Mây tầng tầng lớp lớp che lấp ánh sáng ban ngày, bầu trời nhuộm một màu xanh ảm đạm, huyết sắc và oán khi u ám lẫn lộn.
Khi Trình Tử Xuyên trong lốt Thanh Gia tìm đến Phổ Thiện Tự, một đám hòa thượng đang tụ tập trong chính điện của chùa, cố gắng dùng chính khí
của Phạn âm tinh lọc huyết sát và oán khí nhưng vẫn liên tục thất bại.
“ Ai...” Thiện Thực hòa thược vỗ tay niệm một tiếng Phật hiệu, thở dài nói, “ Để đạo hữu chê cười rồi.”
Trình Tử Xuyên lắc đầu: “ Có tâm là đại thiện.”
“ Tiếc rằng có lòng nhưng không đủ lực.” Khuôn mặt hòa ái của Thiện Thực hòa thượng trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói, “ Đây không phải lần đầu
tham gia cuộc chiến với ma đạo, nhưng chưa từng lần nào khiến lòng người kinh hãi và vô lực như lần này. Ma tu dường như đang vứt bỏ tất cả
kiêng kị và đường lui, ra tay khiến chúng ta trở tay không kịp. Lão nạp
bế quan đã quá lâu, không hiểu nguyên nhân biến cố này.”
Trình Tử Xuyên có thể nghe được trong những lời này ẩn chứa sự bất đắc
dĩ và lo lắng thật sâu, bất đắc dĩ vì bản thân nhỏ yếu, lo lắng cho trăm dân trăm họ trong thiên hạ.
“ Vì nàng đã trở về.” Trình Tử Xuyên bỗng nhiên lên tiếng.
“ Nàng?”
“ Nguyệt ma quân, Lâu Nguyệt Đồng.” Trình Tử Xuyên nói, “ Đồ đệ bảy trăm năm trước bị Thánh tôn trấn áp.”
Thiện Thực nghe vậy, sắc mặt liền đại biến, trong mắt hiện lên vẻ hoảng
sợ, trầm mặc rất lâu, sau đó cười khổ một tiếng: “ Lão nạp nghe bên ma
tu kia gọi Ma quân, không biết hóa ra nàng chính là nhân vật trong
truyền thuyết. Có người đồn nàng đã sớm đồng quy vu tận với Thánh tôn,
nhưng bây giờ Thánh tôn trở về, nàng cũng trở về... Đôi thầy trò này,
dây da dây dưa, nhân quả luân hồi, không biết khi nào mới kết thúc.”
Thánh tôn luôn công bằng chính trực vô tư, tính cách đáng ngưỡng mộ, vết nhơ duy nhất trong đời hắn chính là đã thu dưỡng phải một nghiệt đồ.
Nghiệt đồ khó thuần, cuối cùng lại làm khó chính bản thân mình.
Thế nhân mắng Lâu Nguyệt Đồng hơn bảy trăm năm cũng không mắng đủ, có
thể thấy rõ họ hận nàng đến mức nào, chỉ là đồng thời... cũng vô cùng sợ nàng.
“ Nhanh thôi.” Trình Tử Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “ Sẽ nhanh kết thúc thôi.”
Thiện Thực hòa thượng còn chưa kịp sững sờ, đã thấy “Thanh Gia” hóa
thành một luồng sáng bay ra khỏi Phổ Thiện Tự, hướng thẳng đến đại bản
doanh của ma tu mà đi.
Lâu Nguyệt Đồng đang nằm lật xem các loại thoại bản mà thuộc hạ mang đến để giải sầu, không lâu sau, nàng như phát hiện được điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía cửa, như cười mà không cười lên tiếng: “ Chúc mừng nha, tu vi tăng nhanh như vậy, ở nơi này của ta không ai có thể ngăn cản được
rồi.”
Theo âm thanh của nàng, một đạo thân ảnh hiện ra: “ Chỉ có buồn, không có vui.”
“ Ồ?”
“ Nàng đã giết rất nhiều người.”
“ Vậy thì sao?”
