“Mẹ nó! Chết chắc rồi! Không dừng được!”
Tinh linh xoay quanh ta múa hát, chú văn từ miệng ta bay ra, thông qua bọn họ mà khuếch tán ra ngoài, dẫn đến toàn bộ thế giới cộng minh.
Cũng giống như kị sĩ già dặn có thể điều khiển toạ kị biểu diễn đủ loại chiêu thức đẹp mắt, trong khi gà mờ thì luôn bị ngã ngựa rồi bị kéo theo chạy, giờ, ta không khác gì con gà non kia, bị cấm chú đạp ngã rồi kéo theo chạy.
Con ngựa càng hoang dã thì càng khó dừng cương, cấm chú càng mạnh mẽ thì khi vào guồng liền khó mà dừng lại được. Hơn nữa, khác với những lần sử dụng trước, ta nay vừa không đủ thực lực, vừa là kẻ sống, những điều đó khiến [Kỷ băng hà] đi lệch quỹ đạo, cái cấm chú này giờ kéo cả ta vào thành một bộ phận của nó.
Các tinh linh băng tuyết hớn hở dâng lên chúc phúc cho ta, khiến dòng lĩnh ngộ của ta đối với hàn băng tăng lên không ngừng. Lúc này, lạc ấn linh hồn ‘Hàn băng hành giả’ đang cấp tốc khôi phục.
“…7%....14%...30%, cái mợ gì đây, đùa ta à. Lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc loạn thì chường mặt ra đổ dầu vào lửa!”
Để mình không vì cấm chế thất khống mà trở thành tạc đạn nổ tung, ta lập tức đem tất cả điểm kĩ năng đút vào trong nhánh cây kĩ năng hệ băng.
[Chưởng khống hàn băng], [hàn băng phân tách]…, hàng loạt thiên phú được điểm sáng, chỉ cần là những thứ bắt buộc phải biết trước khi học [Kỷ băng hà] ta đều cuồng điểm.
Nhờ có những kĩ năng này, ta cuối cùng cũng không cần phải lo tự biến mình thành tạc đạn, thế nhưng giải quyết xong vấn đề này, vấn đề khác liền tới.
Trong tầm mắt của ta, tất cả thế giới đều đã hoá thành băng nguyên, ngoại trừ sương giá và băng tuyết ra thì chẳng còn gì cả. Tất cả sinh mạng đều đã bị vùi dưới lớp băng kia mà chìm vào giấc ngủ. Đây không phải ảo giác, đây là dự triệu của việc cấm chú sắp đạt hiệu quả, các tinh linh băng tuyết vui mừng khôn xiết tung hô tương lai tốt đẹp trong mộng tưởng.
Tất nhiên, thứ mà tinh linh băng tuyết thích không phải thứ mà các vật còn sống ưa thích.
Nếu cấm chú thả xong xuôi, chắc ta cũng chẳng cần mua quan tài, dù sao ta cũng tự tạo một cái có sẵn cho mình rồi. Không khéo chẳng phải riêng thân thể đóng băng ở đây mà cả linh hồn cũng bị giam trong đó luôn, dòng luân hồi của ta cũng đến lúc dừng lại.
“Isabella, đánh ngất ta.”
Nghe được mệnh lệnh của ta, thiếu nữ tuyết lập tức hoá thành ác quỷ, thế nhưng còn chưa kịp ra tay thì hư ảnh khô lâu vương đã vung tay nắm chặt lấy nàng, sau khi do dự một chút mới ném văng nàng ra xa.
Đây là tác dụng phòng ngự tự động của hư ảnh thần uy, may mà Isabella là bạn đồng hành tương thông linh hồn với ta, nếu không nàng đã bị bóp chết.
“82%....89%...95%...”
Lạc ấn linh hồn đã sắp hồi phục hoàn tất, việc này vốn phải là đại hỉ nay thành lá bùa đòi mạng.
Sinh mệnh lực của ta nay chính là động lực của cấm chú, ta mà còn không chết vậy thực không ma pháp.
Ngay trong lúc ta tuyệt vọng chờ đợi cái chết, rồng chín đầu lại tự tàn rồi cải biến phương hướng tấn công, phun quả cầu long tức dung hợp đó về phía ta.
Nó không biết rằng, lúc đó ta vui mừng cỡ nào, chỉ hận không thể chạy đến hôn nó.
