Nhật Ký Thú Cưng Ii: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 197


Bạch Cửu hai người ra khỏi Huyền Dữ xong cũng không rời đi quá xa mà ở biên giới lượn một vòng, thăm dò tình huống đôi bên một chút, sau đó mới tìm một thành trấn gần đó ở lại.
Nói ra thì cũng đã lâu không đến những nơi có nhân sĩ loài người, nhưng thật phải nói, vật đổi sao dời, có quá nhiều thứ thay đổi...
Đại lục hiện tại cũng không nhiều thành trấn còn có thể sống yên ổn, nhưng không khí trong thành đã không còn giống như trước nhàn nhã như vậy nữa.

Ngược lại, lúc nào cũng có một cổ khí tức âm trầm tồn tại, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình của nhân sĩ trong thành.
Nói là tùy thời có thể rút đao chém người cũng không có sai đâu...
Trái ngược với họ lại có hai người khí độ bất phàm, một bộ giống như cưỡi ngựa xem hoa mà đi lại trên đường phố không mấy nhộn nhịp của thời loạn.
"Bạch Dữ, chúng ta đi tửu lâu được không?"
Bạch Cửu bỗng nhiên nổi cơn thèm ăn, mắt thấy trước mặt xuất hiện một tửu lâu có vẻ nhộn nhịp hơn bình thường, đôi mặc mâu lượng lượng nhìn nam nhân bên người, đưa ra chủ ý.
Từ lúc tu luyện đến giờ nó rất ít được ăn cái gì bình thường.

Mới đầu tu vi chưa cao thì còn được ăn cá, sau này có ăn thịt nướng nhưng số lượng rất ít.

Càng về sau thì càng không có, có ăn cũng chỉ là mấy thứ tăng lên linh lực, một chút hưởng thụ cũng không có.

Hiện tại...!Thật sự là rất muốn ăn.
Bạch Dữ đối với đôi đậu đen sáng lóe của nó, một câu cũng không nói, chỉ có động thủ nắm lấy nó kéo đi về hướng tửu lâu.


Đổi lại là một cái bẹp vang dội lên mặt, tâm tình mạt danh tốt đến không ngờ.
Thời điểm này còn có người ở trước mặt bàn dân thiên hạ tú ân ái, thật sự là hiếm có, kết quả là rước lấy một đám ánh mắt không ngừng theo dõi.

Cho dù hai người vào đến tửu lâu vẫn là bị dòm ngó, số lượng cùng chất lượng càng nhiều hơn.
Nhất là lúc hai người không chút để ý gọi một bàn lớn món ăn xa xỉ, năm người cũng sợ ăn không hết.
Bạch Cửu cũng không có gọi đồ uống mà từ trong giới chỉ lấy ra một vò linh tửu do Thái Viên tặng, vừa mới mở nắp đã khiến cho người ta ngất ngây.
Tu sĩ đến cảnh giới như họ không có kiêng kị như người thường, vậy nên Bạch Dữ không có nói không cho Bạch Cửu uống rượu.

Ngược lại, linh tửu bổ sung linh lực tinh thuần đối với Bạch Cửu không có gì là không tốt.
Khiến họ không ngờ nhất là, ấu long không biết có phải bị mùi vị kia ảnh hưởng hay không, vậy mà tỉnh lại sau bao lâu, thật sự là niềm vui khó được.
"Bạch Dữ, xem này!!"
Bạch Cửu gấp không đợi được nắm tay nam nhân đặt lên bụng mình, một bộ háo hức muốn chết nhìn hắn.
Ấu long không chút nào keo kiệt đụng chạm vào bàn tay của hắn, cảm xúc vui vẻ ỷ lại mười phần.
Đôi mắt nam nhân càng thêm nhu hòa, động thủ sờ sờ trấn an ấu long mấy cái.
Vậy mà ở thời điểm này lại có kẻ có mắt không tròng đến phá rối...
"Nhị vị, linh tửu này thật tốt, có thể nhượng lại thứ yêu thích hay không?"
Bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện hai người khí độ bất phàm, nhìn là biết danh môn chính phái đánh động một nhà ba người họ Bạch.
Mục đích...!Vậy mà đánh chủ ý lên rượu của họ.
"Ra giá đi!"
Người trước so với người sau càng thêm bá đạo, thái độ ngạo mạn vô cùng.
"Chúng ta không thiếu tiền, càng không muốn đem bán linh tửu."
Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn lên, đối với trang phục đặc trưng nói rõ thân phận danh môn tu sĩ của họ làm như không thấy, lời nói không chút khách sáo vang lên, thu hút một đám người trong tửu lâu càng thêm hứng thú nhìn qua đây.
"Bằng hữu không thể suy nghĩ một chút sao? Bao nhiêu chúng ta cũng có thể trả."
Doanh Thiên trong mắt lộ chút không vui, thế nhưng vẫn tận lực khuyên nhủ thêm.

