Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 149

"Muốn trở thành kỵ sĩ, đừng lo khi không có gia huy, đừng sợ cả một đời vĩnh viễn đều là tùy tùng của người khác, đừng nản nếu hiện tại không cách nào trở thành kỵ sĩ chính thức, chỉ cần có thể trở thành kỵ sĩ là đủ rồi."

Đối với Korn Esta, trở thành kỵ sĩ chân chính một mực là giấc mộng của hắn.

Nhưng đáng tiếc, Korn Esta không phải thân thích của quan to hay quý tộc, cho nên hắn căn bản không có khả năng trở thành tùy tùng cho vương bài kỵ sĩ nào đó, càng không có thiên phú tốt để đạo sư chủ động thu đồ. Hắn chỉ là con cái nhà nông tầm thường, đừng nói đến học viện kỵ sĩ học tập, ngay cả chữ viết thông thường hắn cũng chưa được học hết, từ đầu đến cuối ngay cả bước đầu tiên cũng không thể bước ra.

Thế nên, hắn lấy lui làm tiến, đặt mục tiêu trở tiêu trở hết phải trở thành chiến sĩ bình thường, nhưng kết quả lại càng khiến người ta thất vọng.

"Mặc kệ là loại chức nghiệp cận chiến nào, lực lượng luôn là điều kiện cơ bản, bắt buộc phải có, ngươi nên trở về đi."

Chạy kéo bao cát không được, thương gỗ không nhấc nổi, kiếm gỗ mới vung vài lần liền lè lưỡi thở hồng hộc, tự nhiên không ai muốn thu hắn.

Tuy vóc dáng không phải loại thấp bé trong bạn bè đồng lứa, mặc dù mái tóc vàng óng và khuôn mặt điển trai giúp hắn rất được yêu thích, nhưng tứ chi nhỏ yếu cùng thể lực cực kém hết lần này đến lần khác khiến hắn rất thiếu tự tin.

Ngay cả dân binh cũng không muốn thu hắn, bởi vậy tiểu Korn rất tuyệt vọng, nhưng dù vậy, hắn vẫn không có ý định từ bỏ.

"Nếu thiên phú không đủ, vậy thì dùng cố gắng để bổ sung đi."

Thế là, hàng xóm mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Korn dậy từ rất sớm, cột bao cát quanh eo, chạy bộ vòng quanh sông.

Sau khi hoàn thành công việc đồng áng, hắn sẽ đến cửa hàng làm khuân vác. Kiếm tiền là một mặt, chủ yếu là để rèn luyện bản thân, tăng cường thể lực.

Mặc dù rèn luyện rất vất vả, tuy nhiên quả thật rất có hiệu quả, chí ít tứ chi trắng nõn gầy yếu đã trở nên tráng kiện, theo lời Asha nhà bên, hắn rốt cuộc đã có chút dáng vẻ của nam nhân.

Đáng tiếc, có thể nói hắn chỉ như chuột hamster tiến hóa thành sóc, sức chiến đấu tăng từ năm lên sáu. Chạy bộ không còn thở hổn hển, nhưng không nâng được vật nặng vẫn cứ không nâng được, múa kiếm sắt trong thời gian dài thì thôi đừng nghĩ.

Bởi vậy, mặc dù cảm giác tốt đẹp, nhưng rốt cục Korn vẫn không qua nổi cánh cửa đầu tiên để tòng quân, dù sao ngay lúc đó Đông Lam thực sự không giàu có, thực sự nuôi không nổi quá nhiều binh lực, lại thêm tinh thần tòng quân hộ quốc nhiệt tình đến mức phi thường cao, kết quả chính là nhân số báo danh vượt xa biên chế thực tế, vô hình chung nâng cao tiêu chuẩn tuyển chọn, khiến cho mấy tên phế vật như Korn căn bản không có cơ hội trở thành chiến sĩ.

Dù như vậy, hắn vẫn không muốn từ bỏ, mà càng cố gắng rèn luyện mình, cố gắng tích lũy, kỳ vọng một ngày nào đó lượng biến dẫn đến chất biến.

Đáng tiếc, cuộc đời của hắn cứ liên tiếp thất bại.

