Chỉ là nó nhanh, ngoan độc, tàn nhẫn, toàn thân không hề có nhục thể mềm mại mà toàn thạch đá sắc như đao.
Cận chiến cũng là một vấn đề chứ chẳng nó là bẻ gãy cổ.
Bạch Dữ nếu không phải là long tộc, vốn đã có nhục thân hơn người, lại thêm long lân cứng rắn thì cũng bó tay bó chân khi đánh với chúng.
Phốc phốc!!
Bạch Thụy trứng không ngừng nhảy nhót trên xác đám Hỗn Độn Lang, điệu bộ vui vẻ không hề có một chút sợ hãi nào.
Đúng là hổ phụ vô khuyển tử.
"U u!"
Nó nhảy đến trước mặt Bạch Dữ, áp vỏ trứng lên đôi má dính vết máu của hắn.
Đây chỉ là hành động bình thường khi nó giao lưu với hắn, thế nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó là...!Máu sói lem từ má hắn lên vỏ trứng lấy tốc độ mắt thường mà biến mất...!Không, là bị vỏ trứng hấp thu không có.
Bạch Thụy trứng tỏ ra rất thích thú với thứ này, vui vẻ lay động trước mặt hắn.
"Có lợi sao?"
Hắn ngồi giữa đám xác sói nhìn nó hỏi.
"U u u!!"
Nó vừa lắc vừa làm ra hành động lật trứng, biểu thị nó thích.
Bạch Dữ nắm một con sói lên, máu vẫn còn chảy nơi cổ bị hắn xé đôi của con sói.
Bạch Thụy trứng lập tức chạy đến bên dưới dòng máu, dùng thân hứng máu.
Chẳng mấy chốc, trứng đã nhuộm máu.
Tại Uẩn Thiên giới này đâu đâu cũng là màu vàng, hiếm thấy nhìn đến máu đỏ tươi ấm nóng như thế này.
Tốc độ hấp thu của vỏ trứng cũng rất nhanh, ít nhất không có để lọt bất cứ giọt máu nào rớt xuống đất.
Không tới bao lâu máu trong người con sói đã cạn.
"Nữa không?"
Hắn hỏi nó.
Quả trứng gật gật, trông y như một tên cật hóa.
Bạch Dữ ôm nó lên, cẩn thận kiểm tra nó, thấy khí tức của nó mạnh mẽ hơn, không thấy gì bất ổn.
Lúc này hắn mới thả tâm xuống, đút cho nó toàn độ số máu trong thân bảy con sói đã chết.
Cộng thêm hai con bị hắn ném ra ngoài, bầy Hỗn Độn Lang này có chín con.
Bạch Dữ thấy nó thích máu sói như vậy, chắc chắn trong này có điểm đặc biệt.
Thế là hắn lọt da nó ra, ăn thịt sói thử.
Thì ra trong thịt có tiên khí nồng đậm tinh thuần vô cùng, thịt sói cũng mềm mại.
Không chỉ vậy, giữa đám tiên khí còn có một thứ gì đó khác biệt, cho hắn cảm giác rất lợi hại.
Thế là, Bạch Dữ cứ như vậy ăn sống cả đám thịt sói.
Hắn không để lại con nào, vì hắn phát hiện thịt sói mất ngon sau khi chết một thời gian.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn ăn thịt sống như vậy, thế nhưng hắn không có một chút chần chừ hay kinh tởn nào.
Có lẽ đây chính là bản chất của yêu, không sợ ăn sống nuốt tanh.
Vì có hứng thú với toàn thân Hỗn Độn Lang, sau khi đứa con uống máu, thằng cha ăn thịt, xương và da sói đều bị Bạch Dữ thu lại hết, biết đâu sau này có việc cần đến nó.
Hai phụ tử không có dừng lại tại nơi này lâu, sợ dẫn đến thứ gì đó khó lường.
Sau khi phụ tử thương lượng với nhau, Bạch Dữ quyết định cho Bạch Thụy trứng ở bên người, lúc cần thì cùng hắn chiến đấu.
Nhưng nhất định không được rời khỏi hắn khi không cần chiến đấu.
Bạch Thụy trứng bình thường lỳ lợm như thế, nhưng nó rất nghe lời, và đặc biệt nghe lời phụ thân nó.
Này gọi là nghiêm phụ không ra ngốc tử.
Hành trình của hai phụ tử cứ như vậy mà bắt đầu.
...
Ngàn năm đầu tiên Bạch Cửu luyện đến tầng hai Hỗn Độn Thôn Thiên.
Năm ngàn năm tiếp theo mới luyện đến tầng ba.
Hai vạn năm sau mới luyện được đến tầng bốn.
Trong quãng thời gian dài đằng đẳng này, thứ cứu rỗi Bạch Cửu chính là ngẫu nhiên được xem phụ tử Bạch Dữ chiến đấu cùng nhau trong hung địa Diệt Vương.
Bên ngoài đã qua hai mươi sáu năm.
Hai mươi sáu năm chẳng là gì với tuổi thọ bao la của tiên nhân.
Thế nhưng hai mươi sáu năm đó Uẩn Thiên biến động thật lớn.
