Rêu phát quang, loài thực vật vĩnh viễn an tĩnh nằm trên đỉnh nham thạch của địa hạ thế giới, thứ giúp con cháu của những kẻ bị trục xuất nhận được một chút quang minh.
Dạng thực vật này tại thế giới nào đó cũng từng có người nghiên cứu và phát triển, họ định kết hợp gene của rêu và đom đóm để thực hiện hiệp đồng hiện tượng sinh vật phát ánh sáng huỳnh quang và hiện tượng quang hợp của thực vật với nhau, tạo ra một vòng tuần hoàn năng lượng hao phí thấp, trở thành một hệ thống tự cấp tự túc và chiếu sáng vĩnh cửu.
Bản thân loài thực vật này có thể mở rộng ở những vùng quáng hay lòng đất kém ánh sáng, loại đèn diễn sinh từ nó cũng có thể ứng dụng trong cộng đồng, năng lượng từ nó cũng có thể góp phần cải thiện vấn đề nguồn năng lượng xã hội… Tuy nhiên, dù tương lai ứng dụng rất tốt đẹp nhưng độ khó thực hiện lại quá lớn, mà cho dù thực sự giải quyết được nan đề kĩ thuật, việc tổ hợp gene của thực vật với động vật liệu có sinh ra quái vật gì không cũng là chuyện đau đầu, cuối cùng, dự án vẫn chỉ đình chỉ ở quá trình lý luận.
Ta không ngờ rằng, cái dự án khoa học mang tính tham khảo ta từng xem trên tạp chí hồi đó lại trở thành sự thực ở nơi này, quả nhiên, dù khoa học kĩ thuật và ma pháp có lợi hại đến đâu thì vẫn luôn có hạn chế, chỉ có tiến hoá tự nhiên mới là vô cùng vô tận.
Nếu án theo những ghi chép và nghiên cứu của các hiền giả trên mặt đất, loại thực vật vừa phát quang lại vừa toả nhiệt quỷ dị này hẳn phải có một chuỗi danh tự học thuật cực dài, vậy nhưng ở địa hạ thế giới, nó được gọi với một cái tên không tương xứng với vẻ ngoài xấu xí của nó lắm – – hoa thái dương.
Mỗi một chỗ thành thị địa hạ thành đều bắt buộc phải được thiết trí tại nơi có hoa thái dương tụ tập và phát triển tươi tốt, còn nếu một vùng hoang dã mà lại có điều kiện như vậy ắt sẽ dẫn đến vô số hung thú chém giết tranh đoạt.
Thời cận đại, có một vị đại druid phát hiện phương thức gieo trồng hoa thái dương, từ đó quy mô của loài rêu phát quang này ở phía trên các thành thị dưới lòng đất có thể dễ dàng mở rộng, thế nhưng muốn tìm cái loại phi cầm và druid có thể bay vượt tầng mây tiếp cận biên giới nham thạch vẫn tốn rất nhiều chi phí.
Có lẽ cũng chỉ có những toà thành trọng yếu như Vitein mới có đủ tài lực để khiến khu vực hoa thái dương không ngừng mở rộng, khuếch đại phạm vi thành thị.
Lúc này, theo quang huy từ nơi xa dần dần thắp sáng, rất nhanh những thảm hoa thái dương trên trần nham bích cũng dần dần phát quang, một ngày mới cứ thế bắt đầu.
Vì vong linh không có khái niệm về từ mệt mỏi, ta không cần phải ngủ nghỉ để khôi phục sức lực, cũng vì thế ta mới mở một trò đùa, đặt danh hiệu của mình thành Vô Miên giả (người không ngủ).
Nhưng khi vong linh đạt đến tầng thứ của vong linh quân chủ, họ thường sẽ lấy lại thói quen ngủ nghỉ này, họ làm thế để khôi phục sự mệt mỏi trên tinh thần, việc tạm dừng cơ năng của thân thể cũng là phương pháp tốt để nhanh chóng khôi phục ma lực. Tuy nhiên trong lúc nhàn rỗi, ta từng làm một nghiên cứu rồi phát hiện một biện pháp càng tốt hơn để phục hồi ma lực mà không cần phải rơi vào trạng thái ngủ sâu không có chút cảnh giác với nguy hiểm nào.
