Nhật Ký Thuần Phục Đế Quân

Chương 11

Tác giả: Mão Liên


Biên tập: Wanhoo


"Ấu Ấu học được cả đánh nhau cơ à?" Dung phu nhân mới hay tin thì khá ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng, cảm giác này còn vượt cả đau lòng khi thấy vết thương trên mặt con gái.


Từ trước đó, cả Dung phủ đã cảm thấy tính cách Ấu Nính quá khác với cả nhà. Từ Dung hầu đến Dung phu nhân, rồi cả Dung Vân Hạc hiện nay đã trở thành thế tử, đều không dễ bắt nạt. Thế mà Ấu Ninh lại ngoan ngoãn lạ thường, không biết học ở ai nữa.


Đây là vấn đề đã làm khó cả nhà rất lâu.


Dung phu nhân vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, hỏi han mong chờ, "Ấu Ấu đánh nhau với ai? Đánh thắng không? Chắc là người kia thảm hơn nhỉ?"


Hạnh Nhi ngừng mấp máy môi cười, nhìn sang quả nhiên nghe thấy tiểu cô nương trả lời thật thà: "Ấu Ấu không đánh người ta, mà giảng đạo lý với hắn. Mẫu thân từng bảo trẻ em thích đánh nhau là hư, chúng ta phải nói lý lẽ."


Dung phu nhân: ...


Nàng nói câu này khi nào? Từ khi nào nàng thích nói lý lẽ với người khác??


Là con gái duy nhất khác họ Vương của Chu triều, tính Dung phu nhân rất ngang ngược kiêu ngạo. Sau lấy chồng ở xa kinh thành mới dần thu liễm, trở thành Dung phu nhân hiền thục hiểu lễ nghĩa trong mắt đa số người ở kinh thành. Dẫu vậy cái tính tùy hứng chẳng bao giờ mất đi trong máu.


Nàng đè nén biểu cảm, ồn tồn bảo: "Ấu Ấu nhớ lầm rồi, sao mẫu thân lại bảo thế chứ."


"Dạ?" Ấu Ấu nhìn nàng thắc mắc.


Dung phu nhân nói tiếp: "Rõ ràng mẹ bảo là, Ấu Ấu không được chủ động đánh người ta. Nhưng nếu người ta động tay trước thì không cần kiêng nể, càng đánh mạnh càng tốt. Dù đối phương đến cửa tố cáo cũng không sợ, có cha và mẹ làm chỗ dựa cho con rồi."


Hạnh Nhi: ... Phu nhân, người dạy cô nương thế ổn thật à?


Ấu Ninh chớp chớp mắt, hiển nhiên lời răn dạy này quá khác với lời dạy trước đây. Bỗng chốc không biết đáp thế nào.


Dung Vân Hạc yên lặng nhìn lúc lâu cười nhẹ, ôm bổng tiểu cô nương lên từ đằng sau, thuận thế hôn một cái rồi quay sang trách: "Mẹ, mẹ dạy hư Ấu Ấu rồi."


"Có gì mà dạy hư?" Dung phu nhân vẫn luôn có hơi bát nháo trước mặt con trai, nàng ho khan rồi mới tiếp tục câu chuyện, "Sao nay Vân Hạc lại ở nhà giờ này?"


"Con cũng định vào cung, đợi Ấu Ấu ăn xong bữa sáng sẽ đi cùng ạ." Ngón tay Dung Vân Hạc xoa má muội muội, nói nhỏ nhẹ, "Hôm qua ai đánh nhau với Ấu Ấu?"


Cũng là hỏi nhỏ, nhưng hắn hỏi lại khiến mọi người trong sảnh cảm thấy rùng mình khó hiểu. Trước giờ Ấu Ninh nghe lời hắn nhất, vậy nên đáp ngay: "Là thư đồng của Thập tứ hoàng tử, không biết tên ạ."


"Ừm." Dung Vân Hạc nhớ kỹ cái tên Thập tứ hoàng tử, cùng với đó là búng nụ hoa trên tóc cô bé, "No chưa?"


