Sau khi đem Phó Gia Bảo ném ra khỏi Lâm gia, đóng cổng lại, hai anh em Lâm gia mới nhìn về hướng Lâm Thiện Vũ, có lẽ là cảm thấy mấy ngày nay Lâm Thiện Vũ trải qua không dễ dàng gì, cho nên thái độ của hai người đối với cô muội muội này cũng tốt hơn một chút, họ cho rằng trước kia tính tình của muội muội vốn cao ngạo, tùy hứng, nay lại phải chịu khổ như vậy, trong lòng nhất định là rất khó chịu, bọn hắn thân là người nhà, lúc này cho dù không an ủi nàng, được, cũng không thể khiến cho nàng dù đang ở nhà mẹ đẻ cũng cảm thấy khó chịu nữa.
Lâm đại ca còn chưa thả cuốc trong tay xuống, hắn nói với Lâm Thiện Vũ: "Mặc dù Lâm gia chúng ta so ra kém Phó gia nhà bọn họ, nhưng cũng không phải dễ khi dễ! Muội muội, hôm nay muội cứ ở lại trong nhà đi, khi nào tên Phó Gia Bảo kia chịu đến nhận sai, xin tha thứ, muội lại cùng hắn trở về sau."
Lâm nhị ca cũng nói: "Dù cho Phó Gia Bảo chịu nhận sai, cũng không thể để hắn dễ dàng đón đại muội về như vậy, nhất định phải dạy cho hắn một bài học!"
Lâm phụ mở miệng: "Đã sớm nghe nói qua Phó Gia Bảo là một công tử phóng túng, thích ăn chơi, nhưng Phó lão gia làm người rất rộng lượng, chính khí, ta vốn cho rằng thanh danh của con trai hắn không dễ nghe, nhưng cũng không quá tệ như vậy.
Không nghĩ tới hắn lại là loại người này." Hắn nhìn xem Lâm Thiện Vũ, áy náy nói: "Là cha có lỗi với con, lúc trước liền nên hủy bỏ hôn ước cho xong."
Lâm mẫu thì cùng Lâm Thiện Lãi đứng chung một chỗ, nghe được ba cha con họ nói như vậy, cũng gật đầu tán thành.
Lâm Thiện Vũ nhìn cả nhà bọn họ, trong lòng hơi có chút cảm động.
Chuyện hôn sự này, vốn là của Lâm Thiện Lãi, là do Lâm đại cô nương tham mộ sự giàu có của Phó gia, mới náo loạn, ép buộc làm cho Lâm phụ đi thương lượng với Phó lão gia đổi người.
Mà từ đi vào Lâm gia đến giờ, Lâm Thiện Vũ phát hiện thái độ của Lâm gia đối với nàng có chút lạnh nhạt, trong lòng cũng hiểu rõ hành động của Lâm đại cô nương đã làm rét lạnh lòng người nhà rồi.
Lúc nàng bị Phó Gia Bảo "vu hãm", nói ra mấy lời kia, cũng chỉ là vì tranh thủ cho mình một vị trí người bị hại, để cho Lâm phụ Lâm mẫu không đến mức dưới sự hướng dẫn của Phó Gia Bảo lấy thân phận phụ mẫu ra áp bách nàng, nàng dự đoán kết quả tốt nhất cũng chỉ là âm mưu của Phó Gia Bảo bị thất bại, Lâm gia an ủi nàng vài câu thôi.
Lại không nghĩ rằng, Lâm gia lại quả quyết đứng về phía nàng vì nàng ra mặt như thế, ngay cả nửa phần do dự cũng không có.
Chạm đến những ánh mắt quan tâm, an ủi Lâm gia, Lâm Thiện Vũ lộ ra một nụ cười cảm, đồng thời ở trong lòng thầm nghĩ: Lâm đại cô nương ơi Lâm đại cô nương, ngươi thật đúng là sống ở trong phúc không biết phúc, có được người nhà tốt như vậy, cũng không biết cuối cùng là ngươi còn có cái gì bất mãn nữa.
Thế là đêm đó, Lâm Thiện Vũ ngủ lại Lâm gia.
Nàng vừa mới xuất giá không lâu, gian phòng kia vẫn giữ nguyên bộ dáng lúc trước, ban đêm Lâm mẫu mang theo Lâm Thiện Lãi đến phòng nàng.
