Chương 93
Tối hôm đó, Bạch Nguyên đúng là được xem thật.
Bạch chưởng môn bị thương, các đệ tử chạy đôn chạy đảo chăm sóc cho lão, hoàn toàn không chú ý tới Bạch Nguyên. Thế cho nên sáng hôm sau, khi tay của Bạch chưởng môn đã lành, người ta nhớ tới còn một cục rác nữa đang nằm ở phòng bên cạnh nên sang xem thì mới phát hiện ra.
Trên mặt và trên người Bạch Nguyên toàn bộ là vết thương thâm tím vô cùng kinh dị, ngoài ra còn có rất nhiều vết cắt nhìn vô cùng quen. Hai tay gã bị đánh nát, nhưng không giống như Bạch chưởng môn, tay gã đã không cứu được. Chưa kể, linh căn của gã bị huỷ, một tia linh lực cũng không tìm thấy.
Không có linh lực, Bạch Nguyên hiện tại gần như là đang hấp hối, lại không dùng đan dược cứu được
Hai cô gái hôm trước ở tửu lầu phản ứng nhanh, lập tức mang Bạch Nguyên xuống núi. Trong thành có đại phu. Khi xem qua, đại phu lắc đầu. Trường hợp này trong tu chân giới cũng chẳng hiếm, cho nên ông nhìn ra được Bạch Nguyên là tu chân giả bị người huỷ linh căn.
Lại thêm trước đó song hệ thuỷ hoả linh căn đã làm suy kiệt thân thể gã tới một mức độ nhất định, sau lần này cũng chỉ có thể sống lâu lắm là hai mươi năm.
Sau khi biết chuyện này, Bạch chưởng môn đã tức giận tới độ suýt giết hai cô gái kia. Nếu không có các đệ tử khác chặn lại, họ thực sự đã mất mạng.
Hiện tại lão cũng không thể xách kiểm đi thanh toán với Trình Diệu Vi, cho nên cũng chỉ có thể trút giận lên hai cô gái. Sau khi trục xuất họ khỏi sư môn, gã ném họ lại Thượng Thanh phái, sau đó đưa con trai mình cùng những đệ tử khác về
Khi biết tin này, Trình Diệu Vi đã cưới vị, sau đó đưa hai cô gái kia tới chỗ mình.
Hai đứa tên gì? – Trình Diệu Vi hói.
Bẩm trưởng lão, con tên Như Nguyệt, bên cạnh là muội muội Như Lan. Cô gái lớn hơn cung kính lên tiếng.
Ồ – Trình Diệu Vì gật đầu. – Sau này hai đứa định thế nào?
Bẩm trưởng lão, đã bị trục xuất khỏi sự môn, hiện tại tụi con cũng chỉ có thể làm tần tu. Cũng may trong túi không gian có một ít linh thạch, sau này có thể xoay xở – Như Nguyệt nhẹ giọng đáp, dường như cũng không vì chuyện mình bị trục xuất mà buôn lòng.
Hai đứa có vẻ không phiên làm nhỉ?- Trình Diệu Vi hỏi luôn.
Như trưởng lão đã thấy, con và muội muội đều là đệ tử chân truyền của Bạch chưởng môn. Thế nhưng xưa nay chưa từng được hai cha con nhà này đối xử như con người. – Như Nguyệt lạnh giọng nói.
Con cố tình mang Bạch Nguyên xuống núi?- Trình Diệu Vi chợt nhận ra điều gì. Là biết sau khi về báo tin sẽ bị trút giận rồi trục xuất nên mới làm?
Đều là đánh cược cả. – Như Nguyệt cúi đầu.
Trình Diệu Vì nhìn hai chị em, đột nhiên cảm thấy vô cùng hợp mắt.
Có muốn trở thành đệ tử của tá không?- Trình Diệu Vì đột nhiên hỏi – Đương nhiên, ta sẽ không vì hai đứa từng là đệ tử của Bạch Cốt phái mà đối xử khác biệt.
Như Nguyệt và Như Lan đồng loạt ngẩng đầu, mở lớn mắt nhìn Trình Diệu Vi. Bọn họ nhìn nhau, im lặng một chút, sau đó Như Nguyệt lắc đầu.
Đa tạ lòng tốt của trưởng lão, tỷ muội ta sẽ ghi nhớ trong lòng, thể nhưng chỉ sợ phải từ chối.
Được.
Trình Diệu Vị ném cho họ hai cái nhẫn không gian.
Sau này hữu duyên ắt sẽ gặp lai.
Như Nguyệt và Như Lan bắt lấy hai cái nhẫn. Sau khi nhìn bên trong, cả hai rưng rưng, sau đó cúi đầu thật sâu.
Khi bọn họ đã rời đi, Trình Diệu Vi cũng không đứng dậy mà ngồi yên lặng thưởng trà. Lúc này, Tư Tỉnh lại từ phía sau có tiền lại.
Tỉnh rồi?- Trình Diệu Vi hỏi.
Vâng. Đa tạ sư phụ những ngày qua đã chiếu cô con.- Tư Tĩnh nhẹ giọng nói.
Khoẻ rồi?