Thông qua thí nghiệm, ta đưa ra một kết luận: không ít vong linh quân chủ tuân theo tập quán làm việc và nghỉ ngơi như người sống, họ có xu hướng khôi phục và hoàn thiện lại nhục thể của mình, thậm chí khôi phục cả vị giác và khứu giác, trên thực tế, đó chỉ là một loại bản năng đến từ linh hồn, sau đó nhục thể dựa theo bản năng ấy mà hướng tới và mô phỏng lại những công năng khi còn sống.
Bởi thế, những loại vong linh sinh vật nhân tạo như quái vật khâu ghép, cự nhân hài cốt… dù trở thành vong linh cao giai nắm giữ trí tuệ vẫn hoàn toàn không bắt chước các hành động và thói quen nhỏ của người sống.
Tuy nhiên, vì hiếu kì, sau đó ta lại làm một chút thực nghiệm nhỏ.
“Vong linh thường thướng chỉ là kết tinh của oán khí, dục vọng và thù hận, ‘không cam lòng chết đi như thế’ cũng là một loại oán khí và dục vọng. Vậy nếu một vong linh nhân tạo thuần tuý có được dục vọng thì sẽ như thế nào? Chúng liệu có vì thứ dục vọng đơn thuần và mạnh mẽ trong linh hồn mà thu được sức mạnh cường đại không, như vậy, thử bắt đầu với đại biểu dục vọng ăn uống là ‘bạo thực’ đi.” (*)
Ta vốn chỉ định mô phỏng bảy nguyên tội làm bảy lần thí nghiệm hàng mẫu, nhưng đáng tiếc đến tận bây giờ bảy nguyên tội vẫn chưa hoàn thành toàn bộ, lại càng không thể nào lượng sản. Đó không phải do kết quả quá kém, ngược lại, kết quả còn tốt quá mức mong đợi.
Sản phẩm đầu tiên, ‘bạo thực giả’ Adamn, trưởng tử của bảy tông tội, đồng thời cũng là quái vật khủng bố nhất từng xuất hiện trong lịch sử vong linh, sau đó, theo sự tiến bộ của ta đối với vong linh ma pháp, những nguyên tội sinh ra sau đó càng khủng bố, thậm chí có xu thế không thể khống chế.
Nếu cứ vậy tiếp tục, ta rất có thể giẫm vào vết xe đổ, kết hợp tri thức của hai thế giới tạo ra một quái vật huỷ diệt hết thảy, vì lẽ đó ta dừng tay.
“Hừ, ta thừa nhận ta không có chút thiên phú nào với ma pháp hệ nguyên tố, ma lực cộng minh gì gì đó cũng không học được, nhưng ma pháp vong linh ta nhìn qua là biết, thiên phú tạo vật mạnh đến nỗi chính mình còn sợ, quả nhiên ta là khoa học gia điên cuồng trời sinh, cực kì phù hợp với vai diễn huỷ diệt thế giới gì gì đó.”
Một giấc mơ quá khứ hiếm hoi, sau khi thức tỉnh từ giấc ngủ say, ta liền bị tiếng vang dưới lầu hấp dẫn đến.
Tiếng luyện tập ồn ào và tiếng hô khẩu hiệu ngày trước đã không thấy bóng dáng, xem ra các thành quản đã dựa theo mệnh lệnh lên phố chấp pháp, nhưng lúc này vẫn có người đang sử dụng thao trường.
Vùng sân bãi không lớn lắm giờ đây đã chìm trong lửa và băng, thế nhưng vai chính trong lần giao phong này không chỉ là Eliza và Annie.
“Hàn băng tố hình: Liên nỗ pháo trận!”
Theo tiếng mệnh lệnh của Eliza, vài chục chiếc xe nỏ băng ở sau lưng nàng toàn bộ phóng đạn, tập trung xạ kích mục tiêu trên không trung.
Annie cũng nắm chặt thanh kiếm trong tay triệu hoán ra một đôi cánh lửa, lao lên như một thiên sứ hoả diễm, nỗ lực quấn quít đối phương.
Đáng tiếc, cho dù nàng nương theo động lực khi va chạm, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng giơ một ngón tay là đủ để ngăn lại, thanh kiếm thần dưới ảnh hưởng của lực lượng khủng bố bị lệch sang một bên.
Chênh lệch thực lực quá lớn, thần kiếm dù sắc cũng không phá nổi lớp da của tiểu Hồng.
