Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 96

Tại một thế giới khác, nếu gặp phải một vụ các công dân tranh chấp dân sự, vậy thứ đầu tiên luật sư phải học đó là làm cách nào tránh khỏi các cạm bẫy mà đối phương thiết kế trong hợp đồng, cố gắng vì cố chủ mình kiếm lấy lợi ích lớn nhất.

Trong thế giới này, bọn ma quỷ chính là chuyên gia lừa gạt hợp đồng. Nhưng nếu từ đầu đến cuối đều lừa gạt, vậy thanh danh sớm sẽ thối không chịu được, không ai ngu kí kết khế ước cùng bọn hắn.

Vì vậy khế ước ma quỷ sẽ được đảm bảo bởi linh hồn hai bên, chỉ cần có thể nhìn rõ các cạm bẫy trong nó, khế ước ma quỷ chính là loại hợp đồng công chính, đủ khả năng thực hiện nhất. Nó có độ lưu hành cực cao tại các vị diện.

Ngôn ngữ trên khế ước ma quỷ là có ma lực, cho dù không biết nó cũng có thể đọc hiểu bình thường, nhưng nếu chỉ vì xem hiểu được mà cho rằng nó ổn và công bằng rồi, vậy thì ngày chết của ngươi không xa.

Lừa gạt khế ước đã trở thành môn nghệ thuật được ma quỷ nghiên cứu mấy vạn năm. Ví như thêm một dòng điều kiện bổ sung viết bằng thứ chữ chỉ thấy được khi soi kính lúp… Ngươi không thấy được là chuyện của ngươi, ta không cần biết.

Lại như thể đám điều lệ chương tiết dài dòng đến mức khiến người chẳng muốn xem đó, làm không khéo lại ẩn chứa câu văn dạng ‘văn chữ đầu’, mà chính nó mới là trọng điểm của khế ước. Khi ngươi cho rằng khế ước cầm ngang đọc, ma quỷ sẽ nói cho ngươi phải cầm dọc, cầm nghiêng… mới đúng, mà mỗi cách cầm lại có ý tứ khác nhau.

Còn chuyện đảo ngược chủ vị, chữ sai, thiếu chữ, câu văn lủng cùng… xin đừng đem những lỗi đó cho là sai lầm ngẫu nhiên rồi bỏ qua, tất cả chúng rất có khả năng là do người ta cố ý sắp đặt, kiểu gì bên trong cũng có vấn đề.

Bởi thế, đối với các đại pháp sư, kẻ trường kì giao dịch với thế giới hạ vị diện, việc trọng yếu nhất khi làm giao dịch với ma quỷ là vứt bỏ cái hợp đồng chúng chuẩn bị, tại hiện trường viết một cái mới, dù rằng việc này chẳng khác gì một cuộc thi chạy marathon trí óc.

Thế nên tại cuộc đàm phán với Dasos, ta cố ý kéo dài thời gian, thậm chí còn bày đủ trò để tăng áp lực cho đối phương. Khi kí kết xong, ba tên học giả đối diện ngã xuống đất hôn mê, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa năm một năm mới hồi phục lại được.

Khế ước cuối cùng khiến ta rất thoả mãn, Dasos bên kia cũng rất thoả mãn, ừm, ít nhất là thoả mãn trước khi các lỗ thủng bị tìm ra.

Trong số các điều ước, thứ khiến ta thoả mãn nhất chính là “không được phép sử dụng bất kì loại danh nghĩa nào để sử dụng phương thức uy hiếp quân sự cùng chiến tranh.”. Đó là một liều thuốc an thần cho cả Đông Lam, mà nếu không có điều ước này, mấy ngày sau Dasos lại trở mặt uy hiếp thì khế ước bày ra cũng bằng thừa.

Mười năm sau, ta tin lúc đó Dasos chẳng rảnh bận tâm đến tìm chúng ta, mà nếu kế hoạch của ta thuận lợi, khi ấy ai tìm ai cũng chưa biết chừng.

