Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 80

“Ác ma thì thầm” là lời nhạc dạo của hạo kiếp, là bắt đầu của tất cả mọi thứ.

Sau khi ý chí hỗn độn thức tỉnh, các tà giáo đồ sùng bái tà thần, kẻ theo đuổi ác ma bắt đầu gây náo loạn trên toàn thế giới. Mà khi những thần nguyên tố cổ xưa được giải thoát khỏi phong ấn, thủy triều nguyên tố dâng lên, cả thế giới bị cải biến.

Nó khiến sinh vật nguyên tố và ma thú sinh trưởng cực nhanh, khiến các tộc xuất hiện lớp lớp cường giả, đồng thời, nó còn khiến các vong linh đại đế cổ xưa nhìn thấy cơ hội quay về chủ vị diện, cũng chôn xuống bóng ma về việc đại quân ác ma xâm nhập trong lòng mọi người.

Trong tình hình hỗn loạn đó, các kẻ có dã tâm và những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng đều nhất loạt ngo ngoe nổi dậy. Trong số đó, nguy hiểm nhất phải kể tới những tin đồ hi vọng triệu hoán tà thần hàng lâm để thỏa mãn dục vọng, hay là đám thành chủ dưới lòng đất bừng bừng hùng tâm muốn trùng phản mặt đất.

Không lâu trước đây, lời nhạc dạo này đã bắt đầu. Trừ Arorawis đen đủi chưa thoát khỏi phong ấn đã chết ngắc dưới lòng đất, sợ rằng những thần nguyên tố cổ khác đều sẽ lần lượt được giải phóng, lượng lớn sinh mạng nguyên tố sẽ đến thế giới này trong tương lai.

Đương nhiên, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ sử thi liên quan đến khúc nhạc dạo ấy, ta cũng không có khả năng hồi sinh một cách hoàn mỹ đến vậy.

Trong lịch sử nguyên bản, mười năm sau, khi hạo kiếp ‘chiến tranh kền kền’ bắt đầu, toàn bộ đại lục đã nát bét dưới tay những kẻ âm mưu và dã tâm gia.

Như vậy, trong mười năm này, rốt cuộc đã phát sinh cái gì.

Đầu tiên là vô số anh tài xuất hiện ở các quốc gia, những loại vũ trang, bộ đội mới cũng lục tục được phát minh và cấu thành. Việc này làm quốc lực của quốc gia điên cuồng tăng lên, đồng thời cũng làm dã tâm của các nước lớn trở lên khó kiểm soát. Thêm vào đó, mộ số tổ chức và cá nhân lại ra sức quạt gió thổi lửa, tỷ như lấy danh nghĩa nước nhỏ ám sát thằng cháu họ của một gã hoàng đế nào đó, dâng lên sợi dây dẫn nổ chiến tranh cho những đại đế quốc đang đói khát.

Lúc đầu chỉ là nước lớn ngầm nuốt nước nhỏ. Sau đó, theo chuỗi thắng lợi, tất cả các nước đều sa vào trong cơn cuồng nhiệt chiến tranh. Khi tham lam và tàn nhẫn che mắt vương hầu quý tộc, khi vô số các kỵ sĩ lĩnh chủ mới cần lượng lớn sản nghiệp thổ địa, khi sức mạnh quân sự bởi thủy triều nguyên tố tăng lên trông thấy, con kền kền chết chóc bắt đầu lượn vòng trên đầu toàn bộ thế giới nhân loại.

Nói cho cùng thì đây cũng chỉ là quy luật thịnh cực tất phản. Một thế giới lấy nhân loại làm chủ, khi phát triển đến trình độ nhất định, các nước lớn kỳ vọng tiến thêm một bước, hoặc mong muốn làm bá chủ một địa khu, hay to lớn hơn là thống nhất nhân loại, thì cho dù không có các kẻ âm mưu đứng đằng sau châm ngòi chiến tranh vẫn cứ sẽ nổ ra.

Còn đối với mấy tồn tại chí cao vô thượng nào đó, lúa trồng đã lâu, đã đến lúc gặt, vì vậy, kèn lệnh chiến tranh được thổi lên, cái bóng của cuộc thánh chiến đã sớm phủ lên trên lưng con kền kền.

Thế chiến nổ ra. Lúc đầu thậm chí có người còn hớn hở cho rằng, sau cuộc chiến này, sẽ có một đế quốc mới thống nhất tất cả, đem xã hội nhân loại dẫn tới một giai đoạn huy hoàng mới.

Đáng tiếc, tiếp đó, sự thực tàn khốc trực tiếp tát đôm đốp vào mặt tất cả các nước. Nó nói cho bọn họ: thế giới này không phải là trò chơi offline chỉ có nhân loại là người chơi, nó là trò chơi online gồm vô số chủng tộc tham dự pk.