Lúc này, mấy chục thanh tên nỏ bằng băng cũng đã đánh tới mà tiểu Hồng vẫn không đem chúng đặt vào trong mắt, nàng chỉ lắc lắc đầu, tựa hồ khá bất mãn với biểu hiện của hậu bối.
“Rống!”, nàng hét lớn một tiếng, cả Annie lẫn Eliza đột nhiên đình trệ động tác, trực tiếp bị sóng xung kích chấn động đến mức hoa mắt chóng mặt.
“Quá chậm, quá yếu. Các ngươi không làm được cái gì ra hồn, nguyên tố đề luyện không thuần, kĩ xảo giáp lá cà không tinh, phản ứng tránh né trì độn, nhịp bước tiến công rời rạc, cứ như thế mà còn muốn cùng ta so tài ư? Nằm mơ à?”
Cuối cùng, có vẻ tiểu Hồng đã tức giận, đôi chân thon thả của nàng dùng sức giẫm mạnh, cả không gian nổi lên tầng tầng gợn sóng. Lúc này Eliza và Annie còn chưa kịp khôi phục thăng bằng lại tiếp tục bị ảnh hưởng nên lập tức ngã trái đổ phải.
Còn mấy chục căn tên nỏ kia, tiểu Hồng chỉ cần trừng to hai mắt nhìn liền tan giữa không trung, thậm chí đến da thịt của nàng còn chưa thể chạm đến.
Được rồi, lần thứ ba tỉ thí kết thúc trong nghiền áp, thời gian kéo dài không đến hai phút.
“Xem ra hai nàng vẫn bị kích thích.”
Ngày đó, trên bàn đàm phán, bên ám tinh linh có hai mươi mấy truyền kì thêm mấy thánh giai, bên chúng ta chỉ có hai hoàng kim giai, Annie, Eliza và bọn ả đều có quyền lực gần ngang nhau mà chênh lệch lực lượng lại lớn như vậy, thế nên cho dù tâm tính các nàng rộng rãi thế nào cũng bị kích thích đến.
Đây cũng là một trong những lí do ta khiến các nàng tự mình đi đàm phán, hiện thực tàn khốc cũng chính là động lực mạnh mẽ nhất, nếu hai người thực sự có thể mượn động lực này mà đột phá, bên ta lập tức nhiều thêm hai cái truyền kì, thế cục hiện tại cũng tốt hơn không ít.
“Tên xem kịch trên cửa số, nếu nhìn thấy rồi thì xuống đây chỉ điểm một chút đi. Phương thức tác chiến của sinh vật hình người ta không quen, trạng thái này ta không phát huy nổi một nửa thực lực, cái việc đề thắng cảnh giới này ta cũng không rõ, ngươi tới giáo dục vẫn thích hợp hơn.”
Vì lời đốc thúc của tiểu Hồng, ta không cách nào tiếp tục an nhàn ngồi một bên gặm bỏng ngô. Tuy tiểu Hồng đúng là một cao thủ đánh đấm, kinh nghiệm chiến đấu cũng không thiếu, thế nhưng… loài rồng xưa nay đều dùng thiên phú ăn cơm, việc tu hành đề thăng gì đó đều chưa từng trải qua, làm sao có thể dạy người cái gì.
Chẳng lẽ bảo nàng dạy cách dùng hai cánh quét ngang, sử dụng nanh vuốt hợp kích, luyện tập bổ nhào phun long tức? Ân, có vẻ Eliza có thể học thần long bãi vĩ, thế nhưng nghĩ tới người nữ bộc nào đó dạo gần đây càng ngày càng hung tàn, ta tốt nhất không nên tự bê đá đập chân mình.
Trên thực tế, ta đã xem rõ vấn đề của hai vị hoàng kim đỉnh cao này, cơ sở của các nàng vốn đã đạt mục tiêu, việc còn lại chỉ là hình thành linh hồn lạc ấn, lạc ấn đó là kết tinh khi phàm nhân đột phát đến lĩnh vực truyền kì, hội tụ của kinh nghiệm và sức mạnh cả một đời, là nền móng để bước lên cảnh giới cao hơn, nói đơn giản, các nàng cần xác định phương hướng tiếp theo của chính mình rồi.
Nhưng cụ thể thì mỗi người lại hoàn toàn khác nhau, đối với Eliza, vấn đề của nàng là nàng có quá nhiều con đường, không biết chọn con đường nào.
