Nhật Ký Vô Diện

Chương 4

Lúc cha dẫn mẹ và anh trai tôi rời khỏi cõi trời gần chín ngàn năm về trước, tôi vẫn đang mải mê nghịch nước ở đầm Linh Lung ở sâu trong yêu giới. Trong đầm này có loài bọ nước phát sáng, khiến dưới mặt nước như có một bầu trời sao đang dịch chuyển không ngừng. Lúc đó Cảnh Châu đang luyện đao sau một tảng đá lớn, chợt bâng quơ nói vọng lại: “Phải rồi, Tiểu Cầm nói với ta, cha mẹ con vừa mới rời đi.” Tôi liền ngơ ngác hỏi: “Rời đi? Cha mẹ con đi đâu?” Anh ta dừng luyện đao, nghiêm túc nói: “Rời khỏi cõi trời, đến một thế giới có lẽ là rất xa nơi này.”

Đầu tôi “ù” một tiếng, tôi gào lên: “Sao có thể đi sớm như vậy? Sao họ có thể bỏ lại con được?” Tôi gào xong thì một cước nhảy khỏi đầm, vội vã đạp mây lao tới Cổ Long Thần động. Đến nơi, tôi chạy một vòng quanh nhà, lại tìm khắp các ngõ ngách trong mê trận đá, vừa đi vừa gọi, nhưng mãi cũng chẳng có tiếng trả lời.

Giữa lúc tôi ngơ ngẩn vì hoang mang cùng hoảng sợ, thì vị tiểu tiên canh giữ vườn đá khép nép mở lời: “Điện hạ, thần quân sai tôi đưa lại cho ngài một vật.” Tôi giơ tay nhận lấy chiếc hộp mà anh ta đưa lại, trong đó có một hạt châu màu đỏ thẫm, là một giọt máu quý giá của cha tôi.

Lúc tôi ra đời, cõi trời chỉ còn lại một vị thần duy nhất sinh sống là cha. Mặc dù lấy vợ là công chúa của Hồ tộc Thanh Khâu, bản thân cha tôi có chân thân là rồng. Ông là hậu duệ duy nhất của Cổ Long Thần Tộc, cũng là người đứng đầu tộc Cổ Long. Sức mạnh của Cổ Long được xếp vào hàng nhất nhì cõi trời, thế nhưng họ cũng có đặc điểm là cực kỳ hiếm đẻ. Vậy nên khi anh trai Minh Tư của tôi tròn hai vạn tuổi, việc tôi được sinh ra trên đời là tin tức mới mẻ trong giới tiên.

Nghe nói lúc tôi ra đời, bầu trời hiện lên tầng tầng lớp lớp mây ngũ sắc, cha tôi liền mở tiệc mừng ba ngày ba đêm. Cha mẹ tôi vốn sống kín đáo, việc ông phá lệ mở tiệc cho thấy tôi được chào đón như thế nào. Suốt một ngàn năm sau đó, cuộc sống của tôi không biết đến thiếu thốn cả về tình cảm lẫn vật chất, điều khổ tâm duy nhất là anh trai Minh Tư không chịu thường xuyên dẫn tôi đi chơi.  

Đúng lúc này, Cảnh Châu xuất hiện.

Tôi có một người dì nuôi tên Cảnh Nhạc, biệt hiệu Tiểu Cầm. Dì ấy vốn là công chúa yêu tộc, thế nhưng không hiểu sao lại leo lên được vị trí Long Hậu ở Đông Hải. Một lần đến thăm thôi, dì còn dẫn theo một ông ngoại tên Cảnh Châu, nói rằng ông ấy ở yêu giới quá buồn chán.

