Chương 53
Sở Nhân Kiệt trố mắt nhìn Trình Diệu Vi, mà Trình Diệu Vì, ngược lại rất bình tĩnh, nhìn thắng Sở Nhân Kiệt.
Có muốn không?
Em… nói lại lần nữa?- Sở Nhân
Kiệt dường như không tin vào tại mình.
Trình Diệu Vì hơi nhíu mày, rõ ràng tại còn tốt mà còn bắt cô lặp lại một lần, có phiên không cơ chứ.
Dọn sang đây – Trình Diệu Vị nói.
Hạ hạ hạ Sở Nhân Kiệt khô khốc cười, hơi run run. – Bảo bối, em chủ động như vậy anh rất vui. Nhưng đột nhiên vì sao em lại muốn ở cùng anh?
Trình Diệu Vị vốn muốn nói gì đó, nhưng cô nghĩ bản thân rốt cuộc cũng không có bằng chứng xác đáng, hơn nữa, có thể là cô chỉ đang nghi thần nghi quỷ, nói ra mất mặt. Như vậy, không nói.
Không dọn sang đây thì thôi – Trình Diệu Vị tặc lưỡi. Em mang đồ sang đó.
Cũng may là chưa có bỏ cái gì ra, hiện tại kéo cái vali là được.
Sở Nhân Kiệt quay cuồng trong mơ hồ. Tới khi thấy Trình Diệu Vi kéo khoả vali, lôi súng điện và bình xịt hơi cay từ dưới gối ra mới hồi thần. Y đi nhanh tới, giữ lấy Trình Diệu Vi.
Anh dọn sang. Anh dọn sang
Nhanh lên. Cho anh mười phút – Trình Diệu Vì buông súng điện và bình xịt ra.
Sở Nhân Kiệt dù vẫn không hiểu tình hình lắm, thế nhưng vẫn nhanh chóng trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Tới khi y đã nhét vali vào trong tủ đồ của Trình Diệu Vị, y vẫn có chút không hiểu đây là chuyện gì.
Anh không biết?- Trình Diệu Vì lúc này mới hỏi.
Sở Nhân Kiệt vẫn còn có chút thụ sủng nhược kinh, lắc lắc đầu Trình Diệu Vi mỉm cười.
Sở Vĩnh Dương cũng tham gia lần training này đấy?- Cô nói. Sở Nhân Kiệt lập tức thu lại bộ mặt hoang mang, thay vào đó là biểu cảm cực kỳ nghiêm túc. Y nhíu mày.
Vì sao bên dưới không báo cáo cho anh?
Trong lòng Trình Diệu Vi cũng có chút thấp thỏm. Dù sao sau này trong truyện, Sở Vĩnh Dương mới là người nằm tập đoàn Sở gia trong tay. Mà với một Sở Nhân Kiệt thế này, chỉ có hai trường hợp. Hoặc là Sở Nhân kiệt đích thân nhường lại vị trí chủ tịch, chuyển giao cổ phần, hai là hội đồng quản trị biểu quyết, ba là Sở Vĩnh Dương giờ thủ đoạn.
Mà nhìn tình hình hiện tại, thực sự rất có khả năng là phương án thứ ba.
Bắt đầu từ trợ lý riêng của anh đi. Có cần em cho anh mượn người không?- Trình Diệu Ví hỏi.
Sở Nhân Kiệt mim cười, kéo Trình Diệu Vi vào lòng, bàn tay đặt ở eo cô nóng bỏng. Trình Diệu Vi ghé sát vào bên người Sở Nhân Kiệt, thấy y mở điện thoại cá nhân ra, tìm tới một người trong danh bạ, sau đó bấm gọi. Mục đích của cuộc gọi là điều tra một vài người xung quanh y, đương nhiên có bao gồm cả trợ lý. Trình Diệu Vị trong lòng tự nhủ đương nhiên. Dù sao người ta cũng là người có tiền, sao có thể chỉ có một mình trợ lý là người xử lý công việc? Sau khi cúp điện thoại, Sở Nhân Kiệt mỉm cười nhìn Trình Diệu Vi.
Em vừa cứu anh một bàn đấy, Là do anh không cẩn thận thôi –
Trình Diệu Vi nhàn nhạt đáp. Phải tới tám chín phần đây là cách mà Sở Vĩnh Dương thượng vị trong truyện chính. Vì phần sau Trình Diệu Vi không đọc, cho nên cô cũng không biết là Sở Vĩnh Dương đã làm cách nào. Chỉ là nam chính đôi khi dùng thủ đoạn một chút, ngược lại lại làm người ta cảm thấy thích thú. Nhưng nếu bạn là nhân vật phụ, vậy thì có vẻ không thích thú cho làm. Sau này cẩn thận một chút
Trình Diệu Vi vuốt vuốt tóc Sở Nhân Kiệt.