[Kỷ băng hà] đã thực hiện đến giai đoạn tự vận hành. Nó sẽ tự động phán đoán và bài trừ tất cả các yếu tố trở ngại đến sự phóng thích của mình. Mà khi một đòn công kích ma pháp với uy hiếp cực lớn phóng tới đây, chỉ còn duy nhất một biện pháp ứng đối có thể lựa chọn.
“…Để chúng ta mang đến chung kết vĩnh hằng! Kỷ băng hà!”
Không ngoài dự đoán, cấm chú phát động trước thời hạn, hoá thành một luồng thổ tức, mạnh mẽ đụng tới quả cầu long tức.
Cấm chú va chạm tạo thành một cơn gió xoáy, tất cả những vật thể kẹp ở trong đó đầu tiên sẽ bị đóng băng, sau đó hoá thành vụn phấn.
Nước sông ở đây triệt để bị dính tai ương, cả con sông biến thành bãi băng vụn.
Ánh sáng chói mắt đoạt đi thị lực của phàm nhân, đến khi ta có thể mở mắt ra nhìn, tất cả chỉ còn đống đổ nát.
Kết quả đã được phán định, cuối cùng vẫn là cấm chú của ta chiếm ưu thế.
Dù sao ta còn có thể ngồi bệt ở đây mà thở dốc, trong khi đó nửa cái thân mình của Hadaraa đã hoá thành tượng băng, hai cái đầu cũng đã vỡ vụn. Nếu nó không đem tất cả sinh lực của mình dồn cho cái đầu chính thì có khi con ma vật thượng cổ này đã toi mạng.
Nhờ đòn công kích của Hadaraa, cấm chú đã phát động mà không đợi hoàn thành các giai đoạn áp súc, tinh lọc, dung hợp, cộng minh…, điều này khiến [Kỷ băng hà] không phải dạng hoàn chỉnh, mà chính vì thế nên ta mới nhặt về được một cái mạng.
Ngã vật ra đất, cảm giác thân thể khô kiệt, ma lực và thể lực không còn chút nào, thế nhưng ta lại cười, bởi lẽ, chúng ta đã thắng.
“… Ta lấy danh nghĩa của chủ ta Vô Miên giả, ban cho ngươi chức trách của công chính kị sĩ.”
Cuối cùng, cái nghi thức bốn phút giày vò này cũng kết thúc.
Thấy Basra thực lực tăng lên, Hadaraa cũng biết chuyện gì sắp phát sinh. Nó không cam lòng, rống giận vang trời.
Thế nhưng điều kì lạ đột nhiên phát sinh, khi sức mạnh tăng lên, thân thể anh linh của Basra lại bắt đầu tan rã.
Nhìn tình huống của mình, Basra biết thời khắc mình phải trở về đã đến. Mà vừa rồi hắn tiếp thu nghi thức, gia tăng chức nghiệp luật pháp, không biết khi đi về sẽ phải chịu phạt như thế nào.
“Thật đáng tiếc, không thể nhìn được cái chết của con rắn nhỏ này. Thôi, thể ngộ được tầng thứ này, dù thời gian chỉ có mấy khoảnh khắc cũng đã đáng.”
Hai chân hắn đã hoá thành đám bụi sáng vàng, hắn bình tĩnh lấy ra bội kiếm và trường thương, sau chút do dự, hắn đem trường thương đưa cho vị nữ kị sĩ trẻ tuổi đang dùng ánh mắt sùng kính nhìn mình.
“Coi như làm kỉ niệm, nó tên là ‘Thí Long thương’, ta thích cái dũng khí dám xông lên của ngươi, có thể ngày nào đó ngươi cần dùng thứ này.”
Tiếp đó, Basra lại ngắm cảnh sắc phàm trần thêm một lần nữa rồi ném mạnh bội kiếm của chính mình lên bầu trời.
Thanh kiếm này không biến hình, không phụ gia thiểm điện hào quang gì, thậm chí phần chuôi kiếm cũng đang phiêu tán, thế nhưng, nó chính là tận thế mà bất cứ con rồng nào cũng không cách nào chống đỡ.
