Rắc rắc rắc!
Ca sát ca sát!
Âm thanh chói tai không ngừng vang lên, trời đất rung chuyển.
Đại điện cột trụ, mái hiên, ghế đá...!Mọi thứ bắt đầu ầm ầm nứt toác ra, rớt xuống như mưa.
Cả tòa thành cổ trên không lung lay muốn rơi xuống.
Không chỉ có nó, những chỗ khác cũng giống như vậy.
"Hỗn đản!! Ta sẽ không tha cho các ngươi!!"
Tiếng gào thét chói tai của Đạo Kính vang vọng khắp di chỉ, nổ tung trong tai đám người.
Lại nói, kẻ lão không muốn tha sau khi phá nát căn nguyên của động phủ xong, còn không bỏ qua cho những thứ nó nhìn thấy bên cạnh nơi đó, một mẻ hốt hết.
"Di!?"
Bạch Cửu đương lúc muốn chạy đi thì bỗng nhiên nhìn đến một cỗ thi thể.
Tuy chưa hiểu rõ nhưng nó vẫn theo bản năng mang theo cỗ thi thể đó luôn.
Ngay lúc nó nhảy vào cổng truyền tống mà khi đến nó nhảy vào thì một bóng người hiện lên, Bạch Cửu chỉ kịp cùng đối phương đối mắt một cái đã biến mất.
"Aaaaa!"
Đạo Kính nổi điên lên, không thèm quan tâm cái gì nữa mà đuổi theo tên đạo chích khốn kiếp kia.
Đám người trong đại điện đã không còn đánh nhau nữa rồi, ai nấy đều lo kinh hãi mà quan sát xung quanh.
Bạch Dữ vừa thấy tiểu chuột nhỏ rớt xuống đã đón lấy nó, nhưng nhìn thấy thân ảnh mơ hồ phía sau nó thì không nói hai lời đã đánh ra một chưởng.
Ầm ầm ầm!
"Hỗn đản!!"
Đạo Kính chỉ còn một mảnh tàn hồn, mất đi sự bảo hộ của động phủ, lão cũng không mạnh bao nhiêu.
Đối với công kích của Bạch Dữ, lão chỉ có thể né tránh.
Nhưng họ không thể giao chiến đến chiêu thứ hai thì khắp nơi ầm ầm sụp đổ, từng lỗ đen không gian không ngừng hiện ra.
"A!"
Rất nhanh đã có người bị nó hút đi, biến mất.
Đám người nhao nhao né tránh khỏi những lỗ đen đó.
Tình huống hỗn loạn này còn không biết bản thân sẽ bị truyền tống đi đâu, chẳng ai dám mạo hiểm mà nhảy vào đó.
Nhưng họ cũng không thể né được lâu, bởi vì cả di chỉ trên không này sẽ phá băng, sẽ không có chỗ nào cho họ trốn cả.
"Hỏa Phong! Đi mau!"
Bạch Dữ vừa hô lên đã ôm lấy tiểu chuột nhảy vào một lỗ đen gần đó.
Trước sau gì cũng phải đi, không đi ngay còn đợi cùng lão quỷ kia xảo lên sao?
Hỏa Phong nghe hắn nói thì không chút do dự nào nhảy vào một lỗ truyền tống gần mình.
"Chúng ta cũng đi.
Bất kể là ai, sau khi ra ngoài phải trở về tông môn báo tin."
Chính Đao lão tổ nói với đám đệ tử bổn môn xong cũng nhảy vào lỗ đen.
Lúc này bên ngoài di chỉ, những người không vào đó mà canh giữ ở bên ngoài nhìn đến di chỉ sụp đổ thì kinh hãi không thôi.
Nhưng dù họ kinh hãi thì việc nó phá toái cũng không hề dừng lại.
Cho đến thời điểm một tiếng nổ lớn vang lên.
Ầm rầm rầm!!
Long long long!!
Vùng biển bên cạnh ranh giới hai đại lục cuộn trào mãnh liệt.
Một không gian giới lớn như vậy phá toái, uy lực mạnh mẽ đến mức khiến cho tấm màn chắn giữa hai đại lục cũng run lên dữ dội.
Không chỉ thế, nó còn phá ra một cái lỗ lớn bên trên tấm màn.
Dù lúc này họ biết đó là đường hầm thông đạo hai đại lục mở ra, nhưng cũng không ai điên mà xuyên qua không gian hỗn loạn do di chỉ phá toái tạo ra mà tiếp cận nơi đó.
Nhưng những người bị di chỉ vứt ra ngoài lại có vinh quang được diện kiến lỗ đen thông đạo hai đại lục.
Bạch Dữ còn chưa ổn định thân hình tàn tạ sau một lần xuyên qua không gian hỗn độn đã bị lực hút thông đạo kéo lấy.
Hắn chẳng kịp suy nghĩ gì, chỉ theo bản năng ôm chặt tiểu chuột trong ống tay áo, mặc cho bản thân bị lôi đi, biến mất bên trong thông đạo.
