Bạch Dữ không biết nội tâm của hai người kia đang gào thét ra máu, hắn nghiêm túc cân nhắc chuyện có nên vào thế lực của Không Vương hay không.
"Tà Vương trong trăm năm nay bỗng nhiên vươn tay rất dài, rầm rộ cướp đoạt nhân khẩu của Đại Thiên.
Bản thân hắn thì rất ít thấy, toàn bộ đều giao cho đám thuộc hạ họ cẩu đi diễu võ dương oai, quậy cho Đại Thiên chướng khí mù mịt, dần dần muốn lấn áp tam vương khác."
Lục Lang lại tiếp tục nói.
"Còn không phải do Không Vương chúng ta đã lâu không lộ diện nên hắn mới càng quấy như vậy.
Vương cũng thật là, bỏ bê tu luyện không nói, để mang cái tiếng là thiên vương hạng bét trăm vạn năm cũng không thèm quan tâm."
Hắn bất bình không thôi.
"Nói bậy cái gì đó.
Vương chỉ là không muốn nhún tay vào tranh chấp thế lực ở Đại Thiên, chưa kể không gian thuộc tính không phải là thứ đơn giản, không phải chuyện ngồi đóng đinh một chỗ là có thể tu luyện."
Lục Ngô gõ cho hắn một cái.
"Ít ra mấy trăm năm nay Vương đã chịu trở về tọa trấn Không Thành, dù trở về lại tìm việc cho chúng ta làm..."
Lục Lang lầm bà lầm bầm, nói tới đây mới nhớ đến mục đích lần này của họ.
"Đúng rồi, ta muốn hỏi một chuyện.
Chúng ta cũng nói mục đích đến tìm các người không hẳn là vì chiêu mộ đi."
Rốt cuộc cũng nghe họ nói đến việc này, Bạch Dữ âm thành cảnh giác lên.
Cuối cùng là họ đối với hai người có ý đồ gì đâu?
"Lúc ở đài phi thăng chúng ta đã nhìn thấy nguyên hình của hai người.
Ngươi hẳn là long loại đi?"
Lục Ngô đánh tiếng cho Lục Lang, giao quyền nói chuyện lại cho hắn, rồi nhìn Bạch Dữ hỏi.
Bạch Dữ gật đầu.
"Ở trong thế lực của Yêu Vương có quy định rất cứng nhắc đối với nguyên hình của yêu tiên, nguyên hình của ngươi có lẽ sẽ được trọng dụng.
Chắc ngươi không biết, Yêu Vương nguyên hình của là long loại."
Lục Ngô nói chuyện cho người ta cảm giác như hắn đang muốn thăm dò suy nghĩ cũng như bối cảnh của Bạch Dữ.
"Long tộc ở Trung Thiên cũng rất nhiều nhánh."
Bạch Dữ nói một câu không đầu không đuôi, nhưng hắn biết hai người kia sẽ hiểu.
"Xem ra ngươi không định đi thế lực của Yêu Vương.
Nhưng người của Yêu Vương sẽ đến tìm ngươi."
Lục Ngô sâu kín nói.
"Chắc lẽ người thế lực Yêu Vương thì không nên nào nhận yêu tiên?"
Bạch Dữ lạnh nhạt đáp trả.
"Sao có thể! Ít nhất hiện tại chỉ có thế lực của Tà Vương là không nhận yêu tiên, còn lại ba thế lực đều nhận yêu tiên."
Lục Lang đính chính.
"Nếu vậy năm nay Yêu Vương cũng không có chiêu mộ thêm được yêu tiên nào, hắn nhất định cảm thấy rất nguy cơ."
Lục Ngô cười cười.
"Đúng rồi, ngươi là yêu thú gì? Lúc chúng ta nhìn thấy ngươi rất là nhỏ."
Lục Lang tò mò nhìn Bạch Cửu hỏi.
Bạch Cửu lại không nói mà nhìn nam nhân, nãy giờ nó vẫn bị nam nhân một tay bế đi, vậy mà không hề có cảm giác gì, mặc cho ánh mắt của người khác nhìn mình đến là quái lạ.
Bạch Dữ cũng không nói mà nhìn hai người họ.
"Có một chuyện có lẽ các ngươi không biết, phàm là muốn gia nhập thế lực thì các ngươi đều phải tiến hành ghi chép thân phận.
Mà dựa vào đó cũng giúp cho thế lực đánh giá được năng lực của của các ngươi, tránh gây ra sai lầm không cần thiết.
Hơn nữa ở Đại Thiên, dùng nguyên hình để đi lại là chuyện bình thường, không giống như ở thế giới trước khi phi thăng của các ngươi đâu."
Lục Lang thấy cảnh giác trong mắt hắn nên giải thích.
Cho dù lúc này họ không hỏi thì sau này cũng sẽ biết thôi.
Hắn vừa nói xong thì thấy thiếu niên đưa bàn tay trắng trẻo của nó ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một con "tiểu chút chít" giống y đúc nguyên hình của Bạch Cửu, một dạng mềm nhũn như cục bông.
Bạch Dữ đã thèm khát tiểu chuốt đến không lối về, dù biết con vật nhỏ trong tay nó không phải thật cũng không nhịn được mà đưa tay lên, muốn nhéo nhéo cái đuôi nhỏ.
Vậy mà hắn lại nhéo ra được cảm giác.
"Ồ?"
Hắn kinh ngạc ngờ vực nhìn thiếu niên trong ngực.
"Này là phân thân nè.
Ta mới học được đó.
Sau này nếu ngươi muốn chơi chơi thì ta biến ra cho ngươi chơi nhé, không được chơi ta nữa."
Tiểu chuột rất là nghiêm túc cùng hắn giảng, hoàn toàn không để ý đến lời nói của mình có bao nhiêu là mập mờ.
May mắn là ở đây chỉ có bốn người nghe được bao gồm cả nó, mà có hai người lực chú ý để vào chỗ khác nên chỉ nghe chứ không còn tâm tu mà biểu hiện.
Còn lại Bạch Dữ, hắn không chút khách khí mà nắm con chuột phiên bản tiểu chút chít lên nhéo nhéo, cũng không biết có chịu tiếp thu chủ ý của tiểu chuột không.
"Ngươi làm gì vậy?"
Lời nghi hoặc này của nó kéo sự chú ý của hai người họ Lục về, đúng lúc nhìn thấy nam nhân mạt lạnh kia đem chuột nhỏ nhét vào ngực áo.
"Là ngươi nói để cho ta chơi."
Hắn đứng đắn nói.
"Nhưng chỗ đó là của ta."
Bạch Cửu không vui, vươn tay kéo con chuột ra.
"Vậy để ở đây."
Bạch Dữ lấy lại, cất vào ống tay áo.
"Đó cũng không được."
"Không được hết! Chỗ nào trên người ngươi cũng là địa bàn của ta.
Không được, ta phải thu lại."
"Không phải ngươi nói để cho ta chơi sao?"
"Vậy cũng không được, tốt nhất là ngươi chỉ được chơi ta thôi."
"Ừm.
Ta nghe rồi."
"Hừ hừ!!"
Hai người ngươi một câu ta một câu, để lại hai người khác mặt đần thối ra, cạn mẹ nó lời.
Lại nhìn nam nhân nào đó vừa mới hố được thiếu niên nào đó, ánh mắt đắc ý sắp không giấu được thì như có nhận thức mới về con người này.
Lục Lang rất muốn cười ra tiếng.
Hắn cảm thấy thiếu niên kia thật là ngốc, cuối cùng lại để bản thân rơi vào tay giặc.
Ý mà trông rất chi là tình thú.
Cơ mà...!Quan hệ của hai người này cũng quá...
"Hai người là đạo lữ của nhau à?"
Lục Ngô trước một bước hỏi ra câu này.
"Không giống sao?"
Bạch Cửu bực bội nói.
"Giống! Không phải mới kỳ quái.
Ai nhìn vô cũng biết."
Lục Lang vừa nói đã nhìn thấy cái cười ngu ngốc của thiếu niên thì buồn cười hơn.
Dễ dụ như vậy đó, bảo sao không bị người kia ăn chắc.
Cơ mà tình cảm cũng thật tốt.
Sao hắn không có nhỉ...
Lục Ngô mắt thấy Nghịch đảo ở phía trước thì ngừng lại.
"Đến nơi rồi.
Ta cũng nên hỏi vấn đề kia thôi."
Hắn trông có vẻ nghiêm túc nhìn hai người đang dính như keo kia.
Bạch Dữ hai người im lặng nhìn hắn.
"Thật ra dạo gần đây Không Vương bỗng nhiên trở về, bảo chúng ta đi tìm một người...!Không, là người nhưng không phải người, là yêu nhưng không phải yêu.
Ngài bảo chúng ta mỗi ngày đến đài phi thăng canh chừng, còn phải trông chừng bốn đài phi thăng khác, cốt để tìm người này."
Lục Ngô nghiêm nghị nhìn hai người nói, vừa quan sát biểu tình của họ.
Thế nhưng không quan sát được gì, người nên mặt lạnh thì vẫn mặt lạnh, người nên ngây ngô thì vẫn ngây ngô.
Nhiều lúc Lục Ngô cho rằng hai người này là diễn tinh cũng nên.
Lục Ngô không biết hắn đã đoán đúng.
Hai người kia mặt thì đơ, chứ trong lòng thì không, nhưng họ không biểu lộ gì, bình thản nghe hắn nói.
"Nói là Không Vương tìm thì cũng quá khó tin, Không Vương trừ bản thân thì chẳng có quan tâm đ ến thứ gì.
Vậy nên người muốn tìm người không phải Không Vương mà là bằng hữu của Không Vương.
Không biết hai người có nhận ra người này không?"
Lục Ngô vừa nói vừa vung tay lên, trước mặt họ xuất hiện một tấm gương phải chiếu hình dáng của một người nam nhân.
..........................................................................