Nhờ có bí ước này, Đông Lam cuối cùng cũng giành được tự do thật sự, cũng vì thế mà Renee mới không do dự chấp nhận đề nghị nhận luật pháp là quốc giáo, yêu cầu Oran thả ba tên lùn.

Chúng ta làm vậy chính bằng dùng khế ước làm tấm khiên để chọc Dasos một đao, đã vậy hắn còn không thể làm ra phản ứng quá mức nào.

“Ta đá mông ngươi đó, làm sao, cắn ta?”

“Hả? Cưỡi lên đầu thế rồi mà Oran cũng không làm gì, quả nhiên lời đồn Oran ngoài mạnh trong yếu là thật, nói không chừng tên hoàng đế trẻ tuổi kia còn không thể điều động các công tước, hầu tước dưới trướng.”

Dưới tiền lệ là chúng ta, các tên khác liền không sợ chết xông lên, khiêu chiến quyền uy của Dasos. Đây không phải suy đoán, tình thế biến hoá trong mấy ngày này đã nói lên tất cả.

Những ngôn từ của đám Hoyle đúng là do ta truyền ra, nhưng không phải ta phổ nhạc cho chúng. Dù sao thiên phú âm nhạc của ta cũng chỉ mạnh hơn Callia một chút, ừm, chênh lệch ở chỗ ai nghe nàng hát thì chết bất đắc kì tử, còn nghe ta hát thì chết từ từ.

Do vậy, hiển nhiên ngoài ta ra cũng đang có nhiều thế lực khác đang chĩa mũi nhọn về Dasos, âm thầm đả kích hắn sau lưng. Mà nếu ta đoán không sai, kẻ có thể làm lời đồn tản nhanh như vậy, chỉ có thể là các quý tộc ở Oran.

Dasos mượn uy vọng từ lễ đăng cơ, lực áp bốn mươi sáu nước, ép họ thần phục. Trên thực tế đây là một lần cá cược với món tiền đặt cược khổng lồ. Nếu thắng, quyền lực và uy vọng của hắn sẽ tăng đến mức chưa từng có, nếu thua, mặt mũi của hắn sẽ mất hết, đến ngai vàng cũng lung lay.

Trong lịch sử nguyên bản, Dasos thắng, sau đó hắn còn tìm lý do tước đoạt đi một phần ba số tước vị quý tộc, đem tài phú và lãnh địa đó sung công, chế tạo bộ máy tập quyền.

Thế cho nên, các quý tộc ở Oran không làm sai, họ đã sớm nhìn ra dã tâm của Dasos, cũng một mực tìm kiếm cơ hội phá cục.

Một phương diện khác, sau khi Đông Lam đề ra yêu cầu thả Hoyle, Silverhook và Kabbalah, mười ba nước khác cũng đưa ra yêu cầu tương tự, trong đó có đến ba nước đã thần phục Oran hơn trăm năm.

Nếu tiếp tục như vậy, khi sứ tiết các nước khác nhận được uỷ quyền từ vương thất, sợ rằng đội ngũ tham gia khiêu chiến sẽ càng lúc càng lớn.

Đây chính là báo ứng của việc Oran bức bách nước nhỏ phụ thuộc. Chẳng ai nguyện ý trở thành thuộc quốc của kẻ khác, lúc thường thì phải tiến cống, đánh nhau thì làm pháo hôi, đằng nào cũng chẳng tệ hơn, đánh cược một phen cũng không sao cả.

Điều đáng nói là, đối mặt những đả kích như vậy, cách hắn ứng đối rất khiến người ta suy nghĩ.

Hắn trầm mặc, không có phản ứng gì, đã vậy còn lặng lẽ đem rất nhiều tài nguyên và kĩ thuật cho sứ đoàn Đông Lam đúng như theo khế ước.

“Chịu thua rồi?”

Renee và Kelly rất kinh ngạc, đây không phải tác phong của tên đế vương cường thế kia. Ta thì khác, ta thấy hắn không thay đổi tác phong, hắn chỉ đang cố ý kéo càng nhiều người vào bàn chơi, khiến bàn bài này ngày càng lớn, sau đó tìm cơ hội lật bàn.