...
Tại một làng chài khá gần với ranh giới hai đại lục, khi ông lão đánh cá ngồi im đợi ngư long, đặc sản ở nơi này cắn câu thì bỗng nhiên nhìn thấy cần câu có dị động.
Lão mừng rỡ mà nắm lấy cần câu kéo lên.
Tủm!
Một tiếng muộn thanh, con "ngư long" mà lão chờ mong đã bị lôi lên mặt nước, treo lơ lửng trên dây câu.
Ông lão vốn vui vẻ nhìn đến "ngư long" chân thân thì vẻ mặt xơ cứng lại, nói không nên lời.
Đơn giản bởi vì cái thứ lão câu lên nào phải ngư lòng gì cho cam, đến cả một con cá nhỏ cũng không phải.
Mà đó là một xác chết.
Còn là xác tiểu thử mềm nhũn ướt át, trông mà khiếp.
"Ôi trời ơi! Xui xẻo quá!"
Ông lão nhanh tay gở tiểu thử chết trôi không hiểu tại sao lại dính vào mồi câu của lão ra, ném đến một góc của chiếc thuyền nhỏ.
Thật ra lão cũng muốn quăng nó đi lắm, nhưng lão sợ mình lại câu trúng nó nữa.
Vậy nên, lão chỉ đành cố chịu ý nghĩ thuyền của mình bị làm bẩn, tiếp tục thả câu.
Hôm nay lão còn chưa có câu được cái gì đâu.
Mấy hôm trước vùng biển phía ngoài kia nổi sóng lớn, màn chắn hai đại lục chấn động không ngừng.
Cổ Thiên Điện gần đây liên tục phái người đến rà xoát, không biết là tìm kiếm cái gì mà không cho ngư dân bọn họ ra biển.
Đến hôm qua mới chịu rút đi, cho nên lão mới có thể lại ra biển đánh cá.
Có điều, không biết có phải do biển động hay không mà không có một con cá nào cả, lão đã ngồi đây một canh giờ rồi.
Bình thường lão đã có được vài con ngư long đem về bán lấy chút tài nguyên cho đứa nhỏ ở nhà tu luyện, nhưng hôm nay...!Cá không có không nói, còn câu được xác chuột chết.
Ông lão mặt như khổ qua héo, cắn răng ngồi nhìn mặt nước êm ả không có tới một cái gợn, tràn ngập thê lương.
Mà ở nơi lão không nhìn thấy, cái tiểu bạch thử "đã chết" kia lúc này lại vùng dậy.
Bạch Cửu mệt mỏi mở mắt ra, tầm mắt trước tiên chạm đến sàn thuyền bằng gỗ, sau đó lại đến bóng lưng hao gầy già nua của ông lão.
Nhưng thân ảnh mà nó muốn thấy cũng không nhìn thấy, tiểu chuột thật sâu thở dài một hơi.
Sao cái số nó lận đận vậy chứ?
Mà để cho nó thấy khốn đốn hơn là, nó không điều động được nguyên lực trong yêu đan đi chữa thương.
Đến nguyên thần cũng không thể dùng đến, Bạch Cửu hoảng sợ vô cùng.
Nó cố gắng, lại không ngừng cố gắng câu thông cùng yêu đan của mình.
Đến tận lúc ông lão bên cạnh buông xuôi cho việc câu được con cá nào, thì Bạch Cửu mới cảm nhận được đến sự tồn tại của yêu đan.
Nó mừng rỡ không thôi.
Tuy chỉ là một chút, nguyên lực nó kéo ra được chỉ có một tia, nhưng nó có niềm tin có thể sớm ngày hồi phục.
Còn nguyên thần bị thương, lại đến dùng đan dược chữa thương là được.
Nghĩ như vậy, nó lạc quan hơn.
Nằm ở trên sàn thuyền im lặng như một xác chết, nó mang một tia nguyên lực ít ỏi kia, bắt đầu theo kinh mạch khô cạn nứt nẻ như mạng nhện của mình mà chạy hết vòng chu thiên này đến vòng chu tiên khác.
Mà ông lão bởi vì không câu được cá kia, mang theo tâm tình đau khổ, khởi động chiếc thuyền nhỏ trở về.
Lão không hề nhớ đến việc vứt con tiểu thử đã chết kia xuống biển lại, cũng quên luôn sự tồn tại của nó.
Vậy nên Bạch Cửu mới may mắn thoát khỏi việc phải lênh đênh trên biển chịu lạnh, nằm trên sàn thuyền mà dưỡng thương.
Ba ngày trôi qua, Bạch Cửu cũng đã ở trên thuyền của ông lão kia được tận ấy thời gian.
Mỗi ngày theo ông lão ra khơi đánh bắt cá, Bạch Cửu dần hiểu được hoàn cảnh của ông lão, cùng với một chút hiểu biết về nơi mình đang ở..