Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 130

Edit: Thần Phi

Beta: Hà Tiệp Dư

Cổ Mặc Ngân chưa bao giờ nghĩ rằng nữ nhân mà mình cất sâu trong lòng kia sẽ có một ngày trở thành mẫu nghi một nước. Lúc trước, hắn theo mẫu thân trở về thôn quê, sau lần đó liền mất liên lạc với nàng. Rồi mẫu thân bị bệnh qua đời, hắn giữ đạo hiếu ba năm. Đợi đến khi quay về Hoàng thành lần nữa thì nhận được tin tức nữ nhi của Hoa Tướng quân, Hoa Lê Nguyệt trở thành mẫu nghi thiên hạ. Ban đầu, hắn không hiểu loại cảm xúc kỳ lạ kia của mình rốt cuộc là gì. Cho đến khi hiểu ra thì nàng đã thành Hoàng hậu, tất cả đã sớm trở thành cảnh còn người mất.

Mọi người đồn đại Đế Hậu ân ái, Cổ Mặc Ngân lại chỉ cảm thấy lòng chua xót. Bỗng nhiên hắn rất muốn xem một chút, Đại Yến Đế đương triều đến tột cùng là một đế vương như thế nào. Đương nhiên, hắn cũng có lý tưởng và khát vọng của mình. Bỏ lỡ khoa cử lần trước, hắn chỉ có thể chờ đến hai năm sau.

Hai năm qua hắn nghiên cứu học hỏi khắp nơi, không tránh khỏi nghe được câu chuyện Đế Hậu ân ái khi xưa, sự hiếu kỳ trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Hắn hiểu được Nguyệt Nhi là một nữ tử có tài trí, hơn nữa mọi chuyện đều có kiến giải độc đáo của riêng mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn bị nàng thu hút.

Hai năm sau, trên thi đình hắn gặp được Đại Yến Đế trong lời đồn. Thấy Đại Yến Đế khí phách uy vũ, anh tuấn sáng ngời, tựa như trời sinh thiên bẩm một loại khí chất vương giả khiến cho người ta thần phục, giữa hai đầu lông mày lại càng đầy vẻ khoan khoái hạnh phúc.

Cổ Mặc Ngân có một loại ảo giác, có vẻ như Đại Yến Đế đã gặp hắn ở đâu, hơn nữa dường như còn rất bất mãn với hắn. Đến cuối cùng, khi hắn "Quá ngũ quan, trảm lục tướng" [1], vượt qua được sự khó dễ của Đại Yến Đế, Đại Yến Đế mới bình lùi (ngăn chặn và đẩy lùi) mọi người, trực tiếp quan sát hắn, ánh mắt đầy thâm ý, cười hỏi một câu:

"Nghe nói khi còn nhỏ ngươi từng sống ở phủ Hoa Tướng quân, nhạc phụ đại nhân của Trẫm trong hai năm, còn cùng với Hoàng hậu của trẫm có chút... giao tình, không biết chuyện này có thật không?"

[1]: Quá ngũ quan, trảm lục tướng: Qua năm cửa ải, chém sáu tướng, dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy, ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.

Cổ Mặc Ngân hơi cúi đầu xuống một chút rồi ngẩng lên, nhìn thẳng Đại Yến Đế, thấy rõ ràng trong đôi mắt hẹp dài của Đại Yến Đế ẩn chứa sự khó chịu. Hắn cân nhắc suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Sau khi gia phụ qua đời, đúng là thảo dân đã ở phủ Tướng quân trong hai năm, được Hoa Tướng quân thương tiếc, ở phủ nhận được rất nhiều ân huệ. Chỉ là, thảo dân cùng Nguyệt...Hoàng hậu chỉ thỉnh thoảng gặp vài lần, nên không thể nói là có giao tình gì cả."

Đại Yến Đế nghe lời nói này, mặt mày giãn ra một chút, ngón tay trên long ỷ gõ tới gõ lui, trong đại điện thoáng đãng vắng vẻ âm thanh vang vọng thanh thúy.