Tại thoáng khoảnh khắc kia, hắn cảm nhận được lĩnh vực của thần linh, cũng thu được một chút thần lực với đặc hiệu ‘rồng phải chết’. Cũng bởi vì nắm giữ thứ này, hắn phải bỏ ra đại giá là tiêu tan thân thể, trở về thần vực.
Hắn thậm chí cũng không cần ném chuẩn, hắn biết, thanh kiếm này nhất định sẽ đánh trúng con rồng chín đầu, đưa đến diệt vong cho nó.
Hadaraa vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng mình sắp chết, nó vẫn cố sức giãy dụa. Tiếc rằng dù [Đại thẩm phán] đã kết thúc, dây xích trói trên người nó không còn, nhưng nửa người bị đóng băng làm nó mất đi năng lực di động. Nó muốn cắn đứt chủ đầu, dồn toàn bộ sinh lực vào trong đó để cầu sinh, nhưng cũng không còn cái đầu nào khác để làm việc này.
“Xong rồi!” Cái đầu chính của Hadaraa rũ xuống.
“Kết thúc!... Chúng ta thắng, chúng ta sống sót!” Đám người của chúng ta hớn hở vui mừng.
“Hả?”
Hôm này là ngày của những điều ngoài ý muốn, và nó vẫn chưa dừng lại, một thân ảnh màu máu không biết xuất hiện từ đâu ra, va thẳng vào thanh kiếm ở không trung.
“A a a a! Ta nguyền rủa bọn ngươi! Ta nguyền rủa đám tháp chiêm tinh bọn ngươi! ‘Con mắt của Loom’, ta sẽ kéo các ngươi xuống địa ngục với ta!”
Kẻ ‘hi sinh’ chính mình để cứu rồng chín đầu này chính là Masorite. Hắn vốn không phải là loại người hết lòng vì kẻ khác, hắn là bị ném ra cản kiếm. Còn tên kị sĩ vốn có nhiệm vụ trông giữ hắn nay cũng đổ gập trong nước, bất tỉnh nhân sự.
Dù bị ngăn cản, dưới sự chỉ dẫn của thần lực, thanh kiếm vẫn cắm vào thân thể của Hadaraa khiến thân hình to lớn ấy hoá thành tro bụi. Vậy nhưng sức mạnh của thanh kiếm đã bị yếu đi không ít, con rồng chín đầu vẫn chưa chết hẳn, nửa cái đầu chính của nó vẫn còn, thậm chí bắt đầu tái sinh.
“Ha ha! Đồ ngu! Đồ ngu!” Tiếng cười quái gở xuất từ miệng một con quạ đen trên bầu trời, sau đó nó hoá thành một tên kẻ thù cũ của chúng ta, hội trưởng phân hội tháp chiêm tinh Oran – ‘con mắt của Loom’.
Hắn sớm cấu kết với hải tộc, đem lần hải tộc đột kích này là thời cơ để trả thù, lúc nào cũng lởn vởn bên ngoài giáo hội chờ sơ hở.
Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng thời cơ đã đến. Tại thời khắc then chốt, hắn ra tay lật ngược thế cục. Cảm giác thù của mình đã báo thành công, khuôn mặt nhăn nhúm của hắn cười nở hoa.
Con rồng chín đầu vẫn đang chậm rãi khôi phục sau lưng hắn, nếu không thể huỷ diệt cái đầu chính trước khi nó kịp mọc ra cái đầu thứ hai, vậy tất cả kết thúc.
Trong tuyệt cảnh, Renee, người vẫn luôn cực kì nhút nhát sợ hãi tử vong lại đứng lên. Nàng không nói gì mà nhảy lên lưng Shiva, giơ lên thanh thương ‘Thí Long’ vừa mới được tặng. Một lần nữa xông về phía con rồng không thể chiến thắng.
“Không ngờ thời khắc cần thanh thương này nhanh vậy liền đến… Mọi người! Chưa tới lúc tuyệt vọng, chỉ cần không buông bỏ thì hi vong vẫn luôn còn!”
Giáp băng, vó ngựa, trường thương, kị sĩ xông lên phía trước, chiến kỳ tung bay theo gió, thánh kiếm hộ quốc trong tay, hình ảnh Lam vương dẫn theo đoàn kị sĩ bất khuất lại trở về.
‘Nếu sống không nổi nữa thì đừng chết trong sợ hãi như tên hèn yếu, có chết cũng phải chết trên lối xung phong.”
