Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối

Chương 13

“Bé con…”

“Dạ…” cơ thể Bối Bối mềm nhũn, hai tay vô lực choàng qua bả vai rắn chắc của Sa Nghị, khi anh cảm thấy khó thở thì đôi môi dày của anh mới lưu luyến không rời liếm lên đôi môi vẫn còn sưng tấy của cô, sau đó buông ra.

“Dọa em rồi hả?” Sa Nghị hôn lên trán Bối Bối, nhẹ nhàng mà hỏi.

Bối Bối lắc đầu, ôm cổ anh, “Nghị Nghị, có phải rất khó chịu không.”  vừa nói cô vừa liếc nhìn vật đang cương cứng ở hạ thân anh.

Bị bé con hỏi như vậy, Sa Nghị cũng thẳng thắn thú nhận “Vì bé con cũng đáng giá”.

Bối Bối cắn cắn đôi môi sưng đỏ của mình “Nhưng mà… nhưng mà Bối Bối không muốn Nghị Nghị khó chịu.”

Nghe Bối Bối nói vậy, khóe mắt Sa Nghị mang theo ý cười “Bối Bối, thế này là đủ rồi, anh rất thỏa mãn.”

“Nghị Nghị, nếu không thì chúng ta kết hôn đi.” Bối Bối nghiêm túc đề nghị.

“Đồ ngốc, em còn bé, đợi tới khi em đủ tuổi kết hôn thì chúng ta sẽ làm đám cưới, nhưng không phải bây giờ.”

“Nghị Nghị, vậy để em giúp anh, Đinh Đương nói đàn ông mà nhịn lâu sẽ hỏng đấy” Bối Bối ngây ngô nói

Gương mặt của Sa Nghị thoáng đen lại, “Đinh Đương là ai?”

“Là bạn cùng bàn với em, Đinh Đương cái gì cũng biết hết.” Bối Bối nói giống như đang khoe cái gì đó mới lạ.

Sa Nghị biết người ngồi cùng bàn với Bối Bối là con gái, nhưng anh không biết liệu cô gái hư hỏng đó còn dạy Bối Bối những chuyện này, hèn gì vừa rồi cô chỉ tò mò chứ không hề sợ hãi, “Về sau không được chơi cùng Đinh Đương nữa” Sa Nghị nâng cái đầu nhỏ của cô lên “Biết chưa?”

“Không được, Nghị Nghị.” Bối bối vừa nói, tay đã trượt xuống phía hạ thân Sa Nghị, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Để Bối Bối giúp anh được không?” Bối Bối nhìn Sa Nghị với vẻ mặt kiều diễm ướt át, đôi mắt vừa hồn nhiên lại vừa như ma quỷ, quyến rũ anh.

“Ưm… bé con” anh lại hôn Bối Bối một lần nữa.

Anh dẫn dắt bàn tay Bối Bối trùm lên nơi đó của mình, ở trong bàn tay nhỏ ấm áp, Sa Nghị cảm thấy cực kỳ vui sướng. Anh để bàn tay phải của cô nhẹ nắm lấy nó, sau đó lôi kéo bàn tay còn lại của cô, dùng lòng bàn tay âu yếm đỉnh gậy, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt lấy đỉnh nhọn, ra sức lên xuống. Bắp đùi trong của Sa Nghị đã trở nên căng cứng, Bối Bối tò mò chạm vào hai hòn tròn tròn phía dưới Sa Nghị, thấy nó mềm mềm, cô tiếp tục sờ lên trên, bên trong lại còn đàn hồi, chơi thật vui.

Tuyến tiền liệt của Sa Nghị cực kỳ mẫn cảm, chỉ trong chốc lát, ———— anh run run mạnh mẽ ôm chặt đầu Bối Bối! Một dòng tinh dịch trắng phun ra trên bàn tay bé nhỏ của cô, hưởng thụ dư âm của cảm giác giống như bị điện giật, anh thở nặng nề, ôm lấy Bối Bối

“Bé cưng… bé yêu….Bối Bối của anh…”.

Rửa tay cho cô một cách sạch sẽ sau đó anh lấy khăn lau qua loa cho cậu bé của mình, rồi ôm Bối Bối đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, đắp chăn cho cô, Bối Bối vẫn ngoan ngoãn nhìn Sa Nghị, đôi mắt tựa như mèo con, làm trái tim Sa Nghị trở nên ấm áp, anh cúi người hôn trán Bối Bối.

