đã mấy năm, long tộc phái người dùng bí pháp đi tìm cũng tìm không thấy, cuối cùng nhận được tin thì chuyện lại thành ra như vậy.
"Bạch Dữ, đó là..."
Bạch Cửu nắm tay nam nhân trợn tròn mắt nhìn trận chiến trước mắt, hay nói đúng hơn là cốt long ở trung tâm kia.
Bạch Dữ không đáp, thần thức lại bao trùm phạm vi chục dặm xung quanh chiến trường.
Cốt long mất tích đã lâu, bây giờ lại trở thành một phần của âm sát chi khí, trở thành kẻ thù của đại lục, chuyện này một chút cũng không đơn giản.
Nếu nói không rõ ràng, Long Giới có khi sẽ bị hiềm nghi.
Dù họ chẳng sợ thì cũng không muốn dính vào phiền phức của đại lục.
Quan trọng nhất là, mục đích lần này của họ là thu hồi long cốt, đem về Long Giới an táng.
Không thể phá hủy long cốt mà còn phải diệt trừ âm linh đang ngự trị bên trong long cốt, đề phòng đám tu sĩ loài người kia nữa. Thật sự là rắc rối.
"Chúng ta phải làm sao?"
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn nam nhân, đối với biểu tình mất kiên nhẫn của hắn cũng là thu vào tầm mắt. Nó xem như hiểu tính tình của nam nhân nhà mình rồi, nhưng mà sự việc vốn là khó giải quyết như thế đó.
"Trước nhìn xem đã."
Hắn có thể nhìn ra, giữa Huyền Kiếm Tông và âm linh long cốt, bên nào chiếm thượng phong còn chưa có rõ ràng. Thay vì liều lĩnh nhảy ra, đứng làm ngư ông sẽ tốt hơn.
Nghĩ như vậy, hắn cho tiểu chuột một cái ánh mắt, hai người cứ thế biến mất không thấy nữa.
Dựa vào kết giới của Bạch Cửu, hai người đến gần chiến trường, tìm một vị trí tốt đứng quan sát hai bên đánh nhau, sẵn tiện chú ý xung quanh, tránh cho tình huống đột biến ngoài ý muốn làm ảnh hưởng kết quả.
"Đáng chết!"
Tông chủ Huyền Kiếm quát lạnh một tiếng, kiếm trong tay càng thêm hung mãnh, chiêu chiêu tất sát đều nhắm vào hai mắt của cốt long.
Nhưng môn nhân xung quanh cũng bắt đầu xử dụng tuyệt kỹ của mình, tình hình không còn bê bét như trước nữa.
"Kết trận!"
Hắn vừa né một đợt long tức vừa hô lớn.
"Trận lên!"
Hưởng ứng lời Huyền Kiếm tông chủ là chín tên tộc nhân tu vi Hợp Thể Kỳ xuất hiện cùng lúc xung quanh long cốt, kiếm trên tay cùng lúc chực chỉ về phía nó.
Không chỉ vậy, tiếp đến là mười tám tên tu sĩ Luyện Hư kỳ, ba mươi sáu tên Hóa Thần kỳ... Lớp kia chồng lớp nọ, tầng tầng vây kín âm long cốt ở giữa, kiếm thế ngập trời, uy lực khiến người sợ hãi ầm ầm bốc lên.
"Đó là gì? Lợi hại như vậy?"
Bạch Cửu mở to mắt hiếu kỳ nhìn trận thế của Huyền Kiếm Tông.
"Cửu Cung Tiến Tuyệt Sát Trận."
Giọng Bạch Dữ vẫn đều đều như vậy, một chút cũng không hồi hộp.
Huyền Kiếm Tông thiên về kiếm, bộ trận pháp này cũng là nổi danh đại lục, không ai không biết. Bản thân nó có rất nhiều cách biến tấu, đều là dựa vào tu vi của tu sĩ, không hề có giới hạn. Chỉ cần có đủ người, không sợ không dàn trận được. Đương nhiên, tu vi người bày trận càng cao thì uy lực càng lớn, có thể nói là không có lỗ hổng nào.