Đế quốc tinh linh dẫn theo các chi tộc nổi dậy, các bộ lạc người thú vốn vẫn thường đánh giết với dị tộc thì khỏi cần nhắc lại, liên quân thế giới lòng đất xâm nhập… Những cánh quân này dạy cho quân đội nhân loại với số lượng gấp trăm biết thế nào gọi là hoàng kim đi đỡ đạn, cự long đem cân bán, truyền kỳ nhiều miên man, thánh giả đông vô vàn…

Quân đội loài người còn chưa kịp mở miệng chê số lượng địch ít ỏi, liền lập tức được lên lớp về cái gì gọi là chênh lệch thực lực cá thể, cái gì gọi là lấy một chống trăm, dùng mười địch vạn, cái gì là chưa đánh tướng đã bị chặt đầu, cái gì là một người một ngựa xung phong đến tận tường thành.

Một quân đoàn trưởng bên ngươi còn chưa chắc mạnh bằng một tên lính già bên địch, thế thì còn đánh làm sao? Nếu không phải liên quân lòng đất sau khi lên mặt đất bắt đầu tự hao tổn vì nội đấu, nếu không phải các nước lớn không chút do dự hi sinh các nước nhỏ, dùng không gian đổi lấy thời gian, dùng đất đai đổi lấy sự tạm thỏa mãn và phân liệt của liên quân, thì sợ rằng chiến tranh đã sớm kết thúc.

Ngay sau đó, vong linh thiên tai tiến đến, những vong linh đại đế cổ xưa bị trục xuất lần lượt lên đài càng khiến nhân loại hiểu được nỗi khổ khi thiếu chiến lực bậc cao.

Còn chuyện ác ma tiến đánh hay khách thăm dị giới gì gì đó trên thực tế chỉ là mấy đòn bù đao trên một đại lục Nahri đã thủng trăm ngàn chỗ. Dù sao nó cũng đã trọng thương giãy chết, đặt nguyên đó thì vẫn cứ chết.

Cuối cùng, khi tử vong vượt quá điểm tới hạn, Abyss và Heaven thu thập đủ linh hồn, hai đứa con của nữ thần sáng thế hồi tỉnh, đặt dấu chấm hết cho tất cả.

Nói thật, mỗi lần nhìn đoạn ‘lịch sử’ này, ta đều cảm thấy bất lực từ tận đáy lòng. Trước mắt đại thế cuồn cuộn như vậy, lực lượng của cá nhân chẳng đáng một đồng.

Ngăn trở chiến tranh bạo phát? Ta đã qua cái tuổi ngây thơ ấy hơn ba trăm năm. Nhưng quả thật, ta vẫn có thể làm một chút gì đó, và thực tế thì cũng đã bắt đầu làm.

Ví dụ như thế giới dưới lòng đất chẳng hạn, dù nhu cầu muốn trở về mặt đất của cư dân nơi đó vẫn không thay đổi, nhưng ít nhất thì tính công kích đã giảm rất nhiều. Chỉ cần xử lý thỏa đáng thì thậm chí còn có thể liên hợp lại cùng nhau chống đỡ tận thế.

Hay như đế quốc Ciro cũng thế, quốc gia người chết do một tay ta sáng tạo nên này lại nảy ra đến một hiệu dụng ngoài ý muốn – bàn đạp cho vong linh thiên tai xâm nhập.

Vốn dĩ vong linh thiên tai phải bắt đầu sau khoảng bảy mươi năm nữa, chứ không phải ba mươi năm như lời Dukas nói cho ta. Cái này có lẽ nên cảm tạ sự nỗ lực của chấp chính quan đệ nhị, nghị trưởng nghị hội bóng đêm, Fitland.

Ba mươi năm nữa thiên tai đã đến, mới nghe có vẻ là điều chẳng lành? Không, hoàn toàn ngược lại.

Khi thủy triều nguyên tố dâng cao, ngăn cách giữa các vị diện càng ngày càng mỏng manh. Các vong linh đại đế cổ vốn luôn nhìn chằm chằm, kiểu gì cũng có ngày trở về. Vì vậy thà chúng đến sớm rồi thúc đẩy việc toàn Nahri liên kết lại chống ngoại địch còn hơn.

Mặt khác, khi thủy triều nguyên tố vừa bắt đầu đã cố cường hoành xông vào chủ vị diện tất sẽ khiến thực lực và binh lực bị tổn thất, chí ít ba vị vong linh đế hoàng với thực lực không kém chủ thần đó sẽ không dễ tiến tới. Như thế thì lần vong linh thiên tai này sẽ có quy mô kém xa trong lịch sử nguyên bản.