Lần đầu tiên gặp Cảnh Châu, tôi cho rằng thứ gọi là tin đồn xem ra hoàn toàn sai bét. Nghe nói Yêu hoàng Cảnh Châu là một đại sư tử yêu vừa hung dữ vừa thâm trầm lại có thói xấu ăn tạp, không biết đã nuốt chửng bao nhiêu con người cùng thần tiên không may mắn. Lúc tôi biết chàng thanh niên ánh mắt tà mị đang tủm tỉm nhìn mình là Yêu hoàng trong truyền thuyết, tôi buộc miệng hỏi: “Ông đã ăn thịt rất nhiều thần tiên sao?” Anh ta ngẩn ra, cười to đáp: “Lúc còn chưa tu thành yêu có lẽ đã ăn, nhưng cũng không nhớ rõ. Bây giờ ta chỉ ăn thịt chín mà thôi!” Lúc đó tôi tự động bỏ qua chi tiết “lúc chưa thành yêu”, cho rằng Cảnh Châu thật ra là một yêu quái vừa dễ gần vừa thú vị.

Thật ra cha tôi đã từng hỏi tôi có muốn theo ông đi sang thế giới khác hay không, thế nhưng tôi luôn không nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Tôi biết trong tay cha mẹ có một thứ gọi là Niệm Hoa Đăng, khi thắp có thể mở đường đi qua những thế giới khác. Nghe nói lúc mẹ tôi con trẻ, đã từng dùng Niệm Hoa Đăng này đi cứu cha tôi khi ông gặp nạn. Tuy nhiên đi tìm một thế giới chưa được kiến tạo là một việc nguy hiểm và tốn nhiều thời gian, mà lúc đó tôi cũng chỉ tương đương một đứa trẻ mười tuổi ở trần giới. Cha tôi là một vị thần vừa công tâm vừa cẩn trọng, không quên trưng cầu ý kiến của anh em tôi về việc muốn đi cùng ông hay ở lại cõi trời. Anh trai tôi quả quyết sẽ đi theo cha mẹ, còn tôi vì luyến tiếc mấy lời hứa ngao du cùng Cảnh Châu nên vẫn cứ ậm ừ cho qua. Trước lúc đi ông còn truyền tin đến tôi, thế nhưng tôi vì mải chơi nên cũng phớt lờ.

Nói một cách công bằng, Cảnh Châu chưa bao giờ ngăn cản tôi rời đi theo cha mẹ. Lần đầu tiên anh ta bí mật đưa tôi ra khỏi Cổ Long Thần động, cảm giác sắp được thăm thú khắp nơi thậm chí còn khiến tôi sục sôi mấy tháng trời. Nhờ anh ta chăm chỉ đưa tôi đi đây đi đó, tôi biết đến những địa danh mà mẹ cùng anh trai tôi cũng không biết mải mai. Có một thời gian, tôi rất tự hào về điều này. Cha tôi biết con gái cứ vài tháng thì bị Yêu hoàng bắt cóc mấy ngày trời, thế nhưng ngoài vài câu khiến trách nhẹ nhàng thì cũng không có phản ứng gì gay gắt. Huống hồ, Cảnh Châu đối tốt với tôi đúng mực của ông cố ngoại dành cho cháu gái, có lúc còn đặt tôi lên cổ cõng đi, không biết khiến cho bao nhiêu yêu quái dưới trướng phải rớt mồm. 

Điều duy nhất khiến tôi hận anh ta về sau này, là không thèm nhắc nhở tôi trước khi cha mẹ rời đi. 

Tôi thật sự muốn trách cha tôi vì đã không quyết liệt kéo tôi theo, thế nhưng tính cách ông trước giờ vốn không ép buộc ai bất cứ chuyện gì. Cảnh Châu thì lại khác. Anh ta hiểu rõ bản thân không thể nuôi tôi khôn lớn, vậy mà vẫn hờ hững không trao trả tôi lại cho cha mẹ kịp giờ lành. Hậu quả là cha tôi cho rằng tôi vương vấn cõi trời, để tôi ở lại, còn hứa hẹn một vạn năm sau sẽ đến đón tôi. Một vạn năm sau, đối với đứa trẻ chưa trưởng thành như tôi là thời gian dài thế nào! 

