Nhật Ký Vô Diện

Chương 17

Tác giả: Tuyết Tâm

************************

Lúc còn là người phàm, tôi thường được nhận xét là kẻ đầu óc trên mây, trí nhớ cực kỳ tệ hại. Lý do dĩ nhiên không phải ai cũng biết: bộ não phàm trần của tôi phải lưu giữ ký ức gần một vạn năm ở cõi trời, thế nên mới có chuyện khó tiếp thu nhiều thông tin mới. Giờ nghĩ lại, khi ấy tôi chỉ nhớ được tên của vài người ít ỏi, trong đó có cả cái tên Phụng ca và Lê ca không toàn vẹn kia.

Tôi trầm ngâm nhìn ngôi mộ của bản thân một lát, cảm thấy dù sao cái thân xác phàm trần kia cũng đã chịu nhiều vất vả, thế nên tôi hóa ra một bó nhang thắp cho nó, một phần cũng xuất phát từ lòng tò mò của tôi về cảm giác lúc thắp nhang cho người khác.

Một giọng cười hào sảng vang lên sau lưng: “Trên đời này có kẻ thắp nhang cho chính mình sao?” Tôi nghe ra điệu cười cuối câu vô cùng quen thuộc, bèn tủm tỉm quay người lại.

Trước mặt tôi là một người cao lớn, vạt áo rộng mở để lộ nửa lồng ngực cường tráng, mái tóc dài buộc hờ sau lưng. Người đó nhìn thấy tôi, nụ cười tà trên mặt từ từ cứng lại. Anh ta xoa xoa cằm nói: “Chết thật, nhận nhầm người.” Anh ta đi được vài bước lại quay ngược lại, nửa khóe miệng giương cao: “Thịt Viên, con không muốn giải thích gì về bề ngoài mới mẻ này sao?” Tôi khoanh tay trước ngực, cười nói: “Yêu Hoàng anh không phải rất thần thông sao, chẳng lẽ không đoán ra được?” Nói xong câu này, tôi lại nghĩ dù anh ta có thần thông hơn mười lần cũng không thể tự đoán ra, vì vậy mới kể cho anh ta câu chuyện có giản lược của mình.

Cảnh Châu thoải mái ngồi trên một tảng đá, sau khi nghe tôi kể xong thì tổng kết: “Nói như vậy, khuôn mặt họa thủy này mới là hình dáng thật của con?”

Tôi gật đầu, lại hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?” Cảnh Châu cười cười, móc một vật từ trong ngực áo ra nói: “Lần trước sợi tơ bờm của ta bị hỏng, ta biết con sẽ quay lại nên chờ con đến thì đưa con vật này.” Tôi sửng sốt: “Anh chờ ở đây hai năm?” Cảnh Châu vội xua tay: “Ta không rảnh rỗi như thế, ta luôn ở cõi yêu, bọn thuộc hạ báo với ta là con đến nên ta liền tới.” Anh ta nói thêm: “Dạo này quan hệ giữa Thanh Khâu với Thiên Long Tộc không được tốt, ta đến địa phận cõi trời cũng không dễ dàng.”

Tôi ngần ngại cầm lấy vật Cảnh Châu đưa cho, thấy đó là một chiếc vòng màu vàng mảnh khảnh. Thấy tôi chau mày, Cảnh Châu liền bảo: “Đây là đồ tốt, đừng phụ tấm lòng của người tặng.” Câu này anh ta nói ra hơi miễn cưỡng, tôi vạch trần luôn: “Đây vốn không phải là lông bờm của anh.” Cảnh Châu cười vang, giật lấy chiếc vòng rồi nhanh gọn đeo tròng vào cổ tay tôi, nói nhanh: “Thứ này dùng làm bùa hộ mệnh rất tốt, con còn nghi ngờ tấm lòng của lão già này sao? Mau mau đeo vào, xong màn tặng quà này còn phải nói qua nhiều thứ khác nữa.” Lúc này tôi chợt nhớ ra rằng ở Thanh Khâu còn một ông cậu cần giúp đỡ, vì vị nhẫn nhịn để Cảnh Châu đeo chiếc vòng kỳ lạ vào cổ tay. Trong bụng tôi tự nhủ lúc quay về phải nhanh chóng tháo ra xem xét, như vậy cũng không làm Cảnh Châu mất mặt.