"No rồi ạ." Ấu Ninh dụi dụi cọ cọ trong lòng hắn, tựa đầu ngoan trên vai trông như gấu ôm, khiến Dung phu nhân ghen đỏ mắt.


Rõ ràng nàng mới là người sinh con gái ra, thế mà sướng con trai nhất.


Đỏ mắt lần nữa, vẫn phải tiễn hai huynh muội lên xe ngựa.


Tuy Ấu Ninh được Dung Vân Hạc chăm từ nhỏ, nhưng từ sau khi huynh trưởng đến thư viện học tập, một tháng hai huynh muội mới gặp nhau mấy lần, bởi vậy dạo gần đây cô bé cứ dính lấy đại ca miết.


Ví như hiện tại, rõ ràng đã đến gần Thái học đường nhưng tiểu cô nương vẫn quấn quít không chịu rời khỏi lòng Dung Vân Hạc.


Yên Quy dừng chân, đi qua chỗ đó.


"Ấu Ấu."


Tiếng gọi nhỏ, Ấu Ấu ngoảnh mặt lại ngay, vẫy tay theo thói quen, cong mi cười, "Thập tam ca ca."


Nhưng vẫn không rời khỏi cái ôm của đại ca.


Yên Quy dừng bước, gọi nhẹ, "Qua đây."


Ờ... Ấu Ninh hơi do dự, nhìn trái lại nhìn phải, một bên là Thập tam ca ca, một bên là đại ca, đắn đo rối rắm.


Vẫn là Dung Vân Hạc cười cười thả muội xuống, "Sắp đến giờ rồi, không qua là Thái phó phạt muội đấy, qua đi."


Được nhắc nhở, chạm chân xuống đất cô bé mới chạy đi, không quên vẫy tay chào đại ca, "Ca ca, Ấu Ấu đi trước nhé."


"Ừ."


Cầm bàn tay vô cùng thân quen đã một tháng, sắc mặt Yên Quy mới hòa hoãn lại, gật đầu nhẹ với Dung Vân Hạc rồi dắt tiểu cô nương đi luôn.


Dung Vân Hạc nheo mắt, lần trước còn chào một tiếng Dung công tử, giờ đưa muội muội hắn đi đến một câu cũng không có.


Không thể không nói, lòng đại ca lúc này có hơi bực dọc.


Nghĩ tại chỗ một lúc, chợt hắn phấn khởi ra mặt, xoay người cất bước đến phòng nghị sự của triều thần trước khi lên triều.


Hôm nay Yên Quy và Ấu Ninh đều đến muộn, những người khác chỉ liếc qua rồi cố gắng tránh mặt đi. Xem như họ đã nhìn thấu, chính xác là Yên Quy giấu tài, tính cách cũng không hiền lành kiệm lời như những gì họ tưởng.


Đây đúng là người tính toán cặn kẽ, hễ ai từng trêu hắn đều đào lỗ ở những nơi không ngờ đến, trong khi người thường tạm chưa ý thức được tại sao.


Mười mấy ngày nay, vì cố dụ tiểu thư đồng kia mà mọi người ăn vô số lần quả đắng, khóc không ra nước mắt, ít nhất thì giờ không dám trêu vờn Yên Quy nữa.


Ai bảo giờ người ta được Thái hậu xem trọng, lại còn có tiểu oa nhi bảo vệ nữa.


Mọi người xếp sách chỉn chu, tự đọc hơn mười trang rồi mà Thái phó vẫn chưa đến, khiến mọi người có hơi bồn chồn.


Bát hoàng tử thiếu kiên nhẫn, ra lệnh cho nội thị bên người, "Đi xem Thái phó ở chỗ nào, đã xảy ra chuyện gì."


Chưa chờ nội thị về, Thái phó đã chắp tay nặng nề tâm sự vào Thái học đường. Ông rất thất thần, lúc đi còn không cả để ý đến bồu lan quân tử mình thích dưới đất mà nhẵm bẹp lan quân tử.