"Ngươi không thể nào trở thành kỵ sĩ, từ bỏ đi. Không, không, ta không phải chê bai thân phận của ngươi, Lam quốc luôn lấy quân công luận anh hùng, trường hợp hôm qua con nhà nông hôm nay trở thành kỵ sĩ cho lãnh chúa không phải số ít. Ta nói chính là thực lực của ngươi, ngay cả song thủ kiếm mà ngươi cũng không thể vung vẩy bình thường thì làm sao có thể lên chiến trường, làm thế nào có cơ hội trở thành quân huân kỵ sĩ."

Cố gắng của Korn đả động một vị kỵ sĩ đại nhân, vị kỵ sĩ đó vốn định thu hắn làm tùy tùng, nhưng sau khi kiểm tra một hồi thì đành phải từ bỏ.

"Ai nha, đây không phải kỵ sĩ lãnh chúa đại nhân tương lai của chúng ta sao? Ha ha, đại nhân khỏe, đại nhân hẳn mới tuần sát trở về, có thu hoạch được gì không? Khiêu chiến ác ma hay thú nhân? Thậm chí là vừa mới chiến thắng ác long? A, Korn rất ghê gớm, hắn chính là đại anh hùng đồ long của chúng ta, ha ha ha ha!"

Trong lúc hắn rèn luyện thân thể, có những người tán thưởng công nhận thì cũng có những người ghét bỏ hắn, cho nên cứ gặp mặt là sẽ nhân cơ hội chế giễu.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn kiên trì, đến nước này rồi, chỉ sợ chính hắn cũng chẳng nhớ vì sao lại chọn con đường đầy chông gai này.

Là tuổi nhỏ bị dã thú tập kích được các kỵ sĩ cứu? Hay thuở nhỏ đọc sự tích oanh liệt mà cảm động? Hoặc lúc nhìn các kỵ sĩ khải hoàn, hô to vạn tuế? Có lẽ là thời điểm lập lời thề dùng hai tay đến bảo hộ người nhà cùng bằng hữu?

Hắn không có đường lui, cũng không định lựa chọn đường lui, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.....

"Tin tưởng mình, ngươi làm được. Lúc ta còn bé cũng rất gầy yếu, hiện tại không phải đã rắc chắc như vậy rồi sao? Đúng rồi, Roland điện hạ hình như dự định tổ kiến quân đoàn mới, ngươi đi thử xem sao?"

Không phải tất cả mọi người đều khinh khi Korn, mỗi lần tại Krul đại ca trở về, nhìn thấy Korn cố gắng như vậy, Krul đại ca đều sẽ ra sức cổ vũ.

Đúng, đối với Korn và những người xung quanh, Krul đại ca cùng thôn là đại nhân vật không tầm thường, là niềm kiêu ngạo và hi vọng của thôn Dahl. Mặc dù còn rất trẻ nhưng Krul đã được làm tùy tùng trong Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, dù cho hiện tại chưa có thân phận kỵ sĩ chính thức, nhưng ở trong mắt mọi người, Krul trở thành kỵ sĩ đại nhân chân chính chỉ là vấn đề thời gian.

Chỉ có điều gần đây hắn thu dưỡng một cô bé tên là Etude nên sinh hoạt hơi khổ sở, Krul không hiểu sao dột nhiên trở thành cha đứa bé khiến rất nhiều thiếu nữ đau lòng.

Mà Krul đại ca cổ vũ làm cho Korn càng thêm cố gắng, nhưng vô cùng tiếc nuối, kết quả của hắn cứ mãi thất bại hết lần này đến lần khác.

Cho đến một ngày, hắn gặp một con mèo đen, một con mèo đen biết nói tiếng người, cơ hội mới chính thức xuất hiện.

"Meo, nhặt được bảo vật, đứa con nguyên tố? Nào, ký khế ước với ta, trở thành ma pháp thiếu nữ..... Ma pháp thiếu niên đi!"

Korn sững sờ, tưởng rằng vị biến hình sư nào đó đùa giỡn, kết quả được Krul đại ca chứng thực, hắn mới biết được đây là đại nhân vật, nàng là yêu sủng của Roland điện hạ, ngặt nổi chả hiểu sao lại mang hình dáng mèo đen.

Không ngờ nàng lại nói mình có thiên phú ma pháp xuất sắc, muốn biến mình trở thành pháp sư, không thể nghi ngờ, pháp sư là chức nghiệp có tiền đồ hơn kỵ sĩ, đáng lẽ mình phải nên vui vẻ tiếp nhận mới đúng.

Nhưng.....