【Danh tính: Eliza】
【Chủng tộc: Nửa ác ma được vực sâu quyến cố】
【Thuộc tính: lực lượng: 21; nhanh nhẹn: 20; thể chất: 20, trí lực: 22, mị lực: 18, tinh thần: 5】
【Chức nghiệp: Pháp sư cấp 60, pháp chú sử cấp 1, hàn băng hành giả cấp 12, thánh quyền sĩ (vũ tăng chuyên chống vong linh) cấp 10, thích khách cấp 5 (tổng hợp cấp 88, chiến lực tổng hợp: cấp 79 hoàng kim giai đỉnh cao (do chưa có linh hồn lạc ấn)) 】
Trăm năm trôi qua, sở học của nàng đã quá phức tạp, ma pháp hàn băng ta truyền thụ, thiên phú của nửa ác ma, ma pháp thường quy Margareth dạy, ma pháp sử dụng tơ tự nghĩ ra, lại còn kĩ xảo đạo tặc và thánh quyền sĩ không biết học ở chỗ nào (mỗi lần nhìn thấy chức nghiệp chuyên đánh vong linh này nàng đã luyện đến cấp 10, chân ta không hiểu sao cứ mềm ra), tại năng lực cơ sở và thuộc tính cơ bản, nàng có thể chọn bất cứ con đường nào để tiến vào truyền kì… Thế nhưng nhiều lúc quá nhiều con đường lại khiến người ta không hạ được quyết tâm, lựa chọn một hạng cũng tương đương với việc từ bỏ tất cả những thứ còn lại, chính vì thế nàng đang do dự.
Annie thì lại có cơ sở quá mỏng, truyền thừa khiến thực lực của nàng tăng với tốc độ vượt quá tốc độ tích luỹ kinh nghiệm, việc tìm ra con đường thích hợp với mình đối với một cô bé chưa đến hai mươi như nàng quả là việc khó.
Việc tuyển chọn ảnh hưởng đến con đường tương lai này, người ngoài chỉ có thể đưa ra lời khuyên, dù sao con đường nào thích hợp nhất chỉ có tự mình mới hiểu rõ, đây cũng là thứ làm khó tiểu Hồng, nàng không thể thay hai người làm ra quyết định.
Tuy vậy, chúng ta vẫn có thể cung cấp kinh nghiệm tuyển chọn của người khác ra để các nàng tham khảo, kinh ngiệm và con đường của người khác cũng có thể đảm nhiệm tác dụng chất xúc tác cho Annie và Eliza thành thục.
Theo lý thuyết, kẻ từng đột phá truyền kì bốn lần như ta phải có tư cách lên tiếng nhất, nhưng ngoại trừ công chính pháp ấn ra thì ba linh hồn lạc ấn còn lại đều là do ta sử dụng hệ thống làm bừa nện kinh nghiệm và dùng điểm số đổi lấy... còn công chính pháp ấn, nó mới là thần kì nhất, nó như là một ‘tặng phẩm’ của căn nguyên trật tự khi ta thành công sáng tạo khái niệm luật pháp, vì lẽ đó cũng không có kinh nghiệm gì để hấp thu.
“Tiểu Hồng, nói cho các nàng kinh lịch lúc Adam và Margareth đột phá truyền kì đi, hẳn nên có chút trợ giúp.”
“Ê, ngươi cũng là người trong cuộc, tại sao không tự mình nói.”
“Ta quên nhiều lắm rồi, mà lại lười không muốn mở nhật kí ra xem.”
Vì phòng ngừa rơi rớt kí ức, cho đến nay ta vẫn có thói quen ghi chép nhật kí, số lượng nhật kí đến hiện tại đã chất đầy cả một cái đồ thư quán ngầm dưới đất, tra chút việc này rất phiền toái.
“…Được rồi, được rồi, ta nói.” lắc lắc đầu, tiểu Hồng chuẩn bị tinh thần, sau đó sử dụng [huyễn âm thuật] làm thanh âm của mình có chút trầm thấp nghiêm trọng.
“…Tình huống khi Margareth đột phá truyền kì khá đặc biệt, rất ít giá trị tham khảo. Năm đó, chúng ta đến một vương quốc của tinh linh, khó khăn lắm mới có thể thu được một cái thẻ mượn sách ở thư viện có thời hạn ba ngày, vì thế nàng ngồi luôn trong đó xem sách không nghĩ đi ra ngoài luôn, kết quả sau ba ngày, nàng thực sự xem xong toàn bộ sách trong thư viện, lúc đi ra cũng thành công ngưng tụ linh hồn lạc ấn, tiến bước truyền kì. Nguyên nhân nàng kết tụ ‘thời quang hồi lang’ cũng chỉ đơn giản vì muốn xem thêm nhiều sách một chút.”