Một cây đèn nhỏ đặt ở giữa bàn tròn, ba người cùng nhau vây quanh ngọn đèn kia ngồi xuống, Lâm mẫu nói là để cho Lâm Thiện Vũ giúp đỡ thêu thùa, kỳ thật thì Lâm đại cô nương không đụng đến việc thêu thùa, Lâm Thiện Vũ tất nhiên cũng sẽ không, nàng chỉ ngồi bên cạnh bàn, nghịch nghịch kim thêu trong tay, một bên xỏ kim giúp Lâm mẫu, một bên nghe Lâm mẫu cùng Lâm Thiện Lãi nói chuyện với nàng.
Lâm mẫu và Lâm Thiện Lãi đều đã thêu thùa thành thói quen, huống hồ cái họa tiết này cũng là mẫu bình thường bọn họ hay thêu, cho dù không phải quá tập trung nhìn, cũng có thể đâm kim đúng vị trí cần thiết, chỉ cần thỉnh thoảng cúi đầu nhìn một chút xem có sai chỗ nào là xong, bởi vậy cũng không sợ tổn thương mắt.
Lâm mẫu một bên thêu thùa, một bên nói với Lâm Thiện Vũ: " Cái tính này của con cũng quá cứng rắn, cường ngạnh rồi, chờ sau khi trở lại Phó gia, phải sửa đổi lại một chút, đa số các nam nhân đều không thích cái tính này của con..
Nếu như đã là phu thê, bình thường tranh cãi, náo loạn một cũng cùng không sao, nhưng ngàn vạn lần không thể khắp nơi đối nghịch với trượng phu, chúng ta là nữ nhân, đối với người ngoài có thể cứng rắn thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt trượng phu, vẫn phải hiền thục dịu dàng, nhu thuận, như thế thì trượng phu mới có thể kính trọng con, mặc dù Phó Gia Bảo bừa bãi, cẩu thả, nhưng mà có Phó lão gia đè ép, về sau nhất định sẽ không dám làm loạn nữa."
Lâm mẫu là con gái của tú tài, nàng nói đều là kinh nghiệm của mình, dù trong lòng Lâm Thiện Vũ không đồng ý với những gì nàng nói, nhưng nàng vẫn gật đầu.
Lâm mẫu tuy rằng có chút bất công, thiên vị con gái nhỏ, nhưng Lâm đại cô nương cũng là con gái của nàng, nàng cũng đau, cũng thương, chỉ tiếc là nàng không phải là con gái của Lâm mẫu, đối với nàng mà nói, Lâm mẫu chỉ là một người xa lạ, bởi vậy lúc này Lâm mẫu kiên nhẫn an ủi, ngược lại làm cho nàngcảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nàng đem lực chú ý chuyển sang Lâm Thiện Lãi, nữ chính của thế giới này tất nhiên là dung nhan mỹ mạo rất tốt, nàng thuộc loại nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng, thanh âm mềm mại, làm cho người khác vừa nhìn thấy đã sinh ra cảm giác muốn bảo hộ nàng.
Một đôi mắt linh động, xinh đẹp giống như tên của nàng "Thiện Lãi", đôi mắt sáng trong như nước hồ thu liếc nhìn qua một cái liền động lòng người.
Cho dù đảm nhiệm vị trí nữ phụ vật hy sinh, Lâm Thiện Vũ, cũng không cách nào sinh ra ác ý với nữ chính dạng này được.
Chú ý tới tỷ tỷ đang nhìn nàng, Lâm Thiện Lãi lộ ra một nụ cười có chút xấu hổ, nàng giống như không biết nên nói cái gì, do dự trong chốc lát mới nói: " Tỷ tỷ, ta cảm thấy lần này tỷ trở về, giống như đã thay đổi biến thành người khác vậy."
Không nghĩ tới nữ chính lại nhạy cảm như thế, sống lưng Lâm Thiện Vũ hơi cứng lại, nàng làm như không có việc gì hỏi: "Thay đổi như thế nào?"