Từ lúc này về sau, Đại Yến Đế đặc biệt lưu ý hắn. Đầu tiên là để hắn giữ chức rất thấp Tòng Thất phẩm Biên tu [2] Thanh Chương các, chung quy khiến hắn quản lý chuyện tương đối khó giải quyết một chút. Cổ Mặc Ngân dựa vào sự rèn luyện của bản thân mình trong hai năm tất nhiên xử lý một cách thành thạo, được Đại Yến Đế rất tán thưởng. Trong thời gian một năm hắn từ từ lên tới chức Đại học sĩ Thanh Chương các, sau này càng có thể thăng tiến trở thành Lễ bộ Thượng thư. Trong mắt người khác, hắn chính là người may mắn thăng chức rất nhanh trong một đêm. Mọi người chỉ biết rằng Đại Yến Đế có một sủng thần gọi là Cổ Mặc Ngân, trong hơn một năm ngắn ngủi liền thăng tiến đảm nhiệm chức vụ trọng yếu trong triều, rất nhiều người thường không lưu ý đến cố gắng của hắn.

[2]: Biên tu: sử quan biên soạn và ghi chép.

Đến khi thấy Đại Yến Đế và Hoa Hoàng hậu ở đại điển tế trời, hắn mới có thể nhìn thấy từ phía xa một người nữ tử toàn thân Phượng bào cao quý. Rất nhiều thời điểm, trong lòng hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác nữ nhân này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, dường như đã trôi qua mấy đời.

Đại Yến Đế thích đến thao trường tập võ, nhiều lúc sẽ gọi hắn tới luận bàn võ nghệ. Có một lần Đại Yến Đế còn nói đùa đề cập rằng muốn hắn sớm thành thân, nếu vừa ý thiên kim nhà ai, Đại Yến Đế liền trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ xuống, vì hai người mà chủ hôn. Lúc ấy, Cổ Mặc Ngân chỉ cười xã giao, cũng không cho là thật. Nào biết được rằng Đại Yến Đế đối với chuyện này tâm tư đã sớm xác định.

Sau đó không lâu, Minh Vũ quốc bày tỏ, đưa hai vị công chúa đến hòa thân. Tâm tình Đại Yến Đế rất tốt vì hắn làm chủ, tứ hôn một vị công chúa họ Diệp cho hắn. Thoáng một chốc thánh chỉ đã ban xuống, nào để cho hắn đổi ý. Thế nhưng, sau khi Cổ Mặc Ngân thành thân với công chúa kia, mới phát hiện nữ nhân này nhất định là có cừu oán với mình từ đời trước, sau đó đời này đến đòi nợ.

Cổ Mặc Ngân không thể không thừa nhận, trong khoảnh khắc vừa mới vén khăn voan đỏ kia lên, không ngờ bản thân mình lại kinh diễm nho nhỏ một phen. Đến khi gần như hạ xuống, Cổ Mặc Ngân cảm thấy nữ tử này cũng không hẳn là kiểu người ngang ngược.

Tân hôn đêm đó.

Diệp Linh Sương chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, mới trừng mắt nhìn về phía Cổ Mặc Ngân một thân hồng bào. Đánh giá trên dưới một phen, không khỏi nhỏ giọng thầm thì nói: "Bộ dạng đẹp mắt thì có đẹp mắt. Chỉ có điều quá nhã nhặn, nhìn hữu khí vô lực." Nàng xuất thân tướng môn, lại là hòn ngọc quý trên tay trấn quan Tướng quân Diệp Hào Minh Vũ quốc, thường thấy không ít những tướng sĩ đánh đánh giết giết kia. Mới vừa nhìn Cổ Mặc Ngân này nam tử tuấn mỹ như tranh thuỷ mặc, thật đúng là có chút không quen.

Thính lực Cổ Mặc Ngân không kém, tất nhiên nghe được lời của nàng, khẽ nhíu mày. Hắn mới tiến lên một bước, lại bị Diệp Linh Sương quát một tiếng mạnh mẽ, "Trước tiên ngươi đừng tới đây!" Thấy sắc mặt hắn không ngại, lại nghĩ đến lời mẫu thân căn dặn giáo huấn trước khi đi, vội vàng lộ ra vẻ mặt cười ngọt ngào, hai tay nhấc làn váy, nhão nhẹt gọi một tiếng: "Phu quân....".