Ánh mắt của Trình Tử Xuyên thâm trầm như đang ẩn chứa một ngọn lửa, tâm
tình đè nén phức tạp nhìn chằm chằm Lâu Nguyệt Đồng khiến nàng phải thu
liễm lại bộ dạng vui vẻ. Nàng chậm rãi nói: “ Không phải chàng mới biết
ta ngày đầu tiên. Giết người, đối với ta mà nói, bất quá chỉ là một việc tầm thường.”
Lâu Nguyệt Đồng ném thoại bản trên tay sang một bên, đứng dậy: “ Chàng
tới đây là để tranh cãi với ta về chuyện không có ý nghĩa chút nào này?”
Trình Tử Xuyên trong nháy mắt có chút phẫn nộ, nhưng không phân biệt
được cuối cùng là vì người chết, hay là vì... thái độ lạnh lùng của tiểu ma nữ trước mặt.
Lâu Nguyệt Đồng từng bước từng bước đi qua, đưa tay muốn giật Âm dương
bội đeo trên hông hắn xuống, thấy vậy, hắn liền tránh đi, trở tay giữ
chặt tay nàng.
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày: “ Thành thật mà nói, hiện tại ta hết sức không thích bộ dạng này của chàng, không lúc nào không nhắc nhở ta về sự ngu
xuẩn của mình... Chàng dự định khi nào mới từ bỏ thân phận Thanh Gia,
đường đường chính chính đối mặt với ta, hử?” Một từ “hử” cuối cùng được
nàng kéo dài, vừa mang theo ngữ khí nguy hiểm, vừa có điểm ngân nga
quyến rũ như muốn câu dẫn người.
Trình Tử Xuyên nhạt nhẽo đáp: “ Bộ dạng thế nào không quan trọng, nàng không cần tránh nặng tìm nhẹ.”
Lâu Nguyệt Đồng nói: “ Không thú vị.”
Trình Tử Xuyên lơ đễnh: “ Ta đến đàm phán với nàng.”
Lâu Nguyệt Đồng giật tay mình ra khỏi tay hắn, nhẹ nhàng phủi phủi tay
áo: “ Ta mất hứng, không nói.” Dừng một chút, nàng lại miễn cưỡng cho
hắn một đường lùi, “ Thực ra thì cũng có thể, trừ phi chàng có thể khiến ta vui hơn một chút.”
Bản lĩnh làm tức chết người này, nếu là người khác ắt hẳn sẽ nhảy lên đòi liều mạng với nàng từ lâu rồi.
Tiểu ma nữ có thể cuồng ngôn, lớn lối, vì thế rất dễ gây thù chuốc oán.
Nhưng nàng chính là có bản lĩnh cuồng ngôn, bản lĩnh lớn lối, bản lĩnh
khiến người ta cảm thấy thù địch, vì nàng rất mạnh, không ai có thể đấu
lại nàng.
Hiện tại, dựa vào tu vi của hai người, đánh nhau bằng thực lực phỏng
đoán có thể hủy diệt hơn một nửa nhân giới. Chỉ khi đến được cảnh giới
của Thánh tôn mới có thể không động ngoại vật mà giết thần diệt ma;
Trình Tử Xuyên mới chỉ vượt qua một lần lôi kiếp, còn lâu mới quay lại
được cảnh giới đó.
“ Nàng...” Hắn hòa hoãn, “ Thật sự muốn cùng ta đến chết không ngừng sao?”
Giọng nói của hắn lộ ra chút tâm tình bị đè nén, Lâu Nguyệt Đồng nghe
xong liền run lên một cái, nàng xoay người, vung tay hất đổ cái bàn: “
Người này không biết làm người khác vui vẻ thế nào sao? Chỉ thích nói
những lời khiến ta mất hứng! Ta giết rất nhiều người rồi, căn bản cũng
không quan tâm, ngươi muốn động thủ thì trực tiếp động thủ đi, nói nhiều như vậy làm gì!”
Thấy nàng một chút ý tứ hối cải cũng không có, Trình Tử Xuyên siết chặt
chuôi kiếm, gằn từng chữ: “ Nàng thật sự... khiến ta thất vọng.”