“Cơ hội lật bàn? Đại điển kế vị à? Đến lúc đó chỉ cần hắn kéo hạm đội phù không ra là đủ. Không, chẳng cần một hạm đội, chỉ cần một con thuyền cũng thừa sức đè nát các thanh âm phản đối, thậm chí còn đem uy vọng của hắn tăng lên một tầng mới.”

Gã hoàng đế này quả thực là một con bạc, bởi vì bàn đánh cược này đầy tính nguy hiểm và không xác định.

“Nếu các kĩ sư huỷ hết tất cả thứ mình sáng tạo trong tuyệt vọng, hoặc bên trong vốn không có bất cứ chiến hạm nào có thể hoàn thành trong vòng ba tháng, vậy bàn cược này Dasos rất thảm.”

Việc Dasos tăng tốc độ giao ra tài nguyên và kĩ thuật khiến ta phải nắm chặt thời gian, bởi chính ta cũng vô cùng thèm thuồng tài nguyên và kĩ thuật bên trong bảo tàng dưới nước kia, đặc biệt là kĩ thuật xây dựng hạm đội phù không, nó có thể coi là một bảo vật vô giá.

Lối vào của bảo tàng trên lý thuyết chỉ có một, nơi kia giờ đã trở thành nơi đóng quân của vệ đội hoàng gia, bên cạnh còn có cường giả cấp bán thần – Thú long xạ thủ Damus – trấn trường, muốn tiếp cận cũng đủ phiền toái.

Nhưng ta đoán nó phải còn một lối vào khác ở dưới nước, và hiện tại ta đang kiếm tìm nó.

“Đây rồi, quả nhiên ở đây.”

Sau hai buổi tối không có thu hoạch, rốt cuộc ta và con mèo đang phát huỳnh quang bên cạnh cũng tìm được một khối nham thạch có kí hiệu sói trắng bên trên. Dù có rong rêu che lấp, dù bị nước chảy ăn mòn không ít, nhưng răng nanh của nó vẫn sống động như thật.

Ta cẩn thận đem cái nanh sói trên vòng cổ để kề bên kí hiệu, thế nhưng vẫn không có phản ứng nào.

“Haizz, lượng máu lấy được từ Dasos không đủ, may mà ta còn chuẩn bị trước.”

Eo của ta, hiện đang treo một bình máu. (Cha Dasos: đcensoredẹ thằng con bất hiếu, trong đây có chuột hấp huyết. Cút, cút mau! Chẳng lẽ một đời anh danh của lão phu lại mất mạng trong tay một con chuột)

Sau khi máu hoà lẫn cùng nước sông, khi nanh sói trên vòng cổ đến gần kí hiệu đầu sói, một ánh sáng trắng loé lên, trên mặt đá nham thạch lộ ra một lối đi.

“Thế mà thật sự có.”

Thường thì loại căn cứ bí mật dưới nước này sẽ phải có cửa ra vào dưới nước, mà lối đi trước mặt đã chứng minh rằng suy đoán của ta là chính xác.

Lối đi này không rộng, hẳn không phải lối cho thuyền bè đi lại mà chỉ là lối đi nhân viên.

Ta cẩn thận lẩn vào bên trong, thuận theo đường đi tiến lên phía trước, mấy phút sau cuối cùng cũng đến mặt nước.

Nhưng vừa ló đầu ra, ta lại vùi đầu lặn xuống.

“Tính toán ngàn vạn vậy mà không tính đến kết quả này.”

Kể cả ta và Dasos đều không nghĩ rằng trong này còn người sống, dù sao đã mất nguồn thức ăn nước uống suốt một năm ròng, dù có thể tạm dùng nước sông để uống, nhưng không có thức ăn thì người bình thường cũng chỉ sống được nhiều lắm hai tuần.