Thanh âm của tiểu Hồng không nhỏ, không chỉ những người dưới đất nghe được, cả ta ở trên lầu hai cũng nghe rõ.
“Nếu ngươi quên mất rồi thì lại ghi lại một lần đi. Ngoại trừ tìm ma pháp tư liệu cho chính mình, ghi chép về kho báu cho Lisa, tư liệu vũ kỹ cho Adam, tư liệu thần khí cho ta, nàng còn tra xét toàn bộ tư liệu nói về sự liên quan giữa các vương quốc tinh linh với sự diệt vong của công quốc Lam, lúc đó ngươi từng nói nợ nàng một nhân tình rất lớn, có cơ hội ghi lại để sau này nhớ mà trả.”
Lời này tiểu Hồng chỉ nói với một mình ta, ta sửng sốt một chút, công quốc Lam là cố quốc của ta, mục tiêu khi đi mạo hiểm lúc đó cũng chỉ vì tra rõ ngọn nguồn gốc gác tại sao nó bị phản bội và huỷ diệt, không nghĩ tới ta lại nhờ Margareth mới biết được mọi việc, xem ra người mất trí nhớ vĩnh viễn không biết thứ mình quên đi quan trọng thế nào, cái giá của tử vong thực sự không hề nhỏ.
Mà khi ta đang trầm từ suy nghĩ, tiểu Hồng lại che miệng bật cười.
“Còn Adam, ha ha, lúc thằng ngốc đó đột phá thật là một hệ liệt truyện cười.”
Nghe đến vị thành chủ uy danh hiển hách, các người nghe càng có hứng thú hơn, ai lại không muốn biết vị anh hùng sử thi đó từng có quá khứ thế nào, tất cả những người còn ở doanh địa đồng thời đều vểnh tai lên chú ý nghe.
“Khi đó nha, tiểu đội mạo hiểm của chúng ta đắc tội một tên lĩnh chủ hỗn đản thờ phụng tà giáo, kết quả hắn phái người đi quấn chặt vị đội trưởng tiểu đội là thánh kị sĩ Rola và tên chiến sĩ Adam, sau đó một nhóm người khác đi tập kích trú địa lâm thời, bắt đi pháp sư Margareth đang dưỡng thương và đạo tặc Lisa, đã vậy còn lưu lại một bức thư khiêu khích, nói rằng trong ba ngày nếu không đến pháo đài XX ở vùng đất YY tự chui đầu vào lưới, chúng sẽ đem con tim thế lọ thế chai, trước hiếp xong giết, lại hiếp lại giết…”
“Sau đó Adam đại nhân bạo phát nộ khí sao? Rung mình một cái đột phá truyền kì, sau đó đi làm anh hùng cứu mĩ nhân, tuy sáo lộ có chút cũ kỹ, thế nhưng quả thực rất kinh điển nha. Không khéo Margareth đại nhân cũng vì thế mới thích hắn.” Momo nhanh mồm nhanh miệng nói, nàng và Diana là hai người duy nhất trong đội thành quản ‘hưu nhàn’ không lên phố chấp pháp hôm nay, vì vậy hiện tại cũng bước tới đây nghe kể chuyện.
“A, quả thực lúc đo Adam giận điên lên, hắn chỉ kiếm lên trời, hét thật to: ‘lũ tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, ta nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, hệt như trang giấy này.’, sau đó, hắn ném tờ giấy nhắn lên không trung, ánh kiếm loang loáng, sau đó để mặc cho những mảnh vụn lả tả bay theo gió, tiêu sái cực kì…”
“Sau đó thế nào, gặp cường địch, đánh hết mình, tấn cấp truyền kì?”
“Không, sau đó hắn thốt lên một câu: ‘Hỏng rồi, ta còn chưa ghi lại địa chỉ! Làm thế nào bây giờ?’….”
“Gì!!?”
“…”
Nói tới đây, tiểu Hồng liếc nhìn xung quanh, rất thoả mãn với vẻ kinh ngạc vạn phần của mọi người.
“Chờ chút, vậy hai người bị bắt làm sao bây giờ? Margareth đại nhân và vị nữ đạo tặc kia có bị gì không?”
