Một con cáo trắng chui ra từ bóng tối, nó đang đói cồn cào, đã mấy ngày rồi nó chưa tìm được con mồi nào.
Nguyên nhân ư? Bởi nó và đồng tộc gặp phải địch nhân nguy hiểm nhất.
“Bang! Ta phát hiện vật săn!”
Sau tiếng súng, con cáo trắng ngã vật ra đất.
Một tên thấp lùn nhảy ra khỏi bụi cây, tinh thần hắn cực kì phấn chấn, hiển nhiên đang rất vui vẻ khi săn được con mồi quý hiếm này.
“Gan lớn thật, dám tới trang viên tư nhân của bá tước Culloch để săn trộm, lần trước ngươi giết con chó săn Ars bá tước yêu nhất, lần này ngươi lại săn trộm con tuyết hồ phu nhân yêu nhất, ngươi muốn chết ta thành toàn ngươi.”
Tình thế lại một lần thay đổi trăm tám mươi độ, tên thợ săn vừa phấn chấn vô cùng kia lập tức bị trói gô lại.
Vốn ta chỉ định đi một mình tới nơi đoàn xiếc Rồng Lửa cắm trại, nhưng vừa ra đường, ta đã thấy tên bán long nhân nào đó đợi sẵn.
“Cảm ta sự chiếu cố của ngài trong thời gian vừa qua, lần này ta sợ rằng muốn rời đi một quãng thời gian.”
Nghe được Mening nói lời này, đáy lòng ta bỗng muốn mở tiệc ăn mừng một tháng, đè nén thế nào cũng không được.
“Muốn đi à? Thật tốt… tiếc nuối nha.”
Bởi ánh mắt chằm chặp của Casio, thôi ta cố đổi giọng đi vậy.
“Không có gì, đại nhân, chỉ có chút ân oán cần phải tính sổ thôi.”
Mening khoác lên tấm áo choàng, dự định bước đi, thế nhưng Casio lại ngăn hắn.
“Đại ca, ngươi có kẻ địch nào cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi đi một mình thế này chẳng phải không coi ta là anh em?”
“Casio, chính vì ta coi ngươi là anh em nên mới không đem ngươi theo, đây là ân oán cá nhân.”
“Không cần nói nhiều, ta tự có quyết định của ta. Ta biết rõ ân oán giữa hội nhân đức và hội săn thú. Vốn ta ngả về hội săn thú, nhưng nhờ có ngươi mà ta biết sinh mạng đáng quý nhường nào, ta quyết định đứng về phía hội nhân đức.”
Ta đứng bên nghe hai tên này nói hoài mà chẳng hiểu gì, mãi đến khi nhìn đến tờ quảng cáo trên bàn mới vỡ lẽ.
[Vương bài của hội thợ săn – Romers – sẽ biểu diễn tuyệt kĩ cách trăm bước bắn xuyên dê của mình trong buổi biểu diễn của đoàn xiếc Rồng Lửa, mong các bằng hữu thợ săn đến xem và giao lưu kinh nghiệm săn thú.]
“Không, tuyệt đối không, thế giới này chỉ cần một tên thợ săn dị loại là ta đã đủ rồi, nếu ngươi cũng gia nhập hội nhân đức, ngươi sẽ bị toàn bộ các thợ săn khác nhạo báng.”
“ Nhạo báng? Ha ha, có gì đâu. Đại ca, ngươi từng nói với ta, chỉ cần đi trên con đường mình cho là chính xác, nhạo báng với miệt thị sẽ chỉ là nét vẽ bậy của kẻ vô tri trên vách tường mà thôi. Đại ca, không cần khuyên thêm, ta chắc chắn sẽ gia nhập hội nhân đức, đoạn ân oán này, ta sẽ giải quyết.”
“Nếu ngươi đã phần quyết tâm này thì đại ca cũng không nói gì thêm, đi, chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực, vì ngày mai tốt đẹp của những con động vật nhỏ đáng yêu.”
Hội nhân đức là tên gọi tắt của ‘hiệp hội Druid nhân từ với động vật’. Tổ chức này khá giống với tháp chiêm tinh, đều là một đám chó điên bị đại bộ phận quốc gia xua đuổi.
Bởi vì sao, bởi hiệp hội này đề ra việc coi tất cả sinh linh là bình đẳng. Mới nghe không có gì, nhưng tưởng tượng một chút cũng thấy sự khủng bố trong giáo lí của nó. Nghĩ mà xem, nếu gà vịt mà người ăn cũng có quyền bình đẳng với con người, vậy tất cả những kẻ giết gà vịt ăn thịt thì khác gì tội phạm giết người. Khi đó, hội nhân đức này sẽ tỏ rõ ‘lòng nhân từ’ đối với các tội phạm giết người.
