Nhật Ký Trên Tường

Chương 27

- Tôi nói cho anh biết, nếu như tôi không có được anh, tôi sẽ làm anh chết vì đau khổ
- Cô nói rõ ra đi – anh gằn giọng đứng lên
- Xem như tôi từ bi nói cho anh nghe – nói rồi cô ta lôi từ trong túi ra cái điện thoại
"- Anh à, thí dụ như...Gia Hân mang thai thì anh tính thế nào?
- Mang thai sao? Con? Tôi sẽ giết chết cô ta...cùng đứa con đó..."
- Sao, hay chứ? – cả anh và hắn đều trợn tròn mắt, làm sao cô ta có được đoạn ghi âm
- Đó là... - anh ấp úng không nói nên lời, anh còn không nhớ mình nói như vậy lúc nào
- Đúng vậy, đêm đó chính anh đã nói vậy mà, không nhớ sao?
- Không phải như vậy...lúc đó, tôi say hơn nữa...cô lừa tôi – anh ôm đầu cố nhớ
- Tôi đâu có lừa gì anh. Tôi chỉ đưa ảnh cho anh xem thôi, còn mọi chuyện...là do anh tự suy đoán mà
- Bảo vệ, đuổi cô ta ra ngoài – Gia Kiệt tức quá, không để cô ta tiếp tục làm trò điên rồ

- Khỏi cần, hơn nữa anh cũng đâu có đuổi được tôi – trước khi ra khỏi phòng, cô còn không quên ném lại câu nói – anh có biết tôi lệnh cho bọn họ làm gì không? Đánh thật mạnh vào bụng cô ta. Ha...ha...
Anh lại bị 1 phen chết lặng, người anh không còn tỉnh táo nữa. Hắn cũng cảm thông phần nào, chỉ là cô ta quá thủ đoạn hay vì số phận của Hân trớ trêu. Hắn đi đến vỗ vai cậu em rể. Anh vẫn bất động như vậy. Anh khóc, anh lại khóc nữa rồi. Hắn có hơi ngạc nhiên vì trước giờ chưa bao giờ thấy anh khóc. Một Công Thành phong độ, lịch lãm, tài giỏi lúc nào cũng sáng suốt và quyết đoán trong công việc, đó là 1 đối thủ mà anh từng muốn đánh bại
- Thì ra...em chính là thủ phạm...Ha...ha... - anh cười chua xót, tiếng cười mà người đứng bên cạnh cũng phải cảm thấy đáng thương cho anh
12h trưa nay, ông vô cùng kinh hoàng khi nghe nỗi đau mà cháu ông phải chịu đựng. Ông thấy rằng so với cô, nỗi đau mất vợ chưa thấm tháp vào đâu cả. Sau khi làm liệu pháp thôi miên mà khó khăn lắm ông mới dám làm, ông hiểu tại sao cô không bao giờ nói với ông nghe chuyện gì. Nỗi đau đau quá rồi, sao có thể nhắc lại lần nữa chứ. Vuốt đầu đứa cháu gái đang nằm ngủ trên giường, ông tự hứa rằng ông sẽ dành hết quãng đời còn lại chăm sóc cho cô
- À, còn 1 chuyện nữa. Bản báo cáo sức khỏe, cô ấy...không thể sinh con được nữa – vị bác sĩ trịnh trọng thông báo. Ông nghe mà như muốn lên huyết áp
- Trời ơi, tại sao chuyện này lại xảy ra với con tôi? – ông ứa nước mắt
- Là do trước đó cô ấy bị tổn thương tử cung quá nặng, sống được đã là kì tích rồi
Ông còn biết nói gì nữa chứ. Ông không biết phải đối diện với cháu gái như thế nào nữa. Liệu nó có đủ bình tĩnh để nghe ông nói chuyện này nữa không
- Ông à...
- Hả? Sao hả cháu? – ông vội quệt đi nước mắt
- Cháu muốn học ở trường điện ảnh, ngành đạo diễn ông à. Cháu nghĩ đó là điều cháu muốn