Lâm Thiện Lãi suy nghĩ trong chốc lát, mới cười nói: "Trở nên tốt hơn so với trước kia." Nàng ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Nếu là lúc trước, ta cùng nương ngồi ở đây một hồi, tỷ tỷ sẽ không kiên nhẫn." Chỉ là đang nói nói, sắc mặt nàng lại trở nên ảm đạm, tự trách nói: "Nếu như không đổi người thì tốt rồi, tỷ tỷ sẽ không bị Phó Gia Bảo khi dễ."
Lâm Thiện Vũ nghe vậy đáp lại: "Nếu như không đổi, người hôm nay bị Phó Gia Bảo khi dễ sẽ là muội."
Hai hàng lông mày của Lâm Thiện Lãi hơi nhíu lại, giống như xoắn xuýt, rối rắm trong chốc lát, sau đó ánh mắt sáng lên, cười nói: " Vậy nếu thì cứ hủy bỏ hôn ước là tốt rồi! Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định có thể tìm cho ta một tỷ phu tốt hơn trăm ngàn lần so với Phó Gia Bảo." Nhưng nghĩ đến việc này kết cục đã định, nụ cười trên mặt Lâm Thiện Lãi lại biến mất.
Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Thiện Lãi, trong lòng Lâm Thiện Vũ khe khẽ thở dài, nên nói không hổ là nữ chính sao? Lâm Thiện Lãi dung mạo đáng yêu, tính tình lại không xấu, một muội muội như vậy, Lâm đại cô nương lại không thích, ngược lại còn cực kì chán ghét, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì nữa.
Nàng không có đi ý đồ đi đào sâu phân tích suy nghĩ của nguyên thân, mà nghiêm túc nói với Lâm Thiện Lãi và Lâm mẫu: "Chuyện hôm nay, về sau sẽ không xảy ra nữa.
Nương, muội muội, trong lòng ta tự có tính toán, về sau nhất định sẽ đem mỗi ngày đều trôi qua thật tốt."
Lâm mẫu và Lâm Thiện Lãi gật đầu, chỉ là nhìn thần sắc trên mặt các nàng giống như cũng không tin tưởng cho lắm.
Lâm Thiện Vũ cũng không tốn công phí sức đi giải thích, dù sao ở trong lòng các nàng, giờ phút này đứng ở trước mặt các nàng vẫn là Lâm đại cô nương của ngày trước.
Sau khi Lâm mẫu cùng Lâm Thiện Lãi đi rồi, Lâm Thiện Vũ đóng cửa lại, thổi tắt ngọn đèn, nhưng cũng không đi ngủ, mà xếp chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện.
Công pháp của nàng ở thế giới kia chỉ có thể xem là tầm trung, nhưng lại vô cùng thích hợp với nàng, tu luyện so với người thường phải nhanh hơn gấp hai ba lần, nhưng mà hiện giờ cỗ thân thể này không có chút nền móng cơ sở, tuổi cũng hơi lớn, muốn đặt nền móng để tiến bộ như kiếp trước lại càng khó, cho dù hai ngày này nàng đã nắm chặt hết thảy thời gian tới tu luyện, nhưng cũng chưa thể tu luyện ra được một tia nội lực nào.
Lâm Thiện Vũ cũng không vội nóng nảy, nàng rất kiên nhẫn mặc niệm tâm pháp, một lần lại một lần khống chế chút chân khí ít ỏi tồn tại bên trong thân thể từ lúc mới sinh không ngừng vận chuyển, chờ mong cỗ chân khí này sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành nội lực.
Mặc dù nàng cực kỳ chuyên chú, nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, vừa mới bắt đầu được một lúc, đã phát giác bên ngoài có chút không đúng.
Nàng lặng yên không một tiếng động xuống giường, nhẹ nhàng đem cửa sổ đẩy ra một khe nhỏ, liền nhìn thấy một cái bóng đen vượt qua hàng rào, lặng lẽ chui vào sân Lâm gia.
Đôi mắt Lâm Thiện Vũ khẽ híp một cái, chăm chú nhìn chằm chằm bóng đen kia...!
Bóng đen này nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nấp ở góc tường, phát hiện bên trong các phòng Lâm gia phần lớn đều đã tối đen như mực, chỉ còn một gian phòng còn đang le lói ánh nến, liền lặng lẽ bò qua đó.