Cổ Mặc Ngân nghe một tiếng này xong, trong lòng sinh ra loại cảm giác tê dại cực kỳ quái lạ, dường như khắp toàn thân từ trên xuống dưới nổi lên một lớp da gà. Hắn liền dừng chân, đứng ngoài cách nàng vài bước nhìn, không mặn không nhạt nói: "Nếu ngươi cảm thấy oan ức, nên sớm nói không đồng ý với Hoàng thượng. Bây giờ ta vừa lấy ngươi, tất nhiên sẽ ra sức đáng mặt trượng phu hoàn thành nghĩa vụ. Ngươi cũng đã gả vào trong phủ của ta, về sau liền an phận làm phu nhân ta."

Diệp Linh Sương cảm thấy lời này lọt vào tai vô cùng khó chịu, trong nháy mắt nàng bị kích động liền nổi lên bản tính ngổ ngáo, nói với hắn: "Xem lời này của ngươi hẳn cũng là không hài lòng phu nhân ta đây. Nếu ngươi không vừa ý cũng có thể sớm bẩm báo với Đại Yến Đế các ngươi. Nói thật hay, giống như thể Diệp Linh Sương ta muốn đảo kiến [3] lên trên vậy". Nói xong, nàng dồn hết sức mà trừng hắn từ đầu đến chân. " Nhìn bộ dạng ngươi nho nhã yếu ớt, chắc hẳn ngay cả một nửa chiêu thức của ta đều không tiếp nhận nổi."

[3]: Đảo kiến: nêu ra ý kiến phản đối.

Trong lúc nàng đang nói chuyện, lông mày Cổ Mặc Ngân càng nhíu càng sâu. Nghe thấy nàng khúc sau còn bổ sung thêm câu kia, không khỏi cười khẽ một tiếng. Tưởng như ôn hòa ấm áp, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần châm biếm: "Ta biết rõ ngươi là nữ nhi Diệp Tướng quân, nhưng trong mắt của ta, một nửa chiêu thức của ngươi so với đào kép đùa giỡn trên sân khấu giống nhau, không lọt vào mắt."

Diệp Linh Sương bị lời của hắn làm cho tức giận, thoáng một cái liền đứng lên, chỉ vào hắn nói: "Bây giờ ta bảo ngươi nhìn một chút, ta có phải đang đùa hay không!"

Nha hoàn hầu hạ của gia mẫu (mẹ chồng) ở bên ngoài, nghe thấy trong phòng âm thanh hỗn loạn không ngừng, xen lẫn tiếng mắng chửi của tân nương tử. Ngược lại tân lang một câu cũng không hề nghe. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt tự mình lĩnh ngộ. Thầm nghĩ: không ngờ lão gia là người không biết thương hương tiếc ngọc, khiến tân phu nhân đau đến chết đi sống lại.

Trong phòng, Diệp Linh Sương thở hồng hộc đứng dựa vào giường, hai mắt trợn tròn nhìn hắn, "Không có... Không nghĩ tới, ngươi còn...quả thật vẫn có thể đỡ được nhiều chiêu như vậy."

Cổ Mặc Ngân một bộ dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, thấy bộ dạng nàng thở không ra hơi, không khỏi khẽ cong khóe miệng, "Không biết phu nhân ngươi còn muốn tiếp tục hay không. Nếu muốn tiếp tục, vi phu luôn sẵn lòng phụng bồi. Có điều, ta thấy ngươi ngay cả hơi thở đều hổn hển không ra hơi, vẫn là nên nghỉ ngơi một chút, khi khác lại đấu tiếp."

"Không cần!" Diệp Linh Sương tức giận đến đỏ mặt tía tai, thở gấp mấy hơi, đột nhiên giơ chân quét ngang qua phía nam tử đang đứng im. Một cước kia trông có vẻ sử dụng lực đạo rất lớn.

