Nói thật, đổi lại là ai độ kiếp phi thăng kiểu gì thì chỉ có nước thất bại.
Từ xưa đến nay tu tiên là dựa vào bản thân mà đi lên, bất cứ sự trợ giúp nào cũng đều là khiêu khích thiên đạo.
Thể mà hai cái kẻ kia lại cứ không ngừng khiêu khích...!Nếu không phải họ đủ mạnh, đủ ngoan cường, đủ tin tưởng lẫn nhau thì còn lâu mới chịu nổi.
Nhưng có lẽ ở trong vô hình đã có sự an bài, cả tâm ma kiếp cũng là liên kết với nhau, mới sẽ có tất cả mọi chuyện.
Đó không phải là việc nên oán trách, mà là tự nguyện.
Quá trình độ kiếp phi thăng dài đằng đẳng, không còn ai đếm nổi là có bao nhiêu đạo lôi kiếp cuối cùng lại chỉ dùng một ngày thôi, từ lúc trăng tròn đêm trước đến trăng mờ đêm hôm sau.
Đám người bên ngoài cũng đứng xem một ngày, không có một người nào mất kiên nhẫn mà bỏ đi.1
Đùa.
Độ kiếp phi thăng nào phải chuyện hằng ngày có thể thấy, nhìn thấy một lần có thể làm ít công to, ngu sao không nhìn.
Đợi đến khi mây mù tan đi, để lại một vùng trời tối tăm nhưng trong trẻo, dưới bầu trời đó là hai thân ảnh, giống như điểm sáng duy nhất, cực độ chói mắt.
Bạch long hùng vĩ đã trở thành cửu sắc long trông đặc biệt huyền bí, mỗi cái long lân đều giống như một tấm gương chiếu rọi kiếp phàm nhân, ảo diệu đến cực điểm.
Ngược lại là, tiểu chuột vẫn là tiểu chuột, hình dáng không đổi, nhưng toàn thân như phát sáng, tỏ ra quang mang thần bí.
Dữ Dữ...!Ngươi thật đẹp.
Tiểu chuột mở đôi mắt đen vốn trong veo nay lại như chứa đựng cả tinh không, chỉ cần nhìn vào là sẽ bị nó hút lấy không thoát ra được nhìn cửu sắc long đang vây quanh mình, đôi mắt còn thêm sáng chói.
Cái này...!Ngươi biến thành như vậy rồi, có phải tóc cũng thành cửu sắc không?1
Tiểu chuột lại trở thành một đứa nhỏ chăm học hỏi, đưa ra nghi vấn rất ư là có tính hiện thực.
Cửu sắc long rất ư là bất đắc dĩ, hắn dùng hành động chứng thực cho nó xem.
Bạch Cửu nhìn nam nhân vẫn không khác gì với trước kia, nhưng thời điểm nhìn vào mắt hắn sẽ vô tình nhìn thấy cửu sắc quang mang chớp lóe, thầm nghĩ có khi nào là hắn tự biến ảo ra không...
"Chít!"
Tiểu chuột đầu óc thiếu sự tin tưởng đối với đạo lữ bị búng cho một cái vào trán.
Nó mở đôi mắt như tinh linh lại có phần ngập nước kia nhìn hắn, Bạch Dữ thiếu điều muốn đối với nó cầu gì đáp nấy luôn.
Hắn toát mồ hôi nhắm mắt lại không nhìn nó nữa, trong lòng ổn định lại đạo tâm vạn lần rồi mới mở ra lần nữa.
Vậy mà lại bất ngờ đối diện với nó một lần nữa...
Bạch Cửu nhìn cái tay đang che lấy hai mắt nhìn, trong lòng đặc biệt khó hiểu.
Nó chưa kịp nghi vấn, nam nhân còn chưa kịp nhắc nhở thì một đám người thân quen đã chạy tới.
"Tiểu Cửu!"
Cốc Mân Nguyệt lao đến đoạt lấy tiểu chuột vào tay, vui mừng nhìn nó.
Tiểu chuột không chút keo kiệt cho bà một cái ánh mắt quyến luyến.
Kết quả...
Bạch Dữ bất lực lần nữa vươn tay che mắt nó lại.
Nhưng Cốc Mẫn Nguyệt cũng phải mất nữa khắc chung mới hoàn hồi lại.
"Kia...!Ta vừa bị làm sao vậy?"
Bà ánh mắt vẫn còn dại ra, hồ đồ hỏi.
"Mẫu thân nhìn thấy gì?"
Bạch Dữ lấy lại tiểu chuột từ trên tay mẫu thân mình ôm vào ngực vừa hỏi bà.
"Ta...!Ta thấy tinh không vô biên không có điểm cuối..."
"Vậy mẫu thân cảm thấy thế nào?"
Cốc Mẫn Nguyệt ngừng một chút mới nói: "Cảm thấy thỏa mãn, không muốn rời đi..."
Nói xong lời này bà mới thật sự thoát ra khỏi ảo cảnh kia, toàn thân muốn toát cả mồ hôi lạnh.
Bà nhìn đến tiểu chuột trong lòng con trai mình đang ủng tới ủng lui nhưng vẫn luôn bị hắn che mắt mà vừa sợ hãi vừa buồn cười.
