“Ad1897, vì ứng phó với tình hình đất nước ngày càng khó khăn và thánh chiến sắp bạo phát, ‘công chúa kị sĩ’ Renee Lam quyết tâm tìm về vinh quang xưa mà tổ quốc đã thất lạc. Nàng lao lực, trải bao gian khổ, thông qua muôn trùng thử luyện, cuối cùng giành được sự công nhận của anh linh tiên tổ Roland Lam. Sau đó, ngài dẫn theo các anh linh kị sĩ quay về, lịch sử bắt đầu lật sang trang mới, con sói hùng cứ phương bắc hơn ba trăm năm trước đã tỉnh lại.”
Đây là một lời đánh giá rất bình thường của một tập san lịch sử rất nhiều năm sau…
“Đương nhiên, đối với đại bộ phận quần chúng, trọng điểm không phải vấn đề này. Công chúa Renee cả đời không gả cho ai, lại còn để tổ tiên của nàng làm thủ hộ kị sĩ mới là thoại đề hàng đầu được vô số thơ ca và hí kịch tập trung. Dù không có sử liệu cụ thể, nhưng xét đến mối quan hệ rối loạn phức tạp của vương thất phương bắc lúc đó, những suy xét trong các sáng tác chưa hẳn không phải chân thực. Còn câu chuyện về tính hướng kì dị của công chúa thì hẳn chỉ là màn che đậy mắt thế nhân.”
“ - - đoạn trên trích từ [Nguyên hình của mười bộ ca kịch ái tình lịch sử nổi tiếng nhất], nhà xuất bản văn hoá đế quốc Aanrok. P/s: cuốn sách này bị Đông Lam và các quốc gia phương bắc coi là sách cấm, tác giả từng bị rất nhiều người phương bắc lùng bắt đuổi giết. Nếu ngươi vì mang theo sách đến Đông Lam mà bị vây đánh, vậy đừng trách ai, đó là do ngươi tự tìm…”
Những lời lẽ tìm đường chết đoạn sau tạm không nhắc tới. Dù sao cái thân phận kị sĩ thủ hộ này sẽ không để Đông Lam lâm vào tình huống hai hạch tâm.
Dù sao Đông Lam cũng đang trùng kiến các quân đoàn, quân đoàn trưởng thì đều là những kị sĩ vong linh ta mang về. Vì thế, hiện tại quyền lực thực sự trong quân đội là nằm trong tay ta. Ta thì lại không muốn Đông Lam xuất hiện phân liệt quyền lực, cho dù là ở trong mắt người ngoài.
Đại đa số các quân đoàn đều gây dựng rất thuận lợi, số lượng đăng kí tân binh sắp chen sập cả binh doanh. Nhưng, vấn có quân đoàn có vận khí khá đen đủi, ví như quân đoàn ‘Asmu thuần khuyển giả’.
“Giống chó chiến đấu Took tuyệt chủng? Sao có thể?”
Đây thực là sự kiện ngoài ý muốn. Took là loài chó đặc thù của phương bắc, chúng có thân hình to lớn, cao bằng nửa người trưởng thành, bộ lông trắng tuyết chịu rét cực tốt, hàm răng sắc nhọn, khứu giác linh mẫn. Ngoài ra chúng còn có bản tính háo đấu và độ trung thành cao, vì vậy mà Took vẫn luôn là đồng đội xuất sắc và đáng tin cậy nhất của quân đoàn thám báo ‘Asmu thuần khuyển giả’. Những con chó mạnh mẽ này nếu được huấn luyện tốt, chúng có thể đánh thắng cả sư tử.
“Tổn thất từ lần diệt quốc đó quá to lớn. Các con chó thuần dưỡng khi đó đều đã chết. Sau đó là bao năm thiên tai không ngừng, đến người còn không có ăn nữa là chó, những con chó hoang chạy vào núi cũng bị nạn dân bắt ăn hết, giờ đến một con chó bình thường cũng không tìm thấy.”
Ta do dự chốc lát, sau đó mở miệng hỏi:
“… nếu chó Took tuyệt chủng rồi, vậy… đổi thuần khuyển giả thành thuần lang giả đi. Nơi đây cái gì thiếu chứ sói đâu có thiếu. Đông lang còn rất mạnh nha. Dù sao đều thuộc giống chó, chắc không khác nhau nhiều.”
Ta vừa nói, vị du hiệp vong linh lập tức nhìn ta như người ngoài hành tinh.
“Điện hạ, chó với sói đã thành hai loài khác biệt. Dã tính của sói rất khó thuần phục, mà đông lang là ma thú, vốn chẳng liên quan gì đến sói cả.”