Cũng vì vậy ta mới chỉ thị cho phái vương quyền giảng hòa cùng phái nghị hội, toàn lực thúc đẩy cuộc xâm nhập của vị diện chết chóc, càng sớm càng tốt.

Nếu vong linh có thể đến trước khi thế giới dưới lòng đất đánh lên, quá tuyệt với. Lấy cớ cùng chống vong linh, tìm nhân loại đòi một vùng đất hoặc trực tiếp đánh chiếm một vùng đất từ tay vong linh thiên tai không phải việc khó. Nói không chừng sau khi kết thúc chiến tranh, song phương có thể thực hiện việc cộng tồn, dự bị đủ sức mạnh cho mấy phiền toái tiếp theo.

Đương nhiên đấy chỉ là suy nghĩ lạc quan. Nếu hai bên liên kết mà vẫn không chống được thiên tai, hay giả như liên quân lòng đất không khống chế được, mặt đất phải chống lại cả hai bên cùng một lúc, mọi thứ đơn giản là chơi thoát.

“Thôi, dù sao tiền đồ lắm tai nhiều nạn, vốn cũng không có hi vọng. Cứ bắt tay vào mà làm, đem ngựa sống coi như ngựa chết mà chạy chữa.”

Đế quốc Oran, thành lập mới hơn bảy trăm năm. Là đại quốc siêu cấp có lịch sử ngắn nhất.

Nhưng bọn họ lại không phải nước yếu nhất trong số đó, ngược lại, do minh quân liên tục xuất thế, tiến thủ kiên quyết, gia phú quốc cường, có xu thế đi sau đến trước.

Thủ đô Kagoshi dựa sông mà đứng, chia ra thành tám khu lớn, nhân khẩu tổng cộng gần chục triệu, là một trong những siêu đô thị lớn nhất đại lục. Trong đó khu lớn nhất là khu Minh Châu đã có hơn ba triệu người, người đời xưng danh Bất Dạ thành.

Nếu muốn dùng từ nào đó để hình dung Oran, vậy thì từ “xa hoa” là thích hợp nhất.

Cạnh bờ sông, vô số ngọn đèn dầu, đèn ma năng đua nhau chiếu rọi. Ven đường phố, người đi kẻ lại, xe ngựa xa hoa tới tới lui lui. Trên mặt sông, thuyền buôn và du thuyền đậu kề san sát. Nơi này tập trung toàn bộ thương lữ, toàn bộ chủng loại hàng hóa trên khắp đại lục. Điều đó khiến cả tòa thành bừng bừng sức sống.

Hiện tại, đại điển kế vị của tân hoàng sắp tới, những cây cối ven sông đều được treo đầy cờ màu và châu bảo. Tơ lụa trân quý được phủ kín toàn bộ đường lớn trung tâm. Đến ngọn đèn dầu chiếu sáng ven đường cũng đốt bằng dầu cá loại cao cấp nhất. Tất cả mọi thứ đều khiến khách nhân tới chơi phải thầm mắng ‘thổ tài chủ’, đồng thời cũng hâm mộ sự cường thịnh giàu có của Oran từ tận đáy lòng.

Lần đại điển kế vị này sở dĩ phải làm long trọng như vậy không đơn giản chỉ vì mặt mũi. Nguyên vốn hai mươi sáu nước phụ thuộc đã đủ để Oran trở thành nước lớn, nay bốn mươi hai nước phụ thuộc càng đại biểu việc Oran triệt để thoát khỏi tình cảnh kẻ giàu mới nổi, đề thăng làm một trong những siêu cấp đại quốc quan trọng nhất toàn thế giới.

Đương nhiên cũng có kẻ không nghĩ vậy, trong bụng hắn đang nở rộ vô khối phương án phá hoại.

Có điều hiện tại hắn lại rất phiền não. Tha hương gặp cố nhân vốn là chuyện tốt đẹp, đáng tiếc, những cố nhân kia hắn thực muốn giả bộ không biết.

“Không hổ danh khu Minh Châu, thật xa xỉ, cư nhiên tặng minh châu cho người qua đường.”

“Ít nhảm, cầm lấy!”

Được rồi, hai kẻ vừa phát biểu chính là Silverhook và Kabbalah, người quen cũ ở thành Sulfur. Hiện tại họ đương ra sức vặt trang sức trên cây bỏ vào túi, mặc kệ vô khối quần chúng xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh.

“Nga nga, dầu cá thượng đẳng, thật lãng phí. Đưa cho lão Hoyle ta làm nhiên liệu và chất phụ gia có phải tốt không?”

Dù bọn họ sớm đã nói là sẽ tới Oran tặng lễ mong được đến thu hoạch lớn, tính thời gian hẳn sớm đến rồi. Ấy thế nhưng có thể gặp ở chỗ này, âu cũng là nghiệt duyên.

“Khốn nạn, lại là đám trộm vặt các ngươi! Giờ ban ngày cũng dám tới?”

“Cái gì? Trộm vặt? Nói nhảm gì đó? Những thứ này bày trên đường không phải để người qua cầm đi sao?”

“Đúng đúng? Ngươi nói nó là của ngươi nó liền là của ngươi? Ngươi thử gọi một tiếng xem nó có trả lời không?”

Mặc dầu tên địa tinh Kabbalah rống trả lẽ thẳng khí hùng, nhưng mà công phu tay chân cũng không chậm tí nào. Hắn nhảy lên với nốt mấy khỏa minh châu rồi vội vàng thắt nút lại chạy đi.

“Khụ khụ, đứng đó, đám khốn kiếp!”

Đây là một đám trường kì luyện tập cùng thành quản Sulfur khét tiếng toàn lòng đất, ai nấy đều là cường giả, lại hoàn toàn không bận tâm mặt mũi. Đám cảnh vệ nhân loại phổ thông đằng sao làm sao bì nổi, càng đuổi theo khoảng cách càng bị kéo xa.

“Ngươi tới mà đuổi chúng ta nè, ha ha!”

“Chậc, không có thành quản quả thật tịch mịch như tuyết!”

“Há há há, Kabbalah ta đã vô địch thiên…!”

Chưa nói hết câu, gã cao thủ đào hầm có tiếng ở thành Sulfur đã trượt chân một cái, ngã căm mặt xuống đất theo thế chó gặm cứt!

“Kabbalah, ngươi làm sao thế? Đã nói bao lần là đào hố phải lấp, không làm giờ bị trời phạt thấy chưa? Đến cùng là ai vô đức ném vỏ chuối ra giữa đường? Tên này còn nợ lão Hoyle ta mười vạn đồng vàng, nếu hắn ngã chết ai bồi cho ta?”

Lời phía trước còn có tí lí lẽ, lời phía sau nên tự động lược bỏ.

“Mười vạn lúc nào, mới có một trăm! Chỉ có một trăm! Tên lùn chết tiệt nhà ngươi hôm qua đánh bài ăn gian, một trăm đó còn lâu ta mới trả!”

Dù đầu sưng u nhưng Kabbalah vẫn liều mạng giãy dụa, dùng ngón trỏ dựng thẳng chỉ về phía Hoyle, lo sợ tên Dwarf vô liêm sỉ này thả một cục nợ không biết từ đâu ra lên đầu mình. Mà quả thật nếu Kabbalah mà có đủ mười vạn đồng vàng thì hắn việc gì phải kéo bao đay ra đường làm trộm vặt.

Những thứ treo lên cây để trang trí đó đúng là châu bảo, ấy nhưng phẩm cấp cực kém, không đáng tiền, Chỉ có Silverhook, Hoyle với Kabbalah đám hám tiền như mạng kia mới làm ra được loại việc này.

Được rồi, ta đã không nhìn nổi, nhưng hiển nhiên có người còn ít kiên nhẫn hơn ta.

“Đám chết tiệt này! Đến thành phố khác cũng dám làm bừa!”

“Bà cô ngốc thành quản! Sao có thể? Các ngươi chẳng phải đi phương bắc sao?”

“Đáng chết, còn con chó điên kia nữa!”

“Ai là chó điên! Cấm chỉ tự tiện đặt tên hiệu cho người khác! Tên Momo người ta rất êm tai nhé!

“Bà cô ngốc? Được, ta biết rồi.”

Hai cô nàng thành quản nắm chặt tay, một trước một sau, chậm rãi đi đến. Mấy cường giả sảnh thẩm phán đứng một bên áp trận, ba tên lùn sa vào tuyệt vọng.

“Đừng đánh mặt!”

“Đừng đánh vào mặt!”

“Đừng đánh mặt, à mà đừng đánh luôn được không?”

Người qua đường bị bọn họ nháo chọc vười nghiêng ngả, thừa cơ hội này, ta đeo lên tấm mặt nạ bạc, lại gần mấy tên cảnh vệ đang ở trong trạng thái xem kịch vui mở lời hỏi thăm.

“Xin chào các tiên sinh! Trời hôm nay thật đẹp. Cho hỏi một chút, đại sứ quán công quốc Đông Lam ở chỗ nào vậy?”
Bình Luận (0)
Comment