Lâu Nguyệt Đồng giận quá hóa cười, lời nói bén nhọn: “ Chàng muốn bảo vệ họ, ta sẽ khiến thiên hạ không được an bình. Chàng càng thống khổ khó
chịu, ta sẽ càng cao hứng! Bảy trăm năm trước không phải chàng đã từng
nguyện ý hi sinh vì chúng sinh sao, bây giờ tiếp tục đi chết đi!”
Trong mắt Trình Tử Xuyên tràn ra một màu đỏ, như thế giới trắng đen bị một giọt máu tươi đẹp nhỏ xuống.
Khói đen dày đặc quanh thân Lâu Nguyệt Đồng ngưng tụ, hóa thành một
trường kiếm tương tự Tru Tà rơi vào tay nàng. Nàng vung kiếm chém ra,
tòa cung điện lớn nhất ầm ầm sụp đổ.
Hai đạo quang ảnh nhảy lên không trung, một trắng một đen đấu đá, pháp
lực cường đại khuếch tán, sóng to gió lớn nổi lên trong phút chốc.
“ Cứu mạng!!”
“ Sóng thần, sóng thần đến!”
“ Cháy rồi! Chạy mau!!”
Bốn phía mơ hồ truyền đến âm thanh kêu rên giãy dụa, như cách rất xa mà
lại như gần trong gang tấc. Thân hình Trình Tử Xuyên chững lại, linh khí bảo hộ quanh người bị khói đen phá vỡ, ăn mòn huyết nhục.
“ A Nguyên!”
“ Chủ nhân! Chủ nhân, ta giúp người!”
“ Đi cứu người!”
“ Nhưng...”
Kim ấn lóe sáng, hóa thành một nam đồng. Nó do dự nhìn qua hai người đang đánh nhau, cuối cùng cũng không dám cãi lệnh, bay đi.
“ Bẩm Sinh Ấn!” Lâu Nguyệt Đồng nhìn thấy A Nguyên, giận càng thêm giận, cười lạnh nói, “ Quả nhiên lúc trước nó gạt ta! Cứu người? Ta muốn xem
một chút rốt cuộc ngươi có thể cứu được bao nhiêu người!”
Trường kiếm biến mất, trường cung hiện ra. Lâu Nguyệt Đồng bắn một mũi
tên lên trời, âm thanh bạo liệt đinh tai nhức óc vang lên, vô số quả cầu lửa rơi xuống, những người đang đứng tại nơi bị chúng rơi xuống đến âm
thanh kinh hô cũng không kịp phát ra, trong nháy mắt liền biến thành tro bụi.
Mặt đất khô cằn, bầu trời giăng đầy mây đen, mưa lớn dội xuống ngọn lửa
bất diệt, tiếng kêu khóc, tiếng chửi rủa, tiếng kêu thảm thiết vang lên
như một tấm lưới bao phủ thiên địa... Cảnh tượng sao mà thật giống thứ
nàng thấy trên Thông Tiên Lộ.
Hóa ra có một số việc, tuy đã biết rõ nhưng không có cách nào tránh khỏi.
Trình Tử Xuyên nhìn chằm chằm nàng, Tru Tà Kiếm đột nhiên biến thành
những sợi dây nhỏ mang theo ánh sáng rực rỡ, sau một khắc liền giam chặt Lâu Nguyệt Đồng.
Lực đạo trói buộc Lâu Nguyệt Đồng dường như mang theo một ngọn núi lớn,
nàng mở to hai mắt, giãy giụa đưa tay lên, lục phủ ngũ tạng cơ hồ như
đang bị đè nát, nhưng nàng không quan tâm. Rõ ràng có vô số bóng kiếm
lay động trước mặt, nhưng nàng chỉ bắt một cái, thân kiếm thật sự liền
bị nàng nắm trong tay.
Áp lực nặng nề và cảm giác bị giam cầm biến mất, Lâu Nguyệt Đồng phun ra một ngụm máu, năm ngón tay bắt lấy thân kiếm huyết nhục mơ hồ. Xích đen nhảy ra, không chút lưu tình đâm xuyên qua vai Trình Tử Xuyên, từng
vòng từng vòng trói người lại.