“Không đến nỗi thế đi, làm sao lại có người ngu đến trình độ này. Nếu thế thật thì sau này làm thế nào?”
Tiểu Hồng lắc đầu bác bỏ những phán đoán của mọi người xung quanh, vẻ mặt hiện lên sự hồi tưởng, sau đó tiếp tục kể:
“Mọi chuyện thật sự là như vậy, không có địa chỉ thì tương đương mất đi manh mối để cứu người. Tiểu đội trưởng Rola tức chết đi được, một phát tát đánh bay tên ngu như lợn kia khiến hắn đập vào cái cây cách đó đến bốn mét, đó là lần đầu tiên ta thấy có người khiến vị đội trưởng ôn hoà nhã nhặn Rola đó tức đến thế này. Sau đó, tên đần Adam điên cuồng chạy khắp nơi tìm kiếm manh mối…”
“Sau đó tìm đến? Tại trong vòng ba ngày tìm đến?” việc liên quan đến vị cha nuôi được vinh dự là anh hùng hoàn mĩ nhất của mình, Annie cũng không kìm được sự tò mò.
“Không, hắn bỏ ra năm ngày mới tìm được.”
“Kia…”
Tất cả mọi người đều bị hù, ai cũng không ngờ thành chủ Adam còn có lịch sử đen tối như vậy, mà nếu thế, chẳng lẽ hai người kia đã bị…
Tiểu Hồng lại lắc đầu, cười nói.
“Các ngươi nghĩ đi đâu rồi vậy, đó là Adam hồi còn non nớt, việc hắn dở dở hâm hâm đâu có nghĩa ai cũng dở dở hâm hâm như hắn. Sau khi Adam rời đi, vị đại ca Rola kia bỏ ra hai ngày một đêm nhặt lại tất cả bốn ngàn sáu trăm năm mươi bốn mảnh giấy…không, phải nói mạt giấy rồi ghép từng mảnh từng mảnh một với nhau, tìm lại địa chỉ kia, tiếp đó hắn chạy cả đêm, mệt chết hai con chiến mã, kịp thời chạy tới cứu Margareth và Lisa. Mãi sau mãi sau tên tiểu tử Adam đó mới lần theo dấu vết của bọn bắt cóc mà tìm đến nơi.”
“…Thành chủ cũng không đến nỗi vậy chứ!”
“Đúng thế, khi thấy Margareth và Lisa không bị làm sao, Adam khóc một trận tê tâm liệt phế, hệt như đứa trẻ con. Sau đó hắn tiếp thu ít giáo huấn, làm việc đáng tin cậy hơn một chút, chí ít hiểu được nghĩ trước làm sau. Tốt rồi, chuyện đã kể xong, các cô nương có rút ra được bài học gì không?”
Hai nhân vật chính bất giác gật gật đầu, sau đó đồng thời lên tiếng.
“Không nghĩ tới nghĩa phụ / thành chủ còn có đoạn lịch sử đen tối thế này… A, chờ chút, ngài còn chưa nói hắn đột phá truyền kì thế nào.”
“À há, năm đó, hắn vừa ôm mọi người khóc rống vừa thề vĩnh viễn không buông bỏ bạn bè, sau này nhất định phải bảo hộ mọi người thật tốt, vậy rồi hắn cứ thế ngưng tụ linh hồn lạc ấn ‘phượng hoàng bất diệt’ của mình, chuyển thành kẻ cầm tinh con gián, đánh thế nào cũng không chết.”
Sau đó tiểu Hồng lại nở nụ cười.
“Đại khái đó mới là lúc Margareth bắt đầu thích Adam nha, dù sao mỗi thiếu nữ đều mơ ước có một người đáng tin cậy để làm chỗ dựa.”
“Không!” lời phủ định lại đến từ một kẻ hoàn toàn không tham dự la Annie.
“Ta từng hỏi Margareth tỷ tỷ, tại sao nàng lại thích nghĩa phụ, lúc đó nàng cười khổ hồi lâu rồi mới nói rằng: ‘Khi ấy thấy hắn khóc quá đáng thương, cảm thấy cứ bỏ mặc hắn như vậy hắn sớm muộn sẽ giết chết chính mình.’, thế rồi ta hỏi thế nào nàng cũng không nói gì thêm, có lẽ lần ‘khóc quá đáng thương’ đó là chỉ lần này đi.”