Đương nhiên những thứ phía trên chỉ có trong đầu của các phần tử chủ nghĩa cực đoan, mà nhóm cực đoan này cũng chỉ chiếm phần nhỏ trong hội. Đại đa số các thành viên vẫn chấp nhận được hành động ăn thịt để sinh tồn bình thường. Thế nhưng, các hành động săn giết động vật mà mục đích không phải để ăn như săn thú, lại tuyệt đối không thể tha thứ.
Lẽ tất nhiên, hội nhân đức và hội thợ săn phải đánh nhau.
Mà giờ ta cũng mới biết tên Mening này dị đến mức nào. Một tên thợ săn không gia nhập hội thợ săn cũng thôi, vậy mà lại đi gia nhập hội nhân đức; đã thế còn lôi kéo được một thanh niên thợ săn tài năng ba quan đoan chính như Casio gia nhập theo. Hắn hack à?
Được rồi, hồi ức kết thúc, sự việc tiếp theo diễn ra là ta dẫn theo hai tên thợ săn thuộc hội nhân đức đến chỗ của đoàn xiếc. Mà mãi đến tận đây Mening mới biết tên địch nhân Romers kia đã bị bắt vì săn trộm, giờ đang ở trong ngục giam hoàng gia.
Đáng kinh ngạc là Mening lại chủ động yêu cầu ta nghĩ biện pháp cứu Romers.
“Ta và Romers có ân oán, người ta yêu trong quá khứ của ta đã chết dưới họng súng của hắn. Chúng ta từng giao thủ sáu lần, ba thắng ba bại. Lần gặp mặt này, có lẽ sẽ là lần giải quyết tất cả. Mặt khác, dù hắn phải trả giá vì tội ác hắn đã làm, vậy cũng phải do chính tay ta thực thi thì cuộc thẩm phán mới trọn vẹn.”
Ta sẽ không đào sâu vấn đề chuyện tại sao người yêu ngươi lại chết dưới súng thợ săn, nhưng Casio, ngươi có cần lộ vẻ rung động buồn nôn đó ra đây sao?
“Bán long nhân, ngươi hẳn là Herault Mening trong lời của Romers, không tồi, rất không tồi, lần đầu tiên có một tên đàn ông bỏ qua mị lực của ta.”
Traxex có đủ lý do để kiêu ngạo như vậy, trong thần thoại, tộc của nàng là tượng trưng cho vẻ đẹp. Những câu chuyện về hải yêu cùng thuỷ thủ, hải yêu và anh hùng luôn khiến mấy kẻ đến quán rượu nghe. kẻ chuyện phải mê say. Nàng có vóc dáng cao ráo thanh tú, gương mặt diễm lệ với vẻ vũ mị động lòng người, chút vảy hai bên má và con ngươi màu vàng tối không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của Traxex, ngược lại còn thoa lên nó chút phong tình dị vực.
Thanh âm nàng mỗi khi vang lên lại gợi ra dụ hoặc từ đáy lòng người nghe. Hải yêu sinh ra đã có thiên phú về mị thuật, tiếng ca của các nàng có thể khiến thuyền bè lạc hướng, khiến thuỷ thủ nhảy xuống biển, thật dễ hiểu vì sao nàng có thể trở thành trụ cột của đoàn xiếc.
Ngay cả Casio đã bị Mening ô nhiễm nặng là vậy mà còn trộm nhìn nàng, đủ để biết phong vận của Traxex ở cấp bậc nào.
“Romers đề cập tới ta, hắn nói thế nào?”
“Ngươi xác định muốn ta nói ở chỗ này, nơi đây còn có mấy bạn nhỏ đó.”
Traxex che miệng cười, mị nhãn như tơ, nét quyễn rũ toả ra bốn phía, ánh mắt Casio đã không rời nổi, chỉ riêng có Mening vẫn nhìn chăm chú vào nàng báo biển nào đó.
Thôi, nếu cứ để thế này thì đừng mong bàn chính sự, vì vậy ta cất lời nói thẳng vào vấn đề.
“’Thần biển chúc phúc’? Ta có thiên phú này, thậm chí còn từng thăng cấp cho nó, đảm bảo có thể giúp mười con vịt cạn xuống nước thoải mái. Thế nhưng năng lực này cần ta tiêu hao rất lớn, vì sao ta phải giúp các ngươi?”