Sở Nhân Kiệt nhìn gương mặt vô cảm của Trình Diệu Vi, trong lòng vui vẻ. Từ lúc quen Trình Diệu Vi, đã có rất nhiều lần y tự hỏi, liệu tình cảm này có phải là tới từ một phía hay không? Y thắc mắc rằng Trình Diệu Vĩ có phải là tới với y vì tiền hay không? Sở Nhân Kiệt tự nhủ rằng bản thân phải tự chừa cho mình một đường lui. Y phải giữ vững tỉnh táo, để nếu có một ngày nếu Trình Diệu Vì thực sự thừa nhận rằng cô tới với y vì tiền, không còn muốn ở bên cạnh y nữa, thì y cũng không bị tổn thương quá nhiều.
Nhưng có những lúc, Sở Nhân Kiệt không giữ được tỉnh táo của mình.
Mỗi lần, cô đều làm ra những hành động nhỏ khiến cho trái tim y rung động. Mỗi khi y nghĩ rằng Trình Diệu Vì không quan tâm tới mình, cô lại biểu lộ điều trái ngược. Cứ mỗi khi y nghĩ rằng cô sẽ đuổi y đi, cô lại kéo y lại gần.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sở Nhân Kiệt thích một người tới mức không kiểm soát được như thế này. Từ khi nhìn thấy Trình Diệu Vi, y đã cảm giác như có một thứ gì đó kéo y lại gần cô.
Càng ngày càng gần, tới khi không còn dứt ra được nữa.
Bảo bối… em làm như vậy, anh càng ngày càng thích em thì phải làm sao bây giờ?
Sở Nhân Kiệt dựa đầu lên vai Trình Diệu Vi, lại kéo cô vào sát gần mình hơn một chút.
Trình Diệu Vi không hiểu trong mới mấy giây, Sở Nhân Kiệt lại bổ não cái gì, có điều cô vẫn vòng tay qua, ôm lấy bờ vai rộng của nam nhân.
Vậy thì sau này tiền của anh cũng là của em. – Cô mim cười. Sở Nhân Kiệt nghe được đáp án quen thuộc, khẽ mỉm cười. Nhưng sau đó y lại giật mình, ngẩng đầu lên. Bảo bối, em là đang cầu hôn anh sao?- Sở Nhân Kiệt mở lớn mắt.
Nhìn đại nam nhân mét chín hai mặt lấp lánh như đứa trẻ, Trình Diệu Vi khẽ cười.
Đã lâu như vậy rồi, hiện tại anh mới nhận ra sao?
Sở Nhân Kiệt đột nhiên mất đi năng lực kiềm chế, gương mặt bắt đầu thế hiện ra một loạt biểu cảm rất chi là khó hiểu. Trình Diệu Vi im lặng nhìn y rối rằm, tới tận năm phút sau, y mới run rẩy hỏi.
Em… nói thật?
Không phải đã nói từ khi anh tỏ tình rồi sao?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Sở Nhân Kiệt hồi tưởng. Khi đó… không phải cô đang say rượu sau đó nói nhảm sao? Chẳng lẽ đó cũng là trêu đùa y?
Giống như đọc hiểu được biểu cảm của Sở Nhân Kiệt, Trình Diệu Vi cười.
Khi đó, không phải khi đó anh đánh cược với người khác nên mới tỏ tình với em sao? Coi như là trả đũa anh một chút mà thôi, có thể đừng bất ngờ như vậy không?
Sở Nhân Kiệt giật mình.
Bảo bảo bối… em biết?- Trái tim y đập có chút loạn.
Lần sau nghe mấy cuộc điện thoại kiểu đó thì kiếm chỗ nào xã xã mà nghe. Tại vách mạch rừng – Trình Diệu Vi vuốt vuốt tóc Sở Nhân Kiệt. Sở Nhân Kiệt cười gượng. Nhưng sau đó anh đều là thật lòng…
Em biết.- Trình Diệu Vi đáp. – Cho nên mới ở bên cạnh anh. Nếu không đã sớm từ chối.
Sở Nhân Kiệt sửng sốt, sau đó thì cười lớn thành tiếng. Quả nhiên, cô là người như vậy. Nếu đã không thích thi nói huỵch toẹt là không thích, không bao giờ có chuyện cô sẽ vì tiền mà ở bên cạnh y. Vậy tức là, bao nhiêu lâu nay, y đã lo lắng không đầu à? Sở Nhân Kiệt gục đầu lên vai Trình Diệu Vi.
Sau này, chúng ta nên nói chuyện thường xuyên hơn. – Dù có thực sự yêu nhau, thế nhưng nếu không nói ra, đối phương cũng chẳng thể nào biết được. Đã có bao nhiêu đoạn tình cảm vì không thể nói ra mà tan vỡ rồi chứ.
Trình Diệu Vì không đáp. Đối thoại, một việc tưởng chừng như đơn giản, thế nhưng thực tế thì không hề. Nói ra tâm tư của mình, giải đáp khúc mắc, hoá giải hiểu lầm, nếu thực sự dễ dàng như thế, trên đời đã không có chia ly.
Nhưng vì anh, có thể thử.