Edit: Phương Tiệp dưBeta: An Thục phi"Ngươi... Ngươi lại dám đánh ta!" Uyển quý tần tay run run chỉ Diệp Linh Sương, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin, miệng lập tức chửi ầm lên, "Ngươi, đồ tiện nhân kia, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế, tiện nhân này - - "
"Bốp
.." một thanh âm nữa vang lên vọng cả căn phòng, khuôn mặt Uyển quý tần hai bên phải trái đều in đậm dấu hai bàn tay đỏ tươi, từ từ đồng loạt sưng phồng lên.
"Uyển quý tần, ngươi cứ thử tiếp tục mắng đi..." Diệp Linh Sương thu hồi cánh tay phải có chút tê dại, cười nhạt nhìn Uyển Quý tần, thanh âm trong trẻo như nước suối, vẻ mặt kia thật thiên chân vô tà, giờ phút này trong ánh mắt của Uyển Quý tần lại như Tu La địa ngục. Cổ tay trái bị Diệp Linh Sương gắt gao nắm lấy, siết chặt đến mức ửng hồng cả cổ tay.
Uyển quý tần nhất thời ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Linh Sương, không hiểu vì sao đôi mắt ngày thường mềm mại sao giờ bỗng chốc đã tràn đầy hận ý, hơn nàng không biết bao lần. Trong lúc nhất thời nàng không tự chủ được liền bước về phía sau, chỉ là cổ tay vẫn đang bị Diệp Linh Sương nắm chặt, Uyển quý tần chỉ có thể hung ác trừng mắt. Trong lúc mải giãy giụa, ngay cả búi tóc đơn giản cũng đã rối tung rối bù, mất trật tự rơi xuống trước trán, vài bà tử xa xa có thấy thấp thoáng cũng chỉ chọn đường vòng mà đi.
"Ta với Hinh tần ngươi từ trước đến nay không thù không oán, ngươi vì sao lại hại ta như vậy!" Uyển quý tần không thể tránh thoát, chỉ biết hướng Diệp Linh Sương tức giận hét lớn.
Diệp Linh Sương đột nhiên điên cuồng cười ra tiếng, thoạt nhìn rất thích ý, chỉ là sâu trong ánh mắt đến một ý cười cũng chẳng có. Bàn tay mảnh khảnh ấy níu chặt cổ tay của Uyển Quý tần, càng chẳng quan tâm nàng ta có đau đến hô ra tiếng, ở khoảng cách thật gần mà đánh giá khuôn mặt kia, rồi chậm rãi vươn một tay khác ra, móng tay như có như không xẹt qua, làm Uyển quý tần toàn thân run rẩy.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Đôi mắt Uyển quý tần vốn không tính là quá lớn bỗng chốc trợn tròn, con ngươi cũng di động theo mu bàn tay không ngừng di chuyển của Diệp Linh Sương, thanh âm cũng chốc lát phát run. Nàng bị nữ nhân trước mắt lừa! Nữ nhân này căn bản chính là một mực ngụy trang, bây giờ mới là bộ mặt thật sự của nàng ta, tựa như kia địa ngục Tu La làm cho lòng người kinh sợ! Nhất là đôi mắt giống như đang nhìn người chết kia, làm cho trái tim Uyển Quý tần cũng không nhịn được mà run rẩy.
""Nhìn khuôn mặt này của ngươi mà xem, bình thường không có gì đặc biệt, ở trong mắt của ta cũng chỉ thuộc dạng xấu xí, ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì mà câu dẫn Hoàng Thượng đây." Diệp Linh Sương cong cong năm ngón tay, ở trên gương mặt bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu như thế, lại làm Uyển quý tần phảng phất như ngồi trên bàn chông nhức nhối. Tuy nói bộ dáng Uyển quý tần không xinh đẹp bằng các phi tần khác, thế nhưng cũng được coi như giai nhân thanh lệ, bị Diệp Linh Sương dùng chữ xấu để hình dung, khuôn mặt nhỏ nhắn kia hết xanh lại đỏ, đôi môi không nhịn được hé mở, run run, ngay cả một lời cũng không thốt ra được.
Diệp Linh Sương ngược lại ha ha cười một tiếng, "Nghe nói, uyển quý tần ngươi trước kia chẳng qua chỉ là một nha hoàn ti tiện bên người Hoàng hậu, rõ ràng thân phận thấp hèn như vậy, sao cái miệng lại không ngừng gọi người khác là tiện nhân đây..." Diệp Linh Sương vừa nói vừa dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng khẽ run, thấy ngón tay dính màu son liền hỏi "Chậc chậc, uyển quý tần ngươi lại vẫn dùng màu son đỏ tươi này, cũng không biết là bôi cho ai xem."