"Đại nhân, rất cảm tạ ngài hậu ái, nhưng mục tiêu cuộc sống của ta là trở thành kỵ sĩ, có lẽ con đường pháp sư không hợp… "

Trên mặt con mèo đen lúc đó rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc, khiến Korn rất lo lắng có phải mình đã vô tình đắc tội nàng hay không.

Kinh ngạc nửa ngày sau, con kia mèo đen mới tiếp tục nói.

"Được, kỵ sĩ thì kỵ sĩ đi. Ta giới thiệu cho ngươi một người. Để hắn đến lắc lư.... Dạy bảo ngươi. Theo góc độ kỵ sĩ, hắn quả thật rất đáng gờm. Ân, mặc dù hắn là loại pháp sư đầu gỗ, nhưng có lẽ hắn sẽ là đạo sư thích hợp với ngươi.""Roland, ta tìm thấy em trai của ngươi."

Lúc nghe câu này, ta hết cả hồn. Huynh đệ của ta? Caven? Bây giờ không phải hắn đang ở tại vực sâu sao? Con mèo chết này sao lại gặp được?

"Ngươi có thiên phú kiếm thuật cực mạnh, rõ ràng là nhân tài chiến sĩ, thế mà lại đi làm pháp sư. Hắn là đứa con nguyên tố, tư chất đại pháp sư trời sinh, thế mà lại muốn chạy đi làm đồ hộp (kỵ sĩ), các ngươi đều khó bảo như nhau, không phải em trai thì là cái gì?"

Uhm, miệng mồm con mèo chết này không biết tích đức. Ta đương nhiên phải dạy bảo nàng một trận.

Nhưng về nhãn lực của nàng, ta rất có lòng tin, cho nên rất hứng thú với thanh niên tên Korn kia, liền an bài gặp mặt.

"La..... Roland điện hạ, Heloise đại nhân nói ngài có thể để cho ta trở thành kỵ sĩ...."

Đứa bé đứng trước mặt ta đang run rẩy quá khích động, thậm chí còn không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi của mình. Mà thông qua qua hệ thống nhắc nhở, ta lại càng thêm hứng thú.

【 Korn Esta, chức nghiệp: Không, lực lượng 5, nhanh nhẹn 7. Thể lực 7, trí lực 14. Ý chí 11, mị lực 10. Chủng tộc thiên phú: Đứa con nguyên tố. Hệ thống đánh giá: Lực lượng cặn bã trời sinh thế mà muốn làm kỵ sĩ, thiên phú pháp sư thế mà lại không đi học pháp thuật, thật đúng là em trai ngươi.】

【 Chủng tộc thiên phú đứa con nguyên tố: Chú văn dài dòng rất khó nhớ? Công thức pháp thuật phức tạp, khó lý giải? Những thứ này không thành vấn đề đối với đứa con nguyên tố, bọn họ dùng bản năng để khống chế nguyên tố, dùng mệnh lệnh thay pháp thuật chú văn hiệu suất thấp, bọn họ chính là con cưng pháp sư trời sinh, con riêng của ma lực và nguyên tố, số mệnh an bài trở thành đại pháp sư. 】

Cũng khó trách Heloise sẽ nói đứa bé này là em trai ta, năm điểm lực lượng thế mà dự định đi cận chiến, thiên phú pháp sư xuất sắc ngược lại bị coi thành trở ngại, phiền phức trên con đường kỵ sĩ, cá tính như thế thật sự rất hiếm thấy.

Sau khoản thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, ta khá thích thú với thanh niên nhút nhát này, bởi vì thời nay người trẻ tuổi đều chỉ biết hướng về phía "Tiền đồ", số người chấp nhất lý tưởng "Ngu xuẩn" càng ngày càng ít, một mực không được hồi báo nhưng vẫn cần cù thì vô cùng hiếm thấy.

Nhìn theo cách nào đó, ta cũng là loại "đầu đá" này, cho nên ta tiếp nhận Korn, để hắn trở thành vị kỵ sĩ tùy tùng thứ ba của ta.

"Khục, đã như vậy thì để ta dạy ngươi môn học vỡ lòng kỵ sĩ đi. Ân, đầu tiên chính là minh tưởng và khống chế ma lực... Gì? Đây không phải chương trình học kỵ sĩ mà là bài tập của pháp sư? Người trẻ tuổi, không nên nóng lòng, phải biết khiêm tốn, chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua áo thuật pháp sư kỵ sĩ? Đây chính là môn học bắt buộc dành cho kỵ sĩ ưu tú, kỵ sĩ phổ thông căn bản không có khả năng đi học tập những thứ này. Đúng, ta có một cái chức nghiệp cận chiến có lẽ rất thích hợp với ngươi, thử không?"