"Chắc là năng lực mới của nó, cả con còn bị ảnh hưởng, tuy ảnh hưởng không giống như người nhưng trước khi nó ổn định lại cảnh giới, mọi người đừng nhìn vào mắt nó nữa."1
Bạch Dữ thở dài một hơi, nhắc nhở họ.
Dữ Dữ ngươi cảm thấy thế nào!!
Tiểu chuột nghe hắn nói thì tò mò hỏi.
Bạch Dữ im lặng.
Dữ Dữ!!
Bạch Dữ bất lực.
Dữ Dữ!!!
Thấy ngươi rất đáng yêu, siêu cấp đáng yêu, không thể chối từ bất cứ yêu cầu nào của ngươi cho dù là ngươi muốn ta chết.
Hắn buông xuôi nói.
Tiểu chuột ngẩn ngơ không lại loạn động trong tay hắn nữa.
Bạch Dữ thở ra một hơi.
Hắn cũng không cho rằng đó là chuyện mất mặt gì, cũng có thể là do giữa họ có một khế ước, hắn sẽ cưng chiều nó, vậy cũng không có sai.
Chỉ là nó mang một sức mạnh không thể chối từ, giống như cưỡng chế mà thôi.
Dữ Dữ, ta sẽ không kêu ngươi đi chết.
Hắn nghe nó nói.
Ừm.
Ta tự nguyên cưng chiều ngươi.1
Hắn mềm lòng đáp.
Bạch Cửu nhắm mắt lại, nằm trong tay hắn ổn định cảnh giới.
Nó cảm thấy bản thân lúc nào chưa phải là tiên nhân, chỉ là bán tiên nhân thôi.
Còn về nguyên nhân, chắc là vì họ chưa rời đi nơi này.
"Bao giờ đi?"
Bạch Thương giống như cũng hiểu, nhìn Bạch Dữ hỏi.
"Ba ngày."
Đúng vậy, họ có ba ngày để rời đi.
Sau ba ngày, uy áp thiên đạo sẽ hạ xuống, đối với tu sĩ không phù hợp với pháp tắc nơi này sẽ bị thiên đạo trấn áp, cưỡng chế rời đi.
Nếu để đến lúc phải nhờ đến tay thiên đạo, khó nói được sẽ có hậu quả gì.
Bạch Thương gật gù, sau đó ông lại nói: "Đến long mộ một chuyến đi."
Bạch Dữ gật đầu.
Đám người chuyển hướng đi về phía long tộc mộ địa.
Bạch Cửu trực tiếp chui vào áo hắn nhắm mắt.
Không chỉ nó cảnh giới chưa ổn, cả Bạch Dữ cũng vậy thôi, nên hắn đã tự phong bế năng lực của mình, lúc này hắn chỉ như một tu sĩ có nhục thân cường hãn như của tiên nhân.
Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ cho hắn không thể bị đánh bại bởi bất kỳ tu sĩ nào ở trung thiên thế giới này nữa.
Hai người đi gặp đám long tổ kia cũng không tốn nhiều thời gian đã đi ra.
Bọn họ nói cái gì với nhau không có một ai hỏi.
Bạch gia người chỉ tranh thủ thời gian này ở bên họ, cùng chờ đợi thời gian đến.
Ba ngày thật là nhanh, đối với tu sĩ chỉ là một cái chớp mắt, không đáng suy ngẫm bất cứ chuyện gì.
Bên ngoài Long Giới, vị trí khá gần biên giới đại lục Đông Bắc đứng vài người, nổi bật là hai nam nhân như trích tiên, khí tức toàn thân nội li3m đến cực hạn, khiến người không dám nhìn thẳng.
Vì tránh cho quá trình xé rách màn chắn thế giới ảnh hưởng Long Giới nên họ đã chuyển ra ngoài, thế nên mới có tình cảnh này.
Bạch gia nhân đứng cách hai người một khoảng, Cốc Mẫn Nguyệt vành mắt đỏ ửng nhìn họ.
Thật ra bà có thể xem như hai người chỉ đi bế quan thôi thì không sao rồi, nhưng chính là bà không thể lừa được mình.
Một lần chia tay này, trừ khi bà phi thăng, nếu không họ rất khó để có thể gặp lại nhau.
"Mọi sự cẩn thận."
Bạch Thương dặn dò.
Bạch Dữ gật đầu.
Hắn nhìn họ một lượt, sau đó cực kỳ quyết đoán lại nhẹ nhàng phóng lên, đối với thiên không chém một cái.
Mắt thường có thể thấy, thiên không vốn không có kẻ hở xuất hiện một vết rách thật to.
Kỳ cảnh này không chỉ họ thấy mà cả đại lục đều thấy, người người kinh hô hỏi nhau chuyện gì xảy ra.
Sau khi hiểu được chuyện gì thì có kẻ không biết chữ chết viết thế nào mà phóng lên, ý đồ muốn nhảy vào vết rách kia.1
Kết quả...
Đùng!
Kẻ kia như một vệt lưu tinh bị pháp tắc thế giới đánh trở về, xung lực kia đủ cho hắn thân tử đạo tiêu..