Tôi nói: “Gặp anh ở đây, tôi cũng chợt nhớ ra là có chuyện cần nhờ vả.” Cảnh Châu kiên nhẫn nghe xong chuyện của dì Mộng Hoa, tủm tỉm nói: “Diệp Vũ, con có từng nghe nói về duyên phận?” Tôi kinh ngạc thốt lên: “Chẳng phải loài yêu vẫn luôn ghét bị gò bó? Chẳng phải các vị luôn cho rằng số phận nằm trong lòng bàn tay mình, anh tin vào duyên phận ư?” Cảnh Châu lắc đầu: “Ta đã sống rất lâu, thế nên có câu này muốn khuyên con: ‘có duyên sẽ gặp, không duyên đừng tìm’.”

Tôi xụ mặt nói: “Yêu hoàng anh khuyên nhiều như vậy, ngụ ý là không muốn giúp đỡ?” Cảnh Châu tủm tỉm: “Ta không đi với con được, nhưng ta cũng bảo đảm trong vài năm nữa, Hồ Nhạn muốn đoàn tụ với Mộng Hoa không là vấn đề to tát gì.” Anh ta nói thêm: “Dãy Quỷ Cư là nơi hung hiểm, Mộng Hoa có đến đó cũng chắc chắn đã rời đi. Nếu bây giờ cậu cháu con đến tìm, cũng chỉ là tìm nguy hiểm mà thôi.”

Tôi không còn lý lẽ phản bác, đành thở dài một hơi.

Cảnh Châu an ủi: “Con và cậu con còn trẻ, còn rất nhiều thời gian. Nếu bây giờ luyện được tính nhẫn nại, con sẽ được nhiều chứ không mất.” Anh ta an ủi tôi xong lại quay ra thở dài: “Chẳng bù với lão già này. Ta sống gần mười vạn năm, đến lúc thấm nhuần chữ ‘nhẫn’ thì đã là một lão già gần đất xa trời.” Tôi cho rằng biểu hiện của anh ta “kịch” hơn mức cần thiết, lại nhớ ra rằng anh ta vốn vẫn thường dùng chiêu này để chọc tôi lúc còn nhỏ, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Tôi chậc lưỡi: “Đáng tiếc, gương mặt này này của anh không có hiện ra bốn chữ ‘gần đất xa trời’, nếu không sẽ không có nhiều yêu nữ đau lòng muốn chết như vậy.”

Tôi nói xong câu này, trong tâm trí hiện ra một vài thứ hay ho. Cảnh Châu thấy tôi ngẩn ra thì gọi mấy tiếng, một lúc sau tôi quay sang hỏi: “Anh đã từng chọc giận hồ ly chín đuôi? Lúc tôi ở cõi trần, nó vừa nhìn thấy con dao ‘Yêu Vương’ thì liền điên tiết.” Cảnh Châu vỗ đùi cười to: “ Xích mích nhỏ, xích mích nhỏ, ha ha.” Tôi hỏi tiếp: “Còn nữa, anh đã từng gặp Yêu Thần?”

Cảnh Châu ngừng cười, thái độ nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Sao con lại hỏi về bà ấy?” Tôi đáp: “Trước đây lúc hồ ly chín đuôi bị giết, tôi cũng bị hôn mê, rồi gặp Yêu Thần trong mơ. Bà ấy còn hỏi về anh nữa. Khi ấy chỉ nghĩ mình tưởng tượng ra, bây giờ nghĩ lại, không có chuyện trùng hợp như thế được.”

Cảnh Châu nói: “Khi nào rãnh rỗi thì đến cõi yêu một chút, ta dẫn con tới mộ Yêu Thần.” Sau đó chúng tôi chia tay nhau, mỗi người một hướng. Tôi rời bãi tha ma, ẩn thân vào hoàng cung phương bắc.