- Được chứ, cháu muốn gì cũng được – ông lại khóc nữa rồi
- Ông đừng khóc nữa kẻo ảnh hưởng sức khỏe, ông cũng không cần phải canh cánh trong lòng chuyện cháu không thể sinh con
- Cháu...biết...
- Vâng, lúc nãy cháu có nghe. Thật ra chuyện này cũng không quan trọng, dù sao sau này cháu cũng không muốn cưới chồng, cháu sẽ lo cho ông suốt đời
- Đó là chuyện cả đời con gái của cháu mà – ông nghẹn ngào ôm tôi vào lòng
Thật ra tôi cũng chẳng nhớ chuyện gì từng xảy ra mà khiến tôi vô sinh. Tôi chỉ muốn sống như hiện tại thôi, việc có chồng con hay không với tôi bây giờ chẳng quan trọng nữa
Cách New York 12 múi giờ cũng có 1 người đang ngồi trong căn phòng đó. Đêm nào cũng vậy, anh cũng đọc đi đọc lại những dòng nhật ký trên tường. Nhưng hôm nay anh lại biết thêm 1 sự thật phũ phàng khác. Anh bật khóc, rồi tự đập đầu vào tường. Anh tưởng tượng cảnh cô ấy vừa bị đánh mạnh vào bụng vừa nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó mà người anh mềm nhũn. Anh thấm thía nỗi đau vô tận đó, anh nghe tim mình thổn thức liên hồi vì đau đớn
Hân, em có khỏe không? Dạo gần đây anh hay mơ thấy những giấc mơ. Có 1 đứa bé bập bễnh đi, người nó dính đầy máu, không ngừng kêu "cứu con...cứu con...cứu mẹ...". Vậy là mỗi khi tỉnh dậy, anh lại thấy mình rơi lệ. Nỗi đau này cứ dày xéo lên anh, nhưng anh biết...nó không là gì so với em. Bác sĩ yêu cầu anh hãy uống thuốc để có hiệu quả công việc cao nhất. Nhưng anh không muốn, nếu đây là trừng phạt dành cho anh, anh sẽ chấp nhận nó. Thậm chí anh sẽ coi nó như 1 món quà cuối cùng em dành cho anh. Hằng đêm, anh vẫn được nghe đoạn ghi âm của em. Anh đã cho chép ra đĩa rồi. Hằng đêm anh vẫn nghe được giọng em. Nhưng anh thật đáng ghét anh chỉ nghe mỗi câu "Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn rất yêu anh...", còn đoạn em mắng thì anh lại không nghe. Tuy vậy anh vẫn đeo nó trên cổ, đến khi em muốn lấy, em có thể đến đòi, nó là của em
5 năm sau...New York buổi sáng sớm
- Cháu yêu của ông đi biệt tích suốt mấy năm cũng không thèm về thăm ông già này rồi phải không – ông giận dỗi nói trong điện thoại