Cổ Mặc Ngân cười cười, né người sang một bên, nhẹ nhàng linh hoạt tránh được, sau đó xoay người ra sau lưng nàng, ngón tay đẩy nàng một cái. Diệp Linh Sương vồ hụt một cái, thân thể vốn đã không ổn, lại bị hắn đẩy như vậy, lập tức té xuống đất. Giả Mặc Ngân nhíu nhíu mày, duỗi tay ra, hảo tâm mà kéo lại váy áo của nàng, không nghĩ tới động tác kéo này, chẳng qua chỉ là trì hoãn việc nàng té xuống đất chậm lại một chút mà thôi. Một khắc sau nàng vẫn ngã xuống, bởi vì váy áo bị hắn lôi kéo nên rơi xuống, lộ ra tiết đào màu hồng phấn.

Kết quả Diệp Linh Sương tự mình té ngã thành công, không khỏi đau đến ai da một tiếng.

Cổ Mặc Ngân nhìn chằm chằm váy áo trong tay hồi lâu, chợt phản ứng kịp thời mình đã làm gì, vội vàng ném đồ trong tay qua một bên, hai tai ửng đỏ. Sau lại cảm thấy không thích hợp, vì sao hắn phải chột dạ, vừa rồi đúng là vì cứu nàng, nghĩ như vậy lập tức cây ngay không sợ chết đứng vùng lên, cười nói với nữ tử đang nằm sấp trên mặt đất: "Phu nhân, ngươi còn muốn ăn vạ trên mặt đất bao lâu nữa? Chẳng lẽ trong phòng tân hôn này, sàn nhà thoải mái hơn nhiều so với nơi khác hay sao, khiến ngươi không nỡ ngồi dậy như vậy?"

Nhìn nữ tử nằm bò trên mặt đất không nhúc nhích hồi lâu, trong lòng Cổ Mặc Ngân buồn bực. Lại nhìn thấy vai nàng run lên một cái. Hắn không khỏi kinh ngạc, nữ nhân dũng mãnh này lại khóc?

Cổ Mặc Ngân không ngờ tới chuyện này, đứng yên tại chỗ ngây ngốc không biết làm gì. Suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn chiêu khích tướng, cười trêu nói: "Phu nhân, ta còn tưởng rằng ngươi là nữ tử anh hùng đấy, hóa ra cũng chỉ là cô nương nhu nhược yếu đuối." Nói xong, từ từ đến gần nàng, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai nàng. Một khắc sau, Cổ Mặc Ngân cảm thấy đây là câu nói kỳ quái nhất của mình đời này.

Trên mặt đất nữ tử như cá chép trở mình một cái, mạnh mẽ kéo hắn ngã nhào xuống. Nào có phải đang khóc gì, rõ ràng là cười đến xán lạn như hoa đào.

Diệp Linh Sương đè trên người hắn, đôi mắt ánh lên tia hứng khởi, cười tủm tỉm nói: "Được rồi, ta phục rồi. Ngươi quả thật rất lợi hại, phu quân của ta...cũng không tệ lắm."

Cổ Mặc Ngân ngẩn ra, có chút dở khóc dở cười: "Hóa ra vừa rồi là ngươi đang thử thăm dò ta có năng lực đảm nhận vị trí phu quân của ngươi hay không. Ta cũng làm đúng với chức vụ phối hợp với ngươi một phen."

Diệp Linh Sương xấu hổ gật đầu, đưa tay kéo cổ hắn, cười ha hả nói: "Phu quân, chúng ta...chúng ta động phòng đi."

Cổ Mặc Ngân đẩy tay nàng ra, dịch cơ thể nàng qua một bên, sau đó đứng dậy, phủi áo bào từ trên xuống dưới một hồi. Cảm thấy không có nếp nhăn, mới nở nụ cười nho nhã với nàng: "Hôm nay gia không có tâm tình động phòng, chúng ta trực tiếp đi ngủ đi". Nói xong, hắn kẹp eo nàng xách lên trên giường, sau đó cởi hồng bào và giày, thả xuống mành trướng. Nháo một chuyến như vậy, giờ lại không động tĩnh. Trong phòng, nến uyên ương long phượng đang cháy tách tách, tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt khiến người ta phiền lòng.

