Nội điện cung Càn Khôn đốt địa long, rất ấm áp, A Dư bước vào trong mới thấy như sống lại.
Dương Đức nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay nàng, A Dư che chở bụng nhỏ đi lên bậc thang, đứng bên cạnh nam nhân, lặng lẽ hỏi hắn: “Hoàng thượng đang bận sao?”
Sắp tới cuối năm, tất nhiên Phong Dục bận bịu, cộng thêm Thái hậu hồi kinh, rất nhiều chuyện chất thành một đống đều đang chờ hắn giải quyết.
Nhưng mà ngay cả như thế, vẫn còn thời gian để nói nói hai câu với nữ tử này.
“Không vội.
” Vừa nói chuyện, Phong Dục vừa đặt bút xuống: “Sao hôm nay lại tới đây?”
A Dư đảo mắt nhìn sổ gấp chất đầy trên ngự án, tất nhiên không tin lời này của hắn, nhưng mà hắn đã nói như thế, A Dư cứ làm như không biết gì, nghe thấy nửa câu sau tra hỏi của hắn, nàng chớp mắt, có chút chột dạ nói: “Thiếp thân đưa tới một ít bánh ngọt cho Hoàng thượng.
”
Thấy dáng vẻ này của nàng, Phong Dục nhẹ nhàng nhếch đuôi lông mày.
Khi đang nói chuyện, Dương Đức bày bánh ngọt trong hộp đựng thức ăn bày lên trên ngự án.
Hai đĩa bánh ngọt, bày biện vụn vặt lẻ tẻ, có chút keo kiệt, nhất là khi Phong Dục nhìn qua, bên trong còn có một đĩa bánh ngọt quả mơ.
Hắn nhớ bánh ngọt này là thứ trước đó khi nàng ăn không vào, Tống ma ma cố ý bảo người bỏ thêm ô mai làm ra, nói một cách khác, là món chua nàng thích ăn.
Bưng hai đĩa bánh ngọt thế này tới, quá mức không có thành ý, cũng khóc trách bây giờ nàng có chút chột dạ.
Thấy trên mặt nam nhân xuất hiện nét mặt cười mà như không cười, A Dư lập tức chột dạ ho nhẹ hai tiếng, liên tục giải thích: “Thiếp thân nếm thử thấy thích nên muốn đưa tới cho Hoàng thượng nếm thử, Hoàng thượng không thích sao?”
Rõ ràng chỉ là hai đĩa bánh ngọt tùy ý, qua miệng nàng liền trở thành được tuyển chọn tỉ mỉ, đến khi nói xong nàng còn chép miệng, nheo mắt nhìn hắn như rất tủi thân.
Phong Dục xì một tiếng, nhưng mà nhớ tới nàng chạy đi một chuyến trời đông tuyết phủ này, rốt cuộc cũng không nói gì.
Hắn cầm một miếng bánh ngọt quả mơ, nhớ tới trước đó lúc ở các Ấn Nhã, hắn tò mò nếm thử một miếng, suýt nữa chua đến mức ê răng, động tác của hắn khựng lại, đến cùng cũng không dám nếm thử một lần nữa.
Phong Dục đặt bánh ngọt xuống, nhéo mi tâm hỏi nàng: “Nói đi, rốt cuộc nàng tới đây để làm gì?”
Hai tay A Dư xoắn cái khăn, cúi thấp đầu, ậm ờ nói: “Cũng, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đến xem Hoàng thượng! ”
Lúc nàng nói chuyện không tự chủ mà chống eo đứng thẳng, hiển nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, Phong Dục nhìn thấy trong mắt, không để lại dấu vết nhíu mày một cái.
A Dư một mực lén lút nhìn người, thấy nam nhân bỗng nhiên nhíu mày, lập tức không dám ưỡn ẹo nữa, vội vàng dịu dàng nói: “Thì là thiếp thân nghe nói Thái Hậu nương nương sắp về rồi sao?”
Phong Dục hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử, phát hiện nàng hồi hộp hai tay xoắn khăn tay, đôi mắt xưa nay sáng ngời ẩn giấu có chút bất an và sợ hãi, bộ dạng lúc này mím môi cúi đầu, giống như sợ hắn trách mắng nàng vậy.