Tạm không đề cập tới tiếp đó ta dạy dỗ (lắc lư) thanh niên này như thế nào, hiện tại ta đang rất hài lòng về quyết định thu nhận Korn, bởi vì hai kỵ sĩ tùy tùng khác quá mức kém cỏi, cho nên thanh niên này giúp đỡ ta rất nhiều việc.

Dù phương hướng giúp đỡ có vẻ không hay ho lắm…

"Roland đại ca, ta lại không cẩn thận nướng thịt quá lửa, hơi đen, nhưng ta cảm giác sẽ rất ngon. Hay là ngài thử một chút? Nói không chừng lâu lâu đổi khẩu vị sẽ cảm thấy ngon."

Không, tuyệt đối sẽ không ngon, phía bên kia đã thành than cốc mà bên này vẫn còn tươi sống, ăn như thế nào là một vấn đề, vấn đề mấu chốt hơn là trực giác của ngươi chưa từng đáng tin cậy.

"Kì quái, ta đã dựa theo tỉ lệ trong công thức luyện kim để làm, mười gram muối, một khắc đường, sao lại khó ăn như vậy... A, nhìn nhầm dấu phẩy, muối cho nhiều gấp mười (a, đường cùng muối tính sai)..... Hay là ngài chịu đựng một chút."

Ta hẳn nên cảm thán thật không hổ là xuất thân luyện kim sư, nhưng mà chúng ta đang hành quân dã ngoại, ngươi mang theo nguyên bộ thiết bị luyện kim làm gì? Làm cơm trưa thế mà biến thành thí nghiệm hóa học, nhưng rốt cuộc sản phẩm vì sao lại đáng sợ như thế? Cái màu xanh mơn mởn đến cùng là gì? Cái này có thể chịu đựng được sao? Trước khi đưa cho ta, ngươi có nếm thử chưa? Ta đã biết vì sao ngươi cứ mãi là luyện kim sư hạng ba, ngươi có thể ngẫu nhiên làm đúng một lần được không?

Có thể nói, tùy tùng kỵ sĩ cũng là người hầu cho kỵ sĩ, theo truyền thống, các tùy tùng phải chịu trách nhiệm hỗ trợ cho sinh hoạt của chủ nhân của mình, nếu chủ nhân không hài lòng, vậy dù ngươi làm tùy tùng cả đời thì e rằng đời này cũng không thể trở thành kỵ sĩ chính thức.

Trước khi xuất sư, kỵ sĩ và tùy tùng xem như sư đồ, chủ tớ, thậm chí là cha con, nhưng hai vị tùy tùng đầu tiên của ta rõ ràng là không đáng tin cậy, chưa nói đến chuyện phần lớn thời gian ngược lại do kẻ làm giáo viên như ta phải chăm sóc các nàng, quan trọng là nhiệt tình rèn luyện và lực lượng của cả hai đều rất kém.

Renee là công chúa, hoàn toàn không có năng lực sinh hoạt dã ngoại, Catherine xuất thân dòng dõi kỵ sĩ, coi như quý tộc xuống dốc, cho nên rất dễ hiểu cho tay nghề hỏng bét của nàng.

Nếu không phải nhờ Korn có thể nấu loại canh thịt tạm chấp nhận thì sau ngàn dặm bôn ba, chiến đấu mỏi mệt, ta lại phải đích thân nấu nương, thật sự không biết rốt cuộc ai mới là tùy tùng.

Dựa theo mong muốn phân tổ, tùy tùng của ta dĩ nhiên phải đi cùng ta, nhưng Renee lại nói mình đã đột phá hoàng kim giai, thêm cả Roland thánh kiếm, nàng hoàn toàn có thể một mình gánh vác một phương, tự giải quyết, không cần ta chỉ đạo, vân vân.

Bỏ đi để làm người. Không trải qua thực chiến hiển nhiên không thể nào trưởng thành, nhưng mà nếu ngươi đã không sợ, vậy ta cho ngươi thử. Thậm chí đề phòng nhân lực không đủ, ta còn cho hai tùy tùng khác đi theo ngươi, tạo ra chút thành tích để ta xem đi.