Vâng.
Hai người im lặng một lát, Tư Tỉnh đột nhiên đi tới trước mặt Trình Diệu
Vi sau đó quỳ xuống.
Sư phụ, con thua cuộc, có phải đã ảnh hưởng tới người hay không? Trình Diệu Vì nhướn mày.
Ảnh hưởng cái gì?
Dù sao thì cũng làm gì có ai dám đụng vào cô. Trình Diệu Vì không nói lại tình hình cho Tư Tĩnh vì ngày mai khi cậu đi học kiểu gì cũng có người thuật lại thôi. Cô vẫy Tư Tĩnh.
Lại đây.
Tư Tỉnh đứng dậy, có chút rầu rĩ đi tới gần Trình Diệu Vi. Trình Diệu Vi vươn tay sở sở má của cậu một chút. “Mất một ít rồi”- Cô nghĩ. (Tư Tĩnh mới hôn mê có hai ngày, rất cuộc là làm sao mà cô sở ra được là mất một ít thế hả?]- Hệ thống lại có chút sợ.
Trình Diệu Vi không đáp lời hệ thống, nói với Tư Tĩnh.
Sau này nếu đánh không lại, vậy thì nên biết rút lui. Tránh với không xấu mặt nào hiểu không? Vì sư không trách con. Thế nhưng nếu lại lần nữa đặt bản thân vào nguy hiểm như vậy, vậy thì sẽ phạt nặng, biết chưa? Tư Tĩnh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền ngây ngốc gật đầu.
Nhìn cậu như vậy, tâm tình Trình Diệu Vị tức tốc tốt lên. Cô xoa xoa má cậu thêm một chút nữa mới thu tay về.
Uống thuốc, ăn đầy đủ. Mấy ngày hôn mê gầy đi rồi đấy.
Vâng.- Tư Tĩnh cuối cùng cũng nở nụ cười, ngoan ngoãn đáp ứng.
Ngày hôm sau.
Đúng như suy nghĩ của Trình Diệu Vi,
Tư Tĩnh vừa xuất hiện trong lớp học đã bị các đệ tử nội môn vây lấy, sau đó mọi phiên bản của trận đấu ngày hôm đó liền được thuật cho cậu.
Tư Tĩnh dù bị xoay tới chóng mặt, thể nhưng vẫn hiểu được những gì mọi người muốn nói, cũng hiểu được sơ sơ trận đấu hôm đó. Không biết là có ai còn lấy được ngọc giản ghi hình của các trưởng lão, sau đó sao chép ra một đống. Mấy đệ tử nội môn dù không có bao nhiêu linh thạch, thể nhưng vẫn bỏ số lượng lớn ra để mua được một bản copy của ngọc giản ghi hình kia. Tư Tĩnh cũng được một đệ tử cho một cái.
Khi mở ra xem, cậu mới giật mình. Vào khoảnh khắc cuối cùng đó, thực sự là Trình Diệu Vi đã lao ra để cứu cậu.
Lồng ngực của Tư Tĩnh đột nhiên như có một dòng nước ấm chảy qua, mặt cũng không nhịn được hơi nóng lên. Cũng may là không có ai nhìn thấy.
Khi trở về Luân Xa đỉnh, không hiểu vì sao khi thấy Trình Diệu Vi đang đứng chờ mình, Tư Tĩnh lại luống cuống, không biết là có nên tránh đi hay không. Cuối cùng, cậu cũng không dám tránh.
Trình Diệu Vi đi tới, chọc chọc má cậu đúng năm lần, sau đó lập tức xoay người trở vào. Mặc dù cũng không khác gì bình thường, thế nhưng Tư Tĩnh lần này lại cảm thấy không được tự nhiên. Cậu nhanh chóng đi vào phòng, đóng chặt cửa sau đó nhốt mình luôn.
Trình Diệu Vĩ, ngược lại không để ý lầm về phản ứng kỳ lạ của Tư Tỉnh. Cô biết cậu đã biết chuyện ngày hôm đó. Ngượng ngùng vài hôm rồi trở lại bình thường là được.
Trình Diệu Vì vẫn là một dạng cần làm cái gì thì làm cái đó, Cô tính tính thời gian của những sự kiện sắp tới một chút.
Ba tháng nữa Lạc Lạc được thả bị trục xuất ra ngoại môn. Sáu tháng nữa Mạc Quân xuất quan, thành công đột phá lên Hợp thể kỳ tầng 6, thực lực tăng mạnh. Ba năm nữa, có một lần thủ triều, Mạc Quân dùng sức của một người, lại lần nữa chặn đứng thú triều, được người người ca ngợi. Sáu năm nữa, Lạc Lạc thành công kết đạn, lần đầu tiên xuất hiện dưới ánh mắt của nhiều người, hạ gục toàn bộ đối thủ, sau đó thu hút được sự chú ý của Mạc Quân
Mà cùng lúc đó, năm năm nữa, Tư Tĩnh sẽ vì cứu Lạc Lạc mà rơi xuống vực, hoàn toàn hắc hoá thành hậu duệ Ma tộc chân chính.
Rắc rối về.