Phong Dục buồn cười trong lòng, xưa nay thời điểm nàng không có quy củ quá nhiều, sao đến bây giờ Thái Hậu còn chưa trở lại, nàng đã sợ đến mức này?
Hắn ung dung thản nhiên gõ bàn, nói: “Thánh chỉ đã được ban xuống, tất nhiên không thể giả?”
Tất nhiên A Dư biết tin tức này không giả, nàng cắn nhẹ môi, kéo ống tay áo nam nhân lắc lắc, cố gắng làm cho giọng nói mềm mại, dịu dàng nũng nịu: “Hoàng thượng! ”
Phong Dục liếc qua đầu ngón tay ngắn nõn của nàng, nhếch nhẹ mày: “Hả?”
A Dư ấp úng nói: “Người cảm thấy Thái Hậu nương nương có thể không thích thiếp thân không?”
Nàng nói xong liền mong chờ nhìn hắn, cái tay kéo ống tay của hắn cũng căng thẳng, cả người thẳng băng, vốn dĩ Phong Dục còn muốn trêu chọc nàng, lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, bỗng nhiên không còn tâm trạng, hỏi lại nàng: “Nàng làm việc gì trái với lương tâm hay sao mà cảm thấy mẫu hậu không thích nàng?”
Lư hương trên ngự án bốc lên khói trắng lượn lờ, hai đĩa bánh ngọt bày biện phía trên căn bản không có ai chú ý, A Dư thoáng cúi đầu xuống, ấp úng lẩm bẩm: “Thì, thì là! ”
Nàng nhìn thoáng qua nam nhân đang dõi thoe, dứt khoát cắn răng một cái, nhắm mắt nói ra: “Chính là trước đó người nói thiếp thân không có quy củ, vậy Thái Hậu nương nương có thể nào cũng cảm thấy thiếp thân không có quy củ không?”
Trong điện yên tĩnh một hồi lâu, A Dư mới run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy nam nhân dường như có chút đau đầu nâng trán, A Dư chọc nhẹ eo hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, sao người không nói lời nào vậy! ”
Phong Dục nhéo mi tâm: “Nàng chạy chuyến này chỉ vì hỏi hai câu này thôi sao?”
Dáng vẻ xem thường của hắn khiến A Dư theo bản năng mà yếu ớt phản bác lại: “Đó là Thái Hậu mà, thiếp thân không nên cẩn thận hơn chút sao! ”
Phong Dục làm biếng nhiều lời với nàng, dứt khoát đưa tay xoa bụng của nàng, nhíu mày nhìn nàng, gật nhẹ đầu: “Nàng cảm thấy mẫu hậu sẽ không thích nàng sao?”
Hắn ám chỉ quá rõ ràng, rõ ràng đến mức A Dư cảm thấy nàng chạy chuyến này quá ngu ngốc.
Nàng cúi đầu xuống, kéo tay nam nhân qua nắm thật chặt, tủi thân hừ một tiếng yêu kiều: “Vậy thì, vậy thì Thái Hậu nương nương thích hoàng tử cũng không nhất định thích thiếp thân mà.
”
Nàng hồi hộp bất an không giống giả bộ, Phong Dục chợt nhớ tới thái y từng nói, người có thai cảm xúc mẫn cảm, không được để suy nghĩ quá nhiều, hắn dừng một lát, đưa tay vuốt ve mái tóc đen của nữ tử, thấp giọng nói: “Người sẽ thích nàng.
”
Phong Dục nhìn qua nàng, nhìn về phía bình phong bên ngoài, mắt nhìn sâu xa.
Hắn cũng không lừa nàng.
Mẫu hậu đối xử với hắn rất tốt, càng để bụng con cháu của hắn hơn nữa, cho dù ở núi Ngũ Đài nhiều năm như vậy, vẫn như cũ không quên nghĩ đến việc này, trước đó nghe nói hậu cung sinh non hai lần liên tiếp, sau khi đau lòng thậm chí còn mời thái y.
Dưới tình huống như vậy, sao người có thể không thích người trước mắt này?
A Dư ngửa đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười cong mắt: “Thiếp thân tin Hoàng thượng.