Uy thế của con rồng ác vẫn đè ép xuống, sai lệch thực lực khiến Renee biết có lẽ mình phải chết ở đây, dầu vậy, chỉ cần vinh dự vẫn còn, nàng tuyệt không hối hận.
“Ha ha, thú vị, cứng đầu không biết sợ là gì, đây quả là bệnh chung của vương thất, cách bao đời vẫn không bỏ được. Renee, lần này nếu ngươi còn sống, ta công nhận ngươi là vương giả chân chính của nước Lam.”
Tổ tiên như ta sao có thể để hậu bối dẫn theo. Vì vậy, ta gượng chống kiếm đứng lên, để Isabella hoá thành đôi cánh, dẫn ta xông đến.
“Xung phong!”
Đám kị sĩ hoàng gia theo sát công chúa của mình, họ biết mình chẳng là gì đối với con rồng kia, nhưng dẫu chết thì có sao, đây chẳng phải cái chết vinh quang mà kị sĩ khát cầu ư?
“Thảo nào đại nhân nói đám kị sĩ là lũ vừa ngu vừa đáng yêu… Mấy tên ngốc còn làm được, chẳng lẽ hệ luật pháp chúng ta không làm được?”
Klose lại nhấc thân hình mệt mỏi do thi pháp liên tục của mình lên không trung, hai tên ‘sứ giả hộ hoa’ Durr và Mousse cũng đi theo, một trái một phải.
“Khục, đại nhân, ta có chút lời muốn nói, nếu bây giờ vẫn giữ trong lòng, sợ không còn cơ hội.”
“Bao lâu nay ngươi đã không nói thì thôi cứ giữ lấy đi! Khục, giáo chủ đại nhân, ta cũng muốn nói vài lời…”
Thôi, bỏ hai tên thần kinh vừa đi vừa kéo chân nhau đó sang một bên. Dù sao, bọn họ cũng làm đủ chức trách của mình, dám bỏ ra sinh mạng để bảo vệ ‘đoá hoa’ xinh đẹp nhất trong lòng.
Lúc ta đang vừa bay vừa nghĩ miên man xem có ý tưởng gì không, đột ngột một thanh âm lại vang lên bên tai.
“Khải bẩm nương nương, thần thiếp đã có thể ‘bắn một phát’, ngài muốn hưởng dụng không ạ?”
“Má. Giờ khắc nào rồi mà còn nói nhảm! Đang chờ ngươi cứu mạng đây, bắn thì bắn đi.”
“Cứu mạng à? Vậy khẩu phần của ta năm nay…”
“Không chỉ năm nay, sang năm ta cũng bao luôn, điều kiện gì cũng ok hết!”
Nghe được thứ mình muốn, rốt cục Heloise cũng để ta nghe được thứ thanh âm mình mong chờ đã lâu.
“Đặng đặng đặng trừng!”
“Răng rắc răng rắc!”
Những tiếng xích kéo cơ quan vang lên, chỉ chốc lát sau, cửa căn cứ được mở rộng ra, lộ ra những chiếc chiến hạm phù không đã lơ lửng trên không trung. Tất cả hoả lực trên các chiến hạm này đã chuẩn bị sẵn, cửa vừa mở, bọn chúng liền bắt đầu xung kích.
Từng đám quả cầu lửa liên tục được phóng ra từ tháp pháp sư, chỉ sau một giây, tên ‘con mắt của Loom’ còn đứng ngơ ngác tại chỗ đã về chầu ông bà.
Tiếp đó, hàng loạt tiếng pháo nổ, hơn chục nòng pháo đạn đạo tha hồ biểu diễn sức mạnh của chúng. Xen lẫn tiếng pháo inh tai nhức ong, ta còn nghe thấy tiếng hét thô lỗ của Dwarf.
“Ha ha ha, ta thấy con mồi trong tầm ngắm (1)!”
Sau tiếng la quen thuộc, chủ pháo ma năng bắn ra một đường cong parabol hoàn mĩ, oanh nát chiếc đầu cuối cùng của Hadaraa.
“Thắng rồi! Lần này chúng ta thực sự thắng!”
(1) I’ve got a beast in my sight – câu nói phát lên khi sử dụng lá bài ‘Big Game Hunter’ trong game Hearthstone.