Thân phận trước đây có thể nói là nghịch lân của Uyển quý tần, lúc nàng đang được sủng ái, làm sao có ai dám ở trước mặt nàng nhắc đến chuyện này, vậy mà nữ nhân này lại tận lực phơi bày ra ngay trước mắt nàng, đến mặt mũi cũng chẳng còn. Diệp Linh Sương ngươi thật đáng chết.
"Ngươi câm miệng, câm miệng!" Uyển quý tần hai mắt đỏ bừng, gắt gao trừng mắt.
"Như thế nào, còn không muốn cho ta nói sao?" Diệp Linh Sương liền rạch một vết thật sâu trên khuôn mặt nhợt nhạt của Uyển Quý tần.
"A - -" uyển quý tần kêu đau một tiếng, trên mặt xuất hiện một vết móng tay đẫm máu.
"Nương nương, nương nương ngươi không sao chứ?" Vân Kiều ở bên ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền sốt sắng hỏi.
Diệp Linh Sương hướng về phía cửa, thanh âm liền thay đổi, "Vân Kiều, ta không sao. Ngươi cứ ở đó coi chừng cẩn thận, đừng để người khác đến gần, có việc gì ta sẽ gọi ngươi vào."
Bên ngoài yên lặng một lát mới lại vang lên tiếng đáp của Vân Kiều "Nương nương nhớ cẩn thận Uyển Quý tần một chút, nô tỳ sẽ ở cửa điện coi chừng."
Đợi tiếng bước chân kia xa dần, Diệp Linh Sương mới lại tiếp tục nhìn về nữ tử tàn tạ trước mắt, hướng nàng khẽ cười nói: "Uyển quý tần có phải cảm thấy rất đau nhức không?"
Uyển quý tần bởi vì đau đớn mà trong mắt đã rịn ra nước mắt, cúi đầu nức nở, tầm mắt có chút mơ hồ xem nữ nhân này trước mắt, nàng là ma quỷ, là ma quỷ! Nàng so với Kỳ quý phi hay Hiền phi càng ác độc hơn vạn lần!
Đột nhiên, Diệp Linh Sương nhéo mạnh cằm của nàng, đem cả khuôn mặt của nàng hướng về phía nào đó. Đập vào trong mắt, Uyển Quý tần trong lòng dâng lên vô vàn nỗi sợ hãi, bởi đối diện chính là những cái xà ngang cao cao đầy ám ảnh.
"Nghe nói tiên Hoàng hậu đã bị đày ở Lãnh Nguyệt điện ba tháng, cuối cùng lại tự vẫn trên chính xà ngang này, Uyển Quý tần có hay chăng biết được việc này?" Diệp Linh Sương hướng sát tai Uyển Quý tần mà ôn nhu thì thầm.
Uyển quý tần toàn thân run rẩy, lắc đầu thật mạnh, "Ta không biết, ta cái gì cũng không biết! Thả ta ra, ngươi thả ta ra!" Rồi lại Đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Linh Sương nói: "Ta sẽ không mắng ngươi là tiện nhân, cũng sẽ không câu dẫn Hoàng thượng nữa, cầu xin ngươi thả ta ra!" Trong giọng nói lộ vẻ năn nỉ.
Diệp Linh Sương ha ha cười một tiếng, "Như thế nào, Uyển quý tần ngươi đây là làm chuyện gì có lỗi với lương tâm, mới không dám nhìn nơi tiên Hoàng hậu chết đi sao?"
Cằm Uyển quý tần càng bị nàng gắt gao bóp, chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía chỗ xà ngang, trước mắt liền sinh ra ảo tưởng, Uyển quý tần tựa hồ trông thấy vị Hoàng hậu trong dĩ vãng kia hướng nàng cười chân thành, "Hủy Trân, bản cung rất yêu thích ngươi, về sau bản cung sẽ cho ngươi một đoạn lương duyên thật tốt." Đột nhiên, khuôn mặt ôn hòa kia phút chốc biến thành nữ tử miệng to, lưỡi dài, đầu tóc rũ rượi trong đêm tối càng giống như nữ quỷ, hướng nàng nổi giận mắng, "Tiện nhân, ngươi sao có thể vu oan bản cung làm loại chuyện đó, bản cung lại chưa từng hãm hại ngươi. Vì sao ngươi lại lấy oán trả ơn? Bản cung nguyền rủa ngươi chết không tử tế - -" Câu nói kia tựa như ma âm quấn quanh tâm trí Uyển Quý tần, không nhịn được toàn thân phát run.