- Đâu có đâu ông, mai cháu về rồi mà – làm tôi cũng phải xuống nước theo
- Được rồi, nói là phải giữ lời đó. Bây giờ làm người nổi tiếng rồi thì đừng có mà thất hứa
- Yes sir
Cuộc nói chuyện đầy ấm áp kết thúc 1 ngày mới ở Anh. Ở đây cô vừa điều hành chi nhánh giúp ông, vừa là đạo diễn biên kịch. Chỉ trong 2 năm học ở học viện, cô đã có thể trở thành 1 đạo diễn trẻ tài năng nhờ khả năng đạo diễn tuyệt vời cùng tài tuyển chọn diễn viên không thể chê. Hơn nữa kịch bản mà cô viết ra khiến nhiều người phải khâm phục vì kinh nghiệm trải đời của cô. Thật ra cô cũng đâu có nhớ gì đâu, cũng không biết tại sao cô lại biết những chuyện mà mình không nhớ, đó cũng coi là bẩm sinh
- Susan, tôi đã tìm được công ty thích hợp mà cô yêu cầu rồi. Là đây, Thiên Phước là công ty đang phát triển nhất hiện nay, các mặt hàng hiện đại và thẩm mĩ sẽ đáp ứng cho kịch bản phải không? – Emma là phó đạo diễn của ekip hiện nay
- Được rồi, trước khi tôi về Việt Nam, hãy gửi cho tôi số điện thoại và địa chỉ. Tôi sẽ trực tiếp đến đó. Lần này Tom là ông chủ lớn đầu tư cho chúng ta, yêu cầu của ông ta khá ặc dù ông ta vẫn tin tưởng vào khả năng của tôi. Dù sao đi nữa, tôi sẽ trực tiếp làm việc – tôi gấp tập hồ sơ lại đưa cho cô ấy
- Chị cũng về nghỉ sớm đi, mai còn bay nữa
- Ừm, bye
Gia Hân xách cái túi kiểu màu xanh lá mạ đi xuống gara, nơi chiếc Mercedes benz màu xám tro đang đậu. Kết thúc 1 ngày mệt mỏi ở phim trường, cuối cùng cô đã có những thành công của mình. Bộ phim tình cảm lãng mạng của cô đã cuốn hút hàng trăm triệu người xem, sau khi học xong, cô dành 2 năm để quay phim. Trường có giữ cô lại để làm giảng viên nhưng cô từ chối, ước mơ của cô là muốn phục vụ lại cho nước nhà cho dù mình có đi đâu đi nữa. Cho nên cô quyết định về Việt Nam quay phim. Trong 1 năm gần đây cô đã hoàn thành kịch bản mới, lần này cô nhất định phải thành công
Trong khi đó, cuộc họp hội đồng quản trị vô cùng căng thẳng đang diễn ra, và người làm chủ ở đây không ai khác chính là Minh Nguyệt
- Anh không làm được tiêu chuẩn mà tôi đặt ra là tăng 20% tổng thu nhập sao? Vậy thì như tôi đã nói, anh sẽ bị đuổi việc
- Xin chủ tịch suy nghĩ lại, việc tăng 20% thật sự là điều không thể - Gia Kiệt phải khúm núm xin cô ta. Hắn thật sự chẳng muốn chút nào, thật là nhục nhã suốt mấy năm trời
- Vậy sao, vậy mà anh tự nhận mình là thương nhân trẻ tuổi tài cao gì đó cơ mà, giống phế nhân thì hơn – cô ta cười khẩy khinh miệt

Thành cũng ngồi ở đó, nhưng anh bất lực. Biết làm sao được, anh chỉ là 1 cổ đông nhỏ
- Cuộc họp kết thúc, sau 5 ngày nữa chúng ta sẽ họp để phế bỏ giám đốc Nguyễn Gia Kiệt
Cô ta đúng là chẳng có chút lễ phép gì cả, làm hắn tức muốn lộn hết cả ruột
- Alo, Thành về công ty đi
- Cũng được, anh à, em về trước
- Ừm, em về đi – nhìn hắn ỉu xìu không còn sức sống
Anh nhanh chóng lái xe về Thiên Phước, trước khi đến nơi anh còn ghé qua mua 6 cái bánh su kem. Vì anh biết thể nào chút nữa tụi nhỏ cũng sẽ đến công ty mè nheo ăn bám
- Thành, vài ngày trước có một ekip muốn hợp tác với chúng ta để mượn khung cảnh cũng như các sản phẩm để phục vụ cho cảnh quay. Cậu thấy thế nào?
- Cũng được, dù sao Thiên Phước cũng mới nâng thêm vài tầng và trang trí lại 1 chút, quảng cáo cũng được
- Đúng vậy, quảng cáo rất tốt, nghe nói đạo diễn này giỏi lắm. Chắc hiệu suất phim sẽ rất sao
Từ xa, anh đã nghe thấy tiếng bước chân xi xào của mấy nhóc
- Chào...ba...tụi con đến rồi nà

Bình Luận (0)
Comment