Kề từ khi được Bối Bối an ủi, tâm trạng gần đây của Sa Nghị cực kỳ tốt, tối nào trước khi đi ngủ cũng phải lôi kéo Bối Bối thân mật một hồi, cậu bé của Sa Nghị cũng nhận được toàn bộ sự quan tâm. Lúc bước đi từ người Sa Nghị toát lên một phong thái rất riêng, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô một mình, ngay cả bà Sa cũng đã nhận ra con trai mình có gì đó không được bình thuồng, hay là con bà trúng tà rồi nhỉ? Lôi kéo chồng lại để bàn bạc, bà bảo chồng tới thăm con, nhưng ông Sa là một người từng trải, lúc thấy con trai vào nhà vệ sinh, sau đó Bối Bối cùng vào theo để rửa tay, hai người cực kỳ thân mật và tự nhiên. Ông thần thần bí bí nở nụ cười, “Em quản ít thôi, ha ha, không chừng chẳng bao lâu nữa là chúng ta có cháu bế đấy”

Lúc ăn cơm, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười gian trá như hồ ly của ông Sa khiến Sa Nghị nổi cả da gà, không thể nào giải thích nổi,, có điều anh không quan tâm được nhiều như vậy, anh còn phải tập trung phục vụ bé con ăn cơm. Bé con càng ngày càng ỷ lại anh làm anh rất đắc ý, dù chưa tiến tới bước cuối cùng nhưng mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã cực kỳ thân mật rồi.

Bối Bối đã lên trung học, 14 tuổi cô được cử đi học lớp thực nghiệm khoa học xã hội của trường Nhất Trung, Bối Bối rất xuất sắc nên đã giúp BabyTree kiếm được một khoản tiền, kế hoạch “trăm năm trồng người” được triển khai với khí thế hừng hực, năm nào bọn họ cũng mời Bối Bối tới giao lưu gặp gỡ với các bạn cùng lứa tuổi tham gia trên BabyTree. Đồng Tĩnh Thừa cảm thấy cực kỳ tự hào về con gái, tuy Bối Bối và Sa Nghị ở bên nhau nhưng chủ nhật nào, Bối Bối cũng về nhà sum họp cùng bố mẹ, con đường làm quan của ông Đồng rất thuận buồm xuôi gió, ông đã bắt tay vào việc vận động trên tỉnh.

Ngày 3 tháng 8 là sinh nhật 15 tuổi của Bối Bối, cũng là kì nghỉ hè đầu tiên của học sinh năm thứ nhất, ông Đồng tuyên bố muốn dẫn Bối Bối đi nghỉ mát, Bối Bối lôi kéo Sa Nghị đi cùng bọn họ, Sa Nghị vừa khéo làm xong một vụ lớn,có thể nghỉ phép nên anh bèn đồng ý.

Bối Bối hưng phấn mua đủ loại tạp chí du lịch, cô muốn đi tới một nơi nào đó có biển cả, Sa Nghị nghe xong liền đưa ra sáng kiến tới Maldives, nơi đó nằm ở Nam Á, là một đảo quốc thuộc Ấn Độ Dương, được tạo thành từ hơn 1200 đảo san hô nhỏ.

Nghe đến Maldives, ánh mắt Bối Bối sáng lên, vội vã chạy ra ngoài nói với ông Đồng, rồi cô lại bĩu môi trở về về phòng, nằm nhào lên giường, đắp chăm trùm kín đầu, không thèm để ý tới Sa Nghị, Sa Nghị thấy thế thì kinh ngạc, Tiểu tổ tông của anh làm sao vậy nhỉ, chẳng lẽ chú Đồng không đồng ý? Không đâu, chú Đồng cưng chiều Bối Bối lắm, chỉ cần Bối Bối nói chắc chắn chú ấy sẽ đồng ý thôi. Một lát sau là anh đã sáng tỏ, ông Đồng hốt hoảng xông vào phòng.

“Bé con, ba xin lỗi, thật sự xin lỗi, ba không nhớ ra sinh nhật con vào tháng này, đợi ba xong việc nhất định sẽ dẫn con đi, được không?” Vừa nói ông vừa vươn tay kéo Bối Bối, Bối Bối trở mình trong chăn, tránh né bàn tay bố.

Ông Đồng thấy Bối Bối không để ý tới mình thì càng sốt ruột “Bé con, cục cưng, đừng phớt lờ ba mà, ba không chịu nổi đâu”

Sa Nghị đã hiểu sơ sơ sự việc, tháng này, Ủy ban Thường vụ Bộ chính trị sẽ tới khảo sát thành phố S, ông Đồng làm cục trưởng nhất định phải đi cùng, thế thì ông không thể nghỉ phéo rồi, anh bảo ông Đồng tạm ra ngoài trước để anh giúp ông an ủi Bối Bối. Ông Đồng biết con đang dỗi, giờ có nói gì cũng vô dụng, đợi tâm trạng Bối Bối tốt hơn ông sẽ tới xin tha thứ sau vậy.