Nếu mấy ngày trước, tôi chỉ là một cá thể bất lực bị giam cầm trong hoàng cung này, hiện tại tôi đã là một linh hồn tự do, cũng giống như một con chim sẻ bị giam trong lồng bỗng chốc hóa thành hùng ưng trên sa mạc lớn. Nếu chỉ xét về sức mạnh hay sự tự do, rất nhiều người phàm trần muốn làm thần tiên, ví như hai cung nữ đang đi trước mặt tôi đang nhỏ giọng bàn tán rằng họ muốn mãi trẻ trung, mãi xinh đẹp như thần tiên tiên chúng tôi. Tôi không cho là đúng, thế nhưng cũng không thể lập tức hiện thân để nói với hai nàng rằng thật ra cũng có rất nhiều thần tiên muốn làm con người.

Bởi vì quyền lực càng cao, trách nhiệm và nỗi đau càng nhiều.

Cung nữ đi bên trái lo lắng nói: “Dạo này nương nương ốm nghén, không biết sẽ lại khổ đến thế nào đây.” Nàng còn lại hạ giọng: “Phận nô tài không được than vãn, cô cẩn thận mạng của mình.” Tôi không quan tâm tới câu chuyện của hai nàng, lướt qua mấy hành lang dài hun hút, dùng hình dáng phàm trần trước đây bước vào Ngự thư phòng. Bên bàn có một người mặc áo rồng đang ngồi, thân hình hết sức vạm vỡ.

Lúc Lê Duyệt nhìn thấy tôi, mặt cũng không chuyển sắc, chỉ hơi lạnh giọng nói: “Chẳng phải trẫm đã bảo nàng không được bắt chước cách đi đứng, ăn mặc của Lệ phi sao? Nàng lại đang có thai, đừng làm càn.” Anh ta nói xong thì đặt mạnh một tấm công văn lên bàn, lẩm bẩm vài câu vô nghĩa.

Lê Duyệt lúc này ở ngoài tuổi ngũ tuần, trên vần trán đã hằn nhiều nếp nhăn, mái tóc cũng điểm nhiều sợi bạc. Anh ta lại trưng ra bộ mặt cau có, lọt vào mắt tôi lại thành một ông chú vừa khó tính vừa xấu xí.

Tôi bật cười với ý nghĩ của mình. Lê Duyệt lập tức đứng phắt dậy: “Cô…”

Lúc nãy tôi đi theo hai cung nữ cũng đã hiểu kha khá chuyện trong hoàng cung, liền cười nói: “Khi tôi còn sống thì bị bệ hạ ghẻ lạnh, lúc chết rồi ngài lại đi sủng ái một phi tần có khuôn mặt tám phần giống tôi. Kẻ không biết còn tưởng giữa chúng ta có gút mắc tình cảm khó nói.” Tôi cũng không cho rằng Lê Duyệt thật sự yêu thương tôi, thế nhưng trong lòng tôi có chút hi vọng người tôi cần tìm là anh ta, ít ra khi anh ta quay trở lại thân phận tinh tú, mối quan hệ của chúng tôi có thể tốt đẹp hơn.

Lê Duyệt không hổ là tinh tú chuyển thế, sau phút kinh hoảng thì lấy lại ngay uy thế quân vương, có hơi cao giọng nói: “Về chuyện này, trẫm tự nhận mình đã đối xử rất công bằng với cô. Cô không lo đi đầu thai, quay trở lại hỏi tội trẫm là ý gì?”

Dĩ nhiên tôi đến đây không phải vì hỏi tội anh ta. Thế nhưng lúc này trong bụng tôi nổi lên chút ý xấu, tôi lấy giọng thê thảm nói: “Bệ hạ, u minh rất lạnh, tôi không có tiền vàng bạc để tiêu.” Lê Duyệt: “Xằng bậy, năm nào trẫm cũng cho người đốt rất nhiều giấy tiền cho cô!” Tôi lại tiếp: “Thế nhưng tháng ngày còn sống tôi rất cô quạnh!” Lê Duyệt lại càng hùng hổ hơn: “Chứ chẳng phải cô cùng Tuệ Gia tình chàng ý thiếp, không xem trẫm ra gì?”