Trình Tử Xuyên mặt không đổi sắc liếc nàng một cái, Tru Tà Kiếm trong
nháy mắt lật chuyển, nhanh chóng đánh xuống - - Nếu Lâu Nguyệt Đồng
không buông tay lui về phía sau, cánh tay phải của nàng chắc chắn sẽ
không còn nữa!
“ A...”
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Tru Tà Kiếm hạ xuống, huyết quang tứ phía. Cùng lúc đó, xích đen đâm
xuyên qua ngực Trình Tử Xuyên, hóa thành một bàn tay bóp chặt lấy trái
tim hắn, rồi... kéo nó ra ngoài.
Xung quanh hết thảy đều tĩnh lặng.
Sắc mặt Lâu Nguyệt Đồng trắng bệch, ống tay áo bên phải đã trống rỗng - - cánh tay phải của nàng đã bị một kiếm kia chém trúng.
Nhưng nàng lại cười, khóe mắt xếch lên, xinh đẹp nhưng thê diễm, tay
trái cầm một trái tim - - đó là trái tim của Trình Tử Xuyên, trái tim
của loài người.
Trình Tử Xuyên rũ mắt, ngọc bội trắng đen đeo bên hông chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ, trường kiếm trong tay dần dần rơi xuống.
“ Chàng sau khi chuyển thế so với trước kia có thêm một thứ gọi là tình
cảm, không phải là vì trái tim của loài người này chứ?” Lâu Nguyệt Đồng
cong môi cười một tiếng, máu cùng nước mưa chảy xuống trên khuôn mặt như huyết lệ.
Trình Tử Xuyên không để ý đến chuyện gì khác, ánh mắt rơi xuống trên ống tay áo trống rỗng của nàng, âm thanh hết sức mơ hồ: “ Không phải.”
“ Nhưng trái tim này, có thể giải trừ tầng phong ấn cuối cùng của ta.”
Lâu Nguyệt Đồng nói, “ Thật đáng tiếc, chàng không có tim, cũng sẽ không chết.” Chỉ là mất đi thân thể thuộc về loài người, một lần nữa quay về
thân thể trước kia của hắn mà thôi.
Thánh tôn... vốn không hề có trái tim.
Trình Tử Xuyên cúi thấp đầu, ngực chẳng hề đau, chỉ cảm thấy trống rỗng, vắng vẻ. Tri giác, tình cảm... giống như bỗng chốc không còn gì cả.
Hắn nghe được thanh âm của Lâu Nguyệt Đồng, nhưng thanh âm kia dường như đang cách hắn cực kỳ xa.
Trình Tử Xuyên cảm thấy thanh minh, linh hoạt kỳ ảo lạ kỳ, đột nhiên,
hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, rất chậm rất chậm nói: “ Trái tim này, là
bởi chấp niệm mà sinh. Bảy trăm năm trước, Thánh tôn không giết nàng mà
hạ ba tầng phong ấn với nàng, phương pháp phá phong ấn chỉ có trên người hắn. Hắn không đành lòng, hắn nghĩ hắn sẽ phải chết, phong ấn của nàng
vì thế sẽ vĩnh viễn không thể cởi bỏ, nàng sẽ không chết nhưng cũng
không còn năng lực gây sóng gió, không còn cách nào tốt hơn. Nhưng hắn
không nghĩ đến, hắn lại có thể trở về... Hắn mang theo yêu hận trong
lòng Kí Đắc Thế Tục, mang theo chấp niệm của chính hắn, tạo thành trái
tim của loài người, thay đổi tính cách, được nhặt về nuôi, cho đến khi
một lần nữa gặp nàng.”
“ Ta lại đánh cược thêm một lần, đánh cược thiện niệm của nàng, đánh
cược tình cảm của nàng. Nhưng nàng chỉ một lòng muốn phá phong ấn, một
lòng vì họa lục giới, ta không độ được nàng, ta vẫn thua.”
Lâu Nguyệt Đồng đột nhiên thanh tỉnh từ trong cơn giận, nước mắt rơi
xuống rửa sạch huyết sắc, khàn giọng kêu lên: “ Trình Tử Xuyên...”
Âm Dương Bội lặng lẽ vỡ vụn, khuôn mặt Thanh Gia biến mất, thay vào đó
là thân ảnh mà nàng luôn cảm thấy quen thuộc nhưng giờ đây lại mang theo một thứ gì đó xa lạ. Thân ảnh đó giống Trình Tử Xuyên nhưng lại như
không phải hắn, ánh mắt hắn lẳng lặng chiếu vào nàng, ánh mắt lãnh đạm
và xa xăm hoàn toàn trùng hợp với Thánh tôn của bảy trăm năm trước,
giống như ngài vừa tỉnh lại từ đại mộng thế gian.
“... Sư, sư tôn...” Lâu Nguyệt Đồng thoáng chốc cảm thấy trống rỗng,
lảo đảo lui về sau mấy bước. Nếu có người khác ở đây hẳn sẽ không thể
tin được, trên khuôn mặt của tiểu ma nữ giờ đây vậy mà lại hiện lên vài
phần sợ hãi - - cho dù Lâu Nguyệt Đồng không muốn tin, nhưng nàng quả
thật đối với Thánh tôn có vài phần kinh sợ.
Loại sợ hãi đó không phải vì sinh tử, mà vì xưng hô từ miệng nàng mà ra.
Áp chế nàng ở Ma giới, dạy bảo nàng trên Thiên Ngoại Thiên, bảo vệ nàng, chưa từng có một tia hư tình giả ý, tuy nàng ngoài miệng cương ngạnh,
nhưng trong lòng đã sớm tiếp nhận hắn làm sư phụ.
Cho dù lục giới đều cho rằng nàng từng cả gan làm loạn thành công, nhưng chính nàng lại hiểu rõ, nếu hắn đối với nàng thực sự vô tình, nàng căn
bản không có cơ hội làm đến một bước kia.
Thánh tôn cường đại khó có thể đến gần, sau khi hắn chuyển thế thành
Trình Tử Xuyên, mặc dù vẫn có chút xa cách nhưng so với Thánh tôn thật
sự thì thân thiết hơn nhiều. Vì thế, Lâu Nguyệt Đồng sớm chiều đối mặt
với Trình Tử Xuyên từ rất lâu đã quên người này chính là sư phụ nàng,
nàng phóng túng cho chính mình yêu Trình Tử Xuyên, nhưng trên thực tế... chỉ là thứ để che đậy sự thật trong lòng nàng mà thôi.
Nàng động tình với Thánh tôn, nhưng Thánh tôn lại quá cao cao tại
thượng, đáy lòng nàng ghét loại khoảng cách này, không nhận ra đó là
tình yêu. Nhưng Thánh tôn sau khi chuyển thế thành Trình Tử Xuyên liền
mất đi loại khoảng cách xa không thể chạm tới ấy, vì thế nàng chưa từng
do dự liền hãm sâu vào.
Không phải đột nhiên yêu, mà là vẫn luôn yêu.
Trái tim trong tay hóa thành lưu quang tiến vào cơ thể, phá tan tầng
phong ấn cuối cùng của nàng. Cảm giác nóng rực khiến khuôn mặt nàng đỏ
bừng, nàng ôm ngực nôn khan, cười đến mức nước mắt cũng không thể ngừng
chảy: “ Đã lâu không gặp, sư tôn của ta.”
Nhưng đạo thân ảnh kia không lên tiếng, chỉ nâng tay lên, đến khi sắp
chạm vào nàng, thân hình hắn liền hóa thành ngàn vạn điểm sáng, tiêu tán ngay trước mắt.
Âm thanh trẻ con non nớt vang lên, giống như đúc âm thanh trong Cổ Linh
Mộ ngày nào: “ Hồng Hoang khai thiên lập địa, âm dương giao thái tạo
hóa. Luân hồi chặt đứt nhân quả, thất tình tịch diệt đại mộng quay về …”
“ Luân hồi chặt đứt nhân quả, chặt đứt nhân quả... Hóa ra là thế.” Lâu
Nguyệt Đồng lạnh lùng nhìn A Nguyên, “ Ngươi đã sớm biết.”
Sự hoạt bát ngây thơ trên mặt A Nguyên đã biến mất không còn, nghiêm
nghị nói: “ Chủ nhân đang cải tạo thần thể, trong khoảng thời gian đó
không ai có thể ngăn được ngươi, ngươi muốn làm gì, tùy ngươi.”
Lâu Nguyệt Đồng: “ Ồ?”
A Nguyên nói: “ Chủ nhân sau khi chuyển thế quá nhân từ, không muốn có
nhiều hi sinh, nhưng thật ra còn một cách khác, đó chính là phá rồi lại
lập! Ngươi muốn hủy Thiên Bi, cũng phải xem ngươi có khả năng đó hay
không!”
“ Ngươi muốn hắn nhân cơ hội này trở về vị trí cũ? Sợ là thời điểm chưa
tới! Ha, ta không hủy được Thiên Bi, nhưng có thể hủy được bảy tám phần
lục giới!” Lâu Nguyệt Đồng bị thương nặng nên giọng nói trở nên yếu ớt,
nhưng lời nói vẫn cương ngạnh trước sau như một, “ Đúng rồi, suýt nữa
thì quên, cái cây kia... đã lâu không thấy hắn. Quyết định này không
phải ngươi và cái cây kia gạt Trình Tử Xuyên làm ra chứ, Phù Tang đi tìm cách giúp Thánh tôn quay về vị trí cũ, ngươi trở về bên cạnh Trình Tử
Xuyên... Các ngươi không sợ sau khi hắn tỉnh lại sẽ không chịu đáp ứng
sao?”
Có lẽ vì bị nàng nói trúng tim đen nên A Nguyên không phản bác được, chẳng mấy chốc liền rời đi.
Lâu Nguyệt Đồng khẽ nhắm mắt lại, thân ảnh cũng biến mất.
Nơi này chỉ còn một thanh Tru Tà Kiếm dựng thẳng trên mặt đất, lặng lẽ oai phong như muốn chờ đợi chủ nhân quay về.
Nhắc đến cũng kì quái, vô luận là đạo tu hay ma tu, ai đến cũng không
thể kéo được thanh kiếm này ra khỏi mặt đất. Cho đến mấy ngày sau, người của Cửu Nguyên Môn đến, chưởng môn đi cùng đệ tử, nhìn thấy Tru Tà Kiếm liền im lặng thật lâu.
Lan Tự ngơ ngác hỏi: “ Sư phụ, chuyện này... đến tột cùng là thế nào?”
Trên mặt chưởng môn có bi ý nhưng không thể hiện sự đau xót như đệ tử,
hắn ngẩng đầu nhìn vào hư không, chậm rãi trả lời: “ Thanh Gia tiểu sư
thúc... rời đi rồi.”
“ Mọi người đều nói Thanh Gia đại nhân đã đánh một trận với ma nữ, tuy
đánh lui được ma nữ nhưng bản thân cũng bị trọng thương, sợ là... đã bỏ
mạng rồi.” Lan Tự nghẹn ngào thì thầm, “ Con không tin, con không
tin...”
Nàng không tin Thanh Gia đã chết, nhưng thanh kiếm này lại cắm ở đây khiến nàng không thể không tin được.
Chưởng môn xoa đầu nàng, trầm mặc không nói.
Nước mắt Lan Tự từng giọt rơi xuống thân kiếm, thân kiếm rung động, đột
nhiên từ trên mặt đất bay lên, rơi xuống bên cạnh Lan Tự.
Lan Tự chợt nhớ đến thật nhiều kỷ niệm, nhớ khi Thanh Gia cứu nàng rời
khỏi thôn Bích Liễu, nhớ khi Thanh Gia dạy bảo nàng trên Cửu Nguyên Sơn, nhớ khi Thanh Gia giúp nàng báo thù, giải quyết khúc mắc... Nàng trong
nháy mắt như hiểu được chuyện gì, đưa tay cầm Tru Tà Kiếm, nước mắt rơi
như mưa, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt vừa khổ sở vừa vui mừng của
chưởng môn.
Lan Tự ôm thanh kiếm thật chặt, cuối cùng cũng òa khóc nức nở.
Chưởng môn yên lặng nhìn nàng khóc, thầm nghĩ: “ Nếu Thanh Gia có thể
trở về, nàng cũng không còn là Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyên Sơn nữa.”