"Hủy Trân." Uyển quý tần đang thất thần, bỗng nhiên lại thấy Hinh tần hướng về phía nàng cười thật ôn nhu, nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, bộ dạng kia lại thật giống như tiên Hoàng hậu. Còn có, vừa rồi nàng nói cái gì vậy?
Đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt trừng lớn hết cỡ.
"A - -" uyển quý tần thét chói tai ra tiếng, điên loại đẩy Diệp Linh Sương ra, rồi sau đó quơ quơ tay loạn xạ, rồi rất nhanh co lại một góc trong xó phòng, tay run run chỉ Diệp Linh Sương, "Ngươi không phải là Hinh tần, ngươi là Hoàng hậu! Hinh tần bị Hoàng hậu nhập hồn! Không... Đừng tới đây..." Nàng gắt gao ôm lấy đầu của mình, lại bắt gặp Hinh tần hướng nàng cười yếu ớt, bao nhiêu can đảm như muốn nứt ra, thân thể mềm nhũn, cả thân thể quỳ rạp trên mặt đất, mãnh liệt dập đầu, khóc hô: "... Hoàng hậu nương nương, nô tỳ sai rồi, sai rồi! Cầu xin nương nương thứ tội..." Uyển quý tần trong chốc lát nổi điên van xin Hoàng hậu, trong chốc lát trên trán đã xuất hiện vết máu đỏ tươi, nhiễm đỏ đầy đất, mùi máu tươi gay gay mũi dần tản mát ra.
Diệp Linh Sương mắt lạnh nhìn bộ dáng điên khùng của nàng ta, giờ phút này vẻ mặt chỉ còn đờ đẫn, kinh ngạc nhìn hồi lâu mới xoay người rời đi, lúc đi đến cửa, Uyển quý tần vẫn còn tiếp tục điên cuồng nỉ non, nàng liền vừa vặn nghe được một câu nói, "... Nương nương, nô tỳ biết sai, nô tỳ không nên đem thư của nương nương và lão gia trao đổi mà đem cho Hoàng Thượng, nô tỳ biết sai rồi... Sai rồi... Cầu xin nương nương tha mạng..."
Diệp Linh Sương cước bộ hơi dừng một chút, lại tiếp tục bình thản mà tiến về phía trước, chỉ còn Uyển quý tần trong góc tiếp tục nỉ non khóc lóc...
Vân Kiều gặp chủ tử nhà mình đi ra, thần sắc quái dị nhìn nàng một cái, liền lập tức cúi đầu, chờ nàng phân phó.
"Vân Kiều, vừa rồi ngươi ở đây có thể nghe được cái gì?" Diệp Linh Sương như có điều suy nghĩ nhìn nàng nói, ánh mắt một chớp cũng không có dời đi.
Vân Kiều nhíu nhíu mày, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì của Hinh tần, đành phải chi tiết nói tới, "Nô tỳ nghe thấy Uyển quý tần thỉnh thoảng thét chói tai một hai tiếng, ngẫu nhiên lại gọi tên tiên Hoàng hậu... Những thứ khác nghe không rõ ràng."
Diệp Linh Sương thở dài, hình như có chút ít cảm khái, nói: "Uyển quý tần cũng là đáng thương, lúc ta rời đi thấy nàng có chút thần chí không rõ, không hiểu được nàng cùng tiên Hoàng hậu có khúc mắc gì không, trong miệng lại đối với tiên Hoàng hậu nhớ mãi không quên."
Nghe thế, Vân Kiều cả kinh. Chủ tử nhập cung mới chỉ được một thời gian ngắn, tự nhiên không biết vị Uyển quý tần này trước kia thân phận chính là thiếp thân nha hoàn bên cạnh tiên Hoàng hậu, cho dù những chủ tử khác tính tình hiền hòa hơn nữa cũng sẽ không chịu nổi thiếp thân nha hoàn của mình leo lên giường với người bên gối, huống chi là tiên Hoàng hậu.Uyển quý tần này bỗng dưng lại nhớ đến tiên Hoàng hậu lúc chết đi, hẳn đã làm việc trái với lương tâm không ít.
"Đi thôi, hôm nay liền coi như ta chưa từng tới..." Diệp Linh Sương thản nhiên nói, cũng không quay đầu lại mà rời đi Lãnh Nguyệt điện sớm đã vắng lạnh, Vân Kiều cũng chỉ trầm mặc không nói theo sát phía sau chủ tử.