Vì vậy, cuộc mặc cả trả giá bắt đầu.
Ta tính nhầm, vốn nghĩ chỉ cần giúp đoàn xiếc Rồng Lửa thoát khỏi khốn cảnh là được, ai biết Traxex không hề quan tâm đến việc này. Nàng cự tuyệt những đoàn xiếc khác đến đào góc tường chỉ bởi vì những lợi ích mà nhân loại trả ra không có ý nghĩa gì với nàng. Hiện tại, có người đến tận nơi cầu giúp, muốn trả giá thấp thì mơ đi.
“Giúp ta hai việc, cứu một người, chỉnh một người, đáp ứng xong ta giúp các ngươi.”
“Cứu thì hẳn là cứu Romers, vậy người ngươi muốn chỉnh là ai?”
“Romers vốn là ông bạn già của ta, hắn nhận lời mời của ta mới tới đây giúp đỡ, cũng vì thế mà hắn mới bị nhốt vào ngục. Còn tên cần chỉnh? Đó là một gã quý tộc yếu đuối ngu xuẩn mà lại còn không biết tự hiểu mình.”
“Vị khách này, hiện đoàn xiếc không kinh doanh, mời ngài đừng dây dưa đoàn viên… hả?”
Có lẽ do tiếng nói chuyện quá lớn, đoàn trưởng Milo bỗng nhiên xuất hiện tại chỗ này.
Vốn ta và Traxex đã đạt thành hiệp ước, cùng đoàn xiếc này không có quan hệ gì. Có điều, nghĩ đến việc họ có khả năng biểu diễn trong đại điển kế vị, nói không khéo ta có thể dựa vào đó bày ra trò gì, vì vậy ta quyết định hào phóng một lần, chiếm lấy sự tin tưởng của nhân viên trong đoàn.
Ấy thế mà lại có người giành trước ta một bước!?
“Thánh kị sĩ đại nhân, bá tước Culloch đã đầu tư tuyệt đối vào chúng ta, hắn sẽ tới đây thị sát hôm nay.”
Bá tước Culloch? Nghe quen quen nha. Mà Traxex đứng bên cạnh lúc này lại tỏ vẻ khinh thường.
“Chính hắn, tên kia bám dai như đỉa lại cực kì đáng ghét. Chỉ cần ngươi cứu được Romers, khiến tên bá tước kia đừng tới làm phiền ta, chuyện ngươi muốn chỉ là chuyện nhỏ.”
Ta hơi do dự, cứu người không việc gì, nhưng nếu muốn động thủ với một bá tước của Oran ngay giữa thủ đô thì rất không khôn ngoan, so với đó trực tiếp dùng bạo lực áp bách ả hải yêu này hiệu suất hơn nhiều.
“Ta…”
“Ta xem xem đến cùng là ai muốn đoạt nữ nhân với ta.”
Ta vốn định mở miệng cự tuyệt, nhưng lời nói hách dịch từ phía xa vọng lại đó lại khiến ta cảm thấy quen tai.
Vài giây sau, một tên mập thở hổn hển chạy đến.
“Nữ nhân ta nhìn trúng ai dám cứ… ấy hả?”
Bảo sao cái tên Culloch này quen quen, ra là hắn.
“Ha ha, ra là bá tước nổ trứng.”
“Đừng thô vậy, phải gọi là bá tước Vẫn ‘Tinh’, người ta dù sao cũng là bá tước, cần phải có lễ phép. Ta nói thế đúng chứ nhỉ, bá tước Vẫn ‘Tinh’, ăn cơm chưa? Bây giờ đã có thể tầm hoa vấn liễu, xem ra vị mục sư ngươi tìm đến rất giỏi.”
Nói xong, ta không để ý đến vị bá tước giận mà không dám phát kia, quay đầu bảo Traxex.
“Cả hai việc ta đều đồng ý, trước tiên đi với chúng ta, ta cần sự trợ giúp của ngươi.”
“Ta muốn trở thành pháp sư, nếu ngươi có thể giúp ta trở thành đệ tử của một đại pháp sư, ta sẽ đem thanh kiếm tổ phụ lưu lại đưa cho ngươi.”
Khi ta tìm được chắt nữ của Cain, nhìn thấy cô thiếu nữ xuất thân từ dòng dõi kị sĩ này lại mong mỏi tìm đến con đường pháp sư, ta đã không biết nên khuyên bảo thế nào.