Thế nhưng, vừa rồi rõ ràng ta còn thấy người sống sót, mà kẻ sống sót còn đang tạo thuyền, trong cảng thậm chí còn đã có hai con thuyền phù không hạng trung hoàn chỉnh.

Và quả thật trong này đã không còn kẻ sống, thế nhưng mà lại tràn ngập vong linh. Dựa vào số lựa vong linh cấp thấp ở đây, hẳn phải có vong linh cấp quân chủ tồn tại.

“Thân vương Carlone? Không khéo còn có vu yêu cấp thánh ở đây, khó làm rồi.”

Mà cho dù không có vong linh, đám golem cỡ trung tiểu đang đi tuần đó cũng không phải hạng vừa. Nơi đây là yếu địa quân sự của Oran, nói không có lực lượng phòng ngự quân sự chẳng ai tin.

Dựa vào tình báo tương lai, trong hạm đội phù không có một phân đội thuyền u linh do vu yêu Carlone chỉ huy, nghe nói hắn là em ruột của tiên vương, chú ruột của Dasos.

Trước kia có nghi vấn tại sao thân vương Oran lại biến thành vong linh, mà tại sao hoàng đế lại giao gần nửa hạm đội thuyền phù không cho tên vu yêu đó quản lý. Nhưng xem ra, trên thực tế là vị thân vương này đem hạm đội giao cho hoàng đế mới đúng.

Mà đối với những người bị nhốt tại nơi không có thức ăn, chuyển hoá thành sinh vật bất tử có lẽ là lựa chọn duy nhất giúp họ còn tồn tại.

Sau một lát suy nghĩ, ta đem tất cả những thứ thấy được khắc vào đáy lòng rồi lập tức quay người rời đi.

“Thôi, lần này không đủ chiến lực, lần sau mang nhiều người chút.”

Đáng tiếc, vừa mới đưa ra kế hoạch, đả thủ số một dưới tay ta đã bị loại.

“Ờm… ờ thì… dưới thế giới lòng đất, nước rất quý, tắm đã rất phí, còn bơi lội thì…”

Tốt, ta đã biết, ngươi không biết bơi, đó là chuyện dễ hiểu.

Mà thánh kị sĩ là nghề nghiệp mặc trọng giáp ăn cơm, xuống nước khác gì cục đá, năng lực di động mất hết, mang theo cũng không nên tích sự gì.

Ta nhìn quanh, liền thấy Mening và Casio huýt sáo nhìn trời, Galting cúi đầu trầm mặc, với cả đống giáp trên người hắn còn nặng hơn Diana, duy chỉ có Momo nhấc tay xung phong.

“Ta, ta là quán quân bơi lội của thành quản, trước kia ta từng luyện qua tại ao cá của lão Molek, có thể nhịn thở dưới nước một phút, còn có thể bơi một hơi hơn mười mét.”

Thành tích của đứa trẻ con nào đây, sao ta lại có thể vui vẻ khi nhìn thấy cánh tay của cô ả loi choi này nhỉ. Haizz.

Tiếp đó, thấy ánh mắt của ta hướng về phía mình, Klose cũng lễ phép hồi đáp.

“Tinh linh tự nhiên trước giờ không quá thích nước, mà thế giới lòng đất đến mưa còn thiếu, trước nay ta chưa suy xét đến việc học bơi, cho nên…”

Nhìn đám vịt cạn trước mặt, đầu ta biến lớn một vòng, còn con mèo đen bên vai thì lại cười đắc ý.

“Ngu thế, đi tìm mấy hải yêu đến giúp là được, thiên phú [thần biển chúc phúc] của các nàng có thể làm đám vịt cạn này xuống nước.”

“Nơi này chỉ có sông, không có biển, kiếm hải yêu ở đâu.”

“Chẹp, nhìn cái này…”

Nó đưa cho ta một tờ poster, trong đó có vẽ mấy tên hề, một tên Orge hai đầu nghịch xiếc, người đu trên xích đu bay giữa không trung, hải yêu huấn luyện báo biển giữa hồ bơi…

“Đoàn xiếc Rồng Lửa, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment