"Nếu ngươi cảm thấy chưa cần thì không vội."
Hỏi rồi Bạch Cửu mới nghĩ đến nếu hắn muốn tìm người thì đã tìm từ lâu, mà đối phương chắc cũng muốn tìm bọn họ.
"Đợi thêm hai ngày, khi đó chúng ta cũng khôi phục lại đủ tốt."
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp.
"Không vội."
Bạch Cửu không muốn hắn gánh quá nhiều trách nhiệm, thế nhưng hắn không thể không lo lắng, suy tính mọi đường tốt nhất cho họ.
Bạch Dữ cho phụ tử nó một cái ôm ấm áp.
...
"Vẫn chưa tìm được sao?"
Mặc Diễm cảm thấy dạo này Bạch Đình khá là trầm mặc, lại tưởng hắn vì lo nghĩ cho tiểu chuột kia mà âu sầu, lâu lâu lại hỏi Lục Ngô.
"Hai người này cũng đủ lợi hại..."
Lục Ngô nói nói lại ngừng, vẻ mặt còn có chút biến hóa khiến mấy người đều nhìn hắn.
"Có tin rồi Vương.
Bạch Dữ chủ động liên hệ, nói họ ở phía Tây Nam Đại Thiên."
Một lúc sau Lục Ngô mới nhìn Mặc Diễm trịnh trọng báo lại.
Vốn là Bạch Dữ từ lúc chạy trốn đã đóng tất cả truyền tin, Lục Ngô không thể liên lạc được với hắn.
Hai người họ vừa mới vào Đại Thiên, chắc chắn không thể có nhiều người để liên lạc, chắc chỉ có mình hắn, thế mà đối phương vẫn đóng truyền tin.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết đối phương đề phòng hắn.
Ở Đại Thiên cần có tâm phòng bị, chuyện này không thể trách Bạch Dữ, thế nhưng Lục Ngô vẫn có chút không thoải mái.
"Có lẽ là do hắn không muốn để sóng tinh thần lực làm bại lộ vị trí.
Nếu ta đoán không nhầm, hắn nói vị trí cho ngươi cũng không phải thật sự là nơi hắn trú ngụ.
Đi thôi, tranh thủ đến sớm, tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Mặc Diễm vừa đứng dậy vừa nói, còn không quên xát muối vào trái tim Lục Ngô.
Nói tới chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng cảm thấy những chuyện xảy ra trước đó quá sức kỳ dị, lại thêm thái độ của Bạch Đình thì càng khiến hắn không khỏi nghĩ ngợi.
Chỉ là cả hắn và Bạch Đình sau khi "thoát hiểm" trở về đều trầm mặc không nói, Bạch Đình biết hắn gặp nguy hiểm cũng không màng hắn đề nghị mà vẫn cứu hắn, thế nhưng biểu hiện lại không giống như thật sự gấp đến lo lắng mà bình tĩnh hơn nhiều...
Mặc Diễm đoán không sai, Bạch Dữ đúng là rời khỏi nơi trú ngụ của họ để đi liên lạc với Lục Ngô, còn đối lập một cái phương hướng.
Lúc trở về hắn còn thám thính một chút tình huống bên ngoài, thế mới biết họ khiến đám người oanh động như vậy đều là do mấy tháng trong Nghịch Trì.
Thì ra Đại Thiên chưa có ai ở lâu như vậy trong đó, mà phàm là người như vậy hiện tại đều là thiên vương.
Hiện tại họ còn lấn lướt luôn cả thiên vương hiện tại, không thể không khiến người chú ý.
Mà họ có thể chạy trốn được đều là vì cao tầng các thế lực thời điểm họ xuất quan có việc gấp phải đi...
Bạch Dữ không biết nên nói sao về chuyện này, lại nghĩ đến tiểu chuột vừa ra ngoài đã muốn sinh, nếu lúc đó họ bị làm phiền thì...!Ngẫm lại đã thấy đặc biệt may mắn.
May mắn đến mức khiến người ta nghi ngờ.
Bạch Dữ mang theo trùng trùng tâm sự trở về, lại phát hiện không thấy chuột của hắn đâu.
"..."
Hắn lặng người một chút, rồi cố ép mình bình tĩnh kiểm tra xung quanh và cả kết giới hắn giăng ra, thế nhưng mọi thứ lại biểu hiện rất bình thường, không hề có chút mẩy may bị kinh động.
Hắn cố gắng mấy cũng triệt để loạn khi dùng đến khế ước vẫn không liên hệ được với tiểu chuột.
Tình huống này giống hệt cái lần hắn cùng tiểu chuột tách ra lúc di chỉ thiên không thành xuất hiện.
Bạch Dữ không chịu từ bỏ lại lấy đá truyền tin ra, kết quả...!Vẫn là không dùng được...
Lốc cốc!!
Đúng lúc tơ máu muốn nhuộm đỏ mắt hắn thì một tiếng vang thanh thúy rơi vào tai, vào lòng hắn.
Cái tiếng này hắn nghe không được mấy ngày nhưng lại quá đổi quen thuộc, vừa nghe thôi vành mắt đã nóng lên, ủ ấm một chút trái tim lạnh giá của hắn lúc này.
Là Bạch Thụy!
Bạch Thụy lúc này như vừa mới từ đâu rớt ra, đụng vào nền đất cứng rắc đến đầu váng mắt hoa.
May mắn lớp vỏ của nó không phải cứng bình thường, nếu không đã có thể làm trứng ốp la được rồi.
Đương lúc nó còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã lọt vào một vòng tay ấm áp lại an toàn.
"U u..."
Quả trứng ở trong lòng Bạch Dữ phát ra âm thanh ù ù.
Nó giống như cảm thấy tâm trạng người ôm nó có chút khác thường nên đặc biệt ngoan đến lạ, không hề giống lúc hắn ra ngoài nó ở lại đã lươn bắt nạt cha nó...!Ủa cha nó đâu?
"U! U!"
Nó xoay vỏ trứng làm ra biểu tình giống như đang ngẩng đầu phát ra âm thanh cũng như cảm xúc nghi hoặc của mình với phụ thân.
Bạch Dữ sao có thể không hiểu nó muốn nói gì.
Vốn hắn còn định cùng nó câu thông xem rốt cuộc đã có chuyện gì, thế nhưng nhìn biểu hiện ngốc nghếch giống như tiểu chuột của nó...!Bạch Dữ bất lực lại khổ sở.
Dù biết không có khả năng nhưng hắn vẫn đào ba thước đất xung quanh nơi này để tìm tiểu chuột.
Trong lúc đó Bạch Thụy đều rất ngoan ngoãn bay bên cạnh hắn, không lại cho phụ thân nó phiền lòng.
Nó cũng đã hiểu được cha nó không thấy mới khiến phụ thân nó cuống cuồng.
Là do nó ham chơi, muốn cùng cha nó chơi trốn tìm nên mới để cha ở một mình...!Là nó không bảo vệ được cha...
Bạch Dữ tìm đến tuyệt vọng đỏ mắt bỗng nhiên phát hiện cảm xúc của nhi tử tụt dốc không phanh, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy nó rụt đầu rụt cổ một cục trên đất, nôm đến là đáng thương, nào có hoạt bát như mọi khi.
"Bạch Thụy.
Lại đây."
Hắn gọi.
"U...!U..."
Quả trứng bay đến trong lòng hắn, cảm xúc vẫn không khá hơn chút nào.
"Không phải lỗi của ngươi.
Nếu đối phương có ác ý, ngươi không có bị bắt chính là tốt nhất đối với cha ngươi."
Hắn biết có thể lúc đó nó đang chơi trốn tìm với ba mình.
Đứa nhỏ này còn trong trứng đã mang thuộc tính không gian có phần tương tự với cha nó, rất thích dùng cái này chơi trốn tìm, ỷ cha mình ngốc nên ăn hiếp đến nghiện, đến mức hắn nghĩ cái thuộc tính ác ma này là thừa hưởng từ hắn mà ra.
Nhưng hắn không nghĩ vì nó trốn đi đúng lúc mà thoát được một kiếp.
Nó rõ ràng là bị phong ấn tạm thời, đến cha bị bắt lúc nào cũng không biết.
Đối phương chỉ muốn bắt tiểu chuột...
Biết rõ hắn đi ra ngoài nên lập tức xuống tay.
Dù với tình huống hiện tại của hai người, nếu đối phương muốn ra tay thì đến hắn cũng chưa chắc cản được.
Đối phương không muốn xung đột với hắn, muốn cho hắn như con ruồi không đầu cái gì cũng không biết bay loạn khắp nơi, càng không muốn mang hắn theo, chỉ muốn tiểu chuột...
Rốt cuộc là ai...
"Là do phụ thân không tốt, không nên rời khỏi hai người..."
Cảm xúc của Bạch Dữ rối loạn còn hơn cái lúc Bạch Cửu độ tâm ma kiếp vào lúc nữa đêm nữa hôm, mắt hắn đỏ đến mức như muốn nhỏ mắt, là biểu hiện của việc muốn tẩu hỏa nhập ma.
Đúng lúc này bên ngoài động phủ lại vang lên tiếng nói người nói chuyện.
"Đúng là ở đây.
Pháp bảo của ta không sai đâu, chỉ cần đối phương giao động tiên lực chút thôi ta cũng sẽ tìm ra."
"Vậy mau lật ba thước đất lên tìm người thôi! Để lâu đám người kia sẽ chạy tới!"
Ầm ầm!!
"Nhẹ tay thôi chứ! Lỡ chôn sống người thì sao?"
"Ngươi nói đùa à? Tiên nhân dễ bị chôn sống vậy sao? Mà dù có như vậy thì Tà Vương cũng sẽ không trách phạt chúng ta.
Đám thiên vương rầm rộ như vậy còn không phải do cảm thấy nguy cơ bị đè đầu?"
..........................................................................