Uy lực chính của trận này là chín người đầu tiên, là nơi phát ra sức mạnh lớn nhất của trận. Chỉ một kiếm của một người cũng đủ để tuyệt sát Đại Thừa kỳ, chín kiếm cùng lên, Độ Kiếp kỳ cũng khó mà nói được có an toàn rời đi hay không.
Nhưng cái này phải xem đối thủ là ai.
Âm long cốt không có máu thịt, không biết đau đớn. Nếu muốn diệt được nó, triền đấu là không được rồi. Phải đánh nhanh thắng nhanh, diệt trừ âm linh ngự trị bên trong long cốt trước. Nếu không, bộ giáp ngoài bằng cốt long kia cũng đủ cho họ đau cả đầu, tan tác chim muông.
Huyền Kiếm Tông đương nhiên là hiểu rõ nên làm gì, dù sao cũng đã chiến đấu với âm sát chi khí nhiều năm như vậy rồi... Nhưng biết là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
"Họ có thể làm được không? Có phá hủy luôn long cốt hay không?"
Bạch Cửu vừa nhìn vừa hỏi. Giọng điệu không rõ là lo lắng hay háo hức khiến Bạch Dữ tức cười.
"Nếu họ không ngu thì sẽ biến nên làm thế nào trước tiên."
Bạch Dữ hơi siết nhẹ eo thon của nó trầm giọng nói.
Mượn tay đám người này xử lý âm linh sát khí trước, sau đó nương nhờ kết giới của tiểu chuột đến cướp đi long cốt, vậy là được rồi.
Nếu đám người Huyền Kiếm Tông biết ý định của hắn, đảm bảo sẽ tức chết.
Nhưng biết thì sao?
Họ không có đường khác để chọn.
Cách chiến trường Huyền Kiếm Tông mười dặm, ở một nơi ẩn mật có hai người cũng đang quan sát nơi này. Thời điểm Bạch Dữ đưa thần thức ra kiểm tra, nếu không phải một trong hai nhanh tay dùng bí pháp che giấu thì đã bị hắn phát hiện rồi. Tuy Bạch Dữ không phát hiện ra họ nhưng họ cũng không biết là chủ nhân thần thức là ai.
"Ngươi nói, đối phương là ai?"
Một trong hai người cất tiếng hỏi người còn lại.
"Làm sao mà ta biết được."
Người kia nghe vậy thì bĩu môi khinh thường.
"Có phải người của long tộc đã tới rồi hay không?"
Dạo gần đây long tộc vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của long cốt, họ cũng không làm đến kín cẩn, nơi nơi che giấu nên chuyện này thật sự không phải là bí mật gì với tu sĩ đại lục.
Hôm nay cốt long xuất hiện ở đây, tiếng gió lớn như vậy, long tộc không có lý nào không biết. Còn là trong tình huống được họ nổ lực quạt thêm gió.
"Không phải không có khả năng. Nhưng chính là... Chúng ta làm vậy liệu có thể tạo được cái hiệu quả gì hay không đây?"
Nam nhân nhướng đôi lông mày lá liễu, đôi mắt hồ ly yêu mị vừa nhìn chiến trường vừa mông lung nói, bộ dáng một chút cũng không đứng đắn.
"Dù sao chúng ta cũng hết cách rồi, không thể để long tộc bàng quang thế được."
Lang Vương Bạc Tuyết dù không ưa nổi nhưng cũng chỉ khó chịu trong lòng, ngoài miệng lại thở dài thườn thượt nói.
Bọn họ nhất định phải kéo long tộc xuống nước cùng, có như vậy, họ mới có đường sống. Đại lục đã chướng khí mù mịt mấy chục năm rồi, yêu tộc cũng đã chịu tổn thất nặng nề, lý nào lại để cho long tộc nhàn hạ chứ.