Vốn dĩ lúc đó tôi quay lại nhà ngoại ở Thanh Khâu, nhưng giữa đường lại nhảy ra một Thiên Long tộc vốn cai trị cõi tiên dùng quyền lực cản trở. Thiên Long Hậu cho rằng ông bà ngoại Hồ Vương Hồ Hậu của tôi đang vắng nhà để ngao du các cõi, còn cậu tôi Hồ Nhạn thì mải gánh vác việc trong tộc nên sẽ chểnh mảng việc nuôi dạy một mầm non đầy hứa hẹn như tôi. Khi ấy cậu tôi phản đối vô cùng kịch liệt, thậm chí còn muốn làm lớn chuyện. Thế nhưng không hiểu sau đó Thiên Long Hậu nói gì, cậu đồng ý cho tôi ở lại chỗ của bà, với điều kiện tôi được phép trở lại Thanh Khâu nếu cảm thấy bị ức hiếp.

Tôi biến giọt máu của cha thành chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ, lẳng lặng theo lời cậu sắp đặt. Cứ thế mấy ngàn năm lớn lên ở Thiên Long Thần điện trôi qua, tôi được đối đãi như một nàng công chúa chính thống. Vì có sẵn thần lực kế thừa từ cha, tôi lập được một số chiến công, chức vị trong Thiên Long tộc càng ngày càng cao. Có kẻ còn đoan chắc, vị trí đứng đầu Thiên Long tộc tương lai chắc chắn sẽ về tay tôi.

Cho tới ngày tôi gặp Duyệt Vi, tiền đồ của tôi vẫn vô cùng tốt. Thế nhưng vận số của tôi chỉ tốt cho đến lúc gặp anh ta mà thôi. Thiên luật định rằng Thần tộc một vạn tuổi gặp kiếp nhỏ, mười vạn tuổi gặp kiếp lớn, tôi đoán anh ta chính là kiếp của tôi. Tuy nhiên trong “kiếp nhỏ” này, tôi suýt chút nữa hồn phi phách tán, bản thể trọng thương không dễ bình phục. Mặc dù việc linh hồn lưu lạc trong thân thể một Vô Diện nhỏ bé không pháp lực là lựa chọn của tôi, nhưng chẳng ngờ mười năm trước tôi hay tin anh chàng Duyệt Vi kia đã trở thành Thái tử Thiên Long Tộc, lại hứa hôn với công chúa Ma giới. Tin tức chấn động này thật sự đã khiến tôi ngửa mặt lên trời cười lớn. Lần ấy, tôi cười suốt ba ngày ba đêm. Sau đó, tôi lại cho rằng hiện tại Duyệt Vi đối với tôi cũng giống như đám mây ngó xuống vũng bùn, việc oán thán hay kêu ca tới tai anh ta là không có khả năng. Thế nên tôi chuyển một phần tội lỗi sang Cảnh Châu, vô thức biến Yêu hoàng thành thủ phạm gây ra chuỗi xui xẻo đáng cười đáng giận của tôi sau này.

Tuy nhiên thời gian là thứ giải dược tốt nhất cho thù hận. Hiện tại mỗi lần nhớ tới Duyệt Vi, tôi cũng không còn tự dày vò bản thân như mấy chục năm trước. Tôi tự nhận bản thân đối với Cảnh Châu cũng có chút hờ hững, thế nhưng ít ra anh ta vẫn là bằng hữu tốt nhất của tôi. Tôi quyết định rằng chúng tôi nên là bằng hữu mà không phải ông cháu, vì sau sự kiện lúc nhỏ anh ta bỏ mặc tôi rơi vào tay Thiên Long Tộc, tôi đã không thể tin tưởng nhiều ở vị trưởng bối này. Sau này tôi rút ra một bài học, vốn dĩ không có ai đối xử quá tệ với tôi, mà chỉ có bản thân tôi mong đợi quá nhiều ở họ. Đối với một số kẻ, tin tưởng họ đối xử với mình như tâm can bảo bối cũng giống như cầm dao tự rạch một vết thương lên tim. Vậy nên, chẳng cần trông đợi gì cả, kể cả khi đối phương mở lời hứa hẹn, kể cả khi họ thân thiết tột cùng.