”
Phong Dục nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, sau khi hừ một tiếng, trong lòng không nhịn được xùy một tiếng, tiểu lừa đảo.
Nếu thật sự tin hắn thì sẽ không hỏi nhiều lần như vậy.
Nghĩ như vậy, Phong Dục lại nhìn gương mặt rực rỡ của nàng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, A Dư sững sờ, không rõ vì sao hắn đột nhiên lại nổi giận.
A Dư lặng lẽ lùi về sau một bước, bỗng nhiên bị người bắt lại: “Đi đâu đấy?”
A Dư vội vàng đẩy bánh ngọt trên ngự án qua, cười: “Thiếp thân lấy bánh ngọt cho Hoàng thượng.
”
Không nhắc tới việc này còn được, lúc này Phong Dục nhìn cái bánh ngọt này lần nữa, lại càng thêm cảm thấy nàng không có thành ý, trước kia tốt xấu còn có thể nghiêm túc chuẩn bị bát canh, bây giờ cũng bắt đầu tùy ý cầm chút bánh ngọt tống cổ hắn.
Về phần nàng nói gì mà có lòng nếm thử mới đưa tới cho hắn, Phong Dục không tin dù chỉ một chữ.
Hắn bắt được người dùng xong liền chuẩn bị chạy, lạnh lùng nói: “Mài mực.
”
Nghe thấy lời phân phó này, A Dư lập tức thở ra nhẹ nhàng, nàng từng học chữ, việc mài mực này tất nhiên nàng cũng biết.
Chỉ có điều, chuyện hồng tụ thiêm hương này () nàng vốn dĩ tưởng rằng sẽ không xảy ra trên người mình.
A Dư nhận lấy ánh mắt của nam nhân, vén tay áo lên, bắt đầu mài mực, động tác của nàng đẹp mắt, mực cũng được mài cẩn thận, những thứ này đã từng có người cẩn thận dạy bảo nàng, đã được ghi tạc vào trong xương, cho dù qua ba năm kiếp sống cung nhân cũng chưa từng mất đi.
Phong Dục nhìn sổ gấp bớt dần, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, không chút biến sắc nheo mắt lại.
Hắn chợt nhớ tới, nữ tử này biết chữ.
Tuy nói bản triều cũng không cấm nữ tử biết chữ nhưng bút mực quý giá, nếu là gai đình vốn liếng không giàu có, ngay cả nam tử còn chưa chắc đã cung cấp nổi, sao có thể cố ý bồi dưỡng một nữ tử?
Nếu như là gia cảnh giàu có, vì sao nàng lại tiến cung làm cung nữ?
A Dư đang chuyên tâm mài mực, bỗng nhiên nghe thấy nam nhân nói một câu: “Nàng viết một chữ đi.
”
A Dư sững sờ: “Hoàng thượng đang nói chuyện với thiếp thân sao?”
“Chẳng lẽ bên trong điện này còn có người nào khác sao?” Phong Dục ra hiệu chính nàng xem thử.
Lúc hai người đang nói chuyện, Dương Đức đã im lặng dẫn cung nhân lui ra ngoài, A Dư biết việc này, nhưng nàng không nghĩ tới Hoàng thượng lại đột nhiên bảo nàng viết chữ.
Nàng méo miệng, xưa nàng từng ghét nhất là viết văn làm thơ, mỗi lần phu tử bảo nàng chép sách đều làm cho có lệ.
Nàng có chút chần chờ: “Thiếp thân đã lâu chưa chạm vào bút, sợ làm bẩn mắt Hoàng thượng.
”
Những lời này của nàng ngược lại là thật, tiến cung nhiều năm như vậy, lúc ở cung Du Cảnh, Dung tần sẽ không để cho nàng đụng vào những thứ này, về sau tiến vào các Ấn Nhã, nàng cũng chỉ ngẫu nghiên lật thoại bản, những vật này nàng có thể nhớ kỹ đã xem là không tệ.
Phong Dục trực tiếp đưa bút cho nàng, gật đầu nói: “Viết đi.
”
A Dư không dám từ chối, đành phải nhận lấy bút, do dự nửa ngày với trang giấy trống không, mới bình tĩnh lại, nắm lấy bút viết xuống một chữ.
