Bạch Dữ bị nó chọc cho bật cười.
"Các người!! Rõ ràng chúng ta còn chưa thương lượng xong, các người đã tự quyết đưa đồ cho hắn!"
Tiền Thanh Phong được người đỡ lên cũng không chịu thua mà chất vấn người của Thiên Tâm Các.
"Ô vậy ngươi ra giá đi."
Bạch Cửu chẳng sao cả đáp lời hắn.
Tiền Thanh Phong tính nói gì thì bị người phía sau kéo lại, lắc đầu không cho nói.
Đại thế đã mất, nói gì cũng chỉ thêm mất mặt.
Bọn họ không có khả năng cho ra cái giá lớn hơn.
"Ha...!Đã không có tiền mà còn bày đặt đến đây phá quán, hại chúng ta gấp gáp đứng lên từ trên giường.
Oa!"1
Nói nói nó còn ngáp một cái, đầu dựa vào ngực nam nhân, khí thế gì cũng không còn nữa.
Bạch Dữ bật cười, thuận tay bế nó lên như lúc mới tới, để nó nằm trên vai mình tiếp tục nghỉ ngơi.
Tức chết người không đền mạng là đây.
Tạ Thanh đứng bên cạnh lắc đầu ngao ngán.
Không chỉ hắn, ai cũng không ngờ tới.
Có người còn hùa theo cười nhạo một tiếng.
Mặt của mấy người Tiền gia sắp thành màu gan heo luôn.
Cốc Duyệt cười cười nhìn hai người họ hỗ động, lúc nhìn Bạch Cửu ánh sáng trong mắt có chút kỳ lạ lại được giấu rất sâu.
"Các vị nếu không thể trả được cái giá tương xứng, vậy xin mời về cho.
Chuyện xảy ra hôm nay Thiên Tâm Các chúng ta bỏ qua, không truy cứu nữa.
Mời."
Cốc Duyệt lúc này mới quay qua nhìn đám người họ Tiền, ra lệnh đuổi khách.
Người họ Tiền nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải thất thỉu chạy đi, như chó nhà có tang.
May mắn không để lại mấy câu thiếu não, nếu không còn khó coi hơn nữa.
Một trận ra quân khí thế hùng hổ lại thất bại mà về.
Không biết tới khi gặp mặt lần nữa sẽ là tình cảnh gì.
...
Cốc Duyệt như cười như không nhìn hai người ngồi ở đối diện.
Trên mặt hắn lúc này không còn mặt nạ che chắn nữa, hoàn toàn lộ ra dung mạo như hoa như ngọc, vậy mà có mấy phần giống Bạch mẫu.
Xem ra là có huyết mạch gần gũi với Cốc Mẫn Nguyệt.
Chủ nhà cho mời nhưng ngồi nữa chung trà vẫn không nói lời nào.
Bạch Cửu mới đầu còn có hứng thú nhìn gương mặt kia của hắn, lúc sau đã mệt không chịu được dựa vào ngực nam nhân nhắm mắt dưỡng thần, không muốn làm dáng ra vẻ gì nữa.
Dù sao cũng không có được bộ dạng ngầu lòi gì.
Ngược lại là Cốc Duyệt cứ không ngừng nhìn hai người tìm tòi không biết chán, cũng không rõ là có cái gì tốt nhìn.
Đến khi cả Bạch Dữ cũng mất kiên nhẫn thì hắn mới chịu lên tiếng.
"Mẫu thân ngươi vẫn tốt chứ? Dạo trước không thể liên lạc được với nàng."
Thật ra đến giờ vẫn không có liên hệ.
Bình thường hai bên vẫn giữ liên lạc, nhưng sau nhiều lần gửi tin vẫn không được đáp lại, Cốc gia cũng không gửi nữa.
Ngược lại là Cốc Mẫn Nguyệt sau khi về Bắc Thần cũng quên mất, hoàn toàn là một bộ hất ra ngoài thì không hốt về được nữa.
"Vẫn tốt, trở về ta sẽ nhắc nhở người.
Không biết ta nên xưng hô thế nào khi nhắc về ngài với mẫu thân?"
Bạch Dữ nhàn nhạt hỏi, không có kích động gì khi gặp thân mẫu tộc nhân.
"Ta là cữu cữu ruột của ngươi, Cốc Duyệt."
Cốc Duyệt cười cười, nhẹ nhàng đáp, không có vì thái độ không mặn không nhạt của hắn chọc giận.
Có thể là do chưa từng gặp nhau hoặc là không có nhiều thời gian vung đắp tình cảm, đôi bên đối với nhau cũng chỉ hơn nước lã một chút thôi.
Quan trọng là ở chỗ, Cốc Duyệt ái tài, nhìn thấy Bạch Dữ không chịu thua kém, thừa hưởng thiên phú hơn người.
Dù huyết mạch của hắn chẳng có bao nhiêu là của mẫu tộc, thế nhưng không thể chối bỏ được một sự thật hắn chính là con trai của muội muội Cốc Duyệt, đại tiểu thư của Cốc gia, cháu đích tôn của nhà họ Cốc.
"Nếu có thời gian trở lại Cốc gia nhìn xem, ông bà ngoại của ngươi đều mong nhớ.
Nói không chừng về sau cái Thiên Tâm Các này cũng là của ngươi, không cần phải vì một gốc thảo dược mà đau đầu."
Cốc Duyệt giọng điệu có chút mỉa mai, không biết là vô tình hay cố ý chọc phá.
"Không cần, ta có rất nhiều."
Bạch Cửu cảm thấy đây là vấn đề của mình, không phải của nam nhân nhà mình.
Hắn muốn về thì thì, muốn lấy thì lấy, không ai có thể ép hắn.
Bạch Dữ sủng nịnh mà sờ sờ mặt nhỏ của nó.
Hai người tâm linh tương thông, hắn đương nhiên hiểu nó nghĩ cái gì.
"Ngươi nói là được sao?"
Cốc Duyệt lại giống như muốn đối nghịch, quặn hỏi nó.
"Ta nói là được rồi, chỉ là ta sẽ không ép hắn, cũng không ai có thể ép hắn."
Bạch Cửu hơi hé mắt ra nhìn Cốc Duyệt, không chút nhượng bộ nào cho vị cửu phu này.
"Ngươi là gì của hắn?"
Cốc Duyệt giống như đợi thời cơ để nói câu này, sâu trong lời nói còn có ý khích tướng.
"Đạo lữ do thiên địa chứng của hắn, giúp hắn sinh tiểu long."
Bạch Cửu nói đặc biệt đắc ý, còn ngồi dậy vỗ vỗ bụng mình, hất cằm nhìn Cốc Duyệt.
Bạch Dữ cũng dung túng, trong mắt toàn là ôn nhu.
"Ngươi?"
Cái này có phần khiến Cốc Duyệt cảm thấy ngoài ý muốn.
"Không được sao?"
Bạch Cửu lại dựa vào người nam nhân của nó, lần này còn trực tiếp ngồi luôn lên chân hắn, hai tay ôm cổ hắn, đầu dụi vào hõm vai, trông chẳng khác gì một con chó nhỏ đang giành chủ quyền.
Cốc Duyệt nhìn hai người, không biết suy nghĩ gì mà thật lâu cũng không lên tiếng.
"Lần tới ta sẽ cùng mẫu thân trở về.
Lần này chúng ta có việc, không tiện.
Nếu không còn gì nữa thì chúng ta cáo từ trước."
Bạch Dữ vừa nói vừa nhấc tiểu chuột đứng lên, không đợi Cốc Duyệt đáp lời đã đi ra ngoài.
"Khoan đã."
Cốc Duyệt ngăn họ lại.
Bạch Dữ ngừng, thế nhưng đầu cũng không ngoảnh lại.
"Nó là luyện đan sư?"
Cốc Duyệt hỏi.
"Cao giai luyện đan sư."
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp.
"Nếu có thể lấy ra chút thời gian, không cần mang theo mẫu thân ngươi, trực tiếp trở lại Cốc gia một chuyến.
Cũng mang nó theo."
Giống như hạ quyết tâm mà nói ra lời này, lời nói có phần nghiêm nghị, còn không quên dặn phải dẫn Bạch Cửu theo.
Rõ ràng mục đích của hắn là Bạch Cửu, cũng là vì thân phận luyện đan sư của nó, còn là vì nó là đạo lữ của Bạch Dữ.
Rất nhiều yếu tố cấu thành mới khiến cho Cốc Duyệt nói ra lời này.
"Được."
...
Hai người Bạch Cửu sau khi cầm lấy tín vật của Cốc Duyệt, thứ có thể giúp họ đi vào Cốc sơn thì trở lại tửu lâu, đợi Tạ Thanh gom dược liệu cho họ.
"Chúng ta có cần đi trước Cốc gia hay không?"
Cốc sơn khá gần Đan thành, nếu bên kia có việc cần gấp, lại không chắc bao giờ Tạ Thanh mới gom được đủ thảo dược, có thể trước đi đến đó.
Dù sao cũng là thân mẫu tộc của Bạch Dữ, nếu có chuyện thật cũng sẽ không cấu thành yếu tố chậm nên muộn rồi.
Bạch Dữ không có trả lời, ôm nó nằm trên giường giống như ngủ mà nhắm lại hai mắt.
Phượng mâu như mục, mi mắt như cánh bướm nhẹ nhàng rũ xuống tạo thành một cái bóng mờ ảo xinh đẹp, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Bạch Cửu nhìn nhìn một hồi lại ngứa ngấy tay chân, hết sờ rồi lại khảy nhẹ, khiến lòng người cũng rung động theo.
Nam nhân chuẩn xác mà bắt lấy tay nó, để lên môi hôn hôn.
"Ngày mai đi hỏi thăm Tạ Thanh nhé."
Nó nói.
"Ừm..."
Nam nhân khàn giọng đáp một tiếng, thuận tay kéo nó ôm sát vào lòng, cằm gác lên đ ỉnh đầu của nó, hưởng thụ một chút thời khắc bình yên.
...............................................................