Ông Đồng vừa đi ra, Bối Bối liền vén chăn ra, thở phì phỏ bật dậy

“Ha ha” Sa Nghị véo cái mũi thanh tú của Bối Bối, “Lớn rồi mà em vẫn còn biết giận dỗi quá nhé”

“Hừ, ức hiếp em quá mà”

“Chú Đồng không cố ý mà, vả lại, không dẫn em đi nghỉ mát được, chú còn cảm thấy mất mát hơn em đấy”

“Em biết ba bận rộn, nhưng mà em vẫn giận, hừ”

Sa Nghị nhìn biểu cảm mất mát trên gương mặt Bối Bối, anh thầm căng thẳng “Bối Bối, em thật sự muốn đi Maldives vậy sao?”

“Đúng vậy, em muốn đi, muốn đi, nhưng ba nói chuyện không giữ lời, tức chết em hừ, em không bao giờ nữa để ý đến ba nữa.”

“Anh dẫn em đi” Sa Nghị nhìn Bối Bối kiên định nói.

Sa Nghị muốn một mình dẫn Bối Bối đi Maldives, chuyện này làm cho Dương Tiểu Phàn cực kỳ lo lắng, ở trong mắt bà, hai người vẫn chỉ là hai đứa trẻ, sao có thể một mình ra nước ngoài được cơ chứ, thật là không an toàn, Dương Tiểu Phàn vội vã khuyên nhủ ông Đồng, nhưng ông Đồng trầm ngâm trong giây lát, rồi đồng ý, ông đồng ý rồi!!!

Ông Đồng nghĩ, vì mình không thể dẫn Bối Bối đi nên con bé giận mình, giờ nếu không đồng ý để Sa Nghị đưa con bé đi thì chắc con bé sẽ thật sự không thèm để ý tới ông nữa mất, con gái vốn chỉ về nhà vào cuối tuần, giờ nếu con không quan tâm ông, không về nhà nữa thì phải làm sao đây. Có điều, còn một lý do nữa, ông rất yên tâm về Sa Nghị, thằng bé sẽ chăm sóc tốt cho Bối Bối.

Dương Tiểu Phàn vừa thấy không thể đả thông tư tưởng cho chồng được bèn vội vã gọi điện cho Ngô Thiến để bà ngăn cản 2 đứa nhỏ, nhưng Ngô Thiến cũng nói giúp ông Đồng, trong lòng Ngô Thiến, Bối Bối chính là con dâu của bà, con trai dẫn con dâu đi bồi dưỡng tình cảm, việc này có gì mà không thể đồng ý, đúng không!

Bối Bối thấy đa số mọi người trong nhà đều tán thành, chuyện này đã chắc chắn bèn hài lòng, cười đắc ý!

Cuối cùng, hành trình đi Maldives thành công, Sa Nghị phụ trách chọn đảo nhỏ để du lịch, đó là một nhiệm vụ thật gian khổ, Maldives có 87 làng du lịch, bình thường mỗi đảo có một khách sạn, muốn chọn ra một đảo trong hàng đống đảo để khiến Bối Bối thích như thế, đúng là chuyện không dễ dàng gì.

Bối Bối yêu cầu, đầu tiên nơi quá nhiều người cô sẽ không tới. Thứ nhất, suy nghĩ tới việc không gian riêng tư của mình và Sa Nghị, như thế nơi ở nên thanh tịnh một chút; thứ hai, nhiều người quá sẽ cảm thấy mất tự nhiên và sẽ phá tan sự thanh tịnh mất. Còn nữa, không có biệt thự cạnh biển thì cũng không đi, nếu tới Maldives mà không thể ở gần biển, không được bơi lội trong bể bơi thiên nhiên tư nhân thì đúng là cực kỳ tiếc nuối.

Cuối cùng nơi nào hiện đại quá cô cũng không đi. Ốc đảo vốn dĩ đã xinh đẹp, có cây có hoa có bãi cát là đủ rồi, Bối Bối không muốn nhìn thấy các thứ xi măng, bê tông nào cả. Vả lại,nhà cửa mà hiện đại quá thì thậm chí một căn nhà cũng phân tầng trên tầng dưới, tầng trên hai hộ gia đình ở, tàng dưới lại hai hộ, ** đúng là không đảm bảo gì cả.

Sa Nghị tìm hiểu ở trên mạng, sau đó gọi điện tới các công ty du lịch để hỏi thăm, cuối cùng, Sa Nghị quyết định tới Diva (Đảo Diva). Bao quanh đảo Diva là bãi cát trắng mênh mông vô bờ, nước biển trong veo như thủy tinh, biển rộng kéo dài bất tận, thực vật vùng nhiệt đới xanh biếc, bầu trời xanh thẳm hòa cùng màu xanh của nước biển, bức ảnh chụp trên mạng khiến Bối Bối vừa nhin liền thích ngay, cô hài lòng, thân mật hôn Sa Nghị một cái.

(*)Maldives: http://vi.wikipedia.org/wiki/Maldives
Bình Luận (0)
Comment