Không Vương dẫn đầu thế lực bắt đầu khai chiến với Tà Vương thế lực, cũng đã chiến đấu được hai mươi năm, sáu năm sau khi Bạch Dữ đi.
Không ai ngờ hắn lại là người đầu tiên dấy lên chiến hỏa.
Mà trong khoảng thời gian không bình yên này, Uẩn Thiên đoán nhận số lượng tiên nhân phi thăng còn nhiều hơn trăm năm trước thật nhiều.
Người ta nói loạn thế sinh anh hùng, có lẽ là nguyên nhân này đi.
Trong đám người phi thăng lên đây có vài người đặc biệt, vừa lên cũng không chịu tham gia thế lực nào mà luôn miệng tìm tung tích của hai người.
Uẩn Thiên thời gian không giống Trung Thiên, Hạ Thiên.
Uẩn Thiên một năm hai thiên kia đã qua ngàn năm, muốn uẩn nhưỡng ra tiên nhân hoàn toàn không kỳ lạ.
Mười năm trước một cặp phu thê là người đầu tiên đi tìm người, hiện tại lại có người tìm hai người kia thì Lang Ngô cũng không bất ngờ nữa.
Họ chỉ cảm thấy hai người đã lâu chẳng thấy kia, ở Trung Thiên lại có sức ảnh hưởng như vậy, khi không có thể tạo dựng thế lực vừa nhỏ ở Uẩn Thiên dựa vào đám tiên nhân mới này.
Không chỉ vậy, đám tiên nhân này còn rất trâu bò, gầy dựng uy phong trong thế lực còn năng nổ hơn người cũ.
"Rốt cuộc là bao giờ Dữ nhi mới trở lại?"
Cốc Mẫn Nguyệt mang theo ấp ủ lên đây, vậy mà nhìn không thấy người, nàng thật sự rất chán nản.
"Nó đi làm chuyện nó muốn làm, trong lòng nó cũng chưa chắc vui.
Đợi nó làm đủ sẽ tự đi ra thôi."
Bạch Mặc an ủi phu nhân nhà mình.
Bên cạnh họ còn có một nam nhân áo xanh, nhã nhặn mà ôn nhu, trông như một trạng nguyên lang trong thế giới loài người.
Có điều đây chỉ là trạng thái bình thường của hắn, cứ lên chiến trường thì hắn sẽ như hắc hóa, hung tàn chẳng thua gì Bạch Dữ lúc mới lên.
Vậy nên chẳng ai dám nghĩ hắn thanh thuần cả.
"Ninh nhi hôm nay không lên chiến trường à?"
Thấy Đông Ninh mãi không nói gì nên Cốc Mẫn Nguyệt hỏi.
"Đông Chiến Thần lại không lên chiến trường, Lục Ngô sẽ nhớ ngươi đó."
Bạch Mặc trêu ghẹo hắn.
Đông Ninh ở trước mặt hai vị này luôn ôn hòa khác thường, nghe hai người nói chỉ cười lắc đầu.
Hắn là trốn người kia được không...
Đông Ninh ở Đông đại lục đánh ra thanh thế, dùng chiến tu luyện, cuối cùng cũng phi thăng theo mong muốn của hắn.
Đông đại lục lúc hắn đi là một tràng cảnh mà Bạch Cửu không bao giờ có thể ngờ tới được.
Thế nhưng Đông Ninh không có một chút quyến luyến nào, tất cả đều vì lời hứa với Bạch Cửu, dù thế nào cũng phải phi thăng.
Hắn từ miệng sư phụ hắn biết được dòng chảy giữa các thế giới không giống nhau, Bạch Cửu có phi thăng cũng chưa chắc đã qua mấy năm, hắn không cần sợ nó quên hắn.
Hắn cuối cùng vẫn là phi thăng được.
Tại thời điểm Uẩn Thiên chiến hỏa liên miên, hắn càng thêm có đất dụng võ, chỉ là chưa gặp được Bạch Cửu thì có chút tiếc nuối.
Thế nhưng cuộc sống của hắn một chút cũng không nhàm chán, bởi vì có một tên giống như keo con chó, dính hắn suốt ngày.
"Đông Ninh!!!"
Hắn vừa nghĩ đến người đã bị âm thanh điếc tai kia làm cho đầu đau như muốn nứt ra.
"Bá mẫu, bá phụ, con đi trước."
Đông Ninh lập tức làm ra hành động, chân sau người kia xuất hiện, chân trước hắn đã chạy mất bóng.
"Đông Ninh!!!
Lục Lang hét lên căm phẫn, thiếu điều muốn hét nổ nơi này.
Bạch gia phu thê nhìn mà cười không ngừng.
"Ta nói này Lục tiểu tử, ngươi thích nó như vậy sao?"
Cốc Mẫn Nguyệt trêu ghẹo hỏi.
"Ta...!Ta là đến gọi hắn đi chiến trường.
Ta...!Ta đi trước."
Lục thiếu hiệp lắp bắp mấy tiếng rồi như lửa đốt mông lập tức bỏ chạy, nhưng là vẫn không từ bỏ mà đuổi theo hướng Đông Ninh đã đi.
...........................................................................