Tôi có hơi chột dạ, trước đây tôi cho phép Tuệ Gia thoải mái ra vào cung của mình, đúng là có chút không chú ý tới mặt mũi của Lê Duyệt. Tôi nói: “Về chuyện này, đúng là có hiểu lầm. Anh ta thích yên tĩnh, thế nên mới mượn Lệ Tâm cung của tôi nghỉ ngơi. Lúc đó tôi nghĩ anh ta là người tu hành, tôi với anh cũng không phải vợ chồng thật, cũng không có từ chối.”

Lê Duyệt âm trầm nhìn tôi một lát, nghi hoặc nói: “Cô thật sự là hồn ma sao?” Tôi lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, tôi là thần tiên trên trời. Lịch kiếp đã xong, lần này tôi quay lại chỉ để thăm thú, không có ý khác.”

Lê Duyệt bày ra vẻ mặt “tôi đã hiểu”, thở dài nói: “Những lời của cô không giống như nói dối, thế nhưng cô thật sự nghĩ giữa cô và Tuệ Gia không có gì sao?”

Tôi ngẩn người nhìn anh ta, anh ta lại hỏi: “Cô còn nhớ Yến phi chứ? Cô có nhớ nàng ấy chết như thế nào?”

Tôi im lặng, anh ta nói tiếp: “Nàng ấy là một con sẻ tinh do Tuệ Gia sắp xếp bên người trẫm. Lúc trẫm vừa phong cô làm phi, cậu ấy tặng nàng ấy cho trẫm. Sau này nàng ấy đắc tội cô, không bao lâu thì chết. Cô nghĩ một yêu quái có sức mạnh hơn người, vì sao bỗng nhiên sinh bệnh mà chết?”

Tôi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, là Tuệ Gia giết?” Lê Duyệt gật đầu: “Trước khi ghé thăm cô sau cái chết của Yến phi, trẫm còn nghi ngờ. Thế nhưng khi nhìn thấy những vật trân quý bày biện trong Lệ Tâm cung (mà những vật này ngoài Tuệ Gia ra, trẫm không nghĩ còn người nào có khả năng mang tới), trẫm đã hiểu tất cả.”

Anh ta hỏi: “Ngần ấy năm, trẫm đều nhìn rõ. Cô thật sự không nhận ra những chuyện ấy ư?”

Tôi không trả lời, chỉ từ biệt anh ta rồi lẳng lặng rời đi.

Tôi quay trở lại nơi vừa chia tay Cảnh Châu mấy canh giờ trước. Lúc này trời bắt đầu chuyển tối, ngôi mộ của tôi nằm trong một bãi tha ma hiu quạnh, có mấy tiếng quạ kêu không biết từ đâu vang đến. Tôi bần thần nhìn ngôi mộ dưới chân mình, nó cũng bần thần nhìn lại tôi. Sau một lúc, tôi nâng tay lên, lớp đất đá lập tức tách ra, để lộ quan tài bên dưới.

Tôi vẫy tay, nắp quan tài từ từ mở ra.

Thi thể hai năm đã phân hủy gần hết, vậy nên cảnh tượng trong quan tài cũng không dễ nhìn. Tôi vừa bịt mũi vừa làm một cái chú trên thân thể trong quan tài, đến khi có được thứ mình cần, tôi liền thiêu nó thành tro, để quan tài lại vị trí cũ.

Thứ tôi muốn tìm trên cơ thể trong ngôi mộ kia là dấu vết của bùa quên được đặt lên nó. Từ lúc về Thanh Khâu, tôi luôn có cảm giác bản thân đã quên một việc quan trọng. Thế nhưng nếu tôi thật sự bị hạ bùa quên, kẻ ra tay hẳn là người có công lực mạnh hơn tôi, nếu không tôi sẽ chẳng dễ dàng bị qua mắt như thế.