Mọi người nhìn nhau, đắn đo có nên nhắc Thái phó không.


Lúc lâu sau, Thái phó rơi vào cõi thần tiên mới thở ra một hơi, nói chậm rãi: "Các vị điện hạ..."


Giọng ông ngắt quãng, nói chậm chạp: "Thần mới hay tin từ trên triều, Ngũ công chúa... đã qua đời tháng trước vì bệnh rồi."


Thất hoàng tử đang lén nháy mắt với người khác, nghe thấy câu này thì sững sờ, mở to hai con mắt, vẻ mặt không thể tin được.


Hắn ngậm miệng lại, sau lại hé ra, mắt đỏ bừng nhưng vẫn im thin thít, có vẻ như không biết nên nói thế nào.


Nói thẳng ra đây là việc trong dự liệu, nhưng khi biết được thật thì vẫn khiến người ta trống rỗng, mất suy nghĩ.


Mọi người đều nhìn hắn với con mắt thông cảm.


Ngũ công chúa Yên Nhu là tỷ ruột của Thất hoàng tử.


Với các công chúa bình thường, chết vì bệnh sẽ không khiến Thái phó phản ứng mạnh thế. Vị Ngũ công chúa này khác, nàng là vị công chúa được phái đi thảo nguyên tây bắc hòa thân để củng cố quan hệ hai nước.


Đúng hơn là vị công chúa thứ hai, trước Ngũ công chúa, Tam công chúa là người đầu hòa thân.


Các vị công chúa cơ thể yếu ớt, môi trường tây bắc không bằng kinh thành, Tam công chúa chỉ gắng được bốn năm rồi mất, không ngờ Ngũ công chúa còn ngắn hơn, mới một năm đã không gắng gượng được nữa.


Tuy tình cảm của các hoàng tử khác với Ngũ công chúa không bằng Thất hoàng tử, nhưng liên quan đến quốc gia, tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi đau chung, không khỏi cảm thấy đau thương.


Tính ra đều là huynh đệ tỷ muội, bọn họ đâu thể nhẫn tâm nhìn từng vị tỷ tỷ chết dần nơi xứ người.


Dường như cùng một lúc, mọi người đều nghĩ đến một việc, Ngũ công chúa chết vì bệnh, rất có khả năng... Chu triều lại phải phái một vị công chúa khác đi.


Không ngoài dự đoán, Thái phó nói tiếp: "Bây giờ... Triều đình đang thương nghị nên cho vị công chúa nào đi hòa thân."


Các hoàng tử ở đây chưa đến tuổi thảo luận chính sự, nhưng nhìn một vòng sắc mặt của họ sau khi nghe chuyện, Thái phó không nhịn được muốn hỏi, "Các vị điện hạ cảm thấy chung quy việc chuyện hòa thân, có nên đi hay không?"


Câu này nói ở đây có hơi không đúng chỗ, nhưng Thái phó muốn xem phản ứng của các hoàng tử được kỳ vọng, trong mắt ông có chút chờ mong.


Có người hấp háy mắt không muốn bàn luận việc này, cũng có người nghĩ tường tận rồi lên tiếng, "Năm năm nghỉ ngơi chỉnh đốn, triều ta cần phải đánh sớm một trận, nhìn tường tận thì, thật sự không cần để các công chúa hòa thân."


"Không được! Nổ ra chiến sự chắc chắn dân chúng sẽ lầm than, chỉ bách tính gặp họa. Tổ tiên ta đề xướng bao đời nay trị quốc vì con dân, nếu chỉ cần hy sinh một người hoàng tộc ta để đổi lấy hòa bình hai tộc, tại sao không thể? Đây là bỏ nhỏ lấy lớn."


Trong triều cũng có không ít hướng giải quyết này, Thái phó thăm dò qua một vòng, nhìn về chỗ Yên Quy: "Thập tam điện hạ nghĩ sao?"