Lời nói ra lại thêm chút cường thế cùng địa vị hơn người, chẳng ai ưa nổi.

Đại khái là Bạch Cửu bình thường dễ nói chuyện sắc mặt trở nên không tốt khi vừa trải qua vui vẻ do ấu long mang lại.
"Mời đi cho, đừng ảnh hưởng nhã hứng ăn cơm của chúng ta."
Đúng lúc này tửu nhị cũng mang thức ăn lên, từng món từng món bày đầy cái bàn bát phương.

Bạch Cửu lạnh lùng đuổi người, mắt cũng không còn nhìn hai kẻ tu sĩ Huyền Kiếm Tông nữa.
Thật đúng là oan gia, vừa mới gặp nhau xong bây giờ lại hạnh ngộ nữa.
"Đừng cho chút mặt mũi mà không biết thức thời.


Đại lục hiện tại còn cần chúng ta Huyền Kiếm Tông gồng gánh cho đám tán tu các người đó!"
Doanh Vi Thiến cầm kiếm chống mạnh lên cái ghế dài không có người ngồi, cực độ ngạo mạn mà buông lời đe dọa.

Vốn là có một khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thiên tiên lại thêm thân hình tuyệt thế, lúc này lại thành ra phàm tục xấu xí.

Ngạch nổi không ai dám tỏ thái độ, người người ngồi xem trò vui, chỉ hận đôi bên không sớm đánh nhau lên.
Thời buổi loạn lạc, tranh chấp lại càng không nói tới giống như cơm bữa.

Thời điểm cường giả vi tôn, địa vị hơn người càng có tiếng nói trên đại lục.

Thân là một trong cửu tông, Huyền Kiếm Tông danh khí lại lớn, ra ngoài càng không có người dám đắc tội họ.

Chưa nói Doanh gia hai người ở trong tông có thân phận đệ tử nội môn, cảm giác hơn người càng thêm không cần phải nói.
Vậy cũng phải xem trước mặt bọn họ lại là ai đã...
Bạch Cửu nói xong lời đó cũng trực tiếp động thử cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Bạch Dữ lại càng không nói tới, phụ trách gắp thức ăn cho tức phụ nhà hắn, một bộ phu quân tốt.

Từ đầu tới giờ một cái ánh mắt cũng không cho người khác, khí tức lạnh băng nhượng người không dám tiếp cận.
Vốn là có ý với vẻ ngoài anh tuấn bất phàm của hắn, đối phương lại không cho mình cái ánh mắt nào khiến Doanh Vi Thiến đã quen kiêu ngạo sắc mặt lại càng không thể nào đẹp cho được.
Đố kị hận trực tiếp khiến nàng ta động thủ muốn hất đổ bàn thức ăn trước mặt hai người.
Ầm!

Thế nhưng khi thân kiếm quét tới phạm vi cái bàn lại giống như bị một bức tường ngăn lại, còn mượn lực hất nàng ta lùi tận một trượng.

Nếu không phải có Doanh Thiên đỡ lấy, nàng ta sợ là đã đập vào cột nhà phía sau.
Tình huống đột biến quá nhanh khiến nhiều người nhìn cũng không kịp, lại càng không nói nhìn thấy Bạch Cửu ra tay phản đòn lúc nào.

Có điều điệu bộ nó vẫn nhàn nhã ăn thức ăn Bạch Dữ gắp cho, một chút phản ứng hả hê cũng không có.
Đám đệ tử Huyền Kiếm Tông ngồi ở bàn bên kia lúc này cũng vây lại đây, một bộ muốn đánh lên.
"Có bản lĩnh thích gây sự sao không đi ra ngoài đánh âm sát chi khí, còn không ngại mất mặt nói mình là đệ tử danh môn chính phái."
Bạch Cửu phồng má nhai nhai, cũng không quên trào phúng.
Bạch Dữ ôn nhu cầm khăn lau đi vệt dầu bên khóe miệng tiểu chuột, cười dung túng nhìn nó.
"Nếu lúc trước các người cũng có bản lĩnh gây sự như vậy, đại lục có khi sẽ không ra tình trạng này rồi."
Mắt thấy Doanh Vi Thiến muốn há miệng nói gì, Bạch Cửu tiếp tục lên tiếng, tức chết người mới thôi.
Trong bụng thầm nghĩ, thời điểm nào cũng đều có người ăn no rỡn mỡ, hở cái là đi sinh sự, dùng một thân bản lĩnh làm chuyện không đâu, chuyện nên làm thì chẳng thấy.
Đúng là thói đời.
"Người không động ta, ta không động người.

Mời."
Bạch Cửu vừa dứt lời một đạo gió lớn đập đám người Huyền Kiếm Tông bay ra khỏi tửu lâu..

Bình Luận (0)
Comment