“…Cảm thấy không thể bỏ mặc, về sau luôn đem ánh mắt dán lên người hắn, dần dần thích lúc nào không hay? Kỳ thực cũng rất lãng mạn nha!”
Diana gật gù, bỗng nhiên nhận ra mọi người đang nhìn nàng với vẻ mặt kì dị.
“Sao…sao? Ta nói gì không đúng à?”
“Không, chỉ không nghĩ tới ám tinh linh cũng có một cách nhìn ‘bình thường’ với tình yêu nha.” Tuy lời đó đều vang lên trong lòng mỗi người, tuy nhiên không có ai đem nó nói ra miệng, chỉ có thể tập thể lắc đầu.
“…Không công bằng!” Một thanh âm phản đối mang theo chút băng lãnh vang lên, đó là thanh âm của Eliza.
“Sao lại không công bằng!?”
“Rõ ràng mọi chuyện đều nhờ tinh lực và nỗ lực của vị Rola kia nên mới trở nên tốt đẹp, vì sao Margareth lại chú ý kẻ chỉ làm cản trở là Adam, thậm chí còn ưa thích hắn. Rõ ràng người đáng được hưởng điều đó phải là Rola nha. Hắn ghép lại tờ giấy, mệt mỏi chạy đi cứu đồng đội, vậy mà không nhận được sự cảm kích đáng được nhận, thật không công bằng.”
Tiểu Hồng ngốc một giây, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Eliza, mãi sau mới nói một câu:
“Lúc đó Lisa cũng từng nói như vậy. Sau đó nàng bắt đầu quấn lấy Rola, thế nhưng Rola thuỷ chung lại không đáp ứng.”
“Thế bây giờ Rola đại nhân và Lisa đại nhân ra sao rồi?”
“Rola sao? Mất dấu rồi! Hắn lưu lại một phong thư nói rằng mình đã tìm thấy kẻ thù, sau đó hắn đi đâu không ai biết. Chẳng qua về sau chúng ta tìm thấy thi thể bị khinh nhờn của hắn, có khả năng là đã bị chuyển hoá thành sinh vật bất tử đi. Còn Lisa ư, nàng… chết rồi!”
“Chết rồi?”
Sau đó, ánh mắt của tiểu Hồng nhìn Eliza rất kì quái.
“Đúng vậy, nàng chết trong trận vong linh thiên tai cuồn cuộn đó, chết dưới tay một trong tứ thiên vương dưới trướng Vĩnh Dại đại đế - cốt long nữ vương Gallei Sig.”
Eliza hơi nhíu lông mày, nàng không biết chuyện cũ giữa Adam và Rola, thế nhưng nàng lại biết Vĩnh Dạ đại đế là ai, nàng muốn nói cái gì đó, thế nhưng đã người trong cuộc đều không so đo nữa thì nàng cũng không có chỗ để xen miệng vào.
“Ngài nhìn ta như vậy là có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Không, ta chỉ cảm thấy đôi lúc trí nhớ có vấn đề cũng chưa chắc không phải là một loại chuyện tốt.”
“A a ha hắt…xì”
“Gallei Sig tỷ tỷ, ngươi cũng bị cảm sao?”
“Là Callia, Callia nhớ chưa? Vong linh làm sao có thể cảm mạo, chắc ta cũng bị ai đó nhắc tới giống ngươi thôi. Ân, có lẽ là đại đế đang nhớ tới ta! Nhanh lên một chút, A Đang, nhanh lên nào.”
(*) Roland tạo ra mấy tạo vật vong linh bắt nguồn từ ‘bảy nguyên tội’ – seven deadly sins của con người, đó là ‘bạo thực’ – gluttony, ‘dâm dục’ – lust, ‘đố kị’ - envy, ‘ngạo mạn’ – pride, ‘lười nhác’ – sloth, ‘bạo nộ’ – wrath, ‘tham lam’ – greed. Đối ngược với seven sins còn có ‘bảy nguyên đức’ – seven heavenly virtues gồm ‘trinh tiết’ – chastity, ‘chừng mực’ – temperance, ‘hào hiệp’ charity, ‘siêng năng’ – diligence, ‘kiên nhẫn’ – patience, ‘vị tha’ – kindness, ‘khiêm tốn’ – humility. Vế sau trong truyện sẽ dần dần xuất hiện đủ cả bảy nguyên tội (của main) lẫn bảy nguyên đức (của một nàng thích main).