Mép ta máy động không ngừng, cuối cùng nhịn lại. Chẳng lẽ ta lại nói với họ về thuyết tiến hoá Darwin? Mà ai biết cái thế giới này học thuyết đó có đúng không, dù sao ở đây ngay cả người cũng là thần tạo chứ đâu phải do vượn biến thành.
“Chủng tộc thật sự là một vấn đề…”
Bỗng nhiên, ta lại nhớ tới kẻ-đó.
“Ngươi còn ưa thích sinh vật hình người, bởi vì ngươi chưa gặp được sinh mạng ngươi thực sự yêu. Giống loài? Xưa nay chưa từng là vấn đề” - - by đại ca của bộ ba anh em nhà chân ái.
Vì thế, ta thử đề nghị.
“… Dù nghe thực sự rất khó tin, nhưng quả thực có thể thử. Các ngươi đi tìm tên thợ săn tên Mening Herault kia. Đúng, Chính hắn. Cái gã ‘Phạm nhân Mening, tội danh Mening, phán xử Mening’ trong truyền thuyết đó. Đừng nhìn ta như thế, ta không có bỏ trị liệu, hôm nay cũng không uống nhầm thuốc, tin tưởng ta, các ngươi cứ thử đi tìm hắn đã.”
Du hiệp bán tín bán nghi đi ra ngoài, ta thì thầm mừng tạm lừa gạt được hắn, sau đó, quên luôn sự kiện này.
Không đến hai tháng sau, mấy gã du hiệp này lại bái phỏng, mà lần này… là đến báo tin vui.
“Sao cơ? Tên kia thực sự thành công thuần phục đông lang? Herault – địa cực thuần lang giả? Đây là danh hiệu gì? À phải rồi, hắn làm cách nào thế? Sao mọi người đều im lặng?? À, được rồi được rồi. Ta đã biết. Ta không nên hỏi. Đừng nói cho ta, càng không được truyền ra ngoài.”
Quân đoàn thám báo đánh bậy đánh bạ tìm được nguồn thay thế, gây dựng lại thành công. Nhưng còn một số quân đoàn, trước mắt làm cách nào cũng không dựng lại nổi.
Ví như quân đoàn Griffin. Quân đoàn này có chiêu bài kị sĩ rồng Dimier, vốn số lượng báo danh đến tham gia là cao nhất. Thế nhưng, đến hôm sau, tất cả đều rời đi.
Nguyên nhân rất đơn giả, từ cái tên cũng nhìn ra quân đoàn tác chiến trên không này vẫn lấy Griffin làm chủ. Nhưng tình trạng của Đông lam hiện nay lấy cái gì ra để nuôi nổi Griffin?
Thánh chiến chuẩn bị bạo phát, các đồ quân nhu phẩm giờ rất khó mua sắm. Các huynh đệ khác đều bận rộn không ngừng, chính mình còn là một quang can tư lệnh, Dimier gấp cuống lên.
“Đề nghị đem kị sĩ cực quang và kị sĩ không đầu cao giai đưa vào quân đoàn phi công bị bác bỏ. Dimier, đừng cay đắng, ta sẽ để Best bắt một quần Manticore đến, loại kia còn mạnh hơn Griffin nhé.”
“Sao? Manticore khó thuần hoá? Tin tưởng ta, ngươi cần tìm Mening! Sao, bầy Griffin mới sử dụng chiến thuật tập đoàn được? Được rồi, nếu ngươi nhất quyết cầu mong Griffin thì ta nhờ tiểu Hồng đưa đến. Nhưng vài chục con còn được, vài trăm thì không thể nào, mà nếu có thì chúng ta cũng không nuôi được.”
Mấy đơn vị phi công này là loại binh chủng tốn kém nhất, dù là sinh vật hay cơ giới đều phải trả ra lượng năng lượng ngoài ngạch để thoát khỏi lực hút từ mặt đất.
Một bữa ăn của bốn trăm con Griffin đủ để nuôi vạn người ăn, nhưng nếu Griffin mà không đủ số lượng tạo thành quần thể thì cũng chẳng có bao nhiêu giá trị.
“Ba mươi con, nhiều nhất là ba mươi con, nhiều hơn nữa không nuôi nổi, tạm dùng làm lính trinh sát đi.”
Ba mươi thì ba mươi, còn hơn dưới tay không binh tốt. Dimier thở vắn than dài rời đi, chưa đầy một khắc sau lại thêm phiền toái tới.
Người đi tới là hai chị em Lainie và Fenduck. Hai người này trước kia ở trong quân đoàn ‘Thần hi chuỳ’, quân đoàn này chủ yếu bao gồm thánh kị sĩ và mục sư chiến đấu. Vấn đề cũng nằm ở đây, Đông Lam hiện đã trục xuất thánh đường, hơn nữa hai vị quân đoàn trưởng này giờ là kị sĩ tử vong, không thể sử dụng thánh quang, thực sự là đau đầu.