“Kị sĩ? Đừng đùa! Ông ta là kị sĩ trực thuộc vương thất, còn là một thánh kị sĩ truyền kì có tiếng, vậy cuối cùng nhận được thứ gì? Lão già của ta vốn toàn tâm toàn ý phục vụ vương triều vì lấy lại vinh quang, cuối cùng cũng chết trên chiến trường, thứ nhận được chỉ là một cây kiếm nát với bộ giáp cũ của ông nội.”
Con trai của Cain, Srisock, vì tìm lại vinh dự của phụ thân, đã trở thành một kị sĩ hoàng gia. Vương thất cảm thán sự trung thành của gia tộc Soria, đem vũ khí và giáp mà Cain từng sử dụng đưa cho hắn. Tiếc rằng, trước khi Srisock khôi phục được vinh dự, một cuộc chiến tranh bạo phát, đến thi hài cũng không còn, thứ duy nhất được đưa về nhà là bộ giáp cùng thanh kiếm kia.
“Ngươi muốn hay không? Nếu không phải ngươi trả học phí cho ta, ta căn bản không định làm giao dịch này với ngươi, thứ này nói thế nào cũng là di vật của cường giả truyền kì, hẳn phải bán được nhiều tiền.”
Nhớ tới vị anh linh Cain kia ta lại ngao ngán, Kathleen đi tới lựa chọn như vậy rất dễ hiểu, các tiền bối của nàng đều làm kị sĩ, sau đó chẳng có kết cục gì tốt. Dòng tộc kĩ sĩ chuyển hình sang hướng khác cũng không có gì. Thế nhưng bộ giáp và thanh kiếm tượng trưng cho vinh quang của một kị sĩ truyền kì mà lại bị đem bán như đồng nát, khó tránh khỏi quá tàn nhẫn.
“Chú, đi mà chú, trang bị của ngươi tốt thế chắc hẳn phải quen biết rộng lắm chứ. Giới thiệu cho ta một vị pháp sư đi, bạch ngân là tốt rồi, không thì thanh đồng cũng không sao.”
Yêu cầu này không khó, hai tên đi theo Klose trong giáo hội luật pháp đều là pháp chú sử cấp hoàng ki. Nhưng mà nghĩ tới cô nàng được mệnh danh yến vũ kiếm nào đó, ta lại cảm thấy không muốn giới thiệu.
“Hả, ngươi làm gì, bỏ tay ra!”
Nghĩ là làm, ta nắm lấy tay Kathleen, điều tra tư liệu về nàng.
[ Kathleen Soria, tộc bán tinh linh. Chức nghiệp: thuật sĩ luyện kim cấp 14 (cấp hắc thiết), sức mạnh: 9, nhanh nhẹn: 11, thể chất: 8, trí tuệ: 14, ý chí: 12, mị lực: 14, thiên phú chủng tộc: không]
Thuộc tính rất bình thường, duy chỉ có chủng tộc bán tinh linh lại có vấn đề. Có vẻ như Srisock đã cưa được một cô nàng tinh linh nào đó, sau đó còn có con gái, dù chết sớm thì cũng coi như nhân sinh thắng giả, mà mặt khác, bán tinh linh sức mạnh thấp, thể chất yếu, xác thực không thích hợp làm kị sĩ.
Nhìn búi tóc dày che lại đôi tai của Kathleen, lại nhớ tới pháp lệnh về quý tộc của Oran, ta đã hiểu.
“Bán tinh linh, nếu ta giúp ngươi giải quyết việc thân thể yếu đuối, ngươi đồng ý trở thành kị sĩ sao?”
Lời này vừa nói ra, Kathleen lập tức che lại hai tai mình, lùi về sau hai bước, nàng không nghĩ tới vừa gặp mặt đã bị người trước mặt vạch trần thân phận.
“Khục, yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi mất tước vị, ta cũng không muốn uy hiếp ngươi. Ừm, ngươi không suy nghĩ thêm sao? Nếu ngươi đồng ý kí khế ước trở thành thiếu nữ ma pháp… khục, trở thành kị sĩ. Ta sẽ giới thiệu một thầy giáo rất tốt cho ngươi, tương lai ngươi cũng sẽ không làm nhục danh tiếng của gia tộc Soria. Đương nhiên, nếu ngươi kiên trì muốn làm pháp sư, ta cũng có thể liên hệ một pháp sư cấp hoàng kim, đương nhiên lúc đó đừng mơ đến lễ bao quà tặng tiếp sau…”