Cũng không lâu lắm, hắn đã bò đến vị trí ngay dưới cửa sổ gian phòng kia, hắn cũng không biết đây là phòng của ai, chỉ cẩn cẩn thận thận ngồi xổm xuống, vểnh tai dán lên vách tường, ý đồ muốn nghe lén động tĩnh trong phòng.
Cái bóng đen này là ai? Đương nhiên chính là đã đi mà quay lại Phó Gia Bảo.
Chuyện bị người của Lâm gia ném ra ngoài, ở trong mắt Phó Gia Bảo là một chuyện vô cùng nhục nhã, hắn làm sao có thể trở về Phó gia? Cho nên sau khi uy hiếp xa phu không được phép đem chuyện này báo lại với Phó lão gia, hắn liền trốn ở gần đó, một mực chờ đến khi trời tối mới tiếp cận Lâm gia, đương nhiên là để nghe trộm kế hoạch tiếp theo của Lâm gia rồi.
Trong mắt hắn, toàn bộ người của Lâm gia và Lâm Thiện Vũ là cùng một bọn, mà Lâm Thiện Vũ biết võ công, là người giang hồ! Như vậy Lâm gia này nói không chừng cũng là võ lâm thế gia lui về ở ẩn, Phó gia bọn hắn đều chỉ là bá tánh bình thường, làm sao có thể đấu qua cả một nhà này? Cho nên hắn mới phải dồn hết can đảm mà gánh lấy nhiệm vụ tình báo đi thám thính tình hình địch thế này.
Trong lòng Phó Gia Bảo ẩn ẩn có chút kích động, cảm thấy mình giống như biến thành vị đại hiệp chuyên chống lại ma giáo tà phái, trừ ác diệt ác, hành thiện trong truyện võ hiệp vậy!
Ngay vào lúc hắn đang nghĩ như vậy, trong phòng truyền ra âm thanh trò chuyện của hai nữ nhân, một người lớn tuổi, một người nghe có vẻ trẻ trung hơn.
Phó Gia Bảo nghe ra được, đây là giọng của Lâm mẫu và Lâm Thiện Lãi.
Hắn có chút đáng tiếc mình tìm không trúng phòng của hai an hem Lâm gia.
Trong phòng Lâm mẫu và Lâm Thiện Lãi vẫn còn đang tâm sự, Phó Gia Bảo yên lặng tập trung tinh thần lắng nghe, phát hiện hai người nói đều là chút chuyện nội trợ lặt vặt như nuôi gà, cho heo ăn, nấu ăn..., hắn nghe nghe liền hơi không kiên nhẫn, hết lần này tới lần khác muỗi ở chỗ này lại còn rất nhiều, Phó Gia Bảo chỉ ngồi xổm một lát, bên người đã bị vây một vòng muỗi, hắn không dám phát ra âm thanh, ngay cả nhúc nhích một chút đều phải chú ý cẩn thận, chỉ chốc lát sau trên thân liền bị đám muỗi kia chích mấy chỗ, vừa đau vừa ngứa, đại thiếu gia đã khi nào phải nếm chịu dạng khổ sở này chứ? Lập tức liền muốn thối lui, vừa muốn rời đi, hắn liền nghe được hai người trong phòng nói đến Lâm Thiện Vũ.
Cả người Phó Gia Bảo đều ngừng lại, cố nhẫn nhịn, chịu đựng không vươn tay đập chết đám muỗi bu trên mặt, dán sát lại gần sát nghe.
"Tỷ tỷ con khi còn bé đã là một đứa không dễ ở chung, hôm nay con mắng nàng một câu, nàng có thể ghi nhớ mười mấy năm không quên, chờ đến lúc mọi người đều quên cả rồi, nàng lại lôi nó ra nói năm đó mình bị thua thiệt, ủy khuất, nói tới nói lui, đều là chúng ta có lỗi với nàng, chúng ta trách móc nàng nặng nề, ở trong nhà này nàng nhận hết khổ sở.
Nhưng những công việc mà tỷ con làm kia, hai ca ca của con đứa nào không làm nhiều hơn so với nàng? Sinh ở nông gia, nhưng lại muốn học đòi theo lối sống của tiểu thư nhà phú hộ...!chúng ta đối tốt với nàng, nàng hết thảy đều không nhớ rõ.
Có đôi khi ta và cha con đều không rõ, đến cùng là sinh một đứa con gái, hay là sinh một kẻ thù nữa."
Phó Gia Bảo giật mình, thì ra Lâm Thiện Vũ là người nhớ thù không nhớ ân! Nàng còn xấu tính nhiều hơn so suy nghĩ trong lòng hắn nữa!
Lâm Thiện Lãi nói: "Nương, bây giờ tỷ tỷ đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Hôm nay tỷ tỷ còn cùng con nói chuyện bình thường, thoải mái mà, hẳn là tỷ tỷ đã biết sai lầm trước đây, về sau nàng nhất định sẽ không như thế nữa.
Chúng ta là người nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ, nay tỷ tỷ sống không tốt, chúng ta càng phải đối xử với tỷ tỷ tốt một chút, ra mặt là chỗ dựa vì nàng mới phải."
Lâm mẫu hơi thở dài, " Tỷ tỷ đoạt chuyện chung thân của con, lúc trước còn khắp nơi nhằm vào con, trong lòng con không oán trách nàng sao?"
Trong phòng tạm thời trở nên yên tĩnh, sau đó mới nghe thấy tiếng của Lâm Thiện Lãi, " Tuy nói con không muốn sớm xuất giá như vậy, thế nhưng chuyện hôn sự bị tỷ cưỡng đoạt giành lấy, trong lòng con cũng có chút tức giận.
Nhưng hôm nay thấy tỷ sống không tốt, con lại cảm thấy tỷ tỷ là thay con chịu tội, trong lòng liền oán giận không nổi nữa."
Lâm mẫu lại nói: "Nếu như hôn nhân của tỷ tỷ con trôi qua thật mỹ mãn thì sao? Nếu như Phó Gia Bảo kia là một người đàng hoàng, đứng đắn thì thế nào? Trong lòng con cũng không oán trách nàng sao?"
Lâm Thiện Lãi chậm rãi đáp: "Nếu được như thế thì tốt biết bao nhiêu, có lẽ ban đầu con sẽ rất oán giận tỷ tỷ, bởi vì vì nàng đoạt mất hôn sự tốt của con, nhưng nàng là thân tỷ tỷ của con, từ nhỏ đã cùng con lớn lên, con nhiều lắm là oán trách nàng một trận, lâu dài cũng sẽ phai nhạt dần đi."
...!
Phó Gia Bảo trốn ở bên ngoài nghe được những lời này của nàng, trong lòng cực kỳ bất mãn.
Phi! Người Lâm gia quả nhiên đều có cùng ý tưởng đen tối, Lâm Thiện Vũ ở Phó gia ngược đãi bản thiếu gia, các người lại còn cảm thấy nàng bị bản thiếu gia khi dễ!
Còn có Lâm Nhị cô nương này, uổng cho ta lúc trước còn tưởng rằng nàng là nữ tử tốt đẹp, không nghĩ tới ở trước mặt người khác đều nhọ nhè, yếu ớt, nhu nhu nhược nhược, sau lưng lại dám lén nói xấu bản thiếu gia nhiều như thế nói xấu! Quả nhiên là chị em với Lâm Thiện Vũ mà! Bản thiếu gia dù không đứng đắn, nhưng cũng chắc chắn là một người tốt đấy!
Hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp để nhanh chóng thoát khỏi người một nhà này!
Hùng tâm tráng chí vừa mới lập xuống, hắn liền bị con muỗi chích cho một cái suýt nữa kêu thành tiếng.
Không dám phát ra động tĩnh, hắn chỉ có thể vặn vẹo nhăn nhó da mặt, lắc lắc đầu, nhưng mà những con muỗi kia vậy mà lại càng áp sát vào trên mặt trên cổ hắn, không chịu bay đi!
Phó Gia Bảo càng bắt đầu nôn nóng, lúc này trong phòng đã tối sầm lại, người bên trong đã tắt đèn đi ngủ.
Không thể dò xét được bao nhiêu tình báo, điều này khiến cho Phó Gia Bảo có chút thất vọng.
Trên mặt trên cổ vừa đau vừa ngứa, hắn đưa tay chà xát, lại còn xoa xuống đước mấy xác muỗi, nhờ ánh sáng trăng mà nhìn thấy trong tay mình có mấy vết máu nhỏ, khuôn mặt Phó Gia Bảo lộ ra sự chán ghét.