Yên Quy ngẩng đầu lên, vẻ mặt trông thấy rõ có đôi phần rối rắm. Lúc này Thái phó mới nhớ ra, mẫu phi của vị hoàng tử này là người tộc khác đến hòa thân.


Chốc lát, Yên Quy nói chậm rãi kiên định: "Khi chiến tranh, hòa thân chỉ có thể dập lửa trong phút chốc, không phải kế sách lâu dài, quyết định bởi người nhu nhược."


Câu trả lời của hắn có hơi bị quyết liệt, mọi người đều liếc mắt qua, mỗi người đánh giá câu này khác nhau.


Thế nhưng lát sau, họ đều đắm chìm trong tin tức Thái phó mang đến mà bàn luận sôi nổi, hoàn toàn không nghe bài giảng.


Ấu Ninh có hơi mù mờ với vốn hiểu biết nông cạn, trưa đến cô bé hỏi Yên Quy: "Thập tam ca ca, hòa thân là gì?"


Yên Quy đã bắt đầu có chút kiên nhẫn với cô bé, giải thích qua loa, "Là hành động để dừng chiến, gả công chúa đến nơi xứ người, để hai dân tộc hòa bình trong một khoảng thời gian."


Tiểu cô nương vẫn lơ mơ như trước, Yên Quy lại giải thích bằng những từ dễ hiểu, bấy giờ mới giúp cô bé hiểu rõ nghĩa của từ này.


Nhớ đến vấn đề Thái phó hỏi, Ấu Ninh lại hỏi mấy câu, khiến Yên Quy bỗng nhớ đến kế sách hòa thân này được quyết định thế nào.


Ngay từ lúc bắt đầu Thái hậu đã phản đối việc cầu thân. Thân là nữ tử, đương nhiên bà càng hiểu công chúa bị hòa thân thảm thương cỡ nào. Thế nhưng Chu triều không do mình Thái hậu làm chủ, huống hồ còn là việc đối ngoại quân sự lớn thế này.


Ở chiến sự tây bắc, quân Tạ gia vẫn luôn góp sức hết mình, bởi vậy quân Tạ gia càng hiểu tình hình nơi đó hơn.


Nhưng mẫu tộc Thái hậu là Tạ gia, Thái hậu còn là dòng chính, đương nhiên là có người phản đối để quân ngoài lập uy trong đại quân. Thời điểm ấy cũng đã nhiều năm chinh chiến, cũng đến lúc Chu triều cần nghỉ lấy sức thật, khi ấy Ngô tướng quân dẫn đầu một nửa đại quân đã đưa ra chính sách hòa thân.


Có thể nói, việc hòa thân một nửa vì Chu triều, một nửa vì một vài đại thần không muốn Tạ thị lớn mạnh thêm nữa. Bởi vậy giờ đây sau năm năm, rõ ràng Chu triều đã phục hồi sức lực từ lâu, có sức đánh một trận, nhưng vẫn bị cản trở bởi nhiều mặt.


Hoặc vả chăng, trừ phi Thái hậu và Tạ gia đồng ý vứt bỏ quân quyền, những người tài kia mới xuất quân.


Yên Quy không nói với Ấu Ninh những việc này, hắn chỉ nói, vì thái bình thiên hạ.


Sau khi nghe xong Ấu Ninh đã hiểu hết, nhớ đến hai vị công chúa mà Thái phó nhắc đến, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xuất hiện chút nét đau lòng.


Cô bé đã biết nghĩa tử vong là gì rồi.


Buồn bực một lát, tiểu cô nương bảo: "Nếu không cần hòa thân mà thiên hạ vẫn thái bình thì hay quá rồi."


Yên Quy ngẩn ra, hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại nhớ đến giọng nói và dáng điệu của mẫu phi dần dần bị lãng quên.


Thậtvậy, nếu không cần hòa thân mà vẫn thái bình... thì hay quá rồi.

Bình Luận (0)
Comment