Nhưng giai vị vốn không đại biểu cho chiến lực thực tế, trong thực chiến, một thanh đồng giai liều mạng có thể hù sợ loại hoàng kim giai hàng lởm chưa thấy máu, mà trên chiến trường, dù chỉ sợ sệt trong khoảnh khắc thôi cũng rất có thể phải trả giá bằng sinh mạng.

Kết quả hoàn toàn như ta dự liệu, nếu không phải Huyết tộc thích khách được ta bí mật sắp xếp gần đó kịp thời nhúng tay, chỉ sợ công chúa Đông Lam đã phải cân nhắc chuyển chức thành vong linh.

"Nhóc con, cách thời điểm xuất sư còn xa lắm."

Bởi vậy nên hiện tại, tuy nói có tùy tùng phụ trợ, nhưng ta lại càng thêm rã rời, vừa đi săn du kỵ vừa phải chiếu cố tân binh, xem như vừa làm giáo viên làm cha mẹ, cực khổ đủ đường.

May mắn, con nhà nông như Korn phải tự chăm lo bản thân sớm, chí ít phải có năng lực sinh hoạt nhất định, có thể hỗ trợ dựng doanh địa tạm thời và nấu nướng dã ngoại, xem như giúp đỡ ta rất nhiều.

Rơi vào đường cùng, ta thậm chí phải gọi bảo tiêu Renee - Huyết tộc Susanna ẩn nấp dưới mặt đất ra, để nàng nghĩ biện pháp dạy dỗ đám tân binh này các kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, ít nhất phải dạy cho chúng biết cách nướng thịt đơn giản nhất, cách nấu canh thịt.

Nếu sinh hoạt lâu dài ngoài dã ngoại, chỉ dựa vào lương khô hiển nhiên không đủ, canh thịt cùng thịt nướng đều là những món ăn đơn giản nhất, nhưng vẻn vẹn dựa vào hai món ăn này tất sẽ dẫn đến dinh dưỡng mất cân bằng, ảnh hưởng đến chiến lực.

Vì vậy đối với đoàn mạo hiểm thành thục, năng lực sinh tồn dã ngoại ắt không thể thiếu, đại sư sinh tồn trứ danh Bear Grylls từng nói "Hoang dã cầu sinh chính là sinh hoạt của ta, dã ngoại chính là kho lương tự nhiên, tất cả những thứ dù là bỏ đi đều có thể ăn!"

Lần này, sau khi kết thúc một lần phản đi săn, mới trở về doanh địa, ta chợt ngửi thấy mùi canh thịt thơm ngon, làm cho người ta cảm giác bụng đói cồn cào.

"Ừm? Thơm quá, có cả mùi cỏ dại cùng hương liệu? Susanna làm tốt lắm, các ngươi học rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã làm được như..."

Những lời còn lại chui ngược xuống cổ họng, bởi vì đập vào mắt ta là một thiếu nữ trong trang phục hầu gái, bóng dáng xinh đẹp quen thuộc kia đáng lẽ không thể xuất hiện ở đây.

【 đinh, Demacia! Hầu gái đi ngang qua xuất hiện, cảm tạ hầu gái đã cứu ngươi ra khỏi địa ngục hóa chất đi. Nếu không thì hôm nay chờ đợi ngươi chính là hỗn hợp do Renee cùng Catherine tạo ra —— có thể hình dung như dịch thể Slime! Làm người biết chuyện, ta... 】

Mặc kệ kiểu nói móc của hệ thống, khuôn mặt xinh đẹp kia làm ta cảm giác như đang nằm mơ.

Thiếu nữ đeo mắt kính quen thuộc cúi mình hành lễ, sau đó nhân lúc ta sửng sốt, hầu gái hoang dại đã tranh thủ xông tới, ôm chầm lấy ta.

"Hoan nghênh trở về, chủ nhân. Xin hỏi ngài muốn ăn cơm trước, tắm rửa trước, hay là... Ăn ta trước!"

Gì? Ta có thể ăn được ngươi hay không thì không biết, nhưng ánh mắt lạnh lùng ở sau lưng kia thì có vẻ đang rất muốn nuốt sống ngươi!

"Eliza!?"

Chú thích: Đoạn Krul đại ca và bé gái Etude được nhắc đến trong chương 128.
Bình Luận (0)
Comment