Cũng may kẻ ấy hẳn không lường trước việc tôi sẽ đào mồ của bản thân, nếu không tôi sẽ mãi mãi chẳng nhớ được đoạn ký ức đó là gì. Tôi vốn đến đây chỉ vì một chút khuất mắt với Lê Duyệt, thế nhưng sau cuộc nói chuyện với anh ta, tôi mới đưa ra quyết định này.

Trong tay tôi lúc này là một hạt châu màu trắng đục. Để sử dụng được thứ này, tôi cần mang về Thanh Khâu thanh lọc kỹ lưỡng. Tôi cất kỹ hạt châu, đạp gió lên trời.

Sau này cậu tôi kể lại rằng lúc tôi trở về động Hồ ly, thần sắc trên mặt vô cùng nghiêm trọng, khiến cậu còn tưởng tôi bị ai ức hiếp. Tôi đóng cửa trong phòng mấy ngày liền không ra, ông bà ngoại mười mấy lần gõ cửa, chỉ nghe tiếng tôi đáp ỡm ờ.

Tôi nhớ rõ quãng thời gian giam mình trong phòng. Ba ngày đầu vì thanh lọc hạt châu trắng đã mang về từ cõi trần, mấy ngày sau là hấp thu nó.

Những sự việc xảy ra trong mấy ngày qua đã khiến tôi sâu sắc nhận ra rằng mỗi lúc bản thân cho rằng đã nắm rõ mọi thứ, luôn có một tình huống không mong đợi nảy ra. Hơn nữa tôi càng sống lâu, sẽ có càng nhiều tình huống phức tạp hơn chờ được giải quyết. Cho dù tôi không ngừng học hỏi gần một vạn năm, kiến thức cùng trí tuệ cũng chưa bao giờ là đủ.

Sau bảy ngày nhốt mình trong phòng, tâm trạng tôi trở nên vô cùng tệ hại. Điều tỉnh táo duy nhất tôi làm được là nói vài lời xin lỗi với người nhà. Ban đêm, tôi âm thầm đến hầm rượu của ông ngoại lấy ra mấy bình xám tro nho nhỏ. Trước giờ tôi uống rượu rất kém, thế nhưng trước tình cảnh hiện tại, tôi cảm thấy rượu là thuốc xoa dịu tốt nhất.

Tôi lại nhớ rằng mấy ngày trước mình vừa lên mặt với ông cậu quý hóa của mình về việc uống rượu, vì vậy để tránh mất mặt, với mấy bình xám tro này, tôi len lén đạp mây ra ngoài địa phận Thanh Khâu.

Tôi theo gió tới một cái hồ lớn, giữa hồ có một mỏm đá trắng nhô lên, rất giống phong cảnh sau động Hồ Ly. Tôi học theo cậu Hồ Nhạn đáp xuống tảng đá, nằm ngửa uống rượu.

Trước mặt tôi, mấy mươi ngàn tinh tú tranh nhau phát ra tia sáng nhấp nháy. Thỉnh thoảng có mấy tinh tú chuyển ngôi, tôi tự hiểu là họ làm xong nhiệm vụ của mình.

Tôi uống xong một vò rượu, cảm thấy hình ảnh mấy tinh tú trước mắt nhòe đi một chút. Tôi lẩm bẩm: “Chàng… khốn kiếp…” Có thứ chất lỏng chảy ra từ khóe mắt, tôi hít mũi một cái, lại lẩm bẩm: “Đêm nay thật lạnh…” Bầu trời sao trước mắt càng ngày càng mờ nhạt, tôi có cảm giác tảng đá trắng dưới lưng dịch chuyển. Thế nhưng lúc này đầu óc tôi đã trở nên hết sức nặng nề, thứ rượu mạnh nhất của ông ngoại tôi quả không hổ danh của nó, từng ngụm từng ngụm đưa tôi vào hôn mê.

Trong mơ, mảnh ký ức vừa tìm lại được lại một lần nữa hiện ra rõ ràng.

************

Không gian trước mặt tôi bị một bóng đen che khuất. Cuốn sách trên đùi tôi trong lúc giật mình bị trượt qua một bên, tôi vừa nhặt lại vừa bâng quơ hỏi: “Pháp sư hôm nay có nhã hứng ngắm hoa ư?”

Tuệ Gia đang ngắm cảnh trước mặt quay đầu nhìn tôi. Sau lưng anh ta là hàng cây Long Đề không ngừng rải mưa cánh hoa màu đỏ, ánh nắng ban trưa xuyên qua tán cây rải xuống đất, khung cảnh giống như trong tranh mỹ nhân.

Tôi nói: “Để tôi vẽ cho anh một bức.”

Không ngờ Tuệ Gia lại bảo: “Không, để tôi vẽ cô.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Pháp sư cũng vẽ tranh sao?”

Anh ta nhìn khoảng không sau lưng tôi, trầm ngâm nói: “Nàng ấy thích, tôi cũng thích.”

Tôi cũng đã quen với cách nói chuyện không đầu không đuôi của Tuệ Gia, cũng không thắc mắc nhiều, bèn ngồi yên cho anh ta vẽ. Anh ta chợt hỏi: “Đang là mùa thu sao?” Tôi sửng sốt nói: “Đang là mùa hạ, chẳng lẽ anh không biết?” Tuệ Gia trầm mặc một chút lại nói: “Chỗ tôi ở cùng với nơi này thời gian khác biệt. Mỗi lần bế quan xong đều tức tốc chạy tới đây, không có thời gian dò hỏi.” Anh ta sờ sờ lên áo của mình, lẩm bẩm: “Vả lại da cũng không cảm nhận được nóng lạnh…” Tôi kinh ngạc định hỏi thêm, thế nhưng cũng không mở miệng.

Ngày hôm đó, cánh hoa đỏ đầy trời. Lúc nhìn vào tranh của Tuệ Gia, tôi nhăn mặt nói: “Cái khối màu xanh xanh tím tím này là tôi sao? Hơn nữa anh vẽ cánh hoa màu đỏ mà như rắc máu trên tranh, từng giọt từng giọt trông gớm chết!” Tôi chợt nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, lúc ngẩng mặt lên, thì thấy Tuệ Gia đang mỉm cười.

Tôi ngẩn ngơ nhìn nụ cười ấy, run rẩy giơ bàn tay bịt mắt anh ta lại. “Ma Thiên?” Lời nói này vừa ra miệng, thân hình của Tuệ Gia liền cứng lại.

Tôi run run hỏi: “Là anh, là anh có phải không?”

Bàn tay tôi bị gỡ ra, đôi mắt sáng ngời của Tuệ Gia xuất hiện trước mặt.

Một tay anh ta nắm chặt hai bàn tay của tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Diệc Vũ, nàng nghe cho rõ, Ma Thiên đã chết rồi.” Tôi vừa mở miệng định phản bác, trước mắt chợt tối sầm. Tuệ Gia lặp lại bằng giọng nói chợt trở nên run rẩy: “Ma Thiên … đã chết rồi.” Lúc này gáy tôi bị kéo mạnh về phía trước, môi bị một thứ vừa mềm vừa ướt va vào… (Đố bạn thứ đó là gì =))))

Giọng nói của Tuệ Gia lại lần nữa vang lên đầy dứt khoát: “Nàng, không được nhớ về điều này.”

************

Trước đây khi tìm kiếm người yêu mình, đối với Lâm Phụng hay Lê Duyệt, tôi cũng không có nhiều cảm giác chờ mong. Giờ khắc này tôi đã hiểu rõ người hóa giải lời nguyền cho tôi là ai, cũng nhận ra bản thân đã trao tình cảm cho chàng từ nhiều năm trước.

Khi biết chàng còn sống, thoạt đầu trong lòng tôi dâng lên niềm sung sướng tột cùng. Thế nhưng hiện tại chàng đang trốn ở một nơi xa xôi không để tôi tìm thấy, tôi cũng không biết sẽ bắt đầu từ đâu, cũng không thể nhờ sự trợ giúp của bất kỳ ai. Điều này khiến tôi không ngừng tự hỏi, nếu chàng yêu tôi, sao có thể nhẫn tâm như vậy: chẳng những để tôi đi một mình trên chặng đường này, hơn nữa cũng không để lại bất kỳ manh mối nào? Vậy thì, tình yêu của chàng dành cho tôi to lớn đến đâu, bền vững đến đâu? Tôi nên đi tìm chàng, hay quên chàng?