Hướng về phía con đường đá nhỏ cũ kĩ lúc nãy mà quay trở lại, lại nhìn một mảnh hoa nhài trắng xinh kia, Diệp Linh Sương cũng không còn hứng thú nữa, chỉ hướng Vân Kiều phân phó một câu, "Hái một chút đem về phơi đi..."
Vân Kiều lên tiếng, sau đó tiện tay hái được hai cây. Vô ý thức ngẩng lên nhìn lãnh cung phía xa xa xem xét vài lần, chỉ cảm thấy một mảnh tĩnh mịch. Những người đi vào lãnh cung nhiều người không nửa sống nửa chết cũng sớm sẽ điên khùng, Uyển quý tần sống ở đây hiển nhiên cũng không thoải mái, an nhàn gì.
Uyển quý tần điên rồi. Tin tức này rất nhanh truyền khắp hậu cung. Vốn là những người tại lãnh cung trở nên điên khùng cũng chỉ là chuyện bình thường, bởi vì nơi đó quá mức tịch mịch, đủ để làm một người bình thường điên loạn, nhưng Uyển quý tần điên có chút kỳ quái, mà chỗ kỳ quái chính là những câu nàng ta nói ra.Mà những lời này đủ để khiến cho cả hậu cung lòng người bàng hoàng, huống chi mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của tiên Hoàng hậu quá cố.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Trong Thương loan điện, Đại Yến Đế đang cúi đầu phê duyệt tấu chương nghe vậy khẽ nheo mắt, thịnh nộ.
"Ngươi lặp lại lần nữa." Đại Yến Đế lạnh lùng nói.
Lý Phúc Thăng khom lưng thật thấp, lại lặp lại một lần nữa, nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, những chủ quản sự lãnh cung mấy hôm trước có bẩm báo, Lãnh Nguyệt điện Uyển quý tần đã điên rồi, trong miệng nàng lại luôn luôn thì thào, nói là cái gì mà tiên Hoàng hậu hiện hồn lấy mạng nàng ta, còn khóc lóc xin tiên Hoàng hậu tha mạng, trên trán do dập đầu mà máu chảy ròng ròng, bộ dáng vô cùng thê thảm. Càng phiền toái hơn chính là, lời của nàng khiến cho cả hậu cung người người thấp thỏm lo âu."
Đại Yến Đế trầm mặt, giọng nói băng hàn tận xương, "Sống như vậy cũng thống khổ. Lý Phúc Thăng, ngươi liền cho nàng đi thống khoái thôi."
"Nô tài lĩnh mệnh." Lý Phúc Thăng khom lưng rồi hành lễ cáo lui, cùng Đại Yến Đế cũng chỉ một vẻ mặt lạnh như băng. Chuyện như vậy hắn làm vô cùng thuận buồm xuôi gió, cũng sẽ không có một ít thương cảm nào.
Cứ như vậy, hôm sau lại truyền ra tin tức của Uyển quý tần, tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng thượng đã tự mình mang theo vài tùy tùng hướng Lãnh Nguyệt điện mà đi. Một ly rượu độc, Uyển quý tần đã từng nhận được ngàn vạn sủng ái cuối cùng cũng chỉ hương tiêu ngọc vẫn tại Lãnh Nguyệt điện, từ nay về sau trên đời không còn người này nữa, cảnh tượng ngày ấy cũng biến mất không còn gì.
Nghe tin Uyển quý tần đã chết, các phi tần khác cũng thêm vài phần lo sợ mà hoảng loạn.
Lúc Nghe được tin Uyển quý tần được ban chết, Diệp Linh Sương đang cùng Vân Kiều và vài người nha hoàn khác ở trong viện phơi hoa nhài đã hái không lâu. Diệp Linh Sương cười nhạt một tiếng, cũng không nhiều lời, chỉ là vài đóa hoa nhài cầm trong tay bị nghiền nát ném ra ngoài, lại rơi đúng cạnh chân. Dừng lại trong chốc lát, Diệp Linh Sương đem nhiệm vụ phơi hoa giao cho mấy người Mặc Nguyệt, chính mình lại lẻ bóng trở lại trắc điện.
Tấm lưng kia dáng vẻ thướt tha mềm mại bao nhiêu, lại làm cho Triệu quý nhân trong lúc vô tình quét mắt phải đánh giá thêm.
Tác giả có lời muốn nói: đánh máu gà-ing...