Tôi vừa nghĩ như vậy vừa chìm vào giấc ngủ. Lúc tôi bị gọi tỉnh, vị tùy tùng tổng quản tên gì đó Phụng thò đầu vào xe, hơi nghiêm trọng nói: “Vô Diện, cô mau qua xe của bệ hạ. Tối nay e rằng phải cắm trại ngoài trời rồi.” Tôi vừa lò dò bước xuống xe, anh ta đã chau mày hỏi: “Quần áo của cô sao lại bẩn như vậy? Mau mau thay bộ khác đi thôi!” Vị tùy tùng tổng quản tên gì đó Phụng, tôi tạm gọi là Phụng ca, quả là người vừa tốt bụng vừa kỹ tính vừa thích lòe loẹt. Tôi mang một thân áo xanh biếc điểm kim tuyến trèo lên xe của tân hoàng, bị anh ta nhìn tới nổi da gà. 

Anh ta lẩm bẩm: “Tiếc là cô không có mặt. Nhìn vòng eo nhỏ bé này xem, phi tần đẹp nhất của trẫm cũng không được như thế.” Nói xong, mặt anh ta vẫn hoàn toàn nghiêm túc, tự như lời lúc nãy là gió thoảng mây bay. Tôi hỏi: “Bệ hạ, lần này ngài đi vi hành nhưng thật ra lộ trình lại rơi vào vùng hoang dã. Dù sao tôi cũng là người của bệ hạ, ngài có thể cho tôi biết chúng ta đang đi đâu không?” Tân hoàng vừa vuốt cằm ngẫm nghĩ về vấn đề “người của bệ hạ”, vừa thần bí nói: “Trẫm đang đi tìm một vật. Có nói cô cũng không biết đâu.” Nói rồi anh ta duỗi chân, ra lệnh cho tôi: “Ngồi trong xe ngựa cả ngày thật mỏi, cô mau mau xoa bóp cho trẫm.” Thấy tôi ngồi yên không động đậy, anh ta liền dùng tông giọng cao hơn: “Bộ áo màu xanh này, dính bụi cát thì ra màu gì nhỉ…” 

Tôi vội như con thỏ nhảy tới bên cạnh anh ta, vừa thò tay nắn nắn bắp chân anh ta vừa cất giọng nịnh nọt: “Bệ hạ, bệ hạ đừng nóng. Là do tôi không biết xoa bóp nên có hơi do dự mà thôi.” Anh ta lim dim mắt đầy hưởng thụ, một mặt nói: “Nếu không phải tỳ nữ cùng hầu hết thái giám của trẫm đã chết hết, trẫm cũng không phải chờ sự hầu hạ của cô. Tính ra từ lúc xuất cung, tùy tùng của trẫm bị thiệt hại hơn một nửa rồi.” Tôi vừa cong ngón tay bóp bóp, vừa tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao lại có thể chết nhiều người như vậy? Là bị yêu quái giết sao?” Anh ta vẫn nhắm mắt, “ừ” một tiếng. Tôi liền hỏi: “Thực ra tôi cũng có bề ngoài rất đáng khả nghi, bệ hạ còn giữ tôi bên cạnh, không sợ tôi là yêu quái giả dạng để hại ngài sao?” Tôi đợi một lát không nghe thấy tiếng trả lời, tưởng là tân hoàng đã ngủ mất. Không ngờ một lát sau giọng mơ hồ của anh ta vang lên: “Là Tuệ Gia… nói cô là phúc tinh, có thể trợ giúp trẫm...” Tôi hỏi: “Tuệ Gia là ai?” Thế nhưng đáp lại chỉ có tiếng ngáy khe khẽ của tân hoàng.

Tôi thật thắc mắc anh chàng này có phải chỉ ngủ được khi có tôi bên cạnh hay không. Mặt khác, tôi âm thầm khắc cái tên Tuệ Gia trong đầu, đợi lúc tân hoàng tỉnh dậy sẽ hỏi lại kỹ càng.
Bình Luận (0)
Comment