Mẹ tôi từng nói rằng điều đau lòng nhất không phải là bị người phụ bạc, mà là không được người yêu thương tin tưởng. Một kẻ khao khát được yêu thương như tôi, hiện tại giống như con thiêu thân bị sa lầy trong vũng sáp nến, tiến thoái lưỡng nan.

Đây có phải là bi kịch hay không?

NGOẠI TRUYỆN: SỰ THÂM ĐỘC CỦA TUỆ GIA

Tuệ Gia đại nhân chẳng những có tính tình kỳ cục, lại là một người rất hay ghen.

Thế nhưng anh ta lại là người vô cùng kín đáo trong chuyện ghen tuông.

Hoàng đế bệ hạ phong Diệp Vũ làm Lệ phi, anh ta tặng cho bệ hạ con chim sẻ tinh. Có con chim sẻ này quấn quít, bệ hạ còn tinh lực nhớ tới Diệc Vũ của ta sao?

Tuệ Gia đại nhân lại sợ giữ chưa chặt, hằng đêm đều mò tới phòng ngủ của Diệc Vũ trông nàng. Anh ta cũng biết Diệc Vũ vì cảm nhận được khí tức của mình mà mất ngủ, thế nhưng có một hoàng đế bệ hạ vừa tùy ý vừa háo sắc, còn một yêu hoàng vừa tùy ý vừa háo sắc lúc nào cũng chờ chực như hổ (thực ra là sư tử) rình mồi, anh ta còn cách nào khác sao?

Diệc Vũ vì tên hoàng đế ngu ngốc kia mà bị thương, Tuệ Gia nổi điên cho hắn chịu khổ một chút. Ai cũng nghĩ bệ hạ vì tâm bệnh mà sút ký, thế nhưng không phải đâu, do Tuệ Gia đại nhân không điều trị chu đáo nên mới ra nông nỗi đấy!

Sẻ tinh theo lệnh Tuệ Gia nói vài lời không hay về Diệc Vũ vào tai hoàng đế, để hắn ta không đến tìm Diệc Vũ. Thế nhưng ả cũng vì vậy mà nghĩ rằng Tuệ Gia không thích Diệc Vũ, từ đó mới có sự kiện giành áo lông đỏ kia. Ả không biết rằng, cái áo lông vô cùng quý giá đó, cùng với cái lò sưởi nạm đầy hồng ngọc, cùng toàn bộ hoa cỏ và rất nhiều thứ quý giá trong Lệ Tâm cung đều do một tay Tuệ Gia đại nhân chuẩn bị. Vì hiểu lầm này, ả bị Tuệ Gia đại nhân vô cùng thâm độc từ từ thủ tiêu, một ngày nọ trở thành món chim sẻ hầm trong bát của hoàng đế bệ hạ ngây thơ vô số tội.

Sau khi hoàng đế bệ hạ đáng thương biết mình vô tình ăn phải thịt ái phi, trong cơn buồn vô hạn bèn tìm tới Diệc Vũ nói vài câu cho khuây khỏa. Tuệ Gia đại nhân biết chuyện, lập tức tặng thêm cho hắn ta vài chục phi tần xinh đẹp nữa. Thế là cho đến chết Diệc Vũ cũng không gặp lại hắn ta lần nào luôn.

Lời tác giả: Có bạn từng đoán rằng Lê Duyệt là người bỏ rơi khiến Diệc Vũ – Vô Diện buồn bã, nhưng thực tế bạn Vô Diện chưa từng coi trọng bạn này. Vả lại bạn là đồ háo sắc, nếu không phải Tuệ Gia hết lòng ngăn cản thì cũng xơi tái Vô Diện rồi (có ai nhớ đoạn Lê Duyệt khen vòng eo của Vô Diện không =))). Nói chung bạn này bị out, không có trong danh sách nhé.

Chương sau nam phản diện lên sàn =))
Bình Luận (0)
Comment