"Phu quân..." Âm thanh Diệp Linh Sương nhỏ như muỗi kêu vang lên.

Cổ Mặc Ngân nhàn nhạt ừm một tiếng.

Diệp Linh Sương kéo kéo tay áo của hắn, buồn bực nói: "Không đúng, phu quân chúng ta không làm gì sao?" Trước khi xuất giá, mẫu thân nàng lén lút cho nàng xem quyển tập, trên đó là một nam một nữ làm các loại động tác ngượng ngùng muốn chết. Lúc ấy Diệp Linh Sương xấu hổ và giận dữ đến mức thiếu chút nữa cầm kiếm chém quyển sách kia thành hai khúc, về sau tổn hao lượng lớn công phu mới có thể nhịn xuống. Sau đó thừa dịp nửa đêm không người, nàng len lén đốt nến nghiên cứu tỉ mỉ, ngày hôm sau khi rời giường mí mắt đều sưng phồng lên.

Cổ Mặc Ngân nghe lời này xong, chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt cổ quái, "Ngươi muốn ta với ngươi làm những gì?"

Diệp Linh Sương suy nghĩ một chút, cảm thấy có một số việc cần tự thể nghiệm mới đúng, vì vậy bỗng chốc trở mình ngồi dậy, đôi chân thon dài vắt qua, sau một khắc đè cả thân thể lên eo của hắn.

Khuôn mặt Cổ Mặc Ngân thoáng hiện một vệt đỏ, thầm trách mắng: "Mau xuống đây, nữ nhân không biết xấu hổ này, ngươi nhanh xuống, ưm..." Diệp Linh Sương đã cúi xuống hôn hắn một cách mạnh mẽ, trong lòng đắc ý nói: bảo ngươi nói, ngươi lại lải nhải dông dài. Cha ta chinh phục ngàn vạn binh mã, ta không tin bản thân mình lại không chinh phục được một mình nam nhân ngươi!

Đêm đó, một nam nhân ôn nhuận như nước lại bị một tiểu nữ tử dũng mãnh gian xảo cường đoạt. Tất nhiên, có một số việc một cây làm chẳng nên non. Ngày hôm sau khi rời giường, Cổ Mặc Ngân tự cảm thấy thật mất mặt. Trong lúc mình bị hạ thủ vẫn còn ngủ say, Diệp Linh Sương đã lén lút chuồn mất. Đến khi hôm sau nữa khi trở về, Cổ Mặc Ngân nghĩ thật muốn chết tâm. Hoa lan hắn thích nhất trong khuôn viên nửa cái bóng dáng cũng không còn, thay vào đó trồng đầy một sắc xanh cây Tùng trăm tuổi. Trong thư phòng thì đặt hai thanh cổ kiếm, cực kỳ quái dị, mà ngay cả trên tường đại sảnh treo một bức họa sơn thủy của danh sĩ cũng bị đổi thành tranh ảnh tràn ngập hình tượng chinh chiến tàn sát khốc liệt.

Sau lúc này, hai người chính là không ngừng đấu nhau ầm ĩ. Phủ đệ thường ngày thanh tịnh an tĩnh nay đã bị huyên náo đến gà bay chó sủa. Đám nha hoàn, ma ma trong phủ đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc, đều là một bộ dáng vẻ không sợ sóng lớn. Hai người thích nháo liền nháo, ngược lại khi phu nhân bị bệnh, lão gia không như mọi ngày hay đấu khẩu mà quan tâm chăm sóc. Phu nhân tức khóc, lão gia vẫn dỗ dành như mọi khi, dỗ dành hòa thuận rồi lại bắt đầu cãi nhau.

Cãi nhau phân phân hợp hợp, việc cứ như vậy, nửa năm sau, hai người vẫn là lăn qua lăn lại cho ra một tiểu tử mập mạp, hai năm sau lại có thêm một khuê nữ đáng yêu.

Oan gia vui vẻ, đại khái chỉ như vậy thôi.

----------oOo----------

HOÀN TOÀN VĂN
Bình Luận (0)
Comment