Hắn đang muốn đứng dậy rời đi, phía sau bỗng nhiên đau xót, không biết là bị thứ gì bắn trúng, vội vàng không kịp chú ý phía dưới, thân thể của hắn nghiêng về phía trước đổ xuống, trong lòng Phó Gia Bảo căng thẳng, hoảng hồn, vô ý thức vươn hai tay chống đất.
Mặt sân của Lâm gia không giống với ở Phó gia được phủ gạch đá, trên mặt đất đều là đất vàng được nện cứng.
Đáng lẽ nên cứng rắn, nhưng Phó Gia Bảo lại cảm giác lòng bàn tay trái có chút mềm mềm ẩm ướt.
Hắn nghi hoặc giơ tay lên, cùng lúc đó, một cỗ mùi thối xộc vào mũi hắn.
Sắc mặt Phó Gia Bảo triệt để thay đổi, không nhịn được phát ra một tiếng hét thảm, "Aaaaaaaaaa...!"
Thì ra hắn hắn hắn...!hắn đè tay trúng phân gà!!!
Bẩn chết, bẩn chết đi được!
Đại thiếu gia điên cuồng vung tay, thật vất vả mới đem đống phân gà trong lòng bàn tay kia vung bay ra ngoài, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến hò hét của hai an hem Lâm gia.
"Ai?!"
"Ai đang ở đó?!"
Tiếp theo là tiếng mở cửa.
Phó Gia Bảo bị dọa đến mặt tái mét, vội vàng vọt tới hàng rào trúc leo qua.
Có điều đầu trên của hàng rào trúc đều được vót nhọn, hắn vội vội vàng vàng leo qua, không cẩn thận làm cho quần bị móc lại, xoẹt một tiếng, chỗ thủng từ chân kéo thẳng đến tận háng..
Nhưng mà Phó Gia Bảo đã không có tâm tư để ý tới, hắn vừa lăn ra khỏi hàng rào được, lập tức hoảng hốt chạy về hướng cổng thôn, phía dưới còn bị gió lạnh không ngừng lùa vào.
Phó Gia Bảo sắc mặt kém cỏi, vừa ra sức chạy vừa cố khép khép hai chân lại.
Xa phu của Phó gia vẫn một mực đợi ở ngoài thôn, đang vật vờ muốn ngủ gục, bỗng nhiên nghe thấy từ trong thôn xa xa truyền đến động tĩnh muốn bắt trộm, bị giật mình dọa cho tỉnh, sau đó đã nhìn thấy đại thiếu gia nhà mình tư thế quái dị chạy tới xe ngựa, giống như vừa bị cắt mất cái kia...!
"Đi mau! Đi mau!" Phó Gia Bảo che lấy phía dưới bò lên xe ngựa vội vã hối thúc.
Xa phu cũng bị bộ dáng này của đại thiếu gia hù dọa, vội vàng phất roi làm cho ngựa phi nước đại mà đi.
Chờ đến lúc người trong thôn đuổi ra tới nơi, chỉ có thể mượn ánh sáng trắng trông thấy bóng một cỗ xe ngựa đi xa xa, cũng không biết là xe của tên trộm kia, hay là một người đi đường vừa lúc đi ngang qua nữa.
Ngày hôm sau, trong lúc Lâm gia dùng điểm tâm, Lâm đại ca kể chuyện này cho Lâm Thiện Vũ: "Bây giờ suy nghĩ lại một chút, bộ dáng tên trộm tối hôm qua chạy trốn, hẳn là một kẻ tàn tật."
Lâm nhị ca: "Có lẽ là kiếm ăn không nổi, mới đến nhà chúng ta tìm cách trộm đồ a!"
Lâm phụ kết luận, "Mấy người khuyết tật như vậy kiếm ăn cũng không dễ, đáng lẽ hôm qua nên cho hắn vài thứ, cũng không biết hắn bị đói bao lâu rồi mới có thể liều lĩnh như thế, cũng thật quá đáng thương."
Lâm mẫu và Lâm Thiện Lãi cùng nhau gật đầu, thở dài: "Đúng vậy, thật quá đáng thương!"
Lâm Thiện múa: "...".