Hai kị sĩ tử vong không thể dùng thánh quang làm quân đoàn trưởng quân đoàn chuyên môn của thánh kị sĩ và mục sư, nghe như một trò hề vậy…
“… hay xây dựng luôn chiến đoàn hắc kị sĩ đi? Không chơi trội, tạo quân đoàn kị sĩ tử vong luôn, trước dạy bọn tiểu tử kia những phương thức chiến đấu của kị sĩ tử vong?”
Đề nghị này cuối cùng vẫn từ bỏ vì yêu cầu chuyển chức quá lừa đảo. Chẳng có kị sĩ còn sống nào lại muốn đi chuyển chức sang kị sĩ tử vong cả.
Ngay cả quân đoàn kị sĩ thông thường như quân đoàn Trường Phong cũng đến kêu khổ với ta, nội dung thì trăm lần như một.
“Tiền! Ngựa! Trang bị!?”
“Không tiền! Không ngựa! Không trang bị!”
Kị sĩ là thứ tiêu tiền, đoàn kị sĩ là vật thiêu tiền. Quốc lực cao bao nhiêu thì đoàn kị sĩ mạnh bấy nhiêu không phải lời tổng kết bừa.
Nghe lời trả lời dứt khoát của ta, quân đoàn trưởng Thrance tàn khốc quay đầu rời đi, hắn cũng biết hỏi bằng thừa, nhưng không thử một lần không cam tâm.
Ta vốn cho rằng gây dựng lại quân đội cũng bình thường thôi, nhưng đến lúc thực sự ngồi vào vị trí này mới thấy khó. Có vài thiếu hụt còn bù đắp nổi, nhưng trình độ công nghiệp kém cỏi của Đông Lam thực không phải thứ giải quyết được trong một sớm một chiều.
Sự lạc hậu công nghiệp này nằm ở mọi mặt, từ rèn, luyện thép, khai khoáng, cơ giới, luyện kim… Tất cả nền công nghiệp đều thua kém các đế quốc mấy trăm năm, thậm chí không so nổi với Lam cách đây gần bốn trăm năm trước.
Lò rèn là loại đồ cổ được dùng hai trăm năm trước, các khu vực luyện kim và cơ giới đều chỉ tuân theo một ít tiêu chuẩn thấp kém, còn khai khoáng, từ khi mất đi mỏ quáng cuối cùng hơn hai mươi năm trước, ngành ngày đã không còn.
Muốn rèn kiếm, đầu tiên phải có quặng, sau đó luyện thành thỏi thép rồi giao cho thợ rèn đả tạo bằng tay. Sau đó, nếu muốn thanh kiếm tốt hơn thì còn phải nhờ người làm phép tiến hành điêu khắc phụ ma.
Trình độ công nghiệp của Đông Lam hiện giờ đừng bảo phân tích vũ khí chiếm được từ Oran, muốn tu bổ các vũ khí và trang bị hao tổn trong quân khố cũng không làm nổi, càng đừng nói khai phát các vũ khí trang bị tối tân.
Giờ chúng ta có bản vẽ lại không có công tượng, có kĩ thuật mà không thiết bị và nguyên liệu, trăm đường đều bế tắc.
Ta may mắn đào được kha khá nhân tài từ Oran, có điều để bọn họ hoà nhập vào đất nước này còn cần thời gian, mà thứ ta đang thiếu nhất, chính là thời gian.
“Ầm ầm!” “Ầm ầm!”
Tiếng nổ tung nơi xa vang tận mây xanh, toà nhà nhỏ bay tung lên, hướng về nơi xa. Dân chúng mới đầu còn hiếu kì, nay cũng thành thói quen thường ngày.
Trước mọi người còn không hiểu tại sao phải để ra một khu vực riêng cho các chuyên gia tiến hành nghiên cứu, hiện tại, không ai không gật gù bảo đây là quyết định chính xác.
Lần này, sau vụ nổ tung, thủ phạm của vụ nổ - Olivia chật vật chạy về hướng ta, khuôn mặt nhếch nhác lại cực kì hưng phấn.
Sau khi bái Silverhook làm sư phụ, số vụ nổ do Olivia tạo ra đã chiếm một nửa tổng số vụ nổ tại khu nghiên cứu. Một ngày nổ nhỏ ba lần, ba ngày nổ to một lần. Nổ liên tiếp thế mà còn không chết, danh từ ‘luyện kim sư kì tích’ này quả thực đủ ‘kì tích’.
Ta còn đang suy nghĩ miên man, Olivia đã chạy tới trước mặt ta, nở nụ cười tươi.
“Điện ha, thứ ngài muốn ta nghiên cứu nay đã có thành tựu. Quả như lời ngài, nó sẽ cải biến thế giới này.”