Phong Dục đứng ở sau lưng nàng, một mực nhìn nàng, từ khi nàng cầm bút, đến khi đặt bút xuống, rồi chữ viết thành hình hoàn chỉnh, Phong Dục chậm rãi nhíu mày.
Động tác của nàng có chút không thông thạo, cũng không trở ngại hắn nhìn ra được tư thế và thói quen viết chữ này của nàng đã khắc vào trong xương, dù cho lâu ngày nàng không động bút, cũng theo bản năng mà để lộ ra.
Phong Dục cụp mắt xem chữ nàng viết.
Vẻn vẹn một chữ ‘Dư’, giống như chữ viết trâm hoa, xinh đẹp ngoài ra càng thêm chút linh hoạt, ngòi bút hiện ra sự dịu dàng.
Nếu nói chữ như người, nàng tính tình nuông chiều, chữ này có chút không giống như là nàng viết ra.
Phong Dục híp nhẹ mắt lại, hắn chợt nhớ ra, nàng hình như chưa từng nói với hắn họ của mình, chỉ vẻn vẹn nói một cái tên.
A Dư chỉ viết một chữ này liền lập tức để bút xuống, thế nào cũng không muốn viết nữa.
Nàng không nghĩ nhiều giống như Phong Dục, một chữ này nàng dốc lòng viết lên, còn cẩn thận hơn cả lúc mới học chữ năm đó, vì không cho nam nhân nói chữ nàng xấu, mặt nàng hơi đỏ, nói: “Hoàng thượng, dù không được đẹp lắm, người cũng không được ghét bỏ, là người bảo thiếp thân viết đấy.
”
Động tác nàng rất tự nhiên, Phong Dục liếc nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: “Chữ này của nàng ngược lại viết không tệ.
”
A Dư không tin lời của hắn đâu, nghiêng đầu nói: “Hoàng thượng cũng đừng châm biếm thiếp thân, so sánh với người, chữ này của thiếp thân căn bản không lên được mặt bàn.
”
Phong Dục không có nhận lời này, thấy nàng yếu ớt xoa cổ tay, những sơ suất trước kia lúc này đều nhớ lại.
Ví dụ như, nàng yếu ớt hơn người khác, rõ ràng xuất thân từ cung nhân, lại còn yếu ớt hơn một số cung phi, nũng nịu khoe mẽ quả thực là dễ dàng làm ra, vừa nhìn là biết đã từng làm nhiều mà quen.
Nói cách khác, vị Ngọc mỹ nhân này của hắn cũng được nuông chiều mà lớn lên.
Không biết vì sao, Phong Dục bỗng nhiên nổi lên hứng thú với thân phận của nàng trước khi tiến cung, hắn chỉ vào chữ trên bàn, hỏi: “Từng được rồi?”
Động tác xoa cổ tay của A Dư theo bản năng mà dừng lại, giật mình giây lát, mới cúi đầu nói: “! Vâng, trong nhà từng mời phu tử dạy qua.
”
Giọng nói rất nhỏ rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Lúc này A Dư đã phát hiện ra suy nghĩ của hắn, thân thể hơi cứng lại, ngoại trừ khẩn trương ra nàng còn có chút bất ngờ và ngoài ý muốn.
Nàng vẫn luôn biết thân phận của mình không thể nào gạt được, bởi vì nàng cũng chưa từng cố ý che giấu, cho nên cũng không đề phòng gì với việc này, lúc nam nhân bảo nàng viết chữ, nàng chỉ đang suy nghĩ chữ mình viết có đẹp không, không ngờ tới điểm này.
Khiến nàng ngoài ý muốn là nàng vốn tưởng rằng trước khi Hoàng thượng định thị tẩm nàng đã điều tra qua thân thế của nàng.
Còn bây giờ thấy phản ứng của nam nhân, hình như là không có?
Nàng không muốn nhắc tới chuyện xưa, nhưng cũng chưa từng cảm thấy đó là bí mật, đột nhiên ý thức được việc Hoàng thượng cũng không biết được thân thế của nàng, khiến A Dư nhất thời cũng không biết nên làm ra phản ứng gì.
